Chương 355 : Tưởng niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sư Thanh Y theo ánh mắt của Lạc Thần xem qua một cái, phát hiện nữ nhân đứng bên cạnh quan chúc tuy rằng vẫn là dáng vẻ của Thiên Thiên, nhưng nét mặt thần thái cũng đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Thiên Thiên là giảo hoạt xảo tiếu, quyến rũ kiều mị, hiện tại lại là lãnh úc âm trầm, khổ đại thâm cừu.

Quả thật là Thiên Mạch không thể nghi ngờ.

Mà Sư Thanh Y rốt cục cũng biết vì sao cả buổi tối Thiên Thiên đều sẽ thỉnh thoảng nâng tay nhìn đồng hồ, còn nói với Vũ Lâm Hanh đêm nay nàng không có hẹn hò, lại có ước định.

Thiên Thiên là chủ nhân cách, Thiên Mạch lại nguyên nhân nào đó mà phát sinh, nhưng cụ thể xuất phát từ nguyên nhân gì, và ở lúc nào diễn tiến thành nhân cách mới , Thiên Thiên chưa bao giờ đề cập qua, ai cũng không biết. Bất quá trước đây Thiên Thiên cũng từng đề cập qua Thiên Mạch thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng đều phải trải qua sự cho phép của nàng, hơn nữa thời gian đều là vào buổi tối, đó cũng là nguyên nhân vì sao có một số buổi tối Thiên Thiên sẽ không ra ngoài, nếu như Thiên Mạch xuất hiện vào ban đêm quả thật có bất tiện không thể tụ hội, Thiên Thiên cũng sẽ nhanh chóng về nhà.

Sư Thanh Y hồi tưởng đến tình cảnh trước đó, chắc là Thiên Thiên vốn dĩ dự định tối nay để Thiên Mạch đi ra thông khí, ai ngờ thảo luận về bản đồ chiếm dụng nhiều thời gian, Thiên Thiên cảm thấy việc này rất trọng yếu liền không trở về đúng giờ, đại khái là nàng đã cân nhắc, cảm thấy hiện tại phóng xuất Thiên Mạch cũng có thể nắm trong tay, vì vậy mới nói nói là đã dạy được rồi. Thảo nào lúc Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh vào trong nhà còn nói chuyện, đi đến nửa đường nàng lại đột nhiên yên tĩnh, sau đó không lên tiếng, lúc đó tất cả mọi người bị chuyện áp trạch hấp dẫn lực chú ý, vì vậy cũng không có nhận thấy thay đổi này của nàng. Lúc nàng bắt đầu biến hóa, áp trạch thật ra còn không có chính thức bắt đầu, có lẽ trước khi Vũ Lâm Hanh đốt quan chúc Thiên Mạch cũng đã ra ngoài, ở bên cạnh mắt lạnh quan sát, cũng không hé răng.

Sư Thanh Y suy nghĩ rõ ràng việc này, cũng sẽ không biểu hiện vô cùng kinh ngạc, Thiên Thiên hành sự đều có chú ý, nếu nàng đồng ý Thiên Mạch ra ngoài, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, vì vậy chỉ cùng Lạc Thần đứng ở một bên, không tiến thêm một bước biểu thị.

Vũ Lâm Hanh lại bị cả kinh không nhẹ. Nàng ở Phượng Hoàng Cổ Lâu đã kết thù cùng Thiên Mạch, dĩ nhiên khi đó nàng đối với Thiên Thiên ấn tượng cũng không tốt, không ít giằng co, bất quá về sau một đường cùng Thiên Thiên đồng cam cộng khổ đem quan hệ giữa mọi người kéo gần rất nhiều, hôm nay tuy rằng cũng sẽ đấu võ mồm, nhưng trong lòng đều thật tình xem đối phương là bạn bè.

Nhưng Thiên Mạch cùng Thiên Thiên lại bất đồng, Thiên Mạch thật lâu không xuất hiện, đối với Vũ Lâm Hanh mà nói nàng chính là một người không quá quen thuộc, một người có thù oán lại không quen thuộc, nàng làm sao có thể cho Thiên Mạch sắc mặt hòa nhã.

