Chương 41 - Muốn đến phá hoại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt cả ngày hôm nay Lam Túy quả thật rất mệt mỏi, cô đánh một giấc không mộng mị thẳng tới sáng hôm sau. Buổi sáng cô nhớ còn phải ghé qua cửa tiệm nhận hàng nên tám giờ đã thức dậy, vừa mở điện thoại lên đã thấy thông báo có một cuộc gọi nhỡ.

Thấy số điện thoại lạ, cô suy nghĩ một hồi thì quyết định gọi lại.

"Alo, có phải Kim tiểu thư không? Xin chào, xin chào! Tôi là Chu Chí Quảng. Hôm qua chúng ta có nói chuyện ở Hoài Viễn Các, cô còn nhớ không ạ?"

Giọng nói đầu dây bên kia nghe rất xa lạ, cách xưng hô khiến Lam Túy hơi ngớ người. Người hôm qua gặp cũng quá nhiều, cô lục lọi lại trong trí nhớ cả nửa ngày mới nhớ ra một người thanh niên gầy nhom như cây tre, anh ta bảo là trong tay có hàng muốn bán cho cô.

Trong Hội Trà trường hợp bán hàng riêng như vầy không phải là không có, nhưng nhìn Chu Chí Quảng không có vẻ gì là người thường hay xuống đất. Hôm qua tuy nói có hàng bán ra nhưng lại không mang theo hình ảnh gì cả nên Lam Túy vốn cũng không để ý. Không nghĩ rằng người này lại thật sự đeo bám không buông, hôm nay mới sáng sớm tinh mơ đã gọi điện thoại cho cô.

"Chào anh, thật ngại quá tôi vừa mới mở máy" cô nói nhàn nhạt. Vốn dĩ cô cũng không để ý tới anh ta, vừa suy nghĩ mấy món hàng hôm qua mua với giá khá cao, dù có bán đi cũng chẳng còn lời bao nhiêu. Nhìn người không thể chỉ đánh giá bề ngoài, nói không chừng trong tay anh ta thật sự có thứ gì đó, nếu bỏ lỡ thì quả thật đáng tiếc.

"Không sao, không sao. Kim tiểu thư đừng quá khách sáo, hôm nay cô có tiện không? Hay chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào ngồi nói chuyện?"

"Trong tay anh có hình ảnh không? Tôi muốn xem trước đó là thứ gì, có thích không đã"

"Ồ, được được. Cô xem tôi hồ đồ quá, cô gửi cho tôi địa chỉ email đi, tôi gửi qua cho cô ngay!"

Lam Túy cho Chu Chí Quảng địa chỉ email, chải tóc rửa mặt xong xuôi, cô mở máy tính kiểm tra hòm thư thì thấy có thông báo email mới.

Ban đầu Lam Túy cũng chỉ mang tâm trạng tùy ý xem đại mở hòm thư ra, không ngờ vừa mở ra thì đập vào mắt cô là một con ve bằng ngọc*, kích cỡ không lớn, trông rất hoàn hảo, đính kèm là mười mấy tấm hình được chụp cực kỳ chi tiết, có thể nói đây là hàng nhất đẳng.

[Ve ngọc là trang sức đeo ở đai lưng phổ biến của cổ nhân. Họ lấy hình ảnh ve sầu thoát xác để ví von cho sự tái sinh. Người sống thì đeo thể hiện sự cao quý thanh khiết, người chết thì ngậm trong miệng để thể hiện tinh thần bất tử, có thể tái sinh]

Cùng lúc đó điện thoại cô lại reo lên.

"Kim tiểu thư, cô đã xem được hình chưa? Tốc độ mạng bên tôi hơi chậm, gửi đi vất vả quá. Nếu cô không xem được hay chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện cho rõ hơn?"

"Thế này đi, lát nữa tôi còn có việc. Anh qua tôi được không?"

"Vậy..."

"Hẻm Hoài Nam, số 128, Bác Nhã Hiên"

"....được rồi" Chu Chí Quảng hơi chần chừ nhưng vẫn đồng ý.

