Chương 366: Dạ Thôn (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có cái gì?

Sư Thanh Y khẽ chau mày. Trước đó vì tìm kiếm đoàn xe việt dã các nàng từng chạy xung quanh thôn này, nhưng cũng không phát hiện dị trạng gì, dường như cũng chỉ là một thôn trấn bình thường mà thôi.

Bất quá Ngư Thiển nói chính là một số ít thôn làng ở Hắc Tuyền Trấn, Hắc Tuyền Trấn bao gồm hai bên bời Hắc Hà, thôn làng rất nhiều, thôn này chỉ là một trong số đó. Nói cách khác nếu có thứ gì đó, thì phạm vi du đãng của nó cũng trải rộng ở một số thôn làng, có thể thôn này rất may mắn không bị xâm chiếm?

Hay là nói có huyền cơ gì khác.

"Cụ thể là thứ gì, hoặc là dáng vẻ thế nào, người đó có miêu tả qua hay không?" Sư Thanh Y hỏi.

Ngư Thiển lắc đầu nói: "Chuyện này thì ta không biết, người đó cũng chỉ là nghe nói vẫn chưa từng gặp qua. Hắn nói, những người từng thấy qua đề đã chết, tử trạng cổ quái hoặc sẽ phát điên, cả ngày hồ ngôn loạn ngữ, không bao lâu cũng sẽ chết. Lâu ngày dài tháng cư dân lân cận biết có thể những người đó đã bị thứ gì đó ám, nhưng lại không biết là thứ gì, liền có người đoán có thể nó chạy ra từ Hắc Hà cũng có thể là từ dưới đất bò lên, nhưng rốt cuộc không ai có thể nói ra nguyên nhân thật sự."

"Chuyện này đã xảy ra bao lâu?"

Sư Thanh Y nghĩ lúc các nàng đến sắc trời đã muộn, không bao nhiêu thôn dân hoạt động bên ngoài, nếu như thật sự có cái gì hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể cảm giác được bầu không khí khác thường, nhưng thôn này lại nhìn không ra. Có thể vốn dĩ là không có vấn đề gì, hoặc giả vấn đề đã xảy ra từ rất lâu nên thôn dân đã thành thói quen, đã chết lặng, bọn họ vẫn lựa chọn bình thường, nên sống thế nào thì sống thế đó, nhất là những người lớn tuổi, họ lưu luyến nơi mình trưởng thành, nên ở mãi không muốn rời khỏi.

Quả nhiên Ngư Thiển đã nói: "Nghe nói là đã rất lâu rất lâu rồi. Nơi này lịch sử lâu đời, rất nhiều người đã sinh sống vài thế hệ, có vấn đề gì thì đã tồn tại từ rất lâu trước đây rồi, bất quá trước kia cũng chỉ là thỉnh thoảng mới xuất hiện chỉ cần không bước vào một số khu vực nhất định, cẩn thận tránh né là được rồi, người địa phương cũng tường an vô sự. Chỉ là không biết vì sao những năm gần đây trái lại càng ngày càng nhiều việc huyên náo, việc này truyền ra ngoài, bên ngoài biết được nên không muốn đến."

Nghe được hai từ thật lâu, Sư Thanh Y cũng hiểu, nàng và Lạc Thần nhìn nhau.

Thái độ của Ngư Thiển đối với chuyện này rất nghiêm túc, dường như hận không thể đem từng chi tiết mình nghe được nói cho hai người biết, nên lại nói: "Gần đây huyên náo rất lớn, lại có người chết nên việc này đã kinh động các đồng chí bổ khoái trong nha môn, các đồng chí bổ khoái từng đến đây điều tra, đáng tiếc không có manh mối gì, nghe nói còn chết một đồng chí bổ khoái, khiến lòng dân hoảng hốt."

Sư Thanh Y: "....."

