Chương 10 - Thủy đạo kinh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thủy đạo: có thể hiểu là một đường hầm hoàn toàn chìm dưới nước hoặc đường hầm bị ngập nước]

Dung Thập Tam đã nói vậy, Lam Túy cũng không tranh cãi nữa, cô nhận lấy lọ giấm rồi đổ vào bình xịt.

"Đây là gì vậy?" Bạch Tố Hà liếc nhìn vào nhãn hiệu in 4 chữ lớn 'Giấm Trần Sơn Tây' trên thân lọ, cô chỉ thành thạo mấy thứ như Chu Dịch, đuổi ma, đối với lĩnh vực trộm mộ thì cô hoàn toàn mù tịt.

"Giấm lão Trần Sơn Tây*, có muốn thử một miếng cho tỉnh táo tinh thần không?" Lam Túy thừa cơ lúc Bạch Tố Hà không đề phòng, ấn vào bình xịt, xịt một cái lên mặt cô, xem như tạm thời trả được mối thù bị chọi đầu lúc nãy.

[Đây là một loại giấm màu đen, hình như bên dưới]

Một mùi chua lan ra khắp hang động, trộn lẫn với mùi hôi tanh kia, không cần nói cũng biết nó khó ngửi cỡ nào. Cả mặt Bạch Tố Hà đầy giấm đen, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lam Túy, quả thật là lần này Dung Thập Tam cũng muốn đánh người.

"Thôi đi, để anh!" Dung Thập Tam giành lấy bình xịt: "Con bé thúi tha này, em có thể ngoan ngoãn một chút không? Còn không mau xin lỗi người ta!"

"Em còn chưa bắt cô ấy xin lỗi nha, đầu em u lên một cục to đau muốn chết nè" Lam Túy bĩu môi nhích qua một bên, Dung Thập Tam giơ tay mò mẫm loanh quanh phía trên đầu, xong rồi lấy bình giấm ra bắt đầu xịt.

Bạch tố Hà im lặng lau mặt, cô nhịn, phải nhịn, dứt khoát quyết định không nhìn Lam Túy nữa, quay qua Dung Thập Tam: "Anh xịt giấm làm chi vậy"

"Loại đất này gồm có cao lanh trộn với nước tiểu đồng tử, nếu không có giấm mà cứ đào luôn sẽ không phá được"

Dung Thập Tam rút dao găm ra chọc thử lên phía trên, tiếng kim loại leng keng vang lên, trên bề mặt chỉ hiện ta một vết trắng nhợt nhạt.

"Bây giờ chỉ có thể đợi thôi, tắt hết đèn pin đi để tiết kiệm pin. Em gái, hai chúng ta thay phiên nhau đào, em nghỉ một lát đi rồi lát đào trước nha"


"Uhm" Lam Túy lần này đã ngoan ngoãn tắt đèn pin, cô thắp đèn cầy lên. Ánh đèn chập chờn, Lam Túy nhìn sang Bạch Tố Hà đang ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng tự nhiên buồn bực.

Không hiểu tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tố Hà, trong lòng cô đã cực kỳ bài xích, cộng thêm thái độ trịch thượng vênh váo của cô ấy, nên Bạch Tố Hà làm cái gì, Lam Túy cũng đều muốn làm ngược lại.

Mà trong mộ nguy cơ trùng trùng, bạn đồng hành không hợp tác chính là nguy cơ lớn nhất. Lam Túy bồn chồn vò trán, hy vọng bản thân có thể nghĩ tới những điểm tốt của Bạch Tố Hà nhiều một chút. Ít ra không phải Bạch Tố Hà cũng đã cứu cô ra khỏi mê trận sao? Nghĩ tới mê trận, Lam Túy lại nhớ tới cô gái mặc đồ trắng đó, tới tiếng gọi tha thiết đó.

"Đến đây, Vũ Nhi, mau đến đây"

Bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng bắt lấy tay cô.

"Có chuyện gì vui sao? Sao lại vui vẻ như vậy?"

Là ai đang cười?

"Mấy ngày nay không phải nàng cứ nhắc mãi bánh tô phỉ thúy và bánh cuộn trân châu sao? Ta mang đến cho nàng đây, lại đây..."