Quả nhiên Vũ Lâm Hanh lập tức thu tay mình lại, đón ánh mắt lạnh lùng của Thiên Mạch, lui về phía sau vài bước, cũng đối chọi gay gắt ghét bỏ nhìn nàng: "Yêu, đã lâu không gặp ai đó a, còn bảo ta lấy tay ra? Phải biết rằng là ngươi, đừng nói chạm vào ngươi, ta đã sớm đứng xa ba thước rồi."

"Ba thước." Thiên Mạch chăm chú nhìn chân của Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh: "...."

Thiên Mạch không hoà nhã: "Ngươi nói ba thước, vì sao còn không đứng xa ra?"

Vũ Lâm Hanh không phải là quả hồng mềm mặc người khác nhào nặn, nếu như nàng lần nào cũng kinh ngạc, vậy chúc mừng người có thể khiến nàng nhượng bộ sẽ là người thành lập được mối quan hệ tốt đẹp với nàng, nàng nguyện ý nhượng bộ, sẽ chính là người này thủ đoạn thực sự cao hơn nàng nhiều lắm, nàng chỉ có thể nhượng bộ – đáng tiếc Thiên Mạch không phải một trong hai loại này.

Vì vậy Vũ Lâm Hanh cũng bày ra tư thế chủ nhà Vũ gia, ngón tay chỉ xuống sàn nhà: "Đây là nhà của ta, muốn đứng ở chỗ nào, vậy phải xem tâm tình của ta. Ta có thể đứng xa ba thước -"

Nàng vừa nói dưới chân lại di chuyển đến gần, khuôn mặt lộ vẻ cười nhạt: "Cũng có thể đứng gần ba thước."

Nàng khó đối phó như vậy, Thiên Mạch rất mất hứng việc nàng đến gần, bị ép lui về phía sau vài bước: "....."

Vũ Lâm Hanh xòe hai tay, nhún vai: "Ngươi quản ta?"

Trước đó lúc quan chúc tắt Sư Thanh Y vẫn hoặc nhiều hoặc ít bởi vì trong không khí có cổ hương khí mơ hồ không quá bình thường mà cảm thấy có chút khẩn trương, hiện tại nhìn Vũ Lâm Hanh vội vàng tranh cãi cùng Thiên Mạch, thấy buồn cười, chút khẩn trương đó cũng tiêu tán đến chín tầng mây, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lạc Thần, đem Lạc Thần kéo đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ta thấy hai người các nàng quan hệ rất tốt, chúng ta không cần lo lắng các nàng đánh nhau, thừa dịp này hay là đến xem quan chúc trước."

Lạc Thần nói: "Rất tốt."

Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Mạch vừa nghe, đồng thời nhìn đến: "Ai cùng nàng quan hệ tốt."

Sư Thanh Y: "...."

Vì vậy Sư Thanh Y chỉ đành lôi kéo Lạc Thần, đổi giọng nói: "Ta thấy hai người các nàng quan hệ không tốt, chờ các nàng đánh nhau chúng ta hãy khuyên can, nhân lúc này hay là đến xem quan chúc trước."

Lạc Thần lại nói: "Rất tốt."

Vũ Lâm Hanh: "...."

Thiên Mạch: "....."

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thực sự bắt đầu cẩn thận quan sát quan chúc, Lạc Thần còn cầm một cây lên, liễm mi quan sát, Trường Sinh giống như một nắm cơm gạo nếp dán vào hai người các nàng, cũng đến gần, ba người thành một vòng, hỏa quang chiếu vào trên mặt.

Lạc Thần chăm chú nhìn tâm của quan chúc một lúc, tâm của quan chúc này rất đặc biệt, là bằng gỗ, lúc đốt khó tránh sẽ có tro bụi, Lạc Thần lấy một chút tro tâm để lên giấy, ngưng mắt không nói.

