Chương 357: Vĩnh Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bất quá Sư Thanh Y cũng biết rõ tính cách của Lạc Thần, bình thường trầm tĩnh đoan chính thanh nhã, không nhiễm một hạt bụi nhưng thật ra lại thỉnh thoảng đột nhiên muốn trêu cợt nàng, bưng dáng vẻ băng tuyết nghiêm trang nói một ít lời không đứng đắn.

Dừng một chút, nàng nỗ lực bình ổn trái tim đập hỗn loạn trong ngực lại, sắc mặt đỏ ửng ngược lại vẫn không kịp rút đi, nói: "Lại bịa một cái tên để lừa ta."

Lạc Thần chỉ nhìn nàng, mỉm cười.

Ánh mắt của Sư Thanh Y lần nữa dừng lại ở cái kết trên dây thắt lưng của Lạc Thần, lúc này tỉ mỉ quan sát chốc lát mới phát hiện loại kết này quả thật rất lạ.

Nó có kiểu dáng phức tạp, nhưng cũng không phải loại phức tạp đơn thuần, hai bên đều có hình dạng nhất định, là đối ứng với nhau, vừa nhìn thì nhìn không ra là cái gì, tỉ mỉ suy nghĩ sẽ cảm thấy giống như hai con cá chép được đơn giản hoá, vài vòng ở giữa trùng điệp xen kẽ trong vải vóc giống như hai con cá đầu đuôi tương tiếp ôm lấy một đóa sen.

Sư Thanh Y kết hợp dáng vẻ bề ngoài và trí tưởng tượng trong đầu, càng xem càng cảm thấy giống như. Tỷ như nhìn núi thấy mây, hình dạng của mây và núi chỉ là những đường nét đại khái, sau khi kết hợp với trí tưởng tượng của mọi người mới có thể cảm thấy chúng giống như một vật nào đó, hơn nữa càng xem càng giống, không biết cái kết này có phải cũng là xuất phát từ cơ sở tâm lý như vậy hay không.

Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó, đột nhiên cảm thấy những lời Lạc Thần nói vừa rồi cũng không phải nói bậy để trêu đùa nàng.

Cái kết này thật đúng là có hàm ý khác.

Lạc Thần nói: "Sao lại không nói nữa?"

Sư Thanh Y nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú trả lời: "Vừa rồi ta đang cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời ngươi nói là thật."

Trước mặt người ở bên ngoài nàng ít nhiều sẽ bố trí phòng vệ, nhìn ôn nhu dễ tiếp cận nhưng thực tế vẫn luôn cách một bức tường, có đôi khi cũng sẽ lừa dối người khác xoay quanh, trước mặt người ở bên ngoài nàng rất ít biểu đạt cảm tưởng chân thực, theo trải nghiệm càng nhiều loại cẩn thận này lại càng rõ ràng. Cũng chỉ có trước mặt Lạc Thần nàng mới có thể lộ ra một mặt chân thực, tinh thuần không che lấp, tự do tự tại.

Lạc Thần cười nói: "Ngươi không cần suy nghĩ, lời nói của ta dĩ nhiên là thật."

Sư Thanh Y hiển nhiên không đồng ý với nàng, nhẹ nhàng đáp lại nàng bằng giọng mũi có chút mềm mại hàm hồ, sửa đúng: "Là phần lớn."

Lạc Thần ngồi gần một chút, vuốt tóc nàng: "Được, phần lớn."

Sư Thanh Y cảm thấy sủng nịch trong động tác này của nàng, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận,.

Lạc Thần nói với nàng: "Phụ thân và mẫu thân ta năm đó lúc thành thân, mẫu thân chính là thắt cái kết này, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm. Bất quá nàng cũng không phải trực tiếp dùng thắt lưng để thắt mà là dùng dây đỏ kết lại rồi đeo trên thắt lưng, dây đỏ mảnh lại bền chắc hơn dây thắt lưng rất nhiều, khi kết sẽ phải cẩn thận hơn một chút."