Thần khí là điện thoại di động, nha môn là sở cảnh sát, bổ khoái là cảnh sát, trước đây Ngư Thiển sống ở Thần Chi Hải, nên không có tiếp xúc gì với cuộc sống hiện đại, nàng dĩ nhiên đã quen với phong cách nói của Ngư Thiển.

Nhưng, Đồng chí....bổ khoái?

Nói bổ khoái, còn thêm đồng chí, loại ngôn từ cổ kim hỗn tạp này chẳng khác gì Bao Thanh Thiên đứng trên công đường phất tay nói với các bổ khoái: "Các đồng chí vất vả rồi!" Sau đó các bổ khoái kích động đứng dậy đáp lễ: "Vì dân phục vụ!"

Có chút không dám nhìn thẳng.

Về cách nói chuyện, Trường Sinh vẫn chưa sửa được, có lẽ cũng không muốn sửa. Mà Lạc Thần đến hiện đại đã lâu, từ lúc trước khi nàng dịch dung thành Giáng Khúc đến Thần Chi Hải thì đã biết thật ra Lạc Thần dùng ngôn ngữ hiện đại cũng rất lưu loát, năng lực học tập của nàng lại mạnh như vậy, nên không phải không biết nói là chỉ là Lạc Thần đã quen với cổ ngữ. Trong năm tháng lâu dài, nàng không cách nào sống lâu ở một chỗ, một thời gian thì phải đổi chỗ ở, vì vậy dấu chân của nàng đã in dấu các nơi, mà ngay cả Tạng ngữ cũng nói rất tốt, nhưng nàng vẫn lựa chọn cổ ngữ nàng quen thuộc nhất, có một số thói quen thật sự đã rất lâu rất lâu, dường như đã khắc vào xương tủy, nên không muốn thay đổi.

Sư Thanh Y đã quen Lạc Thần dùng giọng cổ khang khi nói chuyện với Trường Sinh cho nên nghe Ngư Thiển dùng cổ ngữ cũng cảm thấy không có gì, nhưng mới một thời gian không gặp, nàng cảm giác sự hiếu học của Ngư Thiển hình như đã bị cái gì đó độc hại.

Lạc Thần tâm tư vừa chuyển, hòa nhã nói: "Ngư cô nương gần đây đang đọc sách gì?"

Ngư Thiển nghe Lạc Thần hỏi nàng, hiển nhiên thật cao hứng, xem ra là hỏi đúng rồi, Ngư Thiển lại không lập tức trả lời mà chỉ lấy ví tiền. Sư Thanh Y thấy ví tiền của nàng là loại mô phỏng hình con cá rất thịnh hành hiện nay, thật giống như lấy ra một con cá khiến nàng không khỏi buồn cười rồi lại không hiểu vì sao Ngư Thiển đột nhiên lấy ví tiền ra..

Ngư Thiển rút một tờ một trăm tệ ra, chỉ vào hình đầu người trên tờ tiền: "Ta đang đọc sách do người này viết."

Sư Thanh Y: "...."

.... Thảo nào mở miệng là các đồng chí.

Ngư Thiển cẩn cẩn dực dực cất một trăm tệ vào ví: "Lúc mới đến, ta thực sự có nhiều điều không hiểu, nên muốn mua một số sách hiện nay về đọc để học tập, cũng có thể tăng thêm kiến thức. Ta tìm một người hỏi xem hiện nay cái gì có ảnh hưởng rộng, được mọi người yêu thích, người đó liền cầm tờ tiền này nói cho ta biết, đây chính là tình yêu của nhân loại, được mọi người theo đuổi. Ta bừng tỉnh đại ngộ, trên tờ tiên có in một người, hẳn là cũng được thế nhân yêu thích, nếu không vì sao phải in trên vật thế nhân yêu nhất, sau đó ta biết người này có viết sách, nên cũng đọc thử một phen."

Sư Thanh Y: "..."

....Có lẽ nàng hòa nhập cuộc sống hiện đại quả thật có chút khổ cực.

"Sư cô nương ngươi đã đọc qua sao?" Ngư Thiển nhìn sắc mặt Sư Thanh Y có chút vi diệu, hỏi nàng.