Lam Túy bước ra khỏi phòng, chú Trọng mặt mày tối sầm ngồi sẵn trong phòng khách đợi cô. Vừa nhìn thấy cô liền bùng nổ: "Tiểu Túy, chuyện con búp bê giấy rốt cuộc là thế nào? Hôm qua rốt cuộc là con đang làm gì vậy hả? Có phải hai năm trước con giấu chúng ta một mình đi xuống đất phải không?"

Một loạt câu hỏi liên tục tuông ra như pháo nổ nhắm vào Lam Túy, cô gượng cười, vừa lúc đang tính kiếm cớ chối bỏ thì trong phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

"Chú Trọng, điện thoại của chú!"

Chú Trọng liếc Lam Túy hai cái, nghe điện thoại xong thì mặt đanh lại: "Bây giờ sao? Lát nữa có hàng giao tới, tôi còn phải ra cửa tiệm ngay đây"

Lam Túy giờ đây chỉ mong chú Trọng mau đi nhanh nhanh để buông tha cho cô, liền lập tức lên tiếng: "Chú Trọng, con đi nhận hàng là được rồi, chú lo việc của chú đi ạ"

Chú Trọng bịt lại micro của điện thoại, nghi hoặc nhìn cô: "Con có được không?"

".....chú Trọng, con ít nhiều gì cũng là đương gia của Lam gia mà"

"Vậy được rồi" Chú Trọng bỏ tay ra: "Tôi lập tức qua ngay, chờ tôi mười phút"

Tắt máy xong chú Trọng liền bước ra cửa, nghĩ nghĩ gì đó rồi đứng ngay cửa nói: "Tiểu Túy, nếu Hoài Viễn Các đến giao hàng, con kéo dài một chút chờ chú xem thế nào. Lam gia hiện giờ không thể xảy ra sơ sót nào nữa"

"Dạ dạ, con biết rồi chú!" Lam Túy nhìn chú Trọng đi khỏi, cuối cùng cũng cảm thấy như được giải thoát.

Cô nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Lam Túy ra khỏi cửa lái xe chạy thẳng đến cửa tiệm. Trong cửa tiệm, người làm sáng sớm đã mở cửa sẵn, thấy Lam Túy đến lập tức dẫn cô vào trong rồi pha một ấm trà cho cô. Lam Túy nhàn nhã ung dung ngồi trên ghế sô pha chờ kiểm tra rồi nhận hàng.

Hẻm Hoài Nam là một con phố chuyên bán đồ cổ của thành phố Vũ Hồ, con phố này đã hình thành từ những năm 80, tới nay nhà cửa đều đã trở nên cũ kĩ, cửa của các căn nhà đều không lớn. Vì để tránh gây chú ý chuốc lấy rắc rối, bên ngoài cửa tiệm của Lam gia cũng không có trang trí gì đặc biệt, vừa nhìn vào cũng không có gì khác với các cửa tiệm khác, khi có khách quen tới mới dẫn vào căn phòng được trang trí tinh xảo bên trong để bàn bạc và xem hàng.

Lam Túy ngồi đó gần một giờ đồng hồ mà Hoài Viễn Các vẫn chưa tới, cô vô cùng buồn chán lục lọi đủ thứ xung quanh, không khỏi hối hận sao lúc nãy không đem theo Quân Y Hoàng khiến cô mất đi một niềm vui. Vừa lúc đang híp mắt ngồi thẫn thờ thì tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên.

Không phải Hoài Viễn Các mà là điện thoại của Dung Thập Tam, anh bảo hôm qua gặp nhau chưa nói được mấy câu nên hôm nay đến tìm cô cùng ăn cơm trưa.