Cho nên Lạc Thần không bịa chuyện, đây thật sự là đồng tâm vĩnh kết.

Vừa nghĩ đến Lạc Thần có thể là cố ý thắt cái kết này, Sư Thanh Y nhịn không được bắt đầu vui vẻ, có chút lâng lâng rồi.

Thành thân từ này đối với nàng mà nói, thực sự có sức hấp dẫn. Dù sao bạn gái, vị hôn thê, thê tử, những cách xưng hô này ý nghĩa khác biệt rất lớn.

Trên mặt nàng hiện lên một tầng anh sắc, nhìn Lạc Thần, trong đầu khúc chiết suy nghĩ một phen.

"Hiện tại ngươi lại đang suy nghĩ cái gì?" Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y vẫn chìm đắm trong cái gì mà thành thân, kết hôn, thê tử các loại tưởng tượng, chìm đắm đến ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên, Lạc Thần vừa hỏi như vậy nàng chợt lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Không, ta đã nghĩ xong rồi."

Lạc Thần biểu tình vi diệu, quan sát nàng.

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần dường như thấy chuyện lạ, nói: "Có lẽ ta hiểu được ngươi đang suy nghĩ gì rồi."

"... Không thể nào, ngươi đoán không được đâu." Sư Thanh Y mạnh miệng nói: "Ngươi cũng không phải ta, làm sao biết lòng ta đang suy nghĩ gì."

Nàng không thể để Lạc Thần biết tâm tư vừa rồi của nàng, nàng muốn cho nàng ấy một bất ngờ. Mà theo nàng thì phía sau sự bất ngờ đều là có sự chuẩn bị cẩn thận, nàng cần thời gian.

Tiếu ý nơi khóe mắt của Lạc Thần mang theo chút ý bỡn cợt: "Trong lòng ngươi có ta, nếu ta ở trong lòng ngươi thì làm sao lại không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì."

Sư Thanh Y không ngờ nàng sẽ nói như vậy, quả thực sợ ngây người, bất ngờ không kịp đề phòng nàng chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu pháo hoa muốn ầm ầm nổ tung, nàng nắm chặt lấy ống tay áo tuyết trắng của Lạc Thần: "Ta nói với ngươi, loại này...loại này...." Nàng ấp úng một hồi lâu, nói không ra từ gì để hình dung, chỉ đành nói: "Nói chung những lời nói loại này ngươi phải khống chế một chút, nếu như không ở vào tình huống đặc biệt, ta đề nghị ngươi giới hạn mỗi ngày không nên vượt quá số lượng nhất định."

Nàng hiện tại cảm thấy nữ nhân trước mắt chính là một yêu tinh, chính là một tai họa, còn thích nói bậy để 'hại' nàng.

Lạc Thần bày ra dáng vẻ cái gì cũng nghe theo nàng, gật đầu nói: "Số lượng nhất định, là bao nhiêu?"

Sư Thanh Y không có cách nào cho ra một con số cụ thể.

Nhiều quá, nàng sợ bản thân cầm giữ không được.

Ít quá, nàng nhịn không được muốn nghe nhiều một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng định không ra một tiêu chuẩn, đột nhiên rất muốn chụp chết bản thân.

Lạc Thần vẻ mặt vô tội, bổ sung một vấn đề: "Mặt khác vừa rồi ngươi nói đến tình huống đặc biệt, là tình huống gì?"

Sư Thanh Y: "...."

Nàng nhìn thấy đuôi lông mày của Lạc Thần nhiễm đầy tiếu ý, biết Lạc Thần thật ra cũng không biết vừa rồi nàng đang suy nghĩ gì, mà chỉ là đang cố ý trêu đùa nàng mà thôi.

"... Ta kiến nghị chúng ta đổi đề tài: "Sư Thanh Y nói.

"Được." Lạc Thần y theo nàng.

