Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Sinh nhật vui vẻ và tận hưởng chương truyện nha, ngọt hơn nhiều.

_________________

Nhìn khắp nơi không có bóng dáng bất cứ ai lai vãng, ta cảm thấy cơ thể có chút nóng dần lên, khao khát chạm vào đôi môi nàng cũng trở nên khó kìm chế. Gần một chút, một chút nữa thôi, ta cúi đầu hôn lên đôi môi đó, là nụ hôn đầu cho cả ta và nàng, như một lời cam kết. Có lẽ do phản xạ, nàng liếm nhẹ lên môi ta, cả người liền như có dòng điện chạy qua, ta lập tức rời đi môi nàng, gương mặt nóng đỏ cả lên.

May mắn nàng vẫn còn đang ngủ say, ta nhanh chóng rời đi, hạnh phúc tràn ngập khắp cả cơ thể, vào tận tâm can. Chưa bao giờ nghĩ một nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt cách lại nhượng bản thân thỏa mãn như vậy.

"Hỏa nhi, ta càng lúc càng không buông nàng ra được nữa rồi."

=========

Ta tỉnh dậy đã là chuyện của cả tiếng đồng hồ sau, trên môi vẫn còn lưu lại độ ấm nhưng ta không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Trong khi mơ màng, ta cảm nhận được thứ gì đó mềm mại và ngọt tựa những viên kẹo nên khẽ nếm một chút, chỉ một chút thôi.

Ngước nhìn ánh nắng chiều vàng om xuyên qua tán lá chiếu xuống bên dưới, ta lững thững trên các cành cây quay trở về theo lối cũ. Ngày mai là ngày khảo hạch, ta cần phải bảo đảm cơ thể trong trạng thái tốt nhất và thoải mái nhất.

Nhìn căn phòng sáng đèn, ta hơi ngờ ngợ, chân cũng bước nhanh hơn, ba bước chỉ cần có hai. Đẩy cửa vào, Nhất Hùng, Lục Khiêu và Bích Ngạn đang ngồi trên giường, Băng Kì và Tuyền Lãm lười biếng nằm trên đống cỏ khô. Nghe tiếng động, tất cả đồng lọat quay lại nhìn, khiến ta cảm giác một cỗ áp lực vô hình đánh tới, không thể phòng bị. Bích Ngạn là người lên tiếng đầu tiên, phá vỡ không khí trầm mặc tại nơi này.

"Linh Hỏa, hôm nay ngươi đã chạy đi đâu mà không ai tìm thấy được, kể cả sư thúc của ta." Bích Ngạn đã tiết lộ thân phận nữ tử của ta cho Lục Khiêu và Nhất Hùng.

"Có sao? Ta không biết, hôm nay là vào rừng ngủ trưa."

"Ngươi thật đáng ghét, ta cả buổi còn tìm ngươi đi dạo, Hỏa Hỏa ngươi lại an nhàn trốn đi ngủ." Nhất Hùng oán giận, làm ta lúc trước có cảm giác hắn có tố chất cong bẩm sinh.

"Ai nói ta an nhàn, luyện tập rất lâu mới nghỉ ngơi cho hồi sức."

"Hỏa ca ăn cơm chưa?" Thật là, có mỗi Lục Khiêu đối ta tốt.

"Nhìn bộ dạng mới tỉnh ngủ thì đương nhiên là chưa, hai người mau đi đi, ta đói lắm rồi." Nhất Hùng còn phối hợp xoa xoa bụng.

Đen mặt, hóa ra nói cả buổi chỉ vì chưa có ai chịu đi nấu cơm chứ gì, mai mốt tách ra rồi thì đừng hòng hành hạ ta nữa. Rầm rầm rì rì, ta cùng Lục Khiêu nấu một bữa hoành tráng, hôm nay là ngày cuối cùng bốn người còn có thể ngồi lại nói chuyện vui vẻ như thế này.