Trường Sinh mũi thở mấp máy, có lẽ cũng ngửi thấy cái gì, từ trong tay Lạc Thần tiếp nhận quan chúc, phóng tới trước mặt tỉ mỉ ngửi ngửi: "Cái này thật thơm."

Sư Thanh Y nhìn tư thế nàng cầm ngọn nến rất giống cầm đùi gà, nói: "Ngoan, thơm cũng không thể ăn: "

Trường Sinh lập tức chăm chú nói: "Ta cũng không muốn ăn."

Sư Thanh Y cong khóe mắt, đưa tay nhéo nhéo trên gương mặt nàng, cười híp mắt.

Tuy nói đang nhìn quan chúc, nhưng Sư Thanh Y vẫn để lại một chút tâm thần nghe Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Mạch bên kia đang nói cái gì đó.

Vũ Lâm Hanh tiếp tục khí thế bức người chất vấn Thiên Mạch: "Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện? Trước đây ngươi dùng lăng huyết áp chế Nuôi Rắn, hiện tại sẽ không phải là Nuôi Rắn giở thủ đoạn gì đó nên ngươi mới lòi ra đi?"

Thiên Mạch vốn dĩ nhìn về phía Sư Thanh Y, vừa nghe lời này liền quay đầu, hiển nhiên đối với chất vấn của Vũ Lâm Hanh vô cùng chẳng đáng: "Mới vừa rồi vốn dĩ chính là thời gian ước định giữa ta và Thiên, tuy rằng nàng đê tiện, nhưng rốt cuộc là hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Trước đó nàng đã cùng ta ước định chín giờ ba mươi tối nay để ta ra ngoài, chín giờ ba mươi vừa đến, nàng liền để ta ra, ta đúng hẹn đi ra, xin hỏi có cái gì không đúng?"

Vũ Lâm Hanh vừa nghe trong lòng nghi hoặc, nói Nuôi Rắn ngoại trừ hết lòng tuân thủ hứa hẹn thì chính là đê tiện, ngoài miệng cư nhiên còn gọi Nuôi Rắn là "Thiên" một xưng hô thân thiết như vậy, quả nhiên là một người tinh thần phân liệt. Nếu như nàng biết Thiên Thiên nói đến Thiên Mạch cũng là nói Thiên Mạch đê tiện, một bên ngoài miệng còn gọi nàng là "Mạch", không biết có phải sẽ càng khắc sâu cảm ngộ đối với tinh thần phân liệt hay không.

"Được rồi, việc này cũng không nhắc lại, vậy tại sao ngươi lại thổi ngọn nến của ta?" Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.

Thiên Mạch nói: "Ngươi không phải tự tin ngọn nến này làm sao cũng không tắt sao? Ta chỉ là chứng minh cho ngươi xem, nó sẽ tắt."

Vũ Lâm Hanh vốn dĩ chất vấn nàng vì sao thổi ngọn nến, thật ra cũng không phải thật sự xác định chính là nàng làm, đây chỉ là một loại thủ đoạn thăm dò, nếu như không phải đối phương gây nên đối phương dĩ nhiên sẽ phủ nhận, ai biết Thiên Mạch thực sự thừa nhận, nàng nhất thời giống như một dây pháo bị châm ngòi: "Ta đã nói nơi này không gió lại không có bánh chưng sao đột nhiên lại tắt! Thật đúng là ngươi thổi tắt, ta nói tinh thần phân liệt ngươi là có bệnh đi!"

Thiên Mạch nghiêm mặt: "Ngươi không phải mới vừa nói ta tinh thần phân liệt sao, hiện tại mới biết được ta có bệnh?"

Vũ Lâm Hanh nhất thời quyết định muốn đem khuôn mặt khổ đại thâm cừu này đâm thủng.

Vừa vặn Thiên Mạch thoạt nhìn cũng không muốn ở lại đây lâu, lạnh nhạt nói: "Đã khuya rồi, ta về nhà."

Vũ Lâm Hanh quả thực cầu còn không được.