[Chú thích: cái này là bánh tô phỉ thúy]

[Còn bánh cuộn trân châu thì nhìn hình tương tự bên dưới nha, đại khái là mấy loại bánh gói gói, cuộn cuộn]

Một bóng hình diễm lệ, toàn thân nàng mặc một bộ y phục cổ đại* màu mận chín, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù, là ai đang gọi mình? Ở đây là đâu? Nàng là ai?

[Chú thích: từ chính xác trong truyện là Y Thường - 衣裳, một loại trang phục cổ đại, gồm hai phần, phía trên là áo khoác ngoài, phía dưới tạm gọi giống như váy dài phủ tới chân. Mình đăng hình cho dễ hình dung. Các bạn có thể nhìn hình bên dưới, các loại y phục chủ yếu gồm hai phần như đã đề cập ở trên, thường mình không thấy người ta mặc quần nhé, mà chính xác là mặc váy dài phủ tới chân, cả nam lẫn nữ-chắc là bận quần thì dễ lộ da thịt =))))))) ]

"Em gái!"

Vai Lam Túy chợt bị ai đó lay lay mấy cái thật mạnh, mắt cô chớp chớp, ánh nến mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

"Hôm nay em bị cái gì vậy? Đây là chỗ có thể thẫn thờ vậy sao?" đập vào mắt cô là vẻ mặt hơi tức giận của Dung Thập Tam, Lam Túy ngẩn người: "Cái gì?"

"Còn cái gì nữa, giơ nến lên một cái là hồn bay đi đâu mất, anh không gọi em, có phải em chờ tới khi lửa cháy vô tay mới tỉnh không" Dung Thập Tam đưa xẻng Lạc Dương cùng bình xịt trong tay cho Lam Túy: "Mau đào đi, một con bé vốn rất lanh lợi sao lại thành ra thế này!"

Nến trong tay Lam Túy chỉ còn lại một khúc nhỏ, cô biết bản thân thất thần nãy giờ, bị Dung Thập Tam cắt bớt mất cũng không dám lên tiếng, lấy xẻng lẳng lặng đào nhè nhẹ lên khu vực xịt giấm nãy giờ.

Thế nào mà chỉ ngồi mình cũng lại nằm mơ được? Lẽ nào mình ngủ gục?

Cảnh tượng này trong giấc mơ, bảy năm nay Lam Túy đã mơ thấy vô số lần, nhưng vẫn luôn là hình ảnh đó, thỉnh thoảng có nói mấy câu, nhưng hầu như đều rất lộn xộn mơ hồ, mờ mịt như lạc trong sương mù vậy.

Vũ nhi...Vũ nhi...

Chỉ có điều duy nhất không thay đổi là tiếng gọi đó, Vũ nhi.

"Lam Túy!" Bạch Tố Hà kêu lớn

Lam Túy quay đầu nghi hoặc nhìn cô, không ngờ tới Bạch Tố Hà lại lấy ngón tay chỉ lên trán, Lam Túy hết hồn né ra, nhất thời quên mất hang động vốn rất thấp, đầu bị đụng vào tường.

"Đừng nhúc nhích" nét mặt Bạch Tố Hà tĩnh lặng như nước, đầu ngón tay bay lượn vẽ gì đó lên trán Lam Túy.

Lam Túy cảm thấy những nơi ngón tay Bạch Tố Hà lướt qua có dính gì đó, đưa tay muốn sờ thử thì bị Bạch Tố Hà khẽ tay hất xuống.

"Bát tự cô quá yếu, rất dễ bị ma quỷ mê hoặc thần trí. Tôi lấy chu sa vẽ lên trán cô bùa trấn quỷ, bình thường ma quỷ sẽ không đến gần được" Bạch Tố Hà lạnh lùng nói: "Giữ tâm tư thanh tỉnh, chuyên tâm làm việc, xong sớm về sớm. Tôi cũng không muốn dây dưa cùng cô ở đây mười ngày nửa tháng không thấy được ánh mặt trời đâu"

Suy nghĩ áy náy và cảm kích vừa xuất hiện trong đầu Lam Túy đã bị một tràng của Bạch Tố Hà làm cho tan thành mây khói. Nhưng mà nói cho cùng cũng là lỗi của cô, đành ủ rũ trả lời: "Biết rồi".