"Đọc qua, không chỉ đọc qua, trước đây lúc thi cuối kỳ còn phải học thuộc lòng." Sư Thanh Y cười nói.

"Quyển sách đó thuộc phạm trù khoa cử sao?" Ngư Thiển đồng tình nói: "Ngươi thật sự khổ cực."

"Cũng là ngươi khổ cực hơn." Sư Thanh Y mỉm cười.

.... Quá khổ cực rồi.

Ba người nói chuyện, lúc này mới rời khỏi hậu viện, đi đế tiền sảnh ăn cơm chiều. Lúc đi ngang bàn của nhóm người kia, Ngư Thiển còn gật đầu cùng bọn họ, xem như tạm biệt, tuy rằng chỉ là bình thủy tương phùng bất quá nàng rất cảm ơn bọn họ đã đồng ý chở nàng một đoạn. Tóc xám trắng và đầu đinh bị hù dọa ở hậu viện, trở về lại bởi vì không trông chừng được người phải trông chừng mà bị mắng nên đang rụt cổ lùa cơm.

Trở lại bàn ăn, sự xuất hiện của Ngư Thiển một kinh hỉ lớn, nhìn thấy Ngư Thiển an toàn, tảng đá trong lòng mọi người cũng buông xuống, nghe Sư Thanh Y thuật lại, nên cũng hiểu rõ một số việc. Điện thoại di động của Ngư Thiển gọi không được, là do hết pin nên tự tắt máy, lúc đến nàng hỏi ông chủ chỗ sạc pin, nàng cho rằng sạc pin cho thần khí là tế tự vì thần khí cần phải tế tự mới có thể phát huy hiệu dụng, điện thoại di động sạc pin mới có thể sử dụng.

Vũ Lâm Hanh nghe xong cười đến điên rồi, xem ra phương thức Ngư Thiển thích ứng cuộc sống hiện đại khi một mình phiêu bạt ở bên ngoài lại không ai chỉ dẫn, cũng có chút lối tắt.

Trong lòng Sư Thanh Y thật ra có chút chua xót, một cổ nhân đột nhiên đi đến hiện đại, thật ra tư vị khổ sở trong đó chỉ có đương sự mới biết được, Ngư Thiển còn mang theo một cái rương lớn thoạt nhìn cảm thấy cổ quái thậm chí sợ hãi, nhất định đã chịu không ít khổ, nhưng Ngư Thiển lúc trước vẫn cố ý muốn đi, muốn cản cũng không cản được.

Cũng may lúc trước Sư Thanh Y tìm được Lạc Thần đã từng gọi điện cho Ngư Thiển, lo lắng Ngư Thiển không có tiền Sư Thanh Y sợ nàng cuộc sống bất tiện, nên nhắc nhở Vũ Lâm Hanh các nàng làm thẻ ngân hàng cho Ngư Thiển, lúc Ngư Thiển đi Vũ Lâm Hanh còn mua cho nàng một chiếc điện thoại, dạy một ít kiến thức cơ bản, sau đó tuy rằng không không nhưng Sư Thanh Y vẫn giử tiền vào thẻ ngân hàng, nếu không Ngư Thiển có thể sẽ gặp càng nhiều trắc trở.

Sư Thanh Y hồi tưởng lại, nhất thời cảm thấy may mắn vì người đầu tiên Lạc Thần gặp sau khi tỉnh lại trong quan tài là nàng, sau khi rời khỏi Lạc Nhạn Sơn cũng nhanh chóng gặp lại nàng , sau đó thì ở cùng nhau, lúc trước Sư Thanh Y gần như hận không thể dùng tất cả ôn nhu để giúp Lạc Thần thích ứng cuộc sống hiện đại, ăn, mặc, ở, đi lại tất cả tất cả cũng đều là Sư Thanh Y phụ trách nếu không Lạc Thần lẻ loi một mình có thể cũng phải chịu khổ.

