Chương 34 - Mông Tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôn tụi am* cách đây rất xa, mấy anh chị lớn đều đi hết rồi á, giờ chỉ còn lại mười mấy người, hay mái người cùng em về nhà ngủ đi, trong núi trời tối hông ở lại được đâu"

[Thôn tụi am = thôn tụi em]

Cô bé thế mà rất thật thà, Dung Thập Tam hỏi một câu cô trả lời một câu. Dung Thập Tam trẻ tuổi, quanh năm thường xuyên tiếp xúc với yêu ma quỷ quái, lời nào thật lời nào giả anh đều biết rõ. Ánh mắt cô bé này trong sáng lại đơn thuần, anh đoán nơi cô bé sinh ra và lớn lên đều ở nông thôn, nên nói lời nào cũng là nói thật. Ba người nhìn nhau một lúc đều ra hiệu đồng ý.

Nếu ở đây có chó sói thì tuyệt đối không thể ở lại. Tuy Dung Thập Tam rất tò mò với hệ sinh thái ngày nay, làm sao mà vùng núi này lại có thể còn loại động vật như chó sói tồn tại, nhưng dù thế nào cũng không thể mạo hiểm. Nghe ý tứ của cô bé thì cái thôn đó chỉ còn có mười mấy người, hơn nữa đều là người già yếu bệnh tật, có thể cũng giống như phần lớn các thôn làng khác, thanh niên đều không chịu nổi buồn chán mà bỏ ra ngoài làm việc. Bọn họ chỉ cần bảo cô bé dẫn họ đến gần thôn rồi nghĩ cách kiếm mấy bộ quần áo thay ra, để không quá gây chú ý rồi nghĩ cách liên lạc với thế giới bên ngoài.

"Ah, e shi ke mo di diu lo!" Cô bé có gương mặt tròn trĩnh thấy Dung Thập Tam gật đầu liền vui vẻ cười tít mắt, đoạn cô đột nhiên la lên.

Câu này lại là tiếng địa phương, ba người nghe không hiểu, chỉ thấy cô bé giằng tay Dung Thập Tam ra rồi vội vã chạy đi.

Lần này Bạch Tố Hà lại phản ứng nhanh hơn Dung Thập Tam, chạy mấy bước vượt qua Dung Thập Tam theo sau cô bé. Cô bé chạy đi không xa, chỉ chừng hai ba chục mét thì dừng lại bên một chiếc xe ba gác.

Chiếc xe này trước đây bị mấy bụi Trân Châu Thái che mất nên ba người không phát hiện. Giờ đây Bạch Tố Hà lại gần mới phát hiện đằng sau chiếc xe chở theo nửa con lợn vẫn còn dính máu me bê bết. Cô bé muốn đẩy xe, Bạch Tố Hà lại vừa vặn đứng trước đầu xe chặn đường của cô.

"Am.....quên làm việc rồi, lát nữa....là được" Cô bé rất sợ cô gái cao gầy đã la cô này. Chiều cao của Bạch Tố Hà so với con gái thì quả thật là rất cao, cô bé thì lại là kiểu người xinh xắn nhỏ nhắn, Bạch Tố Hà làm mặt lạnh đứng trước mặt khiến cô bé bất giác cảm thấy áp lực quá lớn. Cô bé bị dọa, sợ sệt không dám nhìn thẳng vào Bạch Tố Hà, mắt cứ ngó đông ngó tây len lén liếc nhìn Bạch Tố Hà.

Thật sự là quá đẹp, dù vẻ mặt hung dữ, cả người lại bẩn thỉu nhưng vẫn không thể che giấu dung mạo xinh đẹp trời sinh của Bạch Tố Hà. Cô bé vừa sợ lại vừa không kềm lòng được mà liếc trộm, dái tai bất tri bất giác đỏ lên hết.

Bạch Tố Hà không hề phát giác tâm tình thấp thỏm xoắn xuýt của cô bé, chỉ cau mày nhìn thịt heo trên chiếc xe. Rõ ràng đây là heo mới giết thịt, vẫn còn rất tươi, theo lời cô bé nói thì thôn làng cách đây rất xa, vậy cô đẩy nửa con heo đến đây để làm gì?