Lam Túy ổn định lại tinh thần bắt đầu chuyên tâm đào.

Đất cao lanh cực kỳ rắn chắc, chỉ có giấm phá được, xịt giấm lên đất sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, mềm như đậu hủ nghiền vậy. Lam Túy lấy xẻng Lạc Dương thọc vào đất một nhát rồi xoay vòng, cứ thế cô đào được một cái lỗ tròn*. Lam Túy vừa tiếp tục xịt giấm vừa đào, động tác lanh lẹ, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng đào đất xuống phía dưới do điều chỉnh hướng đi của đường hầm. Bạch Tố Hà vì né đất rơi xuống đầu nên tránh đi rất xa, dựa vào tường nhìn đường hầm ngầm đằng xa mờ mịt dần chìm vào bóng đêm.

[Cái xẻng có hình dạng như bên dưới, cho nên khi đã thọc vào đất rồi, chỉ cần xoay một vòng là được 1 cái lỗ nhé]

Trong động khá yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở của Lam Túy do phải vận động mạnh và tiếng đào đất ra, chỉ có tiếng của Dung Thập Tam thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Lam Túy mà Bạch Tố Hà nghe không hiểu. Theo lý mà nói thì bây giờ không có việc của cô, nhưng Bạch Tố Hà không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng rất bất an, làm thế nào cũng không giống cảm giác tịnh tâm nghỉ ngơi như lúc nãy.

"Lam Túy, có thể nhanh hơn chút không" Lam Túy và Dung Thập Tam đã thay phiên nhau được một lượt, hiện giờ Lam Túy đã chui vào trong cái động cô đã đào được, Bạch Tố Hà cảm thấy thật sự rất không ổn, mở đèn pin bò đến phía dưới đường hầm, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong động rơi ra một đống đất, rồi sau đó mới ló ra cái đầu với khuôn mặt lem luốc bụi đất của Lam Túy. Cô phun ra mấy ngụm nước bọt đầy đất trong miệng, cáu kỉnh nói: "Hối cái gì mà hối, không phải là đang chờ đất mềm sao. Nếu chờ không được thì cô làm đi"

"Nhanh lên, tôi cảm thấy không ổn" Bạch Tố Hà không để ý tới giọng điệu độc địa của Lam Túy, gương mặt trái xoan của cô cực kỳ nghiêm túc, hai hàng lông mày khí khái nhíu chặt lại.

"Chúng ta ở trong đây lâu như vậy mà có cái gì đâu, cô rảnh rỗi đến phát hoảng hả" Lam Túy không thèm để ý tới mệnh lệnh của Bạch Tố Hà, tiếp tục quay lại đào cái động của cô.

Nhưng Dung Thập Tam đang nghỉ ngơi nghe thấy liền bật dậy: "Bạch tỷ, sao vậy?"

"Tôi nói không ra được là vì sao, nhưng trong lòng cực kỳ hoảng loạn. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây"

"Là oán linh đó sao?"

"Không phải, không phải ma quỷ, là một loại nguy hiểm mang theo cảm giác cực kỳ áp bức" Bạch Tố Hà rất tự tin vào trực giác của mình, cho dù là lúc trước khi bọn họ gặp trăn nước, cô cũng không có cảm giác bất an đến như vậy.

Dung Thập Tam chợt cảm thấy lúng túng, cái động này trước sau chỉ có một con đường, lại chật hẹp bằng phẳng, trừ ở trong nước ra, ngay cả chỗ đứng cũng không có. Bọn họ cũng không thể chỉ vì một câu trực giác của Bạch Tố Hà mà rút lui quay về.

Nhưng Dung Thập Tam tin vào trực giác, người xuống mặt đất đều tin tưởng điều này, so với kinh nghiệm thì trực giác thường có thể cứu người ta một mạng.