*********

Thức ăn dọn ra bàn, chúng ta vừa ăn vừa tâm sự, kể lể với nhau kỉ niệm suốt thời gian qua. Nhất Hùng giành nói trước tiên

"Này Hỏa Hỏa, ngươi là người đầu tiên dám đánh ta ngoại trừ phụ thân ta. Ngươi là một nữ tử mà so với ta dũng mãnh hơn, cũng hiểu chuyện hơn và chịu đựng nhiều gian khổ hơn. Từ ngày đi chung với ngươi, ta học hỏi được không ít chuyện. Còn có Tiểu Khiêu với Bích sư tỷ, cũng cho ta không ít bài học đáng giá. Ta muốn sau này dù thế nào thì bốn người chúng ta đều mãi là hảo bằng hữu, tương trợ lẫn nhau."

"Lục Khiêu ta trước giờ luôn rất nhu nhược, yếu đuối. Chính nhờ tất cả mọi người mà ta thay đổi, trở nên tự tin hơn xưa. Cảm tạ mọi người vì đã chấp nhận ta."

"Lục Khiêu, Nhất Hùng và Nhan Linh Hỏa, các ngươi là những người đầu tiên mà ta giám sát. Các ngươi vậy mà không chê ta không có kinh nghiệm, mỗi ngày đều cố gắng cùng ta hoàn thành các nhiệm vụ. Thương các ngươi nhiều lắm."

"Mọi người mà bằng hữu đầu tiên của ta, đã chấp nhận phần tính cách hoang dã trong ta. Nên đối với ta, mọi người mãi mãi là hảo bằng hữu và là thân nhân của ta." Và ta là người cuối cùng tâm sự nỗi lòng.

Cùng hướng nhau cười, bốn người chúng ta từ ngày mai sẽ bắt đầu lựa chọn tương lai cho chính mình. Có thể sẽ rất khó khăn, gian khổ nhưng miễn chúng ta còn kề vai sát cánh bên nhau thì mọi chuyện đều sẽ tốt thôi. Từ tận trong tim, lời thề sắt son nguyện ghi tặc, mãi không phai mờ.

Đợi mọi người đều rời đi, ta lúc này lẳng lặng luyện tập võ công cuốn bí tịch suốt một canh giờ rồi mới tắm rửa sơ qua mà đi ngủ. Ta mãi thật lâu sau này mới biết luôn có một người đứng trong bóng tối mà dõi theo ta hằng đêm.

*********

Hôm sau, ta bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, vội vã sửa soạn xong hết thảy mới phát hiện trời vẫn còn sớm, phải hai canh giờ nữa mới tranh tài. Đầu tưởng như phát nổ ngay tại lúc đó, ta ra ngoài thì thấy tốp ba tốp năm người đang từ từ tiến vào Lạc Băng cung. Xem ra không ít người mong đợi sự kiện này, quần áo trên người đại biểu cho rất nhiều môn phái khác, chỉ có lác đác vài người là thăm hỏi các môn đồ.

Ngủ cũng không ngủ được, ta đeo lên thanh Mẫn sinh kiếm mà dạo qua khắp nơi. Dùng khinh công lướt trên nóc các gian phòng, cho đến khi vượt qua khỏi nơi ở của đệ tử ngoại môn. Lòng hiếu kì trỗi dậy, ta bỏ qua quy định, dựa vào trí nhớ tìm đường đến nơi ở của Lãnh Thiên Tuyết. Sau vài lần chạy lộn hướng, ta cũng tìm được nơi cần đến, liền đem toàn bộ linh khí trên người ẩn đi.

Núp trên cây, ta nhìn thân ảnh trắng nhảy múa trong sân, những đường kiếm nhanh và uyển chuyển nối đuôi nhau, và các tia sáng màu lam dần xuất hiện, theo sau còn có hoa tuyết rơi. Say mê hết thảy, ta như đắm chìm vào khúc kiếm phổ, tận đến khi bóng trắng kia biến mất sau cửa điện vẫn còn chưa hồi phục.

Có lẽ còn mơ màng, đại não chưa kịp khởi động lại mà lá gan đã phình to, ta đứng trước phòng ngủ của Thiên Tuyết mà gõ xuống. Bên trong truyền ra thanh âm trong trẻo, lạnh lùng kéo ta về với hiện thức, mới biết bản thân điên rồi.

"Là ai?"