Thiên Mạch xoay người, thực sự muốn đi, nàng nhìn Sư Thanh Y một chút, thần sắc có chút phức tạp, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi. Sư Thanh Y rất nhạy cảm, nhận thấy loại ánh mắt này của nàng, đình chỉ thì thầm cùng Lạc Thần, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc cùng Thiên Mạch vô cùng ngắn, nhưng Sư Thanh Y biết nàng cùng Thiên Thiên hoàn toàn không phải một khái niệm. Thiên Thiên cũng là sau đó cùng một chỗ hành động lâu ngày, dần dần mới không hề xem nàng là A Nguyễn, nếu Thiên Thiên có thể cùng Thiên Mạch ước định thời gian ra ngoài, nói vậy các nàng tự có một bộ phương thức giao lưu đặc biệt, trong quá trình giao lưu Thiên Thiên nhất định là để Thiên Mạch biết nàng cũng không phải A Nguyễn, nhưng nhìn biểu hiện hiện tại của Thiên Mạch, nàng khuyết thiếu cơ hội tiếp xúc cùng ngoại giới, cho dù đã biết chân tướng là như vậy nhưng càng khó buông tay hơn so với Thiên Thiên.

Tựa hồ miễn cưỡng nhẹ nhàng phát ra một tiếng 'a', Thiên Mạch nói với Sư Thanh Y: "....Ta đi đây."

Sư Thanh Y nhất thời không biết làm sao đáp lại nàng. Bất quá nàng đã nói phải đi, nói vậy cũng là nàng trời sinh tính quái gở ở nơi xa lạ quá lâu không thoải mái, lúc này tốt nhất là tôn trọng lựa chọn của nàng, Sư Thanh Y chỉ đành mỉm cười gật đầu: "Được, ngươi trên đường cẩn thận. Đến gửi một tin nhắn báo cho mọi người biết."

Lời này nghe ra giống như giữa bạn bè tùy ý dặn dò, Sư Thanh Y cũng là vòng vo mấy lần mới quyết định nói một câu như vậy, Nàng cảm thấy Thiên Mạch hẳn là không thích bị đối đãi khác biệt so với Thiên Thiên, nếu không cũng sẽ không mới ra đã muốn đi, nếu như ngữ khí nói chuyện với Thiên Mạch tùy ý một chút, giống như đối đãi Thiên Thiên mà đối đãi nàng, nàng có thể sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, có thể cũng sẽ không cảm thấy đứng ngồi không yên nữa.

Quả nhiên sắc mặt Thiên Mạch hòa hoãn rất nhiều, còn gật đầu nói một chữ 'tốt', chỉ là đi đến nửa đường, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói với Vũ Lâm Hanh: "Ngọn nến này thối như vậy, ta chỉ là thổi tắt nó mà không phải ném nó đi, đã rất nể mặt nó rồi."

Thật ra quan chúc này có một cổ hương khí, Thiên Mạch lại nói thứ này thối, Sư Thanh Y chau mày, nghĩ thầm nàng hẳn là cũng nhìn ra quan chúc có vấn đề. Thiên Mạch cảm thấy thứ này không thích hợp, nên trực tiếp cố ý thổi tắt, bất quá Thiên Mạch cùng Vũ Lâm Hanh giao tình không sâu, nàng cảm thấy thứ này thật không tốt nên trực tiếp thổi, tuy rằng là hảo ý nhưng cũng mặc kệ Vũ Lâm Hanh có tức giận hay không. Nếu như là đổi thành Thiên Thiên, nàng nhất định sẽ áp dụng cách làm uyển chuyển hơn nữa.

Người bên ngoài có thể sẽ cảm thấy chỉ là ngọn nến mà thôi không đáng nhắc đến, ngọn nến nơi nơi đều có nhưng hôm nay cái gì đều dùng điện, ai còn quan tâm đến một ngọn nến? Nhưng quan chúc là vật gia truyền của Vũ Lâm Hanh, đối với người đạo mộ mà nói là vật chí bảo, càng là vật kỷ niệm ba nàng cho nàng, một tầng ý nghĩa này cũng không phải người bình thường có thể hiểu được.