Sư Thanh Y rất ít khi nghe Lạc Thần nói chuyện trong nhà nàng, nàng chỉ nhớ lần trước Lạc Thần nói đến thời thơ ấu, còn là chuyện rất trước đây. Rất rất thích nghe Lạc Thần kể chuyện lúc nhỏ, nàng cảm thấy rất thú vị, không khỏi hăng hái truy vấn: "Chúng ta nói trở lại đề tài trước đó, cho nên cách thắt dây lưng là mẫu thân ngươi dạy cho ngươi sao?"

Cổ nhân rất chú trọng các loại kết, đây là một loại trang sức rất quan trọng. Đèn lồng, thắt lưng, ngọc bội các loại đều có thể thấy dây kết, mà vải lụa, vải bố mềm, dây thừng mảnh, tua ngọc cũng đều có thể được đánh thành kết, các loại kết truyền lưu đến hiện đại cũng rất đa dạng, nhưng so sánh với số lượng khổng lồ các loại kết tinh xảo trước đây bất quá là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Thời cổ đại đã có một bộ phận nghệ nhân rất giỏi thắt kết, Sư Thanh Y đã từng xem qua một ít ghi chép, có sách có bản vẽ, thoạt nhìn vô cùng huyền diệu, nếu như không phải người có nghiên cứu, căn bản là như lọt vào trong sương mù.

Từ độ phức tạp của cái kia trên thắt lưng cho thấy ở mức độ nào đó có thể so cao thấp với bản vẽ trên sách, Sư Thanh Y nghĩ thầm nếu như cái kết này là mẫu thân Lạc Thần dạy nàng, có lẽ mẫu thân của Lạc Thần rất có tay nghề thắt kết, thậm chí cao thủ.

Lạc Thần nói: "Xem như đi."

Sư Thanh Y có chút kỳ quái, cái gì là 'xem như'.

"Thật ra nàng không chân chính dạy ta bao nhiêu, ta bản ý cũng không muốn học, nhưng thường xuyên tiếp xúc, không học cũng sẽ biết."

Sư Thanh Y vẻ mặt mở mịt: "?"

Lạc Thần giải thích nói: "Mẫu thân ta am hiểu nữ công, lại rất giỏi đánh kết, kết thắt ra nhìn như một đóa hoa, mỗi một loại hoa đều có tư thái khác nhau. Mẫu thân dạy các gia nhân trong nhà kết một loại hoa ngụ ý như ý cát tường, ngày tết kết hoa đèn, hoặc két trên tua kiếm, tua ngọc, mà hoa đăng trong phòng của ta cùng A Tỷ cũng đều có các loại kết khác nhau, là mẫu thân đặc biệt tự tay kết cho bọn ta. Những cái kết này người khác không thể mở được, chỉ có mẫu thân tự mình mở thì dây kết mới trở thành hoa tàn trong tay nàng, cuối cùng trở lại thành một sợ dây. Cũng chính vì vậy, ngoài việc bố trí việc học, phụ thân ta còn muốn nàng thắt rất nhiều dây kết để ta hóa giải, mục đích là vì huấn luyện nhãn lực cùng kiên trì."

Sư Thanh Y nhớ đến Lạc Thần từng đề cập qua lúc nàng rất nhỏ đã được xác định là gia chủ kế nhiệm, phụ mẫu ký thác kỳ vọng rất cao, không nghĩ tới lúc nhỏ nàng ngoại trừ mỗi ngày đọc sách tập võ, còn phải hoàn thành nhiều huấn luyện như vậy.

Nhắc đến những chuyện cũ được chôn vùi không biết bao nhiêu năm, vẻ mặt của Lạc Thần tuy rằng nhàn nhạt nhưng trong mắt lại mơ hồ có ánh sáng hoảng động.

