72. Biến cố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần thứ hai Thanh Hằng đến chỗ Quỳnh làm, lúc ra về vẫn gặp cô gái hôm trước lẽo đẽo bám theo.

- Helen, tôi đã nói rồi, có làm gì chăng nữa tôi cũng không thích cô, đừng bám theo tôi vô ích, càng làm tôi xem thường cô thôi. - Lần này Quỳnh rất nghiêm túc quay lại, có lẽ đang rất bực bội.

Không phải lần đầu Thanh Hằng đi chung và thấy Quỳnh từ chối một cô gái nào đó, vẫn thường như thế, thậm chí trong hội thiện nguyện có vài người thích Quỳnh, cái chất phong trần lạnh nhạt của Quỳnh dường như rất thu hút, lại thêm nét đẹp Châu Á vừa mềm mại vừa khoẻ khoắn, pha lẫn phong cách đơn giản nhưng ngầu ngầu mạnh mẽ...

Đến cả Thanh Hằng đào hoa nhiều cô mến mộ vẫn cảm thấy Quỳnh là một "đối thủ" đáng gờm.

Có điều, "đối thủ" này dường như mắc hội chứng lãnh cảm, luôn dựng lên một bức tường băng với tất cả những người thích mình. Tự hỏi đối với cô gái trong ảnh Quỳnh treo đầy nhà ấy, có vô tình lạnh nhạt vậy không? Đối với cô ấy sẽ thế nào? Tuy nhiên Thanh Hằng không hỏi, có lẽ chị dư sức hiểu. Bởi chị cũng vì một người mà ngoại lệ, vì một người mà bỏ sang Anh lập nghiệp, đất khách quê người, đau thương cùng cực.

Ấy vậy, đối với cô gái tên Helen, Quỳnh có phần gay gắt nhất, chắc Quỳnh ghét cô ta nhất. Ừ thì cũng phải, không ai ghét người theo đuổi mình, nhưng đối với một người day dẳng và không biết xấu hổ thế kia thì đổi là Thanh Hằng... cũng sẽ ghét bỏ.

Cô ta nhìn Quỳnh, đôi má cô hồng hồng, phảng phất hương rượu, Thanh Hằng đoán biết cô ta đã uống không ít trước khi đến đây. Lần này không nhịn Quỳnh được nữa, Helen đứng sau lưng hét lớn giữa đường.

- Đồng Ánh Quỳnh, chị đừng có tưởng mình hay lắm. Tôi là con của tập đoàn HimGroup đấy, công ty ba chị sắp phá sản đến nơi rồi, nếu còn không chấp nhận tôi thì cả nhà chỉ có nước ra đường ở.

Quỳnh kéo Thanh Hằng bước đều đều bỏ cô ta sau lưng, nhưng nghe được câu nói này, ánh mắt liền dao động mạnh, cực kì tức giận, cái giận dữ chưa nổi lên bao giờ đối với đứa nhỏ hiền lành mà Thanh Hằng quen biết.

Nuốt một hơi thở cố kiềm nén vì dẫu sao đây là trước cửa quán Quỳnh làm, hai cánh tay xuôi theo cơ thể bất giác cuộn lại, nắm chặt giằng cơn cuồng phong, Quỳnh nói kèm tiếng miếng răng:

- Dù cô có là con của tổng thống đi nữa cũng đừng hòng, đồ trơ trẽn.

Quỳnh xoay người bỏ đi trước khi cơn thịnh nộ của mình bùng phát ra ngoài, không muốn dùng vũ lực với con gái.

Một đoạn khá xa, mọi thứ diễn ra trong im lặng, Thanh Hằng đi sau lưng Quỳnh không nói năng. Lúc cảm giác cơn giận của Quỳnh lắng dịu, Thanh Hằng chợt đứng lại ôm bụng cười ha hả.

- Ka cười gì?

- Hahaa, không! Chỉ là đang thắc mắc, sao lại có người dữ dằn với con gái như thế nhỉ?

- Đối với hạng người đó không nhất thiết phải dịu dàng. - Quỳnh nhăn mặt, nhún vai.

Hai người tiếp tục bước đi, thong thả hơn nhiều.

- Vậy đối với người đó em có cộc cằn, xua đuổi vậy không?

Quỳnh sững người, không nói, chỉ nhìn Thanh Hằng bằng đôi mắt dò hỏi. Chị vội nói thêm.

- Thì cô gái trong ảnh á? Người đó có theo đuổi em sát nút giống vầy không?

