Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Thêm một cái sinh nhật, thêm một chương truyện ngọt ngào.

________________

Ôm nàng, y phục đã nhuộm một tầng huyết sắc, ta đau đớn khốn cùng. Nhìn lại khuôn mặt vốn hồng hào giờ trắng bệch không khí sắc, đôi mắt nhắm nghiền. Những người khác cũng đã đến đây rồi, còn đám hắc môn thì đang bị chính trận pháp của mình tàn phá. Viễn cảnh này là kiếp trước ta chịu đựng, giờ thì tới lượt các ngươi hưởng thụ nó. Đáng tiếc ta không thể trực tiếp hạ thủ, dám làm tổn thương người ta yêu thương nhất.

"Bạch liên tiên tử, người có thể nhường ta kiểm tra vết thương cho tiểu sư đệ được không?" Một người trong y đội xuất hiện bên cạnh ta.

"Được. Ngươi để Bích Ngạn lo đi." Vì để tránh làm lộ thân phận nữ tử của nàng, ta cho gọi Bích Ngạn đến kiểm tra vết thương.

"Vâng." Nói rồi người cũng nhanh chóng rời đi.

********

Đợi tới khi băng bó xong xuôi thì cũng đã tới giờ cơm, ta phân phó để nàng trong khách phòng. Bỏ qua những đôi mắt ghen tị, ao ước của người khác đối với nàng, ta trực tiếp ôm nàng đi.

"Bạch liên tiên tử, người đưa hắn đi đâu vậy?"

"Đến khách phòng trong điện của ta."

"Tại sao chứ?"

"Là hắn cùng ta phối hợp đánh bại lũ hắc môn nhân, lại bị thương. Ta đương nhiên không thể phụ bạc hắn."

Nghe thấy vậy nhiều tên lầm bầm "Ta cũng muốn.", "Ta cũng có thể.", thậm chí có tên dám đứng trước mặt ta hô lớn. Nhưng như trước đều là nói chứ không dám làm. Chừng nào các ngươi làm được như nàng rồi hãy nghĩ tới chuyện bước chân vào đây. Nhưng có điều, kiếp này ta chỉ nguyện ý để nàng hưởng đặc quyền đó, chỉ một mình nàng đủ tư cách.

Đặt nàng cẩn thận lên giường, ta thấy đôi chân mày nàng nhíu chặt vì đau, nên đưa tay vuốt nhẹ. Quần áo đều đã bị lấm bẩn, ta quyết thay nàng vệ sinh cơ thể. Bởi vết thương không thể đụng nước mà nàng vẫn còn hôn mê, không cách nào khác ta tự mình thoát ly quần áo. Đợi đến khi xong xuôi, mặt ta phát nhiệt lợi hại, đỏ ửng cả lên, may mà nàng không biết. Nhìn đến sợi dây chuyền trên cổ nàng, ta nổi lên một tầng nghi hoặc nhưng cũng rất nhanh bỏ qua. Ăn trưa xong, ta chuẩn bị một phần phòng khi nàng tỉnh lại thì đói rồi gọi Băng Kì, Tuyền Lãm đến trông coi nàng.

********

Vì làm giám khảo, ta phải rời đi. Suốt cả buổi cứ bồn chồn, lo lắng không yên nhưng gương mặt như cũ không biểu lộ chút gì cảm xúc. Vất vả chờ đến trận cuối đấu xong, không ngờ lại phát sinh thêm biến cố. Tên chưởng môn của đám người kia đã xuất hiện giữa thao trường, tự mình cầu thân.

"Bạch liên tiên tử, cái tên thật hợp với nàng. Từ lần đầu gặp gỡ, nhìn đến dung nhan tuyệt mĩ, trong trẻo của nàng, ta đã yêu say đắm. Tuy rằng ta cùng nàng ở hai bờ chiến tuyến, ta lại không thể buông bỏ được nàng, ngày nhớ đêm mong. Đợi mãi đến hôm nay, ta mới đủ cường đại để có thể đứng trước mặt nàng. Thiên địa có thể minh dám lòng ta đối với nàng là thuần khiết. Nàng có hay không cùng ta kết tóc se duyên, làm một đôi uyên ương đến đầu bạc răng long?"

Mọi người nghe hắn nói đều nhao nhao cả lên, kẻ khinh bỉ hắn mộng tưởng, người lại cảm phục tình yêu của hắn. Ta thấy có không ít thiếu nữ mới lớn ghen tị với ta, có một người tuấn mĩ như vậy yêu thương. Nhìn một màn này, lòng ta càng lạnh xuống. Sống lâu như vậy trên đời, sao lại không phân biệt được kẻ nào xảo biện, há chi trong mắt hắn là đều dục vọng không che giấu.