Vũ Lâm Hanh sắc mặt trầm xuống, bất quá nàng rốt cuộc vẫn chú trọng hàm dưỡng, nói: "A Sanh, tiễn nàng."

"Không cần." Thiên Mạch đẩy cửa ra, đi rồi.

"Các ngươi xem, các ngươi xem đức hạnh của nàng!" Vũ Lâm Hanh chỉ vào cánh của được đóng lại: "Ta hiện tại mới biết được Nuôi Rắn quả thực tốt hơn nàng trăm nghìn lần, người thực sự là không thể so sánh, một khi so sánh thì thật dọa người! Ngày mai ta sẽ đi nói cho Nuôi Rắn biết, lần sau nàng còn để thứ này ra ngoài, phải sớm nói cho ta biết, ta hảo hảo tránh xa!"

Sư Thanh Y chuyển đề tài, cười thử nàng: "Quên đi, ngươi còn áp trạch như vậy sẽ áp không được."

Vũ Lâm Hanh cả giận: "Đều đã như vậy rồi còn áp trạch cái gì? Quan chúc đều bị thổi tắt, xui! A Sanh, Tô Diệc đến thu dọn, dọn hết!"

Sư Thanh Y thấy, trong lòng có chút vui mừng, thở phào nhẹ nhõm. Theo nàng quan chúc này tuyệt đối là không thể đốt nữa, nhưng chuyện này còn phải xem ý tứ của Vũ Lâm Hanh, nếu như Vũ Lâm Hanh chủ động buông tha áp trạch đó là chuyện không thể tốt hơn, nếu không nàng còn muốn tiếp tục đốt chúc áp trạch, đến lúc đó các nàng nhất định phải tìm một cái cớ để ngăn cản Vũ Lâm Hanh, như vậy sẽ rất phiền.

Từ ánh mắt cùng ám hiệu Lạc Thần giao lưu cùng nàng, Sư Thanh Y đã có thể thấy được, Lạc Thần tìm căn nguyên đã đem lực chú ý từ quan chúc chuyển dời đến trên người ba của Vũ Lâm Hanh.

Quan chúc là Vũ phụ truyền cho Vũ Lâm Hanh, quan chúc có vấn đề Vũ phụ phải biết, hoặc là Vũ phụ bị người nào đó che mắt, dưới tình huống không biết gì mà truyền quan chúc lại cho Vũ Lâm Hanh. Một khi các nàng tìm lý do ngăn cản Vũ Lâm Hanh áp trạch, sợ rằng sẽ làm Vũ Lâm Hanh hoài nghi là các nàng cho rằng quan chúc này có vấn đề, tiến thêm một bước liên lụy đến Vũ phụ.

Ba của Vũ Lâm Hanh đã sớm mất, trước khi việc này vẫn chưa biết rõ ràng, nếu như để Vũ Lâm Hanh phát hiện các nàng đang nghi ngờ người ba đã qua đời của mình, tất nhiên sẽ khiến Vũ Lâm Hanh xấu hổ, làm con gái, làm sao chấp nhận ba mình sẽ hại mình? Cho dù là một phần vạn khả năng, sợ rằng đều không muốn chấp nhận. Phải biết rằng Vũ Lâm Hanh tuy rằng ngoài miệng nói ba nàng cổ hủ, nhưng rất nhiều việc lại vẫn theo truyền thống của Vũ phụ, bao gồm trước đây vẫn theo lời ở tại nhà cũ, thậm chí Vũ phụ bảo nàng hảo hảo chiếu cố Hướng di, Vũ Lâm Hanh ngay cả cảm thấy Hướng di có cổ quái, nhiều năm qua lại vẫn y theo ý tứ của Vũ phụ mà chăm sóc, lúc này dọn nhà cũng chỉ là tạm thời giám thị Hướng di mà không động đến nàng, có thể thấy được Vũ Lâm Hanh có bao nhiêu kính trọng dối với ba mẹ mình.

Hiện tại một việc phải ngầm điều tra, Vũ Lâm Hanh chủ động đưa ra yêu cầu đình chỉ áp trạch, cũng là không thể tốt hơn. Từ mức độ nào đó mà nói, đây cũng là nhờ Thiên Mạch náo loạn một hồi.

