Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm an giấc, sức lực đã hồi phục nguyên vẹn, vết thương cũng không còn quá đau nhức. Nhưng vẫn còn khó khăn khi tắm, đành nhờ vả ngươi khác. May mắn cơ thể này mới mười tuổi, không có gì để ngắm. Thay quần áo xong xuôi, ta đi ăn sáng, Thiên Tuyết đã chuẩn bị ổn thỏa. Tuy rằng tướng ăn của ta có phần như lang thôn hổ yết, thói lễ phép trên bàn ăn vẫn phải có. Cho nên, ta thi thoảng sẽ gắp cho Thiên Tuyết vài miếng rồi lại vùi đầu ăn. Nàng đương nhiên là ăn uống chậm rãi, mỗi miếng ăn đều là tận hưởng.

No say, ta xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, thật thỏa mãn. Nếu bữa cơm nào cũng tràn đầy mỹ thực thì thật tốt. Do đó, ta càng hạ quyết tâm phải trở thành đệ tự chân truyền của nàng. Vì nơi luyện tập, tự do và còn vì mỹ thực. Đợi Thiên Tuyết ăn xong phần của nàng, ta thu dọn mọi thứ rồi ra cửa đợi. Mọi việc giống như hôm trước, nhìn nàng rời đi, vẫy tay chào và khinh công đến sân chính.

*********

Hôm nay là phần kiểm tra khả năng ngự kiếm. Quy định cho phần này là phải ngự kiếm suốt chặng, cuối mỗi chặng được nghỉ ngơi một chút, ngả ba lần sẽ bị đánh rớt. Chặng đường ngự kiếm chia làm ba chặng:

Chặng 1 là bay xuyên rừng, bắt chia sẻ và giao cho giám khảo cuối chặng 1.

Chặng 2 là vượt hang động, thu trứng tinh linh.

Chặng 3 là chặng bay ngược gió và bảo hộ trứng tinh linh an toàn.

Ta nghe loáng thoáng những tiếng xì xầm về mức độ khó của ba chặng đường. Mà trong đó, khó nhất là chặng cuối, nhiều khi gặp phải gió lốc hay bão sấm sét. Không ít người để bị phế toàn bộ linh lực, võ công sau phần thi này. Xem ra, muốn trở thành đệ tử nội môn, chỉ cần vượt hai chặng đầu. Còn leo lên đến ngôi vị đệ tử chân truyền thì phải hoàn thành tất cả các phần. Mà ba hôm nữa còn phần đấu với các quái thú. Còn về phần trứng, sẽ giao lại cho môn phái hoặc kí khế ước.

Giờ xuất hành sắp bắt đầu. Các giám khảo chia vài ba trăm đệ tử của Lạc Băng cung thành từng nhóm hai mươi người. Các nhóm sẽ xuất phát cách nhau một khắc*. Ta xui xẻo thế nào lại dính phải nhóm chót, cực khổ chờ đợi rất lâu mới đến lượt.

*15 phút

Vốn đã quen chạy nhảy trong rừng, ta nhanh chóng vượt qua chặng thứ nhất, bỏ xa các đối thủ. Không muốn phí thời gian nghỉ ngơi, ta thực hiện tiếp chặng thứ hai. Hang động rộng lớn, hùng vĩ, mang đậm nét hoang sơ. Các thạnh nhũ và măng đá sau hàng ngàn năm bồi đắp đã có đủ muôn hình vạn trạng. Chúng như tỏa ra ngũ sắc dưới ánh nắng xuyên xuống từ những lỗ hổng trên vòm hang, lung linh, huyền bí. Tiến vào một lúc, chúng ngày càng to ra, chỉ chừa lại những khoảng nhỏ hẹp. Vượt qua hết là đến một khoảng hang trống, các vách hang là những lỗ nhỏ chứa trứng. Tuy nhiên, vì là nhóm cuối, các trứng nằm toàn ở nơi hiểm hóc. Đếm sơ qua cũng còn đến hơn bốn mươi quả nhưng cũng không dễ dàng lấy được.