"Ta trong lòng đã có người thương. Thỉnh công tử không cần phí hoài tâm sức." Cùng một trường hợp, kiếp này kiếp trước lại là hai đối tượng khác xa nhau.

"Là kẻ nào lại chiếm được trái tim nàng? Ta không can tâm, nhất định phải tự tay giết hắn, rước mỹ nhân về môn phái." Cả người hắn tản ra một cỗ sát khí kinh người, mặt cũng trở nên dữ dằn.

"Tại điểm này ngươi đã thua người đó. Hơn nữa, ta sẽ không để ai đối với người ta yêu làm ra thêm cái gì tổn hại. Công tử nên đi đi, ta sẽ không yêu ai ngoài người đó." Có kí ức của kiếp trước, ta nhanh chóng giữ chặt kiếm.

"Ta không can tâm, không can tâm. Nếu ta không có được nàng thì không ai có được nàng." Lời vừa dứt, hắn lập tức phóng một đạo ma pháp về phía này.

Vốn đã phòng bị, ta rút Ngân sương ra tiếp chiêu, hai đạo kiếm khí va vào nhau nổ tung giữa không trung. Mỗi lần hắn xuất chiêu, ta theo đó dần áp sát hắn. Đến cuối cùng, tay phóng ra một cỗ khí lực bắn thẳng đến tử huyệt của hắn. Hắn rú lên một tiếng rồi ngã ra đất, cả người co rúm lại, ma khí thoát ra liên tục, kèm theo những tiếng "xèo... xèo". Để trách cho ma khí làm loạn, ta lập một vòng kết giới xung quanh. Đợi đến cỗ khí đen hoàn toàn tiêu tán, trên mặt đất chỉ còn lại một khối quần áo, xương cốt hoàn toàn tan biến.

Theo lẽ thường, ta lướt mắt lên khán đài, cuối cùng dừng lại trước thân ảnh của nàng. Hỏa nhi lúc này là dùng một vẻ mặt sùng bài nhìn ta chăm chú. Tâm tình khó chịu đều không còn tồn tại chút nào.

==========

Ta tỉnh lại, phát hiện cả người vô lực, vết thương thì cứ liên tục truyền ra cảm giác đau đớn. Ngẫm lại, làm con nít lúc này thật khổ, mới bị thương một chút, máu chảy ra ngoài vài phút đã ngất xỉu.

Hương thức ăn truyền tới cánh mũi, ta mới giật mình đánh giá nơi bản thân đang nằm. Có chút quen mắt, ta nghĩ một hồi mới nhớ đây là khách phòng trong điện Vân Tiêu. Bụng truyền tới cảm giác đói, ta chầm chận bước đến bàn ăn, toàn bộ mỹ thực bày ra trước mắt, còn có thịt nữa, tuy đã bị nguội lạnh. Ăn uống đến khi bụng căng tròn, ta thỏa mãn xoa xoa nó. Vừa định đi dọa vài vòng cho tiêu bớt, ra cửa đã gặp Băng Kì và Tuyền Lãm đợi bên ngoài. Ngẫm nghĩ chút, ta quyết định cùng Băng Kì đi tìm Thiên Tuyết, còn Tuyền Lãm tiếp tục ở lại đây.

Đến khi tìm được người, nàng đang bận đấu kiếm cùng tên nam nhân tràn ngập oán khí. Từng đạo bạch quang từ trên cao bắn xuống, Thiên Tuyết lại không ngừng triệu hồi các mũi tên băng. Hắn ta cũng không thua kém, mỗi nhát kiếm đều chém tan các đòn tấn công. Càng đánh nhau, những chiêu thức càng ngoan độc, cốt chỉ để giết chết đối phương. Tuy nhiên, Thiên Tuyết như trước bình tĩnh phản kích mà tên nam nhân kia đã muốn điên cuồng. Khoảng khắc nàng chạm chân xuống đài, các cột băng lập tức mọc lên. Hắn càng ra sức chém, cuối cùng là đánh loạn cả lên, lộ vô số sơ hở. Đến lúc, Thiên Tuyết như ẩn như hiện bên cạnh hắn, liên tục áp sát. Đột nhiên hắn rú lên rồi ngã vật ra đất. Từ khi đó, ta hoàn toàn bị mê hoặc bởi kĩ năng, dáng vẻ khi chiến đấu của nàng.