Quan chúc đều thu vào trong hộp, sắc trời từ lâu đã chuyển tối, đến lúc nên trở về.

Vài người nói chuyện, Vũ Lâm Hanh tiễn các nàng xuống lầu, Lạc Thần nháy mắt với Phong Sanh, Phong Sanh đi theo bên cạnh Vũ Lâm Hanh nhiều năm dĩ nhiên am hiểu quan sát sắc mặt cử chỉ, trong lòng cũng biết, dừng lại nói với Vũ Lâm Hanh: "Tiểu thư, hôm nay dọn nhà rất mệt đi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tiễn Sư tiểu thư các nàng đến ga ra lấy xe."

Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay, biểu thị đồng ý, sau đó lên lầu.

Đi đến ga ra, Phong Sanh phỏng chừng đã có kinh nghiệm giấu diếm Vũ Lâm Hanh chuyện gì đó, vẻ mặt chờ đợi lo lắng cũng nữa ẩn dấu không được, nói: "Lạc tiểu thư, xin hỏi ngươi có chuyện gì muốn âm thầm nói với ta sao?"

Lạc Thần gật đầu, cùng hắn trầm thấp căn dặn vài câu.

Phong Sanh quá sợ hãi: "Thực sự muốn làm như vậy sao? Nếu như bị tiểu thư biết được, vậy...."

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Cho nên ngươi nhất định không thể để nàng phát hiện. Trên tay ngươi có nhiều tài nguyên như vậy, tạo một ít quan chúc giả để qua mắt nhất định không khó."

Phong Sanh mặt có khiếp sợ: "Nhưng...."

Lạc Thần nói: "Ngươi không phải vẫn muốn biết được nguyên nhân việc Lâm Hanh mộng du bị dính bùn đất hắc sắc sao?"

Phong Sanh nhìn về phía Lạc Thần, lập tức gật đầu.

Lạc Thần nói: "Vừa rồi ta kiểm tra qua,tâm của quan chúc là bằng gỗ, hơn nữa bột phấn hắc sắc sau khi nó cháy cùng thứ hắc sắc tìm được trên người Lâm Hanh là giống nhau như đúc. Chúng đều có nhàn nhạt hương khí, loại bột phấn hắc sắc này thậm chí cũng tương tự vết tích hắc sắc ở một góc đồng hồ nước, có thể là thuộc về cùng một loại cây mộc hương. Ta tạm thời không biết loại mộc hương này sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Lâm Hanh, nhưng có một chút có thể xác định, trước khi biết rõ, thứ này nhất định không thể ở bên cạnh nàng nữa, để tránh có tai hoạ ngầm."

Phong Sanh đôi mắt thoáng trợn to, đại khái là kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Sư Thanh Y cường điệu: "Cho nên ngươi nhất định phải làm tốt chuyện này. Dùng quan chúc giả đánh tráo toàn bộ quan chúc có vấn đề, sau đó tỉ mỉ kiểm tra những thứ Vũ Lâm Hanh mang từ nhà cũ đến, nhất là những thứ của ba mẹ nàng. Vũ Lâm Hanh mặc dù cách rời khỏi nhà cũ, nhưng nàng kính trọng ba mẹ, khó tránh nàng vẫn mang theo một vài thứ làm kỷ niệm, ngươi đều phải kiểm tra, chụp được hình ảnh. Ảnh chụp của ba mẹ nàng cùng các loại tư liệu về bọn họ, ngươi cũng đều lấy đến cho chúng ta, âm thầm làm, trước khi tất cả còn chưa làm rõ, chú ý tạm thời không thể để Vũ Lâm Hanh biết, nếu không nàng có thể sẽ phát điên."

Phong Sanh thoạt nhìn cũng giống như sắp điên, làm những chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là một lựa chọn điên rồ.