Lần đầu tiên Thanh Hằng hỏi đến người đó, không gian như chùn xuống, Quỳnh đứng lại nhìn Thanh Hằng một chút, khẽ buông tiếng thở dài, tiếp tục dợm bước đi. Chị biết đụng chạm đến những điều không nên hỏi, im lặng tiếp tục sóng bước. Lúc lâu sau, khi đã đến trước cửa nhà Quỳnh, mới quay lại nhìn Thanh Hằng, gương mặt muộn phiền và đầy những đau thương. Thì ra tự nãy đến giờ Quỳnh vẫn nghĩ về câu hỏi của chị, gượng một nụ cười, lí nhí nói.

- Trước đây là em theo đuổi chị ấy trước, đeo bám rất dữ. Lúc đó chị ấy có ghét em như em ghét Helen không nhỉ? Nhưng em chắc rằng, là em thì sẽ không động lòng trước cô gái kia như chị ấy đã từng động lòng với em.

Câu nói hoàn thành hồi lâu sau, mà nỗi day dứt vẫn day dẳng, thấp thoáng trong bóng đêm tịch liêu cô quạnh, cơn gió mùa đông cắt da cắt thịt đúng lúc lướt qua, như cắt vào tim người ta bằng một luồng khí lạnh.

Không có thêm câu nói nào.

Quỳnh tra chìa khoá mở cửa vào nhà. Bất chợt xoay người nhìn Thanh Hằng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, không rõ là ý gì, thỏ thẻ thả vào không khí một cái tên nhẹ bẫng, nhẹ nhưng lại có cái gì đó man mác, nao lòng.

- Nguyễn Minh Tú.

Thanh Hằng gật đầu, cười đáp, chị không trả lời, đúc hay tay vào túi áo khoát, quay bước ra xe đi về. Thực tế chị đang bận, bận thấp thoáng suy nghĩ. Nghĩ về trước đây mình đã từng theo đuổi Hà Tăng ra sao? Theo đuổi thế nào? Tình đầu... đẹp tựa thước phim. Đã rất rất lâu chưa từng có cảm giác ôm một người!

Khi xa nhau, thứ làm người ta đau đớn nhất không phải là tình yêu, mà chính là kỉ niệm. Đến khi ai đó vô tình nhắc lại, kỉ niệm sống dậy, dày vò một cách thảm thương, quằn quại cực điểm.

Vài ngày sau đó, nhớ đến chuyện này, Thanh Hằng thắc mắc: Đồng Ánh Quỳnh từng theo đuổi người ta ư? Còn đeo bám dữ dội? Dường như không giống, hoàn toàn không giống Đồng Ánh Quỳnh luôn gây thương nhớ cho biết bao nhiêu người, luôn tuyệt tình, lãnh cảm, xa cách... Vậy, Nguyễn Minh Tú ấy là thần thánh phương nào? Ưu tú đến độ nào? Ôi, thật tò mò quá!

...

Cái tên đó đã được phát ra ngoài một lần, một lần rồi lại thêm một lần. Khi đã nhìn thấy, nhớ đến, cởi mở... Thì người ta lại trao cho nó cái quyền mở ra vô tội vạ, bình thản thốt lên bất cứ nơi nào, bất cứ thời điểm.

Bắt đầu từ tối đó, Quỳnh thoải mái nhắc trước mặt Thanh Hằng. Chỉ trước mặt Thanh Hằng, thỉnh thoảng nhắc, thấy một cái gì đó gợi nhớ lại nhắc, buột miệng nhắc, tự nhiên cũng nhắc... Dường như Quỳnh đã tìm thấy người tin cậy để nói về người đó.

Minh Tú rất thông minh.

Tú rất giỏi giang, rất tốt.

Tú rất hiền, rất ngoan.

Tú rất nhân hậu, rất điềm đạm, chững chạc.

Tú học giỏi siêu cấp.

Tú rất... Vân vân và mây mây.

Minh Tú đẹp như nữ thần.

Ừ thì cái này Thanh Hằng có thể nhìn thấy mọi góc độ trong ảnh mà Quỳnh treo la liệt trong nhà.

...

Lúc Quỳnh vui, miệng cười toe toét, mắt lấp lánh ban mai, môi mấp mái tên Minh Tú.

Khi ngồi một mình cô đơn, nghĩ ngợi, im lặng, thở ra gọi Minh Tú.

Khi buồn, Quỳnh cụp mắt gọi tên Minh Tú.

Lúc không vui không buồn, cũng tự nhiên nhắc.

Trước đây Minh Tú thích cái này, làm cái kia. Mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, gương mặt Quỳnh tràn đầy hy vọng, yêu thương, ấm áp.

Có những buổi tối Thanh Hằng ghé chơi cùng đợi Quỳnh đi làm về, Quỳnh giao ca, dáng vẻ có chút mệt mỏi bước ra, đưa tay quẹt nhanh một giọt mồ hôi lăn trên má ửng đỏ, kể lể với Thanh Hằng.