Lam Túy nói cho anh vị trí của cô, không bao lâu thì ba anh em Dung gia tới. Bốn người ngồi trong cửa tiệm trò chuyện đang hồi cao hứng thì người làm bên ngoài đi vào báo với Lam Túy: "Chị Lam, bên ngoài có một người đàn ông tới tìm một cô gái họ Kim. Em nói với hắn ở đây không có người nào như vậy nhưng anh ta nói chính cô gái đó cho anh ta địa chỉ này, tuyệt đối không sai. Cũng không biết có phải tới đây gây sự không, có cần động thủ không ạ?"

Lam Túy vừa nghe liền biết là ai, cười nói: "Không phải gây sự, là đến tìm chị thôi"

Cô xoay đầu nói với anh em Dung gia: "Ba anh ngồi đây một chút, em đi xử lý chút việc rồi chúng ta nói tiếp"

Cô từ cửa hông đi ra, nhìn thấy Chu Chí Quảng bị một người làm mập mạp đang đứng chắn phía trước quầy, sắc mặt Chu Chí Quảng giận dữ muốn đi nhưng lại bị chặn đường.

Lam Túy huơ huơ tay ra hiệu cho tay người làm tránh ra, lộ ra vẻ mặt áy náy: "Chu đại ca, thật là ngại quá, anh người làm này mới tới chưa lâu, tôi thay anh ấy xin lỗi anh"

Chu Chí Quảng hậm hực: "Kim tiểu thư, tôi không ngờ cô là bà chủ của cửa tiệm này đấy"

Lam Túy nhận lấy tách trà nóng người làm vừa mới pha đưa tới trước mặt Chu Chí Quảng, mỉm cười nói: "Nghe nói nghề này kiếm được tiền nên tôi mới tiếp quản cửa tiệm muốn thử kiếm chút ít thôi, nhờ chút mặt mũi của trưởng bối mới có được thiếp mời của Hoài Viễn Các, cũng chỉ là muốn vào đó mở rộng tầm mắt thôi. Không ngờ lại có duyên gặp được Chu đại ca, nhiều người như vậy mà chúng ta vẫn gặp được nhau"

Lam Túy cười rất dịu dàng, lại rất xinh đẹp, lời nói lại uyển chuyển dễ nghe, Chu Chí Quảng nhất thời cảm thấy cả người như nhũn ra: "Nào phải vậy, tôi còn tưởng Lam tiểu thư là vợ con của nhà nào dẫn tới nữa"

Lam Túy không muốn dông dài với hắn ta, liền lập tức nói thẳng: "Chu đại ca, mấy món hàng trong hình anh có mang tới không? Có thể cho tôi xem qua được không?"

Chu Chí Quảng vừa nghe thấy liền lộ ra vẻ đắc ý: "Đương nhiên là có" Nói xong hắn thò tay vào cái túi bao tử đeo ngay thắt lưng, lấy ra một cái hộp có màu sắc cũ kỹ.

Lam Túy mở cái hộp ra, quả nhiên là con ve ngọc trong hình, cô cầm lấy rồi đưa lên ánh sáng soi, cô nhìn thật kĩ lần nữa, nhìn xong rồi lại sờ, sau khi khẳng định là hàng thật, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ.

"Chu đại ca, chỉ có cái này thôi sao?"

"Có, nhưng mà bên ngoài người qua lại nhiều quá..."

Lam Túy hiểu ý liền đứng lên, nói: "Tôi thất lễ quá, Chu đại ca, mời đi bên này"

Lam Túy đi trước dẫn anh ta vào phòng trong, ba anh em Dung gia ngớ ra, Chu Chí Quảng cũng ngơ ngác: "Sao lại còn có người khác?"

"Đây là các anh họ của tôi, không phải người ngoài. Chu đại ca, để tôi xem các món khác đi"

"Cái này..."

"Sao vậy?"

Chu Chí Quảng lắc đầu, hơi ngập ngừng nhưng cũng thò tay vào túi.

Lần này hắn ta lấy ra một cái túi cầm tay được thêu thủ công hình các đóa hoa màu xanh, hắn mở cái túi lấy lần lượt từng thứ bên trong ra, mỗi một món đều được dùng vải bọc lại mấy lớp, cực kỳ kín đáo.