Nàng nói tiếp: "Mẫu thân ta đánh những dây kết kia thiên biến vạn hóa, vô cùng phức tạp, lúc đầu ta cũng không hiểu ảo diệu trong đó. Nàng dạy ta nếu thị lực luyện đủ, trước khi hóa giải phải nhìn thấu huyền cơ trong đó, như thấy bụi trong gió, thất cát trong nước, vô cùng rõ ràng. Hơn nữa đây là một việc đòi hỏi tỉ mỉ, dây thừng kết mạch phức tạp, không được gỡ sai nếu không sẽ bế tắc không mở được nữa, cho nên phải tâm bình khí hòa, chậm rãi mà làm, không được vội vàng xao động, cứ thế huấn luyện.. Kiên trì đủ rồi, luyện công sẽ càng thêm chuyên chú."

Cổ nhân cần cù, càng thêm chuyên chú hơn so với người hiện đại, bọn họ không có TV không có máy tính, cũng sẽ không mỗi ngày cúi đầu nhìn điện thoại di động, dùng đó tiêu phí thời gian. Bọn họ có các loại phương pháp học tập, tỷ như để luyện nhãn lực, người cổ đại có thể treo đồng tiền lên nhìn , để luyện kiên trì cũng có cách điếm hạt đậu, mỗi ngày đếm một đĩa, nhưng dùng việc giải kết để rèn luyện như Lạc Thần, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.

Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần thông minh như vậy, học rất nhiều lần như vậy nhất định sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng nàng hình dung việc học kết dây đã rất phức tạp nan giải, có lẽ lúc giải kết sợ rằng sẽ khó hơn lên trời.

Hồi tưởng vừa rồi nàng nỗ lực muốn cởi thắt lưng của Lạc Thần, tâm tư của nàng đều đang phiêu tán.

Ánh mắt của nàng cũng theo đó bay đến trên thắt lưng của Lạc Thần: "Thì ra là thế, cho nên cái kết của ngươi thắt rất tốt."

... Nàng căn bản kéo không ra.

Lạc Thần bắt được ánh mắt của nàng, nhãn thần thoạt nhìn có một chút muốn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc nói: "Giải kết nhiều dần, ta cũng hiểu rõ kết cấu và quy luật kết chúng. A tỷ say mê dịch dung, thời gian đều dùng ở việc dịch dung, rất không kiên trì đối với việc giải kết, nhưng việc học phải hoàn thành nếu không phụ thân sẽ đánh nàng, nên nàng đành đến cầu xin ta."

Sư Thanh Y nhớ đến tỷ tỷ nàng thích giả vờ khóc thích chơi xấu, liền cười nói: "Nàng cầu xin ngươi thế nào, có phải lại giả vờ khóc hay không?"

Lạc Thần bất đắc dĩ nói: "Phải. Nàng một không ngừng, nhưng cũng không thấy rơi một giọt nước mắt, mà chỉ kêu khóc đến ta nhức cả lỗ tai, ta ngại tranh cãi ầm ĩ quá ồn ào nên đành đồng ý."

Sư Thanh Y càng nghe đôi mắt càng sáng, giống như nghe cố sự, hăng hái hối thúc phần kế tiếp: "Rồi sao nữa."

"Ngược lại cũng không có gì nữa. Vì vậy là chỉ đành hoàn thành hai phần nhiệm vụ, ngày qua ngày, cũng có vài phần tâm đắc đối với việc giải kết. Vào đông lúc vào đông, ngón tay khó tránh khỏi kém linh hoạt, nhưng lúc thượng khóa phụ tân không cho phép sưởi ấm, ban đầu lúc giải kết không thích ứng được, nhưng ngón tay dần dần cũng linh hoạt hơn, dù sao ngón tay luôn hoạt động cũng không cảm thấy lạnh."

Sư Thanh Y vô thức tán thán một câu: "Khó trách hiện tại tay ngươi linh hoạt như vậy."

Sau đó Lạc Thần cười như không cười mà quan sát nàng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn đến khuôn mặt nóng bừng: "..."

