Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta tỉnh lại sau một giấc mộng tối tăm, đau khổ, cả người cũng trở nên yếu ớt, suy nhược. Trong giấc mộng đó, ta nhớ nhất hai chuyện, là khí chất của người con gái khiến ta đau khổ và sự xuất của hai vật lạ trước lúc tỉnh lại.

Khẽ cử động, ta ngạc nhiên cực độ khi mà tay nắm chặt kiếm nhưng không có ánh hào quang như trước, hình dạng cũng thu liễm hơn. Mà trên cổ lại đeo một miếng ngọc bội nho nhỏ, điêu khắc tinh tế từng chi tiết. Càng lạ hơn khi ở vai trái lại có hình tương tự như hoa văn trên lưỡi kiếm, cũng không dài lắm, áo còn che được. Nghe tiếng đùa giỡn, ta đi ra ngoài, bạch hổ đang nô đùa cùng cữu vĩ hồ. Giỡn à, khi không lại xuất hiện thêm một con nữa. Ta ngày càng không hiểu được thế giới này nữa rồi.

Nếu quay lại năm trước, khi ta còn chưa xuyên qua thì ta nhất định không bước chân vào tầng hầm mà lục lọi sợi dây chuyền gia truyền. Ngày hôm ấy, là sinh nhật nhân ta vừa tròn 18, vì muốn tự tay kiếm quà sinh nhật mà vào đó. Kết quả, vật chưa thấy đã có ánh sáng đưa ta đến với thế giới này. Lúc mở mắt, bạch hổ đã ngồi bên cạnh, còn chưa hết kinh hãi, ta nhận ra mình bị teo nhỏ thành đứa trẻ năm tuổi.

"Lão thiên, trả mười mấy năm nhân sinh trên đời cho ta."

Khi đó ta thật sự hết ầm lên như vậy.

******

Sống trong rừng cũng đã năm năm, dù rằng thi thoảng sẽ bị thợ săn hay tiều phu truy đuổi, cuộc sống mới của ta khá tốt. Đói thì đi săn mồi cùng bạch hổ, cô nàng là Băng Kì. Ngủ thì cứ vào trong động hay trên cây. Ta cũng không nói chính xác được quan hệ của ta cùng Băng Kì, phụ mẫu, tỷ muội, bằng hữu, thật sự không rõ. Băng Kì nuôi dưỡng, dạy chữ cho ta. Thần thú quả lợi hại, biết nói chuyện. Nhưng thú mãi là thú, ta bị nhiễm ít nhiều phần thú tính, không nói chuyện như xưa. Có mấy hôm nay yếu ớt nên học lại ngôn ngữ.

Làm con nít cũng có cái lợi, ta thích nghi và học hỏi rất nhanh để sinh tồn trong khu rừng hoang sơ này. Nhờ ăn ngủ giữ chốn thiên nhiên, ta có được sức mạnh và phản xạ cực tốt. Đáng tiếc, giấc mộng kia lại làm cho linh hồn lẫn thể xác như trải qua một đợt bạo bệnh, mất gần như toàn bộ khí lực.

Dù vậy, trong cái rủi có cái may, ta nhận được kha khá thứ, đặc biệt là cơ thể khi muốn lại có thể thu hút ong và bướm lượn quanh. Ta hiện tại đang cố gắng khống chế nó cho riêng từng loài, bướm ra bướm, ong ra ong. Cửu vĩ hồ là thú hộ vệ của ta, tên là Tuyền Lãm, còn tặng ta một bí tịch võ công. Học được bí tịch có thể khống chế bốn nguyên tố: phong, thủy, lôi, hỏa. Đồng thời mở ra sức mạnh thật sự của thanh kiếm cùng ngọc bội ta sở hữu. Tuyền Lãm nhất định không nói tên kiếm nên ta phải đặc một tên khác - Mẫn sinh kiếm. Nhưng mà hình dạng cửu vĩ hồ rất nổi bật nên bảo Tuyền Lãm phong ấn bớt sức mạnh lại, liền hóa sang dạng tam vĩ hồ, cơ thể cũng nhỏ đi nhiều.

Hôm nay, trong khi đang luyện tầng thứ nhất của Hỏa công, ta phát hiện có người đến gần, linh lực rất rõ ràng. Ngu ngốc, không giấu được thì đừng truy đuổi. Chơi trò mèo vờn chuột này vài vòng, những người đó cuối cùng đáp xuống đất, ta canh lúc họ sơ hở chưởng một đòn kình lực, vừa hù dọa họ tránh xa vừa kiểm tra thử năng lực của bản thân. Qua rất lâu không có động tĩnh, tôi mới len lén đến gần, phát hiện hai nữ nhân đều bất tỉnh nhân sự. Đừng đùa, thế nào mà yếu đuối thế. Ngẫm chút, không thể để họ nằm đây, thú rừng rất nhanh đánh hơi tới nên ta để Băng Kì cõng trở về động.