Nàng luyến tiếc Lạc Thần chịu dù chỉ một chút khổ, hiện tại nghĩ lại, khi đó nàng bị bắt đến Lạc Nhạn Sơn, có thể là một loại may mắn.

Lạc Thần gọi ông chủ đến, nhờ hắn lấy thêm chén đũa, Ngư Thiển đặt cái rương ở bên cạnh, thấy ông chủ chỉ lấy thêm một cái chén một đôi đũa, nàng do dự một chút, nói: "Làm phiền lấy thêm một phần nữa."

Ông chủ không hiểu, nhịn không được hỏi: "Không phải chỉ thêm một người thôi sao? Còn có người chưa đến sao?"

Ngư Thiển không nói gì, ánh mắt có chút buồn bã, Lạc Thần thấp giọng nói với ông chủ: "Hai phần chén đũa, làm phiền."

Ông chủ cũng không hảo lại, cầm thêm chén đũa đến, Lạc Thần bảo Ngư Thiển gọi món nàng thích ăn, lại xới cơm cho nàng, một chén đặt trước mặt Ngư Thiển một chén đặt phía trước cái rương lớn, đũa cũng đặt ngay ngắn.

Thông thường lúc ăn cơm cùng người khác, nếu như có người dọn thêm một phần chén đũa, còn xới đầy cơm, nhất định sẽ hù dọa người ngồi cùng bàn, vừa xui xẻo vừa không thích hợp. Bất quá Ngư Thiển là tình huống đặc biệt, hoàn toàn có thể lý giải. Sư Thanh Y nhìn về phía những người trên bàn, dùng ánh mắt ra hiệu mọi người không nên ý kiến gì về việc này, biểu hiện tự nhiên một chút như vậy Ngư Thiển cũng có thể tự tại một chút.

Người trên bàn đều là người thông minh vì vậy vừa ăn vừa cười nói, bầu không khí hòa hợp.

"Cảm ơn Lạc cô nương." Ngư Thiển nhìn thấy Lạc Thần giúp nàng xới hai chén cơm, không khỏi cảm kích.

Lạc Thần thấp giọng nói: "Không cần khách khí. Sau này Ngư cô nương sẽ đi cùng bọn ta, tùy ý là được rồi."

Trước đó đã gọi không ít món ăn, cũng đã ăn no bảy tám phần, bất quá vẫn còn món chưa dọn lên, ông chủ dọn thêm vài món, cuối cùng lại bưng một nói, nói: "Đến rồi, cá vừa bắt từ Hắc Hà chiều nay, trước khi làm vẫn còn sống, mọi người nếm thử!"

Ông chủ nhiệt tình dời chén đĩa trên bàn để đặt đĩa cá ở giữa, đặc biệt chói mắt giữa đống chén đĩa.

Trường Sinh vừa thấy đôi mắt phát sáng, con cá này là nàng gọi, thật ra đã gọi một lúc lâu, bất quá có thể là tập tục của thôn này, cá luôn phải lên cuối cùng, ngụ ý niên niên hữu dư, cho nên mới kéo đến bây giờ, Trường Sinh đã chờ đến sốt ruột.

Ông chủ dọn cá xong, còn giới thiệu: "Đây là món chiêu bài của quán chúng tôi. Hắc Hà là tổ tiên của chúng tôi, nuôi sống không biết bao nhiêu người chúng tôi."

Hắn lại bổ sung một câu: "Những thứ sống dưới nước, chính là món ngon! Rất tươi ngon tươi ngon!"

Ngư Thiển: "...."

Sư Thanh Y: "...."

Ông chủ, tư tưởng giác ngộ của ngươi hiện tại có vẻ đang ở mức nguy hiểm.

Trên mặt Ngư Thiển đều là tiếu ý cũng không cầm đũa mà chỉ nói: "Mọi người ăn đi. Những thứ sống dưới nước, ăn rất ngon, ăn đi, ăn đi, ăn đi."

Nàng nói liên tiếp vài lần.

Sư Thanh Y: "..."