Rồi nàng nhìn lên đây, khi thấy ta thì ánh mắt trở nên nhu hòa rất nhiều. Ta bị hành động của nàng làm cho bất ngờ. Cho nên đại não lần nữa ngưng hoạt động, trực tiếp nhảy luôn xuống đài. Đại khái là không có chuẩn bị trước, ta tự mình động đến vết thương, đau đến hút một ngụm khí lạnh. Mà nàng đối với việc ta không lo lắng cho thân thể rất tức giận.

"Ngươi tại sao lại nhảy tới đây? Không hảo hảo tĩnh dưỡng." Giọng nói lạnh xuống cực độ.

"Ta xin lỗi. Lần sau sẽ chú ý mà." Ta ảo não nhỏ giọng xin lỗi.

Nàng không nói gì, chỉ xoa nhẹ đầu ta. Ta liền phát ngốc, ngây ngô cười. Đến lúc bừng tỉnh, ta phát hiện tất cả mọi người đều đang há hốc, miệng mở to tới mức nhét được quả trứng vào. Bị nhìn quá mức nóng bỏng, ta giương mắt cún, có lẽ, nhìn Thiên Tuyết chờ nàng giải thích. Nhưng mà nàng không có nói thêm gì trừ một tiếng kêu ta đi về điện. Dù rất khó chịu, ta cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, gọi Băng Kì rồi cùng nàng sóng vai rời khỏi đó.

*********

Sáng hôm sau, tuy rằng thương thế còn chưa tốt, ta vẫn muốn tham gia khảo thí. Mà nàng không có ngăn cản, nói vài câu rồi thôi. Bước lên vũ đài, ta thấy Lục Khiêu, Nhất Hùng còn có Bích Ngạn đến cổ vũ. Có bạn bè thân thiết, ta cũng vơi bớt phần nào nỗi cô đơn.

Nắm chặt Mẫn sinh kiếm trong tay, ta vô thức liếc mắt đến chỗ Thiên Tuyết. Lần này đặt cược rất lớn, Ngạn tỷ nói nếu ta vượt qua giới hạn của bản thân, e rằng mất không ít thời gian hồi phục. Cố gắng áp chế cảm giác lo lắng xuống đáy lòng, ta chờ đợi hiệu lệnh bắt đầu.

Đối thủ là một nam hài có vóc người tương tự, ước chừng cũng tầm tuổi nhưng ánh mắt rõ ràng hiện lên sự ngoan độc. Chắc bởi vì ta bị thương, hắn có phần kinh địch, vài chiêu đầu coi như hù dọa cho vui. Đánh qua hơn hai mươi chiêu, hắn ta dường như dần thay đổi. Chiêu thức nhanh và dứt khoát, tựa rằng đang đối mặt cùng kẻ thù. Điều làm ta kinh sợ nhất là ánh mắt đỏ ngầu. Cảm giác đối phương giờ đây là một con thú dữ, ta cũng dùng phương pháp tương tự để ứng đối. Đem Mẫn sinh kiếm cắm thẳng xuống đất, ta trở về tính cách hoang dã. Ở trạng thái này, lí trí của ta gần như bằng không, đau đớn đều không có ý nghĩa. Ta chỉ có thể ra lệnh tiềm thức là không đem kẻ trước mặt giết chết. Và chỉ trở lại bình thường nếu kẻ thù bỏ chạy hoặc bị đánh gục.

********

Trận đấu kết thúc, ta cuối cùng cũng thoát khỏi nó. Đáp lại là những vẻ mặt hoảng sợ, khinh bỉ, đề phòng ta. Mọi chuyện đều trong dự tính trừ một việc: đó là Thiên Tuyết khen ngợi ta. Kết quả kinh hách không chỉ ta mà toàn bộ người đến dự. Ta không biết lý do tại sao nàng làm vậy nhưng ta biết nàng chấp nhận phần thú tính này trong ta. Ngoài nàng còn có Bích Ngạn, Nhất Hùng, Lục Khiêu, đơn giản là họ đã chứng kiến qua một lần rồi. Từ sâu trong tim, ta biết ơn và cảm kích họ ngàn vạn lần.

Không thèm để ý đến những người khác nghĩ gì, tất cả chúng ta quyết ăn một bữa thịnh soạn, mừng bốn người đều lọt vào vòng trong. Có điều, bữa tiệc này ta ăn không vui, họ cố tình lựa những món ta không thể ăn. Ngậm một bụng ủy khuất, ta quyết định đi ngủ sớm, miễn cho một hồi lại có thêm chuyện bực mình. Lúc xoay người đi, ta mơ hồ nghe thấy giọng Thiên Tuyết đối ta chúc ngủ ngon, trong lòng khẽ gợn sóng. Vốn tưởng đây chỉ là chuyện nhất thời phát sinh, ngờ đâu lại kéo dài đến nhiều năm sau đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net