"Ta là Nhan Linh Hỏa." Người đã lên tiếng, ta sao dám không trả lời, mạng nhỏ cần lưu lại.

Sau đó cả hai đều rơi vào trầm mặc, nàng hẳn là bị ta làm cho bất ngờ đi, chính ta còn bị bản thân mê gái làm hại, cũng khó tin nổi. Trong lúc ta còn đang xoắn xuýt, cánh cửa mở ra, người kia một thân bạch sắc xuất hiện trong tầm mắt, thanh cao thoát tục. Khoảng khắc mà ta bước chân vào đó, định mệnh lần nữa se duyên, mà lần này là định ước từ hai bên, dù bao nhiêu gian khổ cũng chưa từng buông tay người kia.

=========

Ta đêm nay lại mất ngủ, nhưng không phải vì ăn năn tội lỗi mà do quá hứng phấn, không ngờ rằng bản thân nhiều năm xa rời khói lửa mà hôm nay rơi vào cảnh này. Ta biết tình yêu này là một loại độc dược, nhưng ta đã vô pháp kháng cự, càng khao khát tình yêu của Hỏa nhi. Nhưng ta cũng biết điều đó không thể cưỡng cầu, ép buộc, chỉ làm bóng ma trong lòng nàng lớn hơn. Nhưng thời gian càng lâu, ta càng thêm giãy giụa trước thống khổ, yếu đuối, sợ hãi nàng kiếp này không lựa chọn ta.

Trằn trọc mãi chẳng yên, ta đành xuống giường, thay đổi xiêm y mà đi luyện kiếm. Luyện chừng phân nửa, khí tức quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong chớp nhoáng rồi biến mất, ta lo lắng nhìn quanh, lại thấy nàng lén lén lút lút trèo lên thân đại thụ trước sân.

Kiếp này kiếp trước, không hiểu sao nàng vẫn thích làm vậy, chẳng sợ hôm nào có người hiểu lầm thì khổ cực. Biết nàng vẫn chăm chú dõi theo, ta rốt cuộc thả lỏng, chuyển dần sự chú ý trở lại kiếm phổ. Đây là ta múa cho chỉ riêng mình nàng xem.

Đến khi kết thúc, ta vẫn vờ như không phát hiện ra nàng, chậm rãi đi vào phòng ngủ. Nghĩ đến lúc Hỏa nhi vừa mới tới, nàng khống chế linh khí rất tốt, nếu không phải vì ta sớm đã trầm mê vào nó thì rất khó nhận ra. Tại lúc ta còn đang xuất thần, cửa đột nhiên bị gõ, thần kinh lập tức buột chặt, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lẽo vốn có. Rồi nàng trả lời, ta lần nữa bị kinh hỉ, nàng chủ động tìm ta, nàng chủ động tìm ta. Tâm trí hưng phấn kêu gào, khóe miệng không còn nghe theo không chế, lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Cố gắng áp chế tinh thần, ta sử dụng công lực đem cửa mở ra, chỉ vừa nhìn thấy nàng đằng sau cánh cửa như ẩn như hiện, cơ thể liền trở nên căng thẳng.

Một lần nữa cố tìm kiếm sự bình tĩnh, ta bảo nàng ngồi xuống ghế, mặt xoay sang hướng khác để tránh nàng nhìn ra tâm tình ta lúc này. Cũng may, nàng có vẻ không chú ý đến sự bất ổn của ta mà lo đánh giá cả căn phòng. Không như khách phòng, nơi đây lại đơn giản hơn, ngược lại lộ ra vẻ quạnh hiu, cô đơn.

Hỏa nhi vẫn tránh tiếp xúc với, ít nhất bây giờ đó là điều ta mong chờ. Khi ta hỏi nàng chút việc liên quan đến khoảng thời gian vừa qua, nàng liền huyên thuyên không ngừng, lâu lâu lại liếc xem sắc mặt của ta. Đại khái là ta tỏa ra hàn khí có phần mãnh liệt, nàng dần dần nhỏ tiếng rồi cuối cùng rơi vào trầm mặc. Khẽ thở dài, ta hỏi nàng đã đói chưa để còn ăn điểm tâm, nàng phản ứng đầu tiên chính là từ chối nhưng bụng nàng đã bán đứng chủ nhân nó rồi. Tự mình đi lấy điểm tâm, ta chợt nhận ra bản thân không hề biết sở thích của nàng là gì, có chút đau lòng.