"Kim tiểu thư, đây đều là các món hàng nhỏ, tôi không muốn bán từng món. Tất cả hàng đều ở đây, cô xem xong rồi cho tôi một cái giá mua hết luôn được không?"

Lam Túy đang mở lớp vải ra, cô không trả lời. Món đầu tiên khi cô mở lớp vải bọc ra là một cây trâm ngọc, chỉ đáng tiếc đầu cây trâm bị mẻ một miếng khiến hình dạng không còn nguyên vẹn. Cô lần lượt mở hết từng món còn lại, là một cái móc đeo* bằng bạc, một món trang sức đeo bằng trân châu, sau khi Lam Túy mở ra món hàng cuối cùng, tất cả mọi người đều sững sờ.

[Một loại trang sức thời xưa văn nhân thư sĩ quý tộc hay đeo ngay thắt lưng, móc đeo là biểu tượng cho thân phận của một người, chất liệu càng cao cấp, kĩ thuật càng tinh xảo thì người đeo càng có quyền, có tiền. Bên dưới là hình khi đeo vào và một cái móc đeo tham khảo]

Nằm bên trên tấm vải là một đôi khuyên tai hoa phù dung bằng ngọc tím, Lam Túy đã từng thấy qua, một chiếc vẫn còn nằm trong bàn trang điểm của cô, giờ đây trên tấm vải lại là một đôi, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng chói lóa dưới ánh đèn.

Chu Chí Quảng tưởng rằng Lam Túy quá mừng rỡ nên mới ngây ngẩn như vậy, đắc ý cười nói: "Kim tiểu thư, tôi đã nói hàng của tôi cực kì tinh xảo mà, là đồ mà mấy cô gái thích nhất đó"

Lam Túy giật giật khóe môi, cô vẫn không nói gì, Dung Cửu giơ tay cầm đôi khuyên tai và cái móc đeo lên xem, anh đưa lên trước mũi ngửi ngửi: "Hai thứ này không đúng, không phải được đào dưới đất lên"

Lam Túy cũng không có tâm tư thắc mắc vì sao Dung Cửu vừa ngửi liền biết không đúng, chỉ xoay người đi khóa trái cửa lại 'cạch' một tiếng, nghiến răng nói: "Em biết, ít nhất là đôi khuyên tai phù dung này, chắc chắn là đồ giả!"

Dung Cửu vừa dứt lời mặt Chu Chí Quảng liền biến sắc, chưa kịp đứng lên Lam Túy đã khóa cửa lại khiến Chu Chí Quảng phát hoảng, cố nặn ra một nụ cười: "Đây...đây đều là đồ tôi đào ở dưới đất lên, sao có thể là giả được!"

Dung Cửu nghiêng nghiêng đầu: "Mày cũng chưa từng xuống đất, trên người không có chút mùi tanh nào của đất"

"Nói xằng nói bậy! Đây rõ ràng là đồ tôi cực khổ vất vả đi xuống dưới đào lên! Mấy người nhất định là muốn đổi trắng thay đen để cướp hàng"

"Trộn lẫn hàng giả vào hàng thật để bán sao? Lập lờ đánh lận con đen là đại kỵ trong nghề này, mày lăn lộn trong nghề hẳn là nên hiểu rất rõ chứ? Em gái, cái trò phá hoại này là nhằm vào khu vực của Lam gia em đấy, em muốn tự ra tay hay để anh xử lý thay em?" Dung Thập Tam thu lại vẻ mặt cười hề hề thường ngày, anh đứng dậy trầm giọng nói, năm ngón tay nắm lại, khớp xương kêu lên răng rắc.

"Anh Thập Tam, anh đè hắn ta xuống đi, để em" Lam Túy xoay người, không biết từ đâu lấy ra một con dao quân dụng, cười lạnh nói: "Tay trái hay tay phải? Anh tự chọn đi"

Đây là một trong những bài mình thích nhất của Eason, hai chương này đăng nhạc chia sẻ chút với mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net