Hắn cùng Vũ Lâm Hanh cùng nhau lớn lên, Vũ Lâm Hanh đối với ba mẹ nàng cảm tình sâu sắc, có thể tưởng tượng Phong Sanh cũng được Vũ phụ Vũ mẫu chiếu cố không biết bao nhiêu, tất nhiên tôn kính có thừa, hiện tại dĩ nhiên muốn hắn đi điều tra bọn họ, còn là người đã chết nhiều năm, đây không phải điên rồi còn có thể là cái gì.

"Nếu như ngươi hy vọng nàng có thể ở vào một hoàn cảnh tương đối an toàn, nhất định phải làm, đây là vì muốn tốt cho nàng." Sư Thanh Y ánh mắt ôn hòa, cổ vũ nhìn Phong Sanh: "Việc này ngươi làm sẽ thuận tiện rất nhiều."

Ngay cả Phong Sanh tôn kính trưởng bối Vũ gia, người duy nhất đời này hắn trung thành cũng là Vũ Lâm Hanh, chỉ cần tất cả đều là xuất phát từ Vũ Lâm Hanh, hắn đều sẽ toàn lực ứng phó, đây cũng là nguyên nhân hắn phải làm việc này. Hắn nghe xong Sư Thanh Y nói, sắc mặt cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều: "Xin hai vị yên tâm, nếu như có thể tốt cho tiểu thư, cái gì ta cũng nguyện ý làm."

"Được. Chúng ta cứ điều tra như vậy trước, chờ thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ nói cùng Vũ Lâm Hanh. Trong lúc này ngươi kiên trì một chút, duy trì liên hệ."

Sư Thanh Y lại ôn ngôn nói một chút gì đó đối với Phong Sanh, sau đó cùng Lạc Thần, Trường Sinh lên xe rời đi.

Ngày thứ hai Thiên Thiên đặc biệt gọi điện thoại đến, nói chuyện áp trạch cùng chuyện Thiên Mạch tối qua, cười hỏi Sư Thanh Y các nàng có bị hù dọa hay không, nói lần sau nhất định sớm thông báo, cho các nàng chuẩn bị tâm lý. Xem ra nàng cũng đã gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh, không cần phải nói, Vũ Lâm Hanh đã đem oán giận đối với Thiên Mạch toàn bộ quán vào trong tai Thiên Thiên.

Xuân ý càng lúc càng ấm áp, ngày hôm sau cũng bình thản như những ngày xuân khác, một ngày một ngày trôi qua, trong đó rất đáng mừng chính là sau khi Vũ Lâm Hanh dọn nhà dấu hiệu thỉnh thoảng mộng du tựa hồ bị đè xuống, tuy rằng không thể cam đoan sau này sẽ thế nào, nhưng chí ít hiện nay không cần chờ đợi lo lắng, đây là chuyện tốt.

Trong lòng Sư Thanh Y có rất nhiều an bày, có thể nói, không thể nói, những an bày này cũng đều theo cảnh xuân dần dần trở nên rõ ràng cùng thoả đáng.

Sau khi Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đi về cùng các nàng, đã được sắp xếp ở trong một nhà xưởng bỏ hoang hẻo lánh ở vùng ngoại thành, nơi này không có người qua lại, cũng không cần sợ sẽ quấy nhiễu đến thị dân. Dù sao chúng thực sự không giống động vật bình thường, nếu như ngày nào đó quấy nhiễu người dân lại bị đưa lên tin tức nháo ra cái gì 'mạt thế đến gần? Yêu thú kinh thiên dĩ nhiên trà trộn vào giữa phố phường!' Loại tin tức não tàn này, vậy thật không thích hợp.

Sư Thanh Y đặc biệt tốn tâm tư đem nhà xưởng kia tu sửa một phen, bố trí một cái ổ rất thư thích, mỗi ngày đều sẽ cùng Lạc Thần lái xe thăm bọn nó, mang thịt tươi đến.

Sợ chúng buồn chán, Sư Thanh Y còn chuẩn bị rất nhiều món đồ chơi lớn mang đến, có một số thứ trước đây Quỷ Lang cũng rất thích, hiện tại Sư Thanh Y mua một chút mang đến nhà xưởng, Cửu Vĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net