18. Làm phiền chị...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường trở về, ngang nhà thờ Quỳnh chợt nhìn thấy người ta thấp rất nhiều nến quanh chân tượng đức mẹ, giữa đêm tối ánh sáng toả vàng rực một góc, vô cùng lung linh, vô cùng đẹp đẽ. Mắt lập tức loé lên, kéo chị qua.

- Chị Tú, chị Tú, tới đó chơi đi, đẹp quá à!!! - Quỳnh hí hửng kéo chị đi, dù đã trễ.

- Không về nữa là không kịp, kí túc xá đóng cổng.

- Một chút thôi. - Quỳnh vòi vĩnh, lần đầu tiên nhìn thấy đẹp như vầy, lại rất nhiều người quỳ ở đó, trong nhà thờ vọng ra tiếng cầu kinh, nghe rất hay ho, rất du dương.

- Nè!...

Chị không kịp phản kháng, đã lập tức bị Quỳnh kéo vào đám đông vui. Đứa nhỏ này, luôn luôn ham vui.

Quỳnh quỳ xuống chân tượng đức mẹ, gần những ngọn nến mềm mại phất phơ, ngay chỗ mọi người đang quỳ, không ai quen biết gì cả.

Tú nhăn nhó vì cảm thấy kì cục, Quỳnh vô tư thích thú trái ngược chị, còn lăn xăn bắt chuyện với một người cạnh đó xin được hoà nhập cùng họ. Chị khó xử, loay hoay không biết ứng biến thế nào làm sao, Minh Tú không theo đạo, cũng chẳng rõ nghi lễ gì, đành làm mặt dày quỳ xuống cạnh quỳnh, chấp tay.

- Em theo đạo hả? - Chị nghiêng đầu hỏi nhỏ.

- Không! - Quỳnh trả lời tỉnh bơ làm chị đứng hình, trợn mắt lên.

Trời đất cơi, cái gì đây?

Thấy mặt chị Tú cực khó coi, Quỳnh cười hề hề, nghiêng đầu vào tai chị thỏ thẻ nhỏ.

- Người ta đâu có cấm người ngoại đạo cầu nguyện, mình tin tưởng và thấy linh thiêng thì chấp tay thành khẩn, có khi người ta còn vui.

Minh Tú cạn lời, trong không khí uy nghiêm trước nhà thờ dưới chân đức mẹ, mọi người tập trung cầu kinh, chẳng lẽ mình lại dùng dằng đôi co với đứa nhỏ này? Vã lại, tính chị vốn hiền, mặc dù bây giờ rất giận cũng nén ở đó, vẫn quỳ cạnh Quỳnh chấp tay chờ đợi, để át nữa tính sau.

Chị nghe bên cạnh im im, liền khe khẽ xoay đầu nhìn qua, thấy Quỳnh đang chấp tay trước ngực, hướng vào tượng chúa xa xa trong nhà thờ, nhắm hờ mắt vẻ thành khẩn cầu nguyện gì đó khấn lầm bầm, lần này coi bộ rất nghiêm túc, không phải thái độ càn quấy bình thường.

Một lát, Quỳnh mở mắt, mỉm cười ghé sát tai chị:

- Chị Tú cầu nguyện đi.

Thấy Tú chỉ trừng mắt với mình không chịu cầu nguyện, Quỳnh lần nữa ghé tai chị.

- Chị cũng cầu nguyện cái gì chị muốn đi. Em vừa xin Chúa ban phước cho hai đứa mình, mãi mãi về sau, Noel nào cũng đều được ở bên nhau như hôm nay.

Tú sững lại, sự tức giận đang ghim trong lòng bỗng từ từ lắng xuống, tâm hồn tựa như có một cơn gió mát thổi qua, bay hết bộn bề ảm đạm. Câu nói của Quỳnh rất đơn giản, tự nhiên, bình dị, nhưng không hiểu sao đánh thức được một ngọn sóng xúc động trong lòng chị, đáy mắt thoáng gợn, chị hơi nghiêng đầu nhìn Quỳnh. Bỗng bắt gặp nụ cười thường trực, lấp lánh nắng giữ đêm đông đen đặc...