- Em chẳng hiểu sao mình rất dễ đổ mồ hôi, trước đây mỗi lần tăng động chạy giỡn một chút liền tuôn nhể nhại, chị Tú mà nhìn thấy nhất định sẽ lau cho em, nhưng chắc chắn cũng sẽ mắng cho xem. - Sau câu nói ấy dường như bao nhiêu mệt mỏi điều tan biến, môi Quỳnh lấp lánh ý cười dâng lên mắt.

Thanh Hằng bó tay, lắc đầu với cái độ mê gái hơn cả Đại Ca.

- Nhưng em làm việc chứ đâu phải chạy giỡn.

- Ừ nhỉ, vậy chắc chị ấy sẽ không mắng. - Rồi Quỳnh cười hề hề, khoát vai Thanh Hằng đi về, tâm trạng bỗng chốc vui vẻ.

...

Thời gian sau đó, Thanh Hằng bận một chút việc do công ty chị trục trặc, không thường xuyên ghé chơi, quên bẵng đứa em tri kỉ. Buổi tối nọ chị ghé quán mới hay Quỳnh đã nghỉ làm hơn một tháng nay.

Đến chỗ Quỳnh thuê phòng, cũng không có, chị thấy lo lo, điện thoại không được, đến trường Đại Học mới hay Quỳnh đã bảo lưu kết quả nửa chừng.

Sao vậy được? Chẳng phải Quỳnh rất quan trọng việc học ư? Xem như sinh mệnh, như mục tiêu sống trên đời, là đam mê hoài bão của Quỳnh, bằng mọi cách cũng muốn đi học mà?

Quỳnh từng nói, Minh Tú cực kì chiếu cố việc học, cực kì khắc khe vấn đề trường lớp, quý trọng bạn học. Hồi đó Quỳnh rớt môn một lần liền xém bị Minh Tú xé xác, cho nên dẫu xa cách, Quỳnh vẫn nổ lực hết sức học tập, để ít nhất tự cảm thấy mình không làm phật lòng Minh Tú.

Bạn bè Quỳnh không nhiều, Thanh Hằng là thân nhất nên không còn ai khác để hỏi thăm. Rốt cục cũng chẳng tìm Quỳnh được ở đâu.

Vài tuần sau chị nhận được điện thoại từ số lạ. Là Quỳnh, Thanh Hằng mừng rơn, cái đứa em này sao làm chị lo lắng như thế? Hẹn ra uống cafe ngay chiều hôm ấy.

Lúc này chị mới hay mẹ Quỳnh ngã bệnh, phải bảo lưu kết quả học tập, bây giờ, Quỳnh tìm một công việc làm toàn thời gian, bán hàng ở siêu thị, buổi tối đến quán bar làm phục vụ thêm, những ngày cuối tuần nhận chụp ảnh thuê cho người ta nữa, nên làm gì có thời gian, rồi còn phải cùng ba thay phiên thức đêm chăm mẹ. Toàn bộ gánh nặng đổ hết lên vai Quỳnh.

Thanh Hằng nghe Quỳnh nghẹn ngào kể, mà trái tim bất giác rung từng nhịp. Chị như muốn nín thở, cắn răng, ngẩng mắt... Đứa nhỏ này, rốt cục có bao nhiêu nghị lực?!

- Hay đến công ty của chị làm, lương bổng chắc cao hơn. - Thanh Hằng trầm ngâm nhìn ra tấm kín, bây giờ đã là mùa hè, cái nắng cái nóng oi bức rọi qua cửa sổ chiếu thẳng vào trong... Bức rức.

- Chẳng phải công ty của chị bị tắc nghẽn mấy tháng nay sao? - Quỳnh nhìn chị, đôi má hồng hào trắng nõn rũ xuống.

Ừ! Thì mấy tháng nay công ty nhỏ của Thanh Hằng có chút trục trặc, chị bận rộn chạy vại khắp nơi cứu vãn tình hình.

- Vã lại tiền trước đây em vay, còn chưa trả bớt được đồng nào. - Quỳnh áy náy.

- Cái đó để từ từ, chị không gấp, dù sao đến chỗ chị làm sẽ ổn hơn bán hàng ở siêu thị. - Nói thì nói suôn, chứ chính Thanh Hằng còn chưa chắc mình trụ lại được bao lâu.

Kinh tế chung đột nhiên khủng hoảng, nhiều công ty lung lay, Thanh Hằng không ngoại lệ, giai đoạn khắp nơi đều khó khăn.

- Em lo được mà. - Quỳnh gật đầu khẳng định.

...

...


Một ngày mùa thu, đột nhiên Thanh Hằng nhận được điện thoại của Quỳnh, trong điện thoại, tiếng Quỳnh nức nở, khàn đặc, hẳn là phải khóc từ lâu lắm, đến nỗi không thể nói tròn một câu.