"Tránh, am tránh một chút...được hông?" Cô bé nhìn Bạch Tố Hà vẫn không có ý định tránh ra, đẩy chiếc xe không biết phải làm sao.

"Bạch tỷ, để cô bé làm việc trước đi" Dung Thập Tam đứng đằng sau nói, anh cũng muốn xem thử cô bé này muốn làm gì.

Bạch Tố Hà nghe vậy liền tránh ra, cô bé như được đại xá, đạp chân một cái leo lên xe.

Trong lòng Lam Túy cũng đoán được lờ mờ, chờ cô bé leo lên xe, đạp về hướng bọn họ vừa thoát ra, lập tức khẳng định suy đoán của cô.

Bãi bùn vốn mềm nhão, xe ba gác chở nửa con heo nặng như vậy bị lún xuống dưới rất khó chạy. Nhưng dường như cô bé cực kỳ quen thuộc với bãi bùn này, cô bẻ cái ghi đông đã gỉ sét của chiếc xe lách qua trái rồi lượn qua phải, chuyên chú chạy đến chỗ sa thạch*, thoắt cái đã đến lối vào bãi chứa xác bị bụi cây Trân Châu Thái che đi quá nửa.

[Sa thạch, còn gọi là cát kết, là một loại đá trầm tích giống như hình bên dưới]

Cô bé tuy nhỏ nhắn, nhưng lại rất khỏe. Cô quấn sợi dây xích vào thùng xe phía sau rồi kéo nó lên, sau đó mở thanh chắn của thùng xe ra, thịt heo theo độ dốc từ từ trượt thẳng vào miệng hang. Cô bé lại duỗi chân đạp thịt heo xuống rồi đi qua bên cạnh không biết là kéo cái gì đó, mực nước ngay miệng hang đột nhiên dâng cao rồi tuôn chảy ào ào vào trong, chẳng mấy chốc thịt heo đã chìm nghỉm không thấy tăm hơi.

[Mọi người xem hình bên dưới cho dễ hình dung, xe của Mông Tranh cũng giống vậy nhưng là loại thô sơ, đạp bằng chân]

Ba người nhìn thấy một loạt động tác của cô bé, trong lòng bất chợt sáng tỏ. Ngay từ đầu Lam Túy đã rất tò mò con trăn nước đó---cũng chính là Khuê Long, bị dây xích trói trong hang thì thức ăn ở đâu mà nó sống sót được. Sau đó nhìn thấy thi trùng vận chuyển thức ăn nhưng trong lòng cô vẫn còn hoài nghi, rồi đến khi nhìn thấy mấy cái thi thể chỉ còn trơ lại xương trắng trong bãi chứa xác, cô đã nghĩ làm sao có thể đủ cho Khuê Long ăn no, hơn nữa nếu không có thi thể, thi trùng cũng rất khó sống được. Giờ đây thấy cô bé làm như vầy, rõ ràng đây là chủ nhân định kỳ đến tiếp tế thức ăn nuôi mấy con thi trùng đó.

Ánh mắt ba người bất chợt biến đổi, nhưng cô bé lại không hề phát giác, cô đi qua vũng nước rửa tay, hai tay vẩy vẩy nước trên tay, cười hi hi nói: "Chúng ta về nhà nha? Nếu hông trời sẽ tối đó"

Ban đầu chỉ muốn theo cô bé về tới gần thôn, đột nhiên ba người thay đổi ý định, Dung Thập Tam tiếp tục cười nói: "Ừ, vậy làm phiền em rồi, xin hỏi tên của em gái nhỏ là?"

"Am, ừm, Mông.....Tranh, chữ Tranh của đàn tranh" Mông Tranh sờ sờ chiếc roi da rồi ngượng ngùng cười, cô bé cúi đầu nên dĩ nhiên không nhìn thấy ý lạnh trong mắt ba người----còn có một chút hung dữ.

Dung Thập Tam và Lam Túy lấy nước rửa sạch thùng của chiếc xe ba gác rồi khiêng Trần Dật Phi và ba lô để lên xe. Để giải thích cho Trần Dật Phi, Dung Thập Tam chỉ nói anh ta bị cảm nắng nên ngất đi, cũng không biết Mông Tranh thật sự đơn thuần hay tâm cơ quá sâu mà nghe xong cô bé có vẻ như liền tin ngay.