********

Thức ăn nóng hổi dọn lên, hai mắt nàng như tỏa sáng, chăm chăm không rời nhưng không dám động đũa, chờ ta gắp trước.

"Ngươi thế nào lại chờ ta vậy?" Theo lời Bích Ngạn, nàng tuyệt đối là người đầu tiên động đũa dù trước mặt là ai.

"Không biết... ta chỉ tự nhiên muốn nhường ngươi thôi."

Là thói quen, nhất định là thói quen của ngày trước còn lưu lại, vậy tức là nàng vẫn đối ta có tình cảm. Nội tâm mừng rỡ, miệng tự động nở nụ cười, may thay ta kịp thu hồi nhưng hình như không qua khỏi mắt nàng. Bởi mọi hành động của nàng đột nhiên đình chỉ, chăm chú quan sát ta, mặt cũng dần gần sát lại. Tuy nhiên, Hỏa nhi đã thu hồi hành động, rời đi trước khi ta không kiểm soát được mà nhào tới ôm lấy nàng. Tưởng tượng thôi cũng thấy không ít rắc rối kèm theo.

Nàng ngồi lại chỗ cũ, miệng lẩm bẩm rằng bản thân chắc chắn bị hoa mắt, sinh ảo giác băng sơn vừa cười. Thật không ngờ, nàng lại gọi ta là băng sơn, lòng tự trọng bị tổn thương nho nhỏ nên ta nghĩ sau này bắt nàng bồi thường, đem nợ ghim trong lòng.

Ăn uống xong, thời gian trống vẫn còn khá dài, ta muốn thừa dịp này hảo hảo bồi dưỡng tình cảm.

"Ngươi có lo sợ không?" Ta cố giảm bớt sự lạnh lùng, miễn lại dọa tới nàng.

"Đương nhiên rồi. Ta mới nhập môn chưa bao lâu, muốn giỏi như người khác là chuyện rất khó." Có vẻ vừa ăn no, lá gan nàng cũng nở ra thêm một chút.

Ta sẽ không nói với Hỏa nhi là kiếp trước biểu hiện nàng dũng mãnh tới mức mọi người không ai dám nhận mà đẩy sang cho ta. Kiếp này ta mong mọi chuyện sẽ không thay đổi, để nàng rơi vào tay người khác là chuyện không thể chấp nhận được.

"Thế ngươi đã nghĩ chọn ai chưa?"

"Ta nghĩ chọn ngươi."

"Tại sao?" Ta nhướng mi

"Ngươi và Bích Ngạn tỷ là những người đầu tiên ta gặp gỡ mà không cố giết ta  từ khi vào rừng sinh sống. Đối hai người, lòng tin của ta đã gần như trao trọn. Hơn nữa, giống như Bích Ngạn tỷ đã nói, ta nghĩ ta với ngươi có duyên tiền định vì giấc mơ kia xuất hiện khoảng một tháng trước khi gặp ngươi."

"Ngươi xưng hô với ta hình như thiếu đi phần tôn kính."

"À, vì ta có cảm giác muốn được sánh vai với ngươi, nếu không thích thì ta sẽ sửa. Dù sao thì sau hôm nay cũng đổi rồi mà." Dứt lời, nàng híp mắt cười với ta, trái tim nảy một nhịp.

"Được rồi. Mau đi thôi, thao trường cũng sắp bắt đầu."

Nàng gật gật đầu, nhanh chân bước ra cửa rồi chờ ta, cũng đã lâu rồi không chứng kiến cảnh này. Ra sân, ta niệm ấn chú triệu hồi Hi Tích, Hi Tích là một Băng Linh huyền điểu mà ta nuôi từ rất lâu rồi. Cưỡi Hi Tích bay lên cao, ngoảng đầu lại nhìn nàng, bàn tay nhỏ vẫy vẫy, cả người lần nữa được nắng bao phủ, rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net