Không biết vì sao, cảm thấy có một cổ áp lực vô hình.

Nếu không.... Hay là đừng ăn.

Ngư Thiển thấy người trên bàn không ăn, liền dùng đũa đâm vào thân cá, gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, sau khi nhấm nuốt xong thì cười nói: "Mọi người ăn đi, vì sao chỉ ngồi nhìn?"

Vũ Lâm Hanh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lần này lại giống như thấy quỷ, đầu đầy mồ hôi, cười gượng hai tiếng: "Ăn... Ăn no rồi."

Phong Sanh cùng Tô Diệc đều phụ họa nói mình ăn no rồi.

Thiên Thiên cũng múc cho mình một chén canh: "Ta còn muốn uống canh, sợ rằng không thể ăn thêm món khác."

Trường Sinh nhìn đĩa cá, thật ra rất muốn gắp nhưng lại nhìn người đang ngồi, cảm giác bầu không khí rất không thích hợp, nên một mực do dự.

"Trường Sinh." Lạc Thần gắp món khác cho Trường Sinh, Trường Sinh ngẩng đầu, Lạc Thần nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, ánh mắt ra hiệu nàng.

Trường Sinh có chút thất vọng, bất quá nàng rất hiểu đại cục, lại rất nghe lời Lạc Thần , nên yên lặng thu đũa về không gắp cá nữa, mà cúi đầu ăn món khác.

Ăn xong một bữa cơm, cũng chỉ có Ngư Thiển động vào món cá. Bàn bên kia những người đó đã sớm rời đi, lúc sắp đi nữ nhân kia tử khí trầm trầm quay đầu lại nhìn bàn Sư Thanh Y một cái rồi đi vào bóng đêm bên ngoài.

Ăn xong thì phải tìm chỗ nghỉ chân, Sư Thanh Y hỏi thăm ông chủ, ông chủ nói trong thôn không có khách sạn chỉ có hai nhà nghỉ nhỏ, điều kiện không tốt lắm, ngay cả nước nóng cũng không có nói chung là muốn kém cỡ nào thì kém cỡ đó, sau đó ông chủ lại nói cách quán ăn không xa có hai ngôi nhà, người trong gia đình không thường xuyên ở nhà, nhưng sẽ định kỳ quét dọn, cái gì cũng có, hỏi Sư Thanh Y có muốn ở không.

Sư Thanh Y trong lòng muốn cười, bất quá vẫn nhờ ông chủ dẫn đường, sau khi xem qua phát hiện ông chủ cũng không nói quá, một ngôi nhà trong số đó có ba tầng lầu, có rất nhiều phòng, rất sạch sẽ. Lái xe lâu như vậy mọi người đều uể oải, không muốn lăn qua lăn lại đi tìm nơi khác, hơn nữa ở nơi này muốn ăn uống cũng thuận tiện nên quyết định ở lại.

Ông chủ tâm hoa nộ phóng, gọi vợ con mình đến thay chăn drap sạch sẽ, rồi thu dọn một phen, sắp xếp cho các nàng vào ở.

Trước khi ông chủ đi Lạc Thần gọi hắn lại, thấp giọng cùng hắn nói nói mấy câu, ông chủ gật đầu rồi đi. Sư Thanh Y nhìn thấy cảnh đó, nhưng nàng cũng không nghe thấy rốt cuộc Lạc Thần đã nói gì với ông chủ, không bao lâu sau Lạc Thần cũng rời khỏi ngôi nhà, nàng suy nghĩ chốc lát, ngược lại cũng không đi theo hỏi mà là trở về phòng.

Sư Thanh Y ở trong phòng chỉnh lý một phen, sau đó ngồi yên trên ghế chờ Lạc Thần trở về. Thân ảnh của nàng dường như ngưng đọng , trầm tư không hề cử động, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có thể nhìn ra ánh mắt nặng nề, dường như tích lũy rất nặng thời gian, nhìn không thấu.