Dung Thập Tam vốn muốn đẩy xe nhưng bắp chân của anh bị khoét một mảng thịt lớn, thi độc tuy đã được xử lý đa phần nhưng nãy giờ đi bộ cũng đau đến nỗi muốn lấy mạng anh, nên càng đừng nói tới chuyện đẩy xe. Còn Lam Túy cũng không có chỗ nào khá hơn Dung Thập Tam, Bạch Tố Hà thì ở nhà là tiểu thư không phải đụng tay vào bất cứ việc gì thì làm sao có thể đi đẩy xe làm phu xe được. Cuối cùng vẫn là Mông Tranh xung trận, hì hụi hì hụi đẩy xe tới phía trước.

Lam Túy và Bạch Tố Hà đi theo phía sau, Lam Túy đè giọng xuống hỏi: "Chị thấy thế nào?"

"Quá ngu, không giống đang nói dối" Bạch Tố Hà ngắn gọn trả lời, xem cô bé vừa đẩy xe vừa ca hát, mà lời bài hát một câu bọn họ cũng nghe không hiểu.

"Tôi cũng cảm thấy không giống, nhưng mà người bình thường...sẽ thường xuyên đem nửa con heo bỏ vào trong hang sao?" Thôn làng bình thường, dù cho là giàu có sung túc đi nữa cũng sẽ không hoang phí thịt heo như vậy. Huống hồ nghe Mông Tranh nói, thôn làng của cô bé lại chỉ là một cái thôn nhỏ hẻo lánh.

"Cứ đi thử xem xem" Bạch Tố Hà ban đầu cũng dự tính giống Dung Thập Tam, tới gần thôn kiếm quần áo rồi đi. Nhưng cô bé tên Mông Tranh này lại khiến cô nhìn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, càng xa càng tốt.

"Hình như chị thấy cô bé rất phiền?" Bạch Tố Hà tỏ ra chán ghét quá rõ ràng, ngay cả Lam Túy cũng cảm nhận được.

"Tôi cũng thấy cô rất phiền" Bạch Tố Hà cáu kỉnh nói

Lam Tuy tặc lưỡi một cái: Tôi còn thấy chị phiền hơn!

Câu nói này Lam Túy uốn lưỡi một hồi, cuối cùng cũng không nói ra, nhưng vẫn đảo tròng mắt liếc Bạch Tố Hà một cái, không nói gì nữa.

"Trong nhà em còn ai không, sao lại để một cô gái làm công việc nặng nhọc này?"

Dung Thập Tam đi kế bên Mông Tranh, giúp cô bé đẩy xe. Các cô gái lớn lên ở nông thôn và thành phố quả thật không giống nhau, Mông Tranh rõ ràng là thường phải làm việc nặng nhọc, cả một người đàn ông thế này lại thêm cái ba lô mà đối với cô bé cũng không thành vấn đề. Dung Thập Tam không ngừng nói chuyện, nhân cơ hội dò hỏi Mông Tranh.

"Hông còn ai, nên am làm đó" Mông Tranh cười hi hi trả lời.

"Em còn nhỏ mà, ba mẹ em đâu? Không có anh chị em gì sao?"

"Hông còn a, hông có anh em" Khi nhắc đến ba mẹ, Mông Tranh thoáng đau lòng, nhưng chỉ là một khoảnh khắc lướt qua rất nhanh.

"Vậy còn các trưởng bối họ hàng thân thích khác thì sao? Em mới bây lớn mà chỉ sống có một mình sao?"

"Hông có ai hết a, có nhiều lắm mà đi hết rồi, cảm thấy trong thôn quá nghèo. Ở lại thôn đều là người già thôi"

"Ô, thế thôn của bọn em tên là gì? Là người già trong thôn bắt em đi giao thịt lợn sao?"

"Thôn Mông Gia, người trong thôn bọn am đều họ Mông" Mông Tranh lắc đầu: "Trước đây là ba am giao, ba mất rồi nên am đi. Quy định trong nhà đó, người chết cũng phải đi giao, cái động đó...là thánh địa của bọn am"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net