======

Mở mắt, là cảnh tượng cũ, ta sẽ trân trọng cơ hội này, chuộc lại mọi lỗi lầm khi xưa dù nàng có nhớ ta không. Cũng là từ góc tối đi ra nhưng nàng khác quá, hơi yếu ớt, mệt mỏi và bên cạnh còn thêm một một tam vĩ hồ. Rồi sự xuất hiện của thanh kiếm bí ẩn mà nàng đeo trên lưng, đã có không ít thứ trở nên khác biệt. Không lẽ trọng sinh về nên quá khứ bị thay đổi hay nàng nhớ hết mọi việc? Vậy nàng còn đưa ta về nơi đây làm chi, để ta thêm hối hận.

Ta vừa muốn mở miệng đã bị Bích Ngạn cướp lời, câu hỏi vẫn như trước. Nàng trả lời, hoàn toàn không ngập ngừng một chữ, lưu loát từng câu rõ ràng.

"Ngươi có muốn theo chúng ta về Lạc Băng cung không? Ở đó sẽ không có ai đe dọa ngươi cùng bạch hổ." Ta mong chờ nàng sẽ lại gật đầu không do dự nhưng ta đã thất vọng, nàng thẳng thừng từ chối.

"Cảm ơn hảo ý nhưng ta không muốn từ bỏ sự tự do của bản thân. Ta không thích hợp với các quy củ."

Hóa ra nàng yêu thích cuộc sống tự do tự tại, mà ngày xưa lại dám theo ta. Ta thật sự có phúc mà không biết hưởng, giờ hối tiếc có ý nghĩa gì đâu. Nhưng kiếp này ta đã kiên quyết đem nàng đến bên cạnh thì không thể dễ dàng buông tay được.

"Ngươi tên gì?"

"Nhan Linh Hỏa, mười tuổi."

"Linh Hỏa, Linh Hỏa. Oa, hóa ra là tiểu muội muội khả ái nha." Bích Ngạn phấn khích chạy đến ôm chầm nàng.

"Bích Ngạn" Nàng là của ta, không ai được phép chạm vào.

Không hiểu tại sao ta thấy nàng nhẹ run rẩy, Bích Ngạn đương nhiên cảm nhận được biến hóa của người trong lòng, vội vàng hỏi.

"Ngươi sao vậy? Sư thúc của ta hơi lạnh lùng, dọa ngươi sợ rồi sao? Không cần sợ, người không làm gì ngươi đâu."

"Ta không rõ, nàng rất giống với người trong giấc mơ của ta. Người đó khiến ta tổn thương rất nhiều."

Nàng không nhớ được ta nhưng lại nhớ rõ nỗi thống khổ ta để lại cho nàng, cũng đủ biết ngày trước đau đớn đậm sâu đến mức nào. Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Ta nhất định đời này kiếp này sẽ đem những gì tốt nhất tặng cho nàng, yêu thương nàng thật nhiều.

"Tiểu muội hay thật, có thể mơ thấy người có khí chất giống sư thúc. Hẳn là duyên tiền định."

Nếu có thể là giấc mơ thật tốt, nàng đâu cần phải mang vô số vết sẹo lưu lại trong trái tim, trong tiềm thức. Bây giờ chỉ cần ta vừa tỏ ra lạnh lùng, cơ thể đã phản ứng kịch liệt vậy.

"Nếu đã là duyên tiền định, ngươi không cần từ chối nữa. Ngươi chỉ cần đi theo, ta đảm bảo vẫn cho ngươi tự do ngươi muốn." Thứ nàng muốn dù lên trời xuống biển, ta cũng đáp ứng được.

"Thật sự sao?"

"Thật. Nhưng trước hết ngươi cần vượt qua bài khảo nghiệm đã."

"Để ta nghĩ một chút. Ta chỉ mới vừa gặp hai người, còn chưa tin tưởng hoàn toàn."

"Ục... ục..." Bụng của nàng đánh trống, trên mặt nhiễm một tầng hồng nhạt. Sao ta trước đây không để ý nàng đáng yêu đến vậy nhỉ.

"Các ngươi đói không?"

"Đói."

******

Bên ngoài một mảng rừng xanh, cây cao to, vươn mình đón nắng. Chim ríu rít trên cành, vượn chuyền cành, quay quần thành từng nhóm. Phóng tầm mắt ra phía xa, thấp thoáng sau hàng cây là những chú hươu ngơ ngác ăn cỏ. Một dòng sông nhỏ uốn lượn, lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua từ tán cây to lớn như những chiếc lọng. Thiên nhiên hùng vĩ này tựa tiên cảnh, bình yên, nhẹ nhàng, vạn vật an nhiên sinh sống, không chút lo lắng, sợ hãi.

"Nga, không ngờ vẫn còn nơi tuyệt đẹp thế này."

"Đây vẫn chưa phải là nơi đẹp nhất khu rừng, bởi vì còn chưa bị những con người tham lam phát hiện nên vẫn lưu giữ lại nét hoang sơ hùng vĩ."

"Nga"

'Được rồi. Các ngươi muốn ăn gà hay cá để ta còn chuẩn bị."