Yên lặng hồi lâu Sư Thanh Y cảm thấy lỗ mũi ấm áp, nàng trái lại không chút hoang mang mà rút giấy ăn lau đi, vừa lau, khăn tay trắng muốt lập tức nhiễm màu đỏ sẫm.

Sư Thanh Y nhìn khăn tay, đi đến toilet rửa mặt, qua một hồi lâu mới đi ra. Từ sau khi rời khỏi Huyên Hoa Hiên trên đất Thục (Tứ Xuyên ngày nay), nàng đã sẽ thỉnh thoảng chảy máu mũi, gần đây càng lúc càng nhiều lần, hiện tại dường như đã thành thói quen.

Nàng có chút mệt mỏi nên tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi nghe tiếng mở cửa mới mở mắt ra.

"Thanh Y." Trên tay Lạc Thần cầm lồng giữ nhiệt, thấp giọng gọi nàng.

Sư Thanh Y lập tức đứng lên, nhìn lồng giữ nhiệt, cười nói: "Đã biết ngươi sẽ quay về quán ăn."

"Mệt mỏi sao?"

"Không, nghỉ ngơi một lát, đang chờ ngươi." Sư Thanh Y nhận lấy lồng giữ nhạt, kéo nàng ra khỏi phòng: "Đi, đi tìm tâm can bảo bối, tâm can bảo bối hôm nay không ăn được cá, nhất định rất khó chịu."

"Hồ đồ." Lạc Thần rút tay về, quen tính mà nhéo mặt nàng. Lúc chạm vào lại cảm thấy má nàng nóng hổi, dường như nhiệt độ không giống bình thường.

Sư Thanh Y vẫn nói nói cười cười.

Lạc Thần nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, hai người đến phòng của Trường Sinh, Sư Thanh Y dỡ từng ngăn của lồng giữ nhiệt ra, đặt trên bàn, Trường Sinh nhìn món cá không chuyển mắt, vui vẻ sắp điên rồi.

Sư Thanh Y đưa đũa cho Trường Sinh: "Tối rồi, không thể ăn nhiều, vừa đủ là được rồi."

Trường Sinh thông minh gật đầu, chuẩn bị xuống đũa, rồi lại ngừng, có chút thấp thỏm nói: "Nếu như Ngư cô nương biết ta ăn cá, sẽ không vui sao? Sau này Ngư cô nương ở đây, chúng ta cũng không thể ăn cá sao?"

"Sẽ không." Lạc Thần nói: "Thật ra hôm nay cũng không phải là bởi vì ăn cá, chỉ là lời của ông chủ nhắc nàng nhớ đến một số việc mà thôi."

Trường Sinh không hiểu, Lạc Thần nói: "Ông chủ nói những thứ sống dưới nước ăn rất ngon, khiến Ngư cô nương nhớ đến tộc nhân của nàng. Bạch Giao cùng Hắc Giao trở mặt, Hắc Giao trời sinh tính tàn nhẫn nếu gặp Bạch Giao yếu thế hơn thì sẽ ăn thịt, năm đó rất nhiều Bạch Giao đều chết trong miệng Hắc Giao. Không phải vì chuyện ăn cá, yên tâm đi, sau này vẫn có thể ăn cá."

"Vậy thức ăn của Bạch Giao là gì?" Trường Sinh hỏi.

Sư Thanh Y nói: "Dưới biển thực vật đa dạng, Nam Hải rất sâu, Bạch Giao sẽ thu thập thực vật dưới biển, thậm chí còn có thể trồng một ít thực vật đặc biệt dưới đáy biển giống như đồng ruộng trên đất liền của chúng ta, thật ra bọn họ cũng có đồng ruộng rộng lớn, chỉ là không giống với chúng ta mà thôi. Đáy biển không có lửa không thể nấu chín thức ăn, bất quá có lúc cũng dùng nghiêu sò tôm cá làm thức ăn, Ngư cô nương nàng cũng thường ăn cá, nhưng thực vật vẫn là nguồn dinh dưỡng chủ yếu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net