Chị mím môi, chẳng hiểu điều gì đó làm Tú khẽ nhắm mắt, hướng mặt về cửa nhà thờ, chấp tay khấn nguyện như lúc nãy Quỳnh làm. Điều mà vừa trước đó vài phút chị còn cho là trẻ con.

Chị mở mắt ra, tiếng cầu kinh cũng chấm dứt, một hồi chuông ngân.

- Chị cầu nguyện xong rồi phải không? Về thôi.

Quỳnh hớn hở đứng dậy theo mọi người, kéo chị lùi về phía sau, nhanh chóng ra về...

Con đường đêm khuya thanh vắng, cũng may hôm nay là noel nên bác bảo vệ du di cho sinh viên vào muộn, nếu không đã có một đêm không ngủ rồi. Cũng tại Quỳnh la cà mà ra, nhưng từ lúc ở nhà thờ về, chẳng hiểu thế nào chị chẳng la mắng như trước đó đã nghĩ bụng.

- Ờ, chị Tú lúc nãy cầu nguyện gì đấy? - Quỳnh nắm tay chị lắc lư, tinh nghịch hỏi, cả hai đã bước trên con đường rộng rãi thoáng đãng trong trường.

- Hỏi làm gì? - Dường như tâm tình chị rất vui, mỉm môi cười.

- Đi, nói đi, em đã nói cho chị biết em cầu gì rồi mà. - Quỳnh không chịu thôi, phải hỏi cho bằng được.

- ...

- Đi mà, đi mà... Nói em biết. - Không gian chỉ có hai người, gió đêm càng đưa đẩy tiếng nói Quỳnh vang xa trầm bổng, noel năm nay thật vui.

Tú biết nếu không nói đứa nhỏ này nhất định không buông tha cho mình, chị chợt cười một tiếng.

- Cầu cho em không gây sự nữa, như vậy cuộc sống của 'tui' mới bình yên hơn một chút.

- Aaaa... Không chịu, cầu nguyện gì mà kì vậy? - Quỳnh biết chắc chị không phải cầu nguyện như vậy, tại sao chị nhất định không chịu nói? Ôi, đến cửa phòng chị mất tiêu rồi.

- Thôi lên phòng đi. - Tú phì cười trước biểu cảm phồng má bất mãn trên mặt Quỳnh.

Được rồi, chị thừa nhận hôm nay mình cười hơi nhiều.

- Chị Tú...

- Hửm??!

Quỳnh xoay người đối diện nhau, nhìn chị tiếc nuối.

- Hôn tạm biệt em một cái được không? - Quỳnh xụ mặt chưa nguyện ý lên phòng, hôm nay "được" nhiều như vậy rồi vẫn tham lam vô độ.

Chị thở hắt ra chào thua, tiến tới một bước, dùng bàn tay trắng trẻo với những ngón thanh mảnh nâng nhẹ khuôn cằm nhỏ nhắn, đặt đôi môi đầy đặn lên gò má bướng bĩnh hồng hào kia, hít sâu một cái. Sau đó nhanh chóng buông, quay mặt đi vào phòng đóng cửa, không quay lại nhìn Quỳnh thêm một lần.

Làm gì mà vội dữ vậy? Quỳnh còn chưa kịp chúc ngủ ngon. Ừm mà không sao, vốn chỉ muốn chị hôn phớt một cái, ai ngờ được hít sâu, xem ra cũng thoả mãn. Hí hửng lên về phòng.

...