Dung Thập Tam lớn giọng hỏi Lam Túy: "Em gái, có thể chứa được mấy người?"

"Nhiều nhất hai người, sao vậy?"

"Nhanh lên, em xuống..." lỗ tai Dung Thập Tam chợt nghe thấy gì đó, lời vừa buông ra lập tức ngậm miệng.

"Làm gì thế, nói đi..." giọng Lam Túy buồn bực từ trong động truyền xuống, Dung Thập Tam đột ngột gào to ngăn lại: "Đừng nói chuyện!"

Trong hang động hoàn toàn im lặng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống, chỉ có đèn pin trong tay Bạch Tố Hà chuyển hướng chiếu đến khu vực mờ mịt đằng xa. Dung Thập Tam lại lắng nghe, đôi mắt đào hoa đang híp lại đột nhiên mở lớn: "Em gái, kéo Bạch Tỷ lên!"

Lam Túy đang ở trong hang nghe tiếng hét vô cớ, thò đầu ra muốn xem tình hình, hơi sững người trước yêu cầu quái lạ của Dung Thập Tam, nhưng rồi lập tức tỉnh ngộ.

"Bạch Tố Hà, lên đây!" Lam Túy tránh khỏi miệng hang nhường chỗ, Bạch Tố Hà đứng thẳng hai chân, đạp lên tường một cái, hai tay chống lên, nhảy nửa thân người chui vào hang.

Vì để nhanh chóng, động đào ra cũng rất hẹp, so với thủy đạo phía dưới còn hẹp hơn, tối đa người ở trong cũng chỉ có thể quỳ gối. Tệ nhất là động đào ra y như lời Lam Túy nói, chỉ có thể chứa được nhiều nhất hai người, Bạch Tố Hà vừa vào, hai người chen chúc đến mức ngực dán sát vào nhau, ngay cả xoay người cũng rất khó khăn, càng đừng nói tới còn phải chứa thêm Dung Thập Tam.

"Anh Thập Tam!" Lam Túy hốt hoảng, thò ra nửa người kéo Dung Thập Tam lên. Bây giờ ngay cả Lam Túy cũng nghe thấy rồi, tiếng nước róc rách chảy trong bóng đêm, dường như có thứ gì đó đang theo dòng nước mà trôi về phía họ.

Dung Thập Tam không còn chỗ trốn, thủy đạo lại hẹp, chỉ có thể mượn sức của Lam Túy mà kéo thân mình hơi cuộn lại, gắng sức để chân tránh khỏi nước, anh đạp chân lên hai bên thành thủy đạo. Thủy đạo lâu năm trơn ướt, hai bên lại đầy rong rêu dơ bẩn, chân trái Dung Thập Tam hơi trượt xuống, nhất thời bất cẩn làm mắt cá chạm xuống nước.

Cho dù đã lập tức nhấc chân lên khỏi mặt nước, Dung Thập Tam cũng cảm thấy được mu bàn chân đau nhói, âm thanh róc rách đó giờ phút này đã đến ngay bên dưới, Dung Thập Tam la lên: "Đèn pin!"

Lam Túy lấy đèn pin Bạch Tố Hà đưa cho, ngắm chuẩn phương hướng, mở đèn, ngay lập tức thở dồn dập, suýt chút nữa đã hét ra tiếng.

Dưới nước không còn lại chút nào vẻ yên tĩnh nữa, dưới đáy nước là một lớp bóng đen chi chít, từ thưa thớt chuyển dần sang dày đặc. Ban đầu cô còn tưởng lại là một con trăn khác, xem kĩ mới phát hiện không phải trăn nước, bóng đen là do thứ gì đó thon dài, mảnh khảnh bện lại mà thành.

Số lượng phải cực lớn mới có thể tạo thành một cái bóng lớn như vậy. Thứ đó không biết là do thấy ánh sáng của đèn pin hay sao mà từng con từng con đều vểnh đầu lên lộ diện, vũng nước lập tức đen đặc những cái đầu nho nhỏ cỡ ngón tay út, không mắt không miệng, toàn thân trắng bóc, gần như trong suốt, nhìn thấy mà da đầu Lam Túy tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net