- Em bình tĩnh lại, có chuyện gì?

- Em đồ..ng... Ý.. Lấy Helen rồi...

Thanh Hằng giật mình không tin vào tai, nếu không lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, còn không chắc là Quỳnh gọi.

Chị lập tức gặng hỏi Quỳnh đang ở đâu, phá lệ "khi thay đồ ngủ rồi là nhất định không ra đường" của mình, chạy đến chỗ Quỳnh, vì chị cảm nhận rõ ràng đứa em này không ổn.

Đúng là khi đến nơi, Quỳnh thật sự không ổn...

Trong một công viên rất vắng vẻ, ở một khu an nình tương đối không tốt, Quỳnh bó gối thu lu trên một băng ghế đá, mặt mày đầy nước, gương mặt hốc hác, tròng mắt trũng sâu, khiến Thanh Hằng khi vừa nhìn thấy còn giật mình hoảng sợ.

Cảm nhận được Thanh Hằng ngồi xuống cạnh, Quỳnh lập tức ôm chầm lấy chị như chiếc phao cứu sinh cuối cùng, khóc lớn hơn, nức nở hơn, tức tưởi hơn... Những giọt nước đầy khổ sở trong tâm trạng tuyệt vọng tột cùng, giống như cả đất trời sụp đổ trên đầu Quỳnh.

Thanh Hằng chỉ có thể vỗ vỗ lưng an ủi, để Quỳnh mượn tạm bờ vai to lớn mà khóc cho đã ra hết.

Gần sáng, sau khi kiên nhẫn nghe hết những câu nói chập chờn đứt quãng chẳng đâu vào đâu, Thanh Hằng thống kê lại mới hiểu ra câu chuyện là: Mẹ Quỳnh đột quỵ, bác sĩ nói có khối u trong não, tình hình rất nguy hiểm, không còn cách nào khác, không thể tiếp tục gồng gánh, nếu không có tiền phẫu thuật sẽ không giữ được mạng sống, ba Quỳnh lúc hay tin còn có ý định ôm mẹ tự vẫn vì cùn quẫn.

Cuối cùng Quỳnh đồng ý lấy cô ta, chỉ còn cách đó mới cứu được mẹ, còn cứu được công ty ba, mọi thứ được phục hồi hết... Chỉ một cuộc hôn nhân sẽ cứu vãn được tất cả.

- Chị Hằng... Em nghĩ kỹ rồi, nếu đổi hạnh phúc của đời em mà được nhiều như thế thì chẳng còn gì tốt bằng. Có khi cả mạng sống này em vẫn sẽ đánh đổi chị ạ!

Đó là câu tròn vành nhất mà Quỳnh nói được với chị.

- Vậy còn Minh Tú? - Thanh Hằng cắn răng, chua chát hỏi.

Quỳnh nghe nhắc, cụp mắt, không nói gì, không lồng lộn, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ tuôn thành dòng, tựa thác lũ.

Chị đồng cảm quá, thương quá... Lạ thay... Chị lại thương Minh Tú.

Chị xót, xót quá... Chị lại nhớ, nhớ quá!

Thanh Hà của chị, trước đây cũng như thế mà bỏ chị, hy sinh hạnh phúc cả đời. Vậy nên chị mới có mặt ở đất nước này, cố đem sức lực ra "cày cuốc", chị thề với lòng phải thật giàu có, giàu có cho người ta thấy...

Càng nghĩ, Thanh Hằng càng xót.

- Hay thôi đi Quỳnh, em cần bao nhiêu, chị sẽ cho em vay. Đừng cưới. Cưới rồi cả đời không dứt ra được em à!

- Em biết chị tốt với em, nhưng chị không thể giúp em cả đời, không thể giúp cả gia đình em... Hơn nữa, chị giúp em nhiều rồi, không thể để chị giúp em mãi. Hãy để tự bản thân em cứu em đi. - Quỳnh cười, nhạt nhoà và cay đắng.

Thế rồi Thanh Hằng không khuyên được.

Đám cưới Quỳnh chị đến dự, ở lễ đường, Thanh Hằng có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng của Quỳnh lớn lên thêm theo từng bước chân tiến đến trước mặt cha xứ.

Vô hồn, thất sắc, thảm thương. Là ba chữ Thanh Hằng dùng để diễn tả về đứa em của mình trong ngày trọng đại.

Nhà thờ, hôn lễ... đang liệm hạnh phúc của Quỳnh vào chiếc quan tài đẹp đẽ.

Gia đình, cô vợ kia... Là mộ phần chôn cất cuộc đời Quỳnh đến một năm nào đó xa xôi, đến tận khi hơi thở không còn.

...

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net