---------------------

Tú đóng mạnh cánh cửa làm mọi người trong phòng giật mình tập trung hết ánh mắt tụ về chị, dường như về muộn nhất phòng. Mấy năm trước giáng sinh thậm chí không bước ra ngoài, chỉ ở nhà ôm sách làm bài tập, năm nay được lần đầu đi lại xém quá giờ luôn. Haiz, Minh Thư thở dài lắc đầu nói vu vơ:

- Đúng là cái gì tích tụ lâu ngày khi bọc phát đều mãnh liệt hơn người ta.

- Tú, bồ làm gì mặt đỏ dữ vậy? - Tuyết Ngân nhìn Minh Tú, mặt đỏ, thở gấp, đóng cửa khẩn trương như chạy trốn, á à khoé môi bên phải còn có dấu hiệu sưng đỏ.

Bạn Đại Thần đang ở đây, chắc tối nay ngủ lại.

Lan Khuê đang ngồi cho người yêu cần mẩn bóp chân, ngước mắt quan sát Tú một loáng mới lên tiếng trêu ghẹo:

- Chà chà... Phải chi ngoài cửa phòng mình có lắp camera chắc đã quay được cảnh tượng hay ho rồi ha.

- Ủa, cảnh gì vậy em? - Phạm Hương vẫn chưa hiểu, ngơ ngác hỏi, rồi khi quay lại nhìn thấy đôi môi sưng lên của Tú mới gật gù. - À! Hiểu rồi, công nhận Đồng Ánh Quỳnh tuổi trẻ tài cao.

- Không... Không phải... Cái này không phải vừa nãy, cái này là... - Tú ý thức được chỗ mọi người đang nhìn liền hoảng hồn xua tay giải thích.

Có điều, không giải thích thì thôi, càng giải thích người ta càng nghi hoặc, à mà không phải nghi hoặc, đã khẳng định luôn! Tính Tú trước nay thanh cao, vốn trầm lặng trước mọi nghi ngờ, nhưng lần này đến ngượng cứng người, đi nhanh vào phòng tắm trốn mất.

Ở ngoài, mọi người xì xầm cười khúc khích, bỗng Minh Thư nói vọng vào phòng tắm:

- Tú ơi, giặt đồ thì giặt cho bọn mình luôn nha.

Lại cười khúc khích, đến Tuyết Ngân.

- Tú ơi, nhớ dọn phòng tắm, xong lát lau phòng rửa chén luôn.

Lan Khuê không nói gì, nhướn mày đắc ý. Chỉ có Phạm Hương ngơ ngác, phòng này làm sao thế? Dám bắt "nữ thần" làm hết việc nhà, lười biếng gì đến nỗi?

- Mọi người sao vậy? Tự nhiên bắt Tú làm hết? Em ấy có làm không? - Phạm Hương rốt cuộc không nén được tò mò lên tiếng hỏi.

- Hiện tại người ta là gái đôi mươi đang yêu, tâm tình vô cùng tốt, rất vui vẻ để mọi người sai vặt, chị yên tâm đi. Không thanh thủ thừa nước đục thả câu thì thật uổng phí đó. - Lan Khuê cười cười.

- Bạn Minh Tú dậy thì muộn. Hahaahahaa - Ngân và Thư ôm bụng cười lớn.

Thú thực lúc đầu nghe nói Tú yêu Quỳnh, không một ai trong phòng tin, nếu không phải Minh Tú tỏ ra mình đích thị một thiếu nữ đang yêu đương e thẹn bẽn lẽn, mắt tràn ngập xuân thì, dĩ nhiên mọi người sẽ cho đó là trò đùa của chị. Hai người họ không một điểm tương đồng, vậy mà Tú càng ngày càng say đắm.

Bàn tán một hồi mới chịu im lặng, Phạm Hương còn chưa tin, cho đến khi Tú mang một chậu quần áo lớn ra ban công phơi lên, bao gồm đồ của tất cả mọi người, sau đó trở vào rửa chén lau nhà. Điều đặc biệt, đúng là Tú rất vui vẻ tự nguyện làm, môi mỉm mỉm hàm ý cười, nếu Phạm Hương không nhìn nhầm thì Minh Tú dường như đang ngâm nga giai điệu gì đó. Ôi đau đầu quá, con người có thù với âm nhạc đang hát vu vơ, thế giới nổi loạn rồi!!!