Dường như nàng đã nói gì đó dễ làm cho người khác hiểu lầm.

Sư Thanh Y ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Mùa đông vẫn nên sưởi ấm, để bị lạnh thì biết làm sao."

"Phụ thân ta cho rằng như vậy có thể rèn luyện ý chí, rèn đúc tính nhẫn nại."

Nghĩ đến Lạc Thần nhất quán ẩn nhẫn, chịu bao nhiêu khổ bao nhiêu thương tích cũng không rên dù chỉ một tiếng, chỉ sợ là từ nhỏ đã quen như vậy, không hiểu sao Sư Thanh Y lại cảm thấy đau lòng, nàng nhẹ nhàng ôn nhu hỏi Lạc Thần: "Lúc nhỏ.... Có phải ngươi rất sợ phụ thân hay không?"

Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng một lúc, gật đầu: "Lúc nhỏ ta rất kính nể ông ấy. Ban đầu ta không giải được kết, cũng không hiểu vì sao phải luyện cái này, không thấy có ích lợi gì, nhưng ta biết nếu như phụ thân đã bố trí vào việc học, tất nhiên là nhất định phải luyện tập, cho nên ta nỗ lực học hóa giải chúng, chỉ là trong lòng cũng sẽ không vui."

Sư Thanh Y bắt đầu tưởng tượng Lạc Thần lúc nhỏ mặt băng bó hờn dỗi hờn dỗi, càng nghĩ càng cảm thấy khả ái, khóe môi khẽ cong, có chút nhịn không được muốn nhéo khuôn mặt đáng yêu như vậy. Sư Thanh Y chăm chú nhìn dung mạo như ngọc của nàng một lúc, càng xem càng cảm thấy đẹp, chỉ sợ bị bản thân nhéo hỏng nên chỉ đành nhịn xuống.

Chỉ nghe Lạc Thần nói tiếp: "Mẫu thân nhận thấy ta không vui vẻ, liền an ủi nói với ta thật ra phụ thân cũng không giải được. Nàng tốt tính, ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì cả phụ thân cũng sợ nàng, nàng nói với ta có một lần phụ thân chọc giận nàng, nàng liền soạn ra một cái kết bắt ông ấy giải, giải được thì mới tha thứ cho ông ấy, phụ thân tháo nửa ngày cũng không tháo được, nhất thời nóng ruột muốn cầm kéo đi cắt, nhưng kéo cũng vô dụng, chỉ còn kém quỳ xuống xin tha thứ. Nàng nói nếu như ta cần cù luyện tập, hiểu được cách thắt và giải kết, thì giỏi hơn phụ thân rất nhiều."

Sư Thanh Y sắp cười đến ngã xuống giường, nói: "Phụ thân ngươi nhất định là cảm thấy mẫu thân ngươi đánh cái kết đó quá khó giải, phiền đến ông ấy sắp hết sự kiên trì, mới cảm thấy việc này có thể rèn luyện tín nhẫn nại, sau đó dùng nó để gây họa cho các ngươi."

Nàng vẫn cảm thấy Lạc Thần lúc nhỏ đã là một tiểu đại nhân, phải học nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên hiểu biết cũng nhiều, so với bạn cùng tuổi nhất định thành thục hơn, nhưng trước mặt mẫu thân nàng thật ra vẫn là một đứa trẻ, muốn được dỗ dành, được an ủi."

Bất quá có một chút việc Sư Thanh Y không nghĩ ra, việc đó hiển nhiên khiến phụ thân của Lạc Thần rất mất mặt, để giữ gìn thể diện cho ông ấy, mẫu thân nàng hẳn là sẽ không nói những việc này với nàng.

Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần vấn đề này, Lạc Thần nói: "Ta kính nể phụ thân, ông ấy xưa nay nghiêm khắc, mỗi lần ta đều lo lắng mình thiếu nỗ lực. Một lần mẫu thân gọi ta ăn cơm, ta nói bài học vẫn chưa thuần thục, một lúc nữa sẽ ra ăn, nàng nhận thấy là ta sợ việc học chưa kịp lúc hoàn thành làm cho phụ thân tức giận. Để an ủi ta, nàng đã thường xuyên kể một số việc tương đối mất mặt của phụ thân, nói cho ta biết phụ thân cũng không phải dọa người như ta thấy, chỉ là một con cọp giấy, không cần phải sợ, để ta đừng lo lắng bị ông ấy quở trách."

Sư Thanh Y nhịn cười nhịn đến vất vả: "Vậy sau khi ngươi nghe mẫu thân ngươi nói xong thì sao?"

Từ miêu tả để suy đoán, mẫu thân của Lạc Thần là một người vô cùng ôn nhu, nhưng dường như trong bụng cũng chứa rất nhiều mực nước, bất quá mực nước đều dùng để đối phó phụ thân nàng.

Lạc Thần ăn ngay nói thật: "Lúc đó nghe xong, kính nể đối với phụ thân quả thật giảm đi một ít."

Sau đó ngữ điệu chuyển biến, nghiêm túc nghiêm túc nói: "Nhưng hôm sau phụ thân bố trí cho ta gấp đôi bài tập, không xong không được ăn cơm, ta vô cùng vô cùng kính nể ông ấy."

Sư Thanh Y: "..."

Hai người nói hồi lâu, vốn dĩ là ngồi ở mép giường, nói tới nói lui hai người đều nằm xuống.

Sư Thanh Y nằm nghiêng, trong tay đùa một lọn tóc dài của Lạc Thần: "Hôm nay ngươi cùng ta nói nhiều chuyện lúc nhỏ như vậy, ta rất hài lòng." Ánh mắt nàng nhìn trần nhà, ngữ khí rất bình tĩnh, lại có một chút ước vọng: "Thật ra ta cũng muốn kể một ít chuyện lúc nhỏ của ta, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dường như ta không có gì có thể kể, nếu không thì mỗi ngày ta sẽ quấn quít lấy ngươi để kể."

Lạc Thần đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, trầm mặc.

Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó, nhẫn cầu khẽ chuyển, nghiêng đi khuôn mặt cười híp mắt nói: "Được rồi, ngươi giỏi đánh kết như thế, vậy ngươi có biết chơi thắt dây hay không?"

Lạc Thần đối với việc thắt dây phát biểu cái nhìn: "Đây là một trò ấu trĩ."

"Đánh kết thì không ấu trĩ sao?"

"Phụ thân mẫu thân dạy ta đánh kết là vì rèn luyện thị lực cùng kiên trì. Những loại kết này rất phức tạp, mặc dù là người trong nghề nhìn thấy cũng không nhất định có thể thắt lại được, dĩ nhiên không thể so sánh với thắt dây. Ngươi xem, mới vừa rồi không phải ngươi không thể cởi được dây thắt lưng của ta sao."

Sư Thanh Y: "..."

Sư Thanh Y chỉ đành làm ra vẻ muốn giáo dục nàng, chỉ chỉ nàng: "Ngươi chính là không biết, nói thẳng là được rồi, cần gì giả vờ."

Lạc Thần nói: "...Được rồi, ta không biết."

"Vậy ta dạy cho ngươi chơi thắt dây." Sư Thanh Y rốt cục lại tìm được một thứ mà Lạc Thần không biết, nàng nhìn trái nhìn phải, không khỏi một chút đáng tiếc: "Nhất thời dường như cũng không có sợi dây nào thích hợp."

Lạc Thần đạm nhạt mỉm cười nhìn nàng, một lát sau, ngón tay trượt xuống thắt lưng, cầm ngọc bội treo trên đai lưng lên. Trên ngọc bội treo một dây kết, bên dưới là tua ngọc, nhưng nhìn kỹ, nó được một sợi dây bạc quấn quanh, có tác dụng cố định, ngón tay Lạc Thần nhẹ nhàng cử động, rút một cái liền lấy được sợi dây bạc.