Đột nhiên, ta nghe thấy những âm thanh nho nhỏ. Lòng hiếu kì trỗi dậy, ta bắt đầu lần tìm nơi phát ra nó. Âm thanh đó dẫn xuống một đường hầm khuất sau trong những cột măng đá, tối tăm và ẩm ướt. Càng vào sâu, đường hầm ngày nhỏ hẹp, chật chội. Ta quyết định không ngự kiếm nữa, lần từng bước chân đi vào. Lúc này đây, thị giác đã hoàn toàn mất tác dụng bởi bóng tối dày đặc và những đợt khí cuồn cuộn xông tới. Rồi ta cảm nhận được bản thân đã bước xuống nước. Vẫn cố chấp tiến lên, phổi càng lúc càng bị áp lực nước chèn ép đến ngạt thở. Hít một hơi thật sâu, ta ngụp xuống, bên tai hoàn toàn ù đặc. Chật vật bơi ngược dòng, vết thương bị đụng nước, truyền đến từng cơn đau rát. Cắn chặt răng chịu đựng thật lâu, đến tận khi ta gần hết dưỡng khí. Lúc này, ta cảm nhận được làn nước xung quanh đã nhu hòa hơn rất nhiều. Chậm rãi bơi lên phía trên, ta bị lóa mắt bởi ánh sáng mạnh mẽ chíu tới.

Mắt cuối cùng cũng thích ứng được, ta chậm chạp nhìn quanh. Nơi đây là một hang động mà phần lớn đều đã chìm trong biển nước. Giữa hang có một cột đá rất cao, trên nó là một quả trứng màu lam, với nét hoa văn trắng lượn sóng làm thành một vòng tròn. Ta nghĩ sẽ lấy nó, tuy nhiên vừa ngự kiếm, cột đá liền rung chuyển dữ dội. Vì tránh cho quả trứng rơi xuống, ta cắn răng, dùng chính sức mình leo lên. Bởi vừa từ nước ra, bàn tay không có sức bám như ngày thường. Chật vật một hồi, ta lên được đến nơi. Ôm quả trứng vào lòng, ta ngự kiếm bay ra thông qua lỗ hổng trên trần.

********

Cả người ướt đẫm, ta chỉ nghỉ một chút rồi tiếp tục chặng cuối cùng. Xui xẻo, hôm nay thần xui xẻo chiếu mệnh ta. Bay vừa được phân nửa, gió nổi mạnh lên vài lần, các cây cao to cũng gần như bị cuốn bay. Chưa hết, mây đen kéo đến rợp trời. Thay vì mưa, chúng lại nổi lên sấm sét. Ta vừa né tránh từng đạo sét, nhiều cái đánh sát bên cạnh, vừa bảo hộ cho trứng.

==========

Ta vẫn len lén theo dõi linh lực của Hỏa nhi. Xuất phát qua một lúc, linh lực của nàng dần yếu và rồi biến mất. Mặc dù mọi người cho rằng nàng bị ngã, ta lại nghĩ nàng cố tình thu hồi nó. Tuyền Lãm bắt đầu cư xử kì lạ, rên ư ử, đi thành vòng tròn. Cơ thể nó dần phát ra ánh sáng và chiếc đuôi thứ tư xuất hiện. Băng Kì nằm bên cạnh gầm gừ khi mọi người đưa ánh mắt hiếu kì về phía Tuyền Lãm. Và rồi linh lực của nàng lại xuất hiện. Ta buông xuống được tảng đá đè nặng trong lòng.

Nhưng chưa kịp mừng, bầu trời trong kết giới của chặng ba chuyển màu đen. Mọi người xôn xao bàn tán, chỉ trỏ. Vài người đề nghị cho tạm ngưng cuộc khảo thí. "Ầm đùng" Một đạo thiên lôi bổ ngang trời cắt đứt mọi lời nói. Ta bắt đầu lo sợ cho an toàn của Hỏa nhi, vết thương của nàng còn chưa hảo. Nếu bị đánh trúng thật không biết hậu quả ra sao. Nhưng ta không thể để bất cứ ai phát hiện ra sự yếu đuối của bản thân.