Cuối cùng, Phạm Hương nằm cạnh Lan Khuê, buông một câu cảm thán:

- Quả là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra em nhỉ?!

--------------------------------

Noel vừa qua không hiểu thế nào mặt Quỳnh ủ rủ, cũng đã đến thời kì ôn thi kết thúc môn của học phần thứ nhất, Quỳnh cứ ngồi bên cửa sổ học bài, mắt hướng ra sân nắng hiu hiu gió bấc, thở dài thườn thượt.

- Quỳnh Ca có chuyện gì hả? - Tú Hảo bước vào phòng, thấy Quỳnh ngồi trên bàn học nhưng không học, mặt mày âu sầu khó coi liền quan tâm hỏi.

- Có phải chúng ta sắp được nghỉ tết rồi không?

Trời đất, Tú Hảo ngồi xuống cạnh.

- Quỳnh Ca thiệt lo xa, còn đến hơn một tháng.

Haizzz một tháng là bao nhiêu? Quỳnh tiếp tục ũ rũ, gục đầu xuống bàn, không còn tâm trạng học bài. Không phải Quỳnh đang nhớ nhà nên nôn tết để về đó chứ? Hay là vì chuyện khác đáng lo ngại? Tết Hà Nội vui hơn hay Sài Gòn vui hơn?

...

...

----------------------------

Sau đêm noel, Quỳnh càng được nước lấn tới, thường xuyên xin chị hôn tạm biệt, thỉnh thoảng ghì chị vào nụ hôn sâu bất chợt để chị không kịp phản ứng, đến khi "xong việc" chị trách thì chịu sau. Dẫu vậy phải ý tứ một chút, là chỗ chỉ có hai người Tú mới đồng tình cho phép. Nói đồng tình thế thôi chứ chị luôn giữ quan điểm "ba không", không chủ động - không phản kháng - không bàn tán.

Có điều, dạo này vất vả ôn thi, chị thường né tránh những vòi vĩnh của Quỳnh tập trung học, lại còn nghiêm khắc bắt Quỳnh trả bài làm bài tập đưa chị xem. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Tú luôn gom hết học bổng của trường, là người cầu toàn nên người yêu chị cũng không được sa sút.

Chị nghiêm túc học là thế, nhưng có ai đó đầu óc nhất nhất hướng đến việc yêu đương, không hề để tâm nhiều vào việc học. Luôn tìm cách đi cùng chị, tìm cách thân mật với chị, gần gũi, càng gần càng tốt. Thậm chí khi chị lên thư viện nghiên cứu bài tập, Quỳnh chạy theo, chỉ ngồi nhìn chị thôi cũng thoã mãn, cam lòng.

Nói gì chứ? Chị là thủ khoa ba năm liền, bảng điểm đẹp như mơ, thi vào ngôi trường danh tiếng nhất Đông Dương này cũng là điểm cao ngất ngưỡng trong top dẫn đầu. Trong khi Quỳnh dù phổ thông học giỏi có tiếng, cũng chỉ cầm trong tay một số điểm đầu vào mờ nhạt, lè tè phía sau, may mà đỗ vào một khoa thấp là công nghệ thông tin. Thôi, dù sao cũng đủ để gia đình nở mặt nở mày khoe khắp nơi con gái đỗ trường này.

Quỳnh bắt một gái ghế ngồi sát bên chị ở thư viện, chị Tú học cả tuần, chủ nhật còn cấp sách lên đây làm bài tập tiếp không chán sao?