Thứ này dĩ nhiên đều có thể tháo ra.

"Cái này được không?" Lạc Thần đưa dây bạc ra.

Sư Thanh Y vui vẻ tiếp nhận: "Có thể, có thể."

Lúc nàng hài lòng dường như có tinh quang toát ra từ đôi mắt thiển sắc nhu hòa, tươi sáng sinh hoa, Lạc Thần thấy được, nhìn nàng không chớp mắt.

Hai người từ trên giường ngồi dậy, đổi thành ngồi ở giữa giường, ngồi mặt đối mặt.

Lạc Thần ngồi thẳng tắp, Sư Thanh Y cười nói: "Ngươi làm gì ngồi đoan chính như vậy, giống như tĩnh tọa luyện công vậy, ngươi đây là truyền thụ nội công tâm pháp cho ta sao?"

Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, chỉ đành thả lỏng người, Sư Thanh Y cảm thấy động tác này của nàng dường như có chút mất tự nhiên, vừa muốn cười lại nhìn thấy Lạc Thần đã buông lỏng, tay tùy ý khoát lên trên đùi. Bất quá nàng sống lưng thẳng tấp, trời sinh là móc treo quần áo, hơn nữa hiện tại một thân bạch y, mặc dù thả lỏng nhưng nhìn qua vẫn đoan trang quy củ.

Sư Thanh Y nói: "Chỉ là thắt dây mà thôi, ta cũng sẽ không ăn ngươi, khẩn trương cái gì."

Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Ta thích ngươi ăn ta, đối với việc mình thích sao lại khẩn trương."

Sư Thanh Y: "..."

Nàng cảm giác trên đỉnh đầu có pháo hoa nổ tung, nghẹn nửa ngày mới đỏ mặt nói: "Không phải ta mới vừa nói ngươi nên khống chế số lượng loại...Loại lời nói này sao?"

"Ngươi vẫn chưa cho ta số lượng cụ thể, ta không biết có vượt mức hay chưa?"

Sư Thanh Y: "..."

Nàng chỉ đành hít sâu một hơi, nối liền hai đầu sợi dây, trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh, nói: "Ngươi đưa hai tay lên."

Lạc Thần giơ hai tay lên, Sư Thanh Y tròng sợi dây vào tay Lạc Thần, hai tay Lạc Thần mở rộng ra bên ngoài, kéo căn sợi dây.

Ngón tay Sư Thanh Y câu lấy mỗi một đầu được căng ra, sợi dây lập tức biến hóa thành một hình dạng khác, giống như nở hoa trong tay nàng, sợi dây cũng chuyển sang tay nàng.

Bởi vì Lạc Thần còn không biết thắt dây, Sư Thanh Y dự định làm mẫu cho nàng ấy một lần, cho nên mỗi một lần thay đổi hình dạng nàng đều bảo Lạc Thần dựa theo phương thức của nàng đặt ngón tay vị trí nào, còn nàng thì lập lại động tác một vài lần, rồi mới để Lạc Thần tự tay làm thử.

"Đây là bàn cờ."

"Đây là thang lên trời."

"Đây là..."

Sư Thanh Y vừa dạy Lạc Thần thắt dây, vừa nói cho nàng tên của chúng, Lạc Thần nhìn không chuyển mắt.

Sau đó Sư Thanh Y thắt một thứ hình dạng phức tạp, hù dọa nàng: "Cái này ngươi phải cẩn thận, nếu không thoáng chốc sẽ tản ra, thành quả vừa rồi ta thắt lâu như vậy có thể bị hủy hoại trong chốc lát."

Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái, ngón tay mở ra, vươn đến trong vòng dây giao thác phức tạp Sư Thanh Y đang căng ra, tiếp nhận vị trí ở ngón tay Sư Thanh Y,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net