Qua rất lâu, các thí sinh cũng đã trở về khá đông, một số vẫn còn trú tại trạm dừng chặng thứ hai. Nghe người trực tại đó báo lại rằng, có mười người ở trong kết giới khi sét bắt đầu. Và bảy trong số đó hiện tại đã trúng sét bất tỉnh. Cả người ta bủn rủn, Băng Kì và Tuyền Lãm cũng cảm nhận được nàng đang gặp nguy hiểm. Cơn bão sét chưa từng ngừng lại, tựa như những con lôi long giao đấu với nhau. Đến cuối, mười đạo thiên lôi nhập thành một, phá nát toàn bộ kết giới rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Cả một vùng rừng rậm bên dưới đều cháy thành tro, không còn bất cứ thứ gì nguyên vẹn.

*********

Người ta đem về được hai người, quần áo bị cháy đen, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Chưởng môn đem hai viên Hoàn mệnh đơn cho họ. Nhưng không ai là Hỏa nhi và cũng không ai tìm được tung tích nàng dưới đám tro tàn.

"Người... người..." Một tên mấp máy môi.

"Chuyện gì?"

"Người... kia... đỡ... đạo... sét... cuối..."

Bên tai ta đã không còn bất cứ âm thanh gì, cả người cũng như bị điểm huyệt, bất động đứng đó. Nàng đã chết? Không, ta không tin. Hỏa nhi không đơn giản cứ như vậy rời khỏi cuộc sống này. Nhất định là bọn họ tìm kiếm chưa kĩ. Hoặc là nàng đã ngự kiếm lạc đi rất xa. Muôn ngàn lý do hiện lên chỉ để phủ nhận cái sự thật tàn khốc kia. Băng Kì cùng Tuyền Lãm nghe xong liền bộc phát sát khí, đôi mắt hóa đỏ ngầu. Chúng gần như trong trạng thái cuồng sát, muốn báo thù cho nàng. Ta không biết chúng có hận ta không nhưng ta chắc chắn chúng muốn giết những ai bày ra đợt khảo thí. Những người khác muốn ngăn cản nhưng đều bị lòng sợ hãi kìm chân. Ta cũng muốn cản nhưng tận sâu trong lòng ta cũng muốn có thể như chúng. Vậy thì lấy tư cách gì để đi khuyên giải. Khoảng khắc mà chúng xông lên, một thanh âm yếu ớt cắt ngang.

"Ngừng... ngừng...lại..."

Ta nhìn nàng không dám chớp mắt, sợ rằng thanh ảnh kia chỉ là ảo ảnh tồn tại trong phút chốc. Mắt thấy nàng lung lây sắp ngã, ta từ ba bước thành hai đỡ nàng vào lòng. Cảm nhận khí tức của nàng suy yếu cùng cực, ta đau lòng không thôi. Vốn đã tự hứa sẽ không để nàng lại bị thương. Mà giờ, cả người Hỏa nhi đều là tiên huyết. Ta cảm thấy bản thân tu luyện lâu như vậy khi cần cũng vô dụng. Kiếp trước, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta chưa bao giờ bị tổn hại. Bây giờ đảo lại, ta đã thất bại hai lần mà lần sau nặng hơn lần trước. Nếu như có lần ba, lần tư... ta không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ.

"Thiên Tuyết, ngươi cho hắn uống Hoàn mệnh đơn đi."

"Vâng" Ta nhận lấy viên thuốc, cẩn thận đút cho nàng.

"Hắn đang ôm thứ gì kia?" Một người kêu lên

Ta bây giờ mới nhận ra nàng ôm trong lòng một quả trứng tinh linh. Dựa vào nguồn linh khí nó tỏa ra, hẳn phải là trân bảo. Những đôi mắt thèm thuồng, mưu tính đều hướng lại đây. Băng Kì, Tuyền Lãm đi đến chắn ngang tầm nhìn của bọn họ, sát khí lại xuất ra. Nhưng lần này, họ đã bị lòng tham che mờ lí trí, cứ từng bước từng bước dồn ép.