Quỳnh áp má xuống mặt bàn, mắt ngẩng lên nhìn ngắm gương mặt chị làm bài: đôi mày thanh tú chau chau nghĩ ngợi, ngón tay thanh mảnh trắng trẻo lướt nhẹ trên trang sách, mái tóc bồng bềnh chốc chốc đu đưa, vẻ mặt căng thẳng. Chị đẹp quá!

- Đồng Ánh Quỳnh, đừng làm phiền chị. - Bất chợt Tú dừng ngòi bút đang nắn nót những con số trên quyển vở trắng tinh, quay sang Quỳnh trách.

Quỳnh giật mình khi bị "nhắc nhở".

- Ơ, em có làm gì đâu? - Thật là không làm gì, chỉ ngồi im áp má xuống bàn ngước nhìn chị, vậy cũng bị la ư?

- Em đang làm phiền chị học bài đó. - Mặt Tú càng lúc càng căng thẳng, không biết do bài tập quá khó hay do điều gì?

Quỳnh khó hiểu ngồi thẳng dậy, nhíu hai hàng chân mày, đưa hai ngón tay lên ngang đầu nghiêm túc thề thốt:

- Em hứa chỉ ngồi im, không ngọ nguậy, không đi ra đi vào, không ăn vặt, không chốc chốc đi toilet, không ồn ào, không gọi chị. - Quỳnh chỉ muốn ngồi bên chị thôi, vắt óc ra xem mình hay nghịch cái gì làm phiền chị.

Kì thực, hôm nay Quỳnh đã ngoan lắm rồi, chỉ ngồi im nhìn ngắm chị. Trước đây không ít lần Quỳnh đi theo chỉ để ngắm chị chăm chăm Minh Tú cũng không có la, thậm chí lúc đi theo chị đến nơi thực tập, trong không gian yên tĩnh hai người, Quỳnh nhìn ngắm chị đến cháy hết quần áo đều không sao. Bạn Quỳnh đang cảm thấy bị oan ức.

Tú đặt chiếc bút trên tay xuống thở dài, vẻ mặt vô cùng khó xử:

- Kể cả em ngồi yên cũng là đang làm phiền chị. - Ngữ điệu thiểu não bất lực.

Quỳnh tự ái, rốt cục bản thân làm cái gì không tốt? Dạo này chị lo học học học... Không có nhiều thời gian cho mình, muốn ngồi gần chị một chút cũng không được sao?

Dẫu đang rất giận, Quỳnh vẫn không dám manh động hay giận chị, gương mặt tội nghiệp đứng lên, gấp hết sách vở vào balo, khoé mắt cay cay, long lanh, đo đỏ.

- Được rồi, em đi về cho chị làm bài là được phải không? - Quỳnh nói một câu, bỏ đi, không dám làm đùng đùng tuy nhiên đủ để chị biết bản thân rất uất ức khổ sở.

Tú thở gắt nhìn theo bóng Quỳnh khuất khỏi cửa thư viện, chắc giận dỗi chị luôn rồi. Haizzz đâu phải chị không muốn gặp Quỳnh, ngồi cạnh bên Quỳnh. Mà... sắp thi, chị không thể vì yêu đương làm vuột học bổng kì này, nếu không sẽ rất tệ...

Đúng ra Quỳnh làm phiền chị học thật... Làm sao em ấy có thể hiểu? Chị không thể nào tập trung nổi khi kế bên hiện diện gương mặt em, ánh mắt em, mùi hương của em, những sợi tóc non tơ mềm mại của em chờn vờn vướng vào tay áo chị... Những lúc như vậy, chỉ muốn bỏ hết những con số đau đầu qua một bên, dựa vào vòng tay em, để em vỗ về, để thưởng thụ sự nhu nhuyễn yêu thương từ ánh mắt yêu thương của em.

Có nghĩa là... Từ lúc nào đó, chị luôn động tâm trước Quỳnh, dù em ấy chỉ ngồi im một chỗ!!!

Tú mệt nhọc pha lẫn bất lực thở dài, vẫn là tiếp tục cúi xuống làm bài.


...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net