"Sao cũng được." Trước mắt ta và nàng chưa là gì cả, không nên tiếp xúc gần để tránh Bích Ngạn nghi ngờ.

Nghe ta đáp, nàng vô thức hơi lùi lại, nhanh chóng chạy xuống sông, xăn áo quần bắt cá. Ngắm nhìn nàng loay hoay trong dòng nước, mắt chăm chú, mỗi lần bắt được cá đều khúc khích cười đối với ta mà nói rất bình yên, lúc trước hay bây giờ.

Ngày ấy, ta đưa nàng đi thực địa, thay vì ăn lương khô, nàng lại chạy đi tìm cá. Ta ngồi trên bờ tĩnh tâm, lúc mở mắt ra chính là cảnh tượng như vậy. Khoảng khắc đó ta cảm giác như thời gian ngừng lại, nàng không hề hay biết. Ta đem kỉ niệm vui vẻ đó lưu lại ở đáy lòng, cứ nghĩ sẽ không còn nhìn thấy nữa nhưng ông trời đã cho ta cơ hội thứ hai. Hỏa nhi, là nàng luôn đem lại cho ta cảm giác bình yên. Thứ lỗi cho ta vì khi xưa không nhận ra sớm hơn, để nàng chịu khổ nhiều.

*******

Hương cá nướng ngào ngạt kéo ta quay về với thực tại, thất thần trước nàng thật mất mặt mà. Nàng đang ăn say sưa, thấy ta nhìn đến liền ngừng một chút rồi đưa một con đến trước mặt.

"Mau ăn, đừng để đói... không tốt." Vì ngậm đầy thức ăn nên nàng nói cũng không rõ lắm.

Mà thế cũng đủ rồi, nàng đối ta là quan tâm, cho nên cá nàng nướng cũng như cao lương mĩ vị. Bữa ăn kết thúc, nàng cưỡi bạch hổ dắt ta đi đâu đó. 

"Bạch hổ là thần thú của ngươi à?" Bích Ngạn tò mò

"Không phải, Băng Kì là thân nhân của ta."

"Còn tam vĩ hồ?"

"Hộ vệ và bằng hữu"

"Tiểu muội thật lợi hại nha." 

"Tới rồi."

"Nơi này..."

Trước mắt chúng ta, một vạt rừng bị thiêu cháy tan hoang, không ít sinh vật bị thương từ đám cháy, lớp lông đều bị xém không ít. Nàng nói rằng đám cháy này là do đám thợ săn thần thú gây ra để lùng họ, hành động đó khiến nàng cực kì phẫn nộ. Hiện tại nếu chúng ta có thể phụ nàng xử lí đám người đó cùng bảo hộ cho khu rừng thì nàng sẽ theo về. Với yêu cầu này Bích Ngạn không đợi ta đã đồng ý rồi, Lạc Băng cung luôn giúp đỡ môn đồ bảo vệ những gì họ yêu quý, chỉ cần Hỏa nhi gia nhập là được rồi. Nàng đăm chiêu, cau mày suy nghĩ rất lâu mới chấp thuận. 

Bởi nàng chưa học cách ngự kiếm, ta mang nàng đi cùng. Ta rất hưởng thụ việc thân thể nhỏ bé đó nép sát vào người ta, trong nhất thời loạng choạng lại bám chặt eo ta. Nhưng khi nàng có ý muốn buông ra, ta tức giận, phải biết Bích Ngạn bên bay bên cạnh có bao nhiêu ghen tị mà nàng lại ngu ngốc không hưởng thụ. 

"Không được buông." Ta ra lệnh "Té xuống thì làm sao hả?" 

Bởi nàng vốn lưu bóng ma tâm lí đối với sự lạnh lùng của ta, cho nên ta lợi dụng nó ép buộc nàng ngoan ngoãn nghe lời, không lộn xộn nữa. Hỏa nhi rất thức thời, chỉ "Nga" một tiếng rồi giữ nguyên tư thế, động cũng không dám động. Tuy nhiên quãng đường đi cũng rất xa mà nàng chỉ mới mười tuổi, thể lực sớm không chịu nổi. Do đó ta quyết định hạ xuống, ôm nàng vào lòng rồi tiếp tục ngự kếm đi, cũng không rãnh rỗi để ý Bích nha đầu há miệng trợn mắt nữa. Đúng là tiểu hài tử, còn vùng vẫy vài cái đã yên lặng ngủ say rồi. Hoặc có thể liên quan đến bộ dạng yếu ớt của nàng đi, chất độc kia là Tán hồn, hẳn là bị ảnh hưởng bởi nó. 

"Không sao đâu. Hỏa nhi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, thay nàng đòi lại công đạo." Nghĩ đến tên xú nam nhân đó, một đoàn lửa giận từ từ bốc cao "Kiếp này nếu ngươi dám lặp lại mọi chuyện thì ta tính cả nợ mới lẫn cũ luôn. Nhất định phải khiến ngươi thân tàn ma dại."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net