Trước khi mọi người quyết định vận mệnh quả trứng, nó đã tự quyết định cho mình. Trứng đã tự kí một khế ước bảo hộ cho Hỏa nhi đến tận khi nó tan biến. Đó là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một quả trứng tinh linh tự nguyện kí khế ước bảo hộ mà không cần bất cứ điều kiện trao đổi nào. Đại đa số người đến từ các môn phái đều mong muốn sở hữu nó, tham vọng không cần che dấu. Còn với đệ tử của Lạc Băng cung đều hiểu rất rõ môn quy, không dám biểu hiện lộ liễu. Và cũng không dám mơ tưởng đến việc trộm nó. Biểu hiện của đám người tham lam khiến cho Chưởng môn rất tức giận.

"Trứng là đồ đệ môn phái thu được thì tự do hắn quyết định."

"Chứ không phải Lạc Băng cung có ý độc chiếm bảo vật sao?" Một kẻ to tiếng chất vấn.

"Thiên Tuyết, ngươi đưa người đi đi, để tránh ở đây lại bị tiểu nhân hãm hại."

"Vâng"

*********

Ta nhanh chóng đưa nàng tới y quán, mọi việc đã có Chưởng môn lo liệu. Bích Ngạn cùng sư phụ nàng - Hân Hiên, nhanh chóng lau rửa, băng bó các vết thương. Nhìn khắp cơ thể, chỗ nào cũng có vết thương. Đợi sư tỷ ngừng tay, ta cùng Băng Kì, Tuyền Lãm vào thăm nàng. Băng Kì còn cọ đầu vào tay nàng, rên rỉ vài tiếng buồn bã.

"Thật không ngờ có kẻ chỉ bị thương như vậy sau khi trúng phải đạo thiên lôi kia."

"Sư tỷ nói vậy là sao?"

"Ta từng gặp vài tên bị đánh trúng tương tự, không ra tro cũng tàn phế suốt đời. Mà sư muội nhìn đi. Chỉ bị thương khá sâu nhưng lục phủ ngũ tạng đều tốt. Thậm chí cái tên này ngất vì tiêu hao linh lực quá độ chứ không phải vì mấy vết thương kia."

"Khả năng sau này rất cường đại."

"Ta đảm bảo sẽ vượt qua cả sư muội đó."

"Được rồi. Ta đem người đi trước."

"Hảo. Một lát ta sai Bích Ngạn đưa thuốc qua, để mà còn kịp thi khảo hạch phần cuối."

********

Đặt nàng ngay ngắn trên giường, ta nằm xuống bên cạnh. Nếu lúc này mà để nàng ra khỏi tầm mắt, ta sợ rằng trái tim mình sẽ không chịu nổi nữa. Hôm nay, ta đã quá kinh hãi rồi, còn tưởng suýt mất đi nàng. Băng Kì và Tuyền Lãm cũng ngủ an ổn bên cạnh giường. Còn quả trứng thì được ủ lại và để Tuyền Lãm ôm. Tuyền Lãm hình như rất yêu thích nó, cả đường đều thay Hỏa nhi giữ trứng.

Ngủ được một lúc, ta cảm nhận có người chạm vào kết giới. Mở mắt ra, vừa định ngồi dậy thì ta thấy cánh tay nàng đang đặt trên bụng. Nở nụ cười, ta cẩn thận dời cánh tay nàng, xuống giường, chỉnh sửa lại y phục rồi mở cửa ra ngoài. Bích Ngạn đang đợi, còn có Lục Khiêu và Nhất Hùng đứng bên cạnh. Nhận chén thuốc, ta nói nàng vẫn chưa tỉnh. Nhìn bóng lưng đám hài tử, ta thấy có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà quy định ta đặt ra, chỉ có nàng là ngoại lệ, những người khác đều phải tuân thủ rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net