Chương 367: Dạ Thôn (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường Sinh nghe xong, dường như rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may Ngư cô nương ăn cá."

"Nếu không ngươi sẽ xấu hổ ăn cá trước mặt nàng, phải không?"

Sư Thanh Y nhìn bộ dạng muốn ăn lại không dám ăn trước đó trên bàn cơm, rất sợ tổn thương Ngư Thiển, suy đoán sau khi nàng trở về phòng sẽ nghĩ suốt hành trình đều bất tiện ăn cá, nhất định sẽ quấn quýt một trận.

Trường Sinh thấp đầu nhìn cá trong lồng giữ nhiệt, gật đầu: "Đúng vậy. Hiện tại ta an tâm rồi."

Sư Thanh Y cười híp mắt nhận lấy đũa từ tay Trường Sinh, gắp một miếng thịt cá đưa đến trước mặt Trường Sinh, lại nhìn Lạc Thần: "Để chúc mừng tâm can bảo bối của chúng ta thả tâm, ta quyết định đút tâm can bảo bối của chúng ta một miếng cá."

Lạc Thần chỉ cười khẽ, yên lặng không nói.

"Trêu đùa ta. Ta là trưởng bối của các ngươi." Trường Sinh thoạt nhìn có chút tức giận, bất quá lại rất hưởng thụ lời nói của Sư Thanh Y, trái lại ăn cá Sư Thanh Y đút.

"Phải, phải, đường tỷ." Sư Thanh Y trả đũa lại cho Trường Sinh: "Ngươi dĩ nhiên là trưởng bối, trưởng bối cũng là tâm can bảo bối."

Lúc nhận lại đũa Trường Sinh nghe Sư Thanh Y đột nhiên gọi nàng đường tỷ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức bật cười.

Lạc Thần cũng nhìn Sư Thanh Y.

Lúc ở Thần Chi Hải, Trường Sinh bởi vì bên cạnh Sư Thanh Y vừa có tiểu di vừa có tỷ tỷ, không biết ở đâu đến một đống thân thích, thoạt nhìn dường như có chút mất hứng, từng cố ý khiến Sư Thanh Y gọi nàng đường tỷ, dưới áp lực của Trường Sinh Sư Thanh Y mới miễn cưỡng gọi. Bất quá hiện tại nàng gọi đường tỷ lại vô cùng tự nhiên.

Cá trong lồng giữ nhiệt không giống phong cách của quán ăn, rất nhẹ, Sư Thanh Y lại cầm đũa, nếm thử hương vị, biết là Lạc Thần tự tay làm.

Lạc Thần không quá thích ăn cá, bất quá xuất phát từ việc cân đối dinh dưỡng, cũng cũng sẽ ăn, nhất là do Sư Thanh Y làm. Chỉ cần là tay nghề của Sư Thanh Y, món nào nàng cũng sẽ ăn, chỉ là cá chép tuyệt đối không chạm, bởi vì gia huy nhà nàng là cá chép, sau khi Sư Thanh Y biết thì chưa bao giờ mua cá chép.

Mà Sư Thanh Y cùng Trường Sinh đều ăn cá, nhất là Trường Sinh rất yêu thích các loại cá, vì các nàng Lạc Thần cũng tích lũy kinh nghiệm nhất định đối với việc làm cá. Học tập đối với mọi người mà nói luôn là một quá trình thoải mái, có một số người đối với việc nấu ăn từ ban đầu không biết gì cả, đến khi học được cách nấu ăn, trong quá trình khó tránh trải qua nhiều lần tôi luyện, thậm chí gây ra không ít chuyện buồn cười.

Trường Sinh vội vàng cúi đầu ăn cá, Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y đang nếm thử, lại không thấy Sư Thanh Y nói gì, không khỏi hỏi nàng: "Thế nào?"

Sư Thanh Y cảm giác được ở vấn đề này Lạc Thần mặt ngoài tỏ vẻ đạm nhạt, nhưng bên trong tựa hồ mang theo một tia cẩn cẩn dực dực như có như không, hình như rất sợ nàng cảm thấy không ngon.

"Ngô, hương vị của món cá này -" Sư Thanh Y giống như hồi tưởng một chút.

Lạc Thần chăm chú nhìn Sư Thanh Y, như là đang chờ nàng tiếp tục.

Sư Thanh Y không nói nữa, lại gắp một miếng thưởng thức: "Ngô, cá này kỹ thuật cắt thái -"

Lạc Thần vẫn nhìn Sư Thanh Y.

"Còn có độ lửa -" Sư Thanh Y lại ăn một miếng.

Lạc Thần cái gì cũng không nói, mà chỉ bưng mặt ngồi yên nghe Sư Thanh Y nhắc đến từng điểm một, ánh sáng trong mắt nàng có chút lưu chuyển, chăm chú nhìn Sư Thanh Y. Sau đó Sư Thanh Y cũng không trực tiếp phát biểu ý kiến, ánh mắt Lạc Thần dời đi, thoạt nhìn vân đạm khinh phong, sau khi Sư Thanh Y nói về mặc khác, nàng lại lập tức tiếp tục nhìn.

Sư Thanh Y nói rồi lại dừng, chính là không nói hết, từ dầu muối một đường chậm rãi bình luận đến hành thái gừng tỏi, nhưng cũng không đưa ra kết luận, là ai cũng bị nàng làm nóng lòng đến chết. Lạc Thần cuối cùng mặt băng bó rót cho mình một ly nước, rũ mi mím môi.

Liệt kê xong, Sư Thanh Y lúc này mới gắp thêm một miếng, đưa đến bên môi Lạc Thần, bảo Lạc Thần tự mình nếm thử, trên mặt Lạc Thần hiện ra một tia phiền muộn, hé miệng ăn cá, không nói một lời.

"- ta cảm thấy đều đặc biệt tốt." Sư Thanh Y cười nói.

Lạc Thần không có biểu thị rõ ràng đối với sự tán thưởng của nàng, dưới bàn Sư Thanh Y dùng chân nhẹ nhàng huých chân Lạc Thần, Lạc Thần cũng không có đáp lại mà chỉ nhàn nhạt nhìn một cái.

Sư Thanh Y lập tức nói: "Trường Sinh, có phải con cá này đặc biệt ngon hay không?"

Trường Sinh rốt cục không ăn nữa, gật đầu nói: "Là đặc biệt ngon."

Sư Thanh Y nói: "Có phải chưa từng ăn con cá nào ngon như vậy không?"

Trường Sinh cũng nói theo Sư Thanh Y: "Là con cá ngon nhất từ trước đến giờ."

Lạc Thần yên lặng nghe xong, một lát sau mới mở miệng: "Trước kia cũng làm cá cho các ngươi ăn rất nhiều lần, nhưng đều không ngon bằng lần này sao?"

Sư Thanh Y: "..."

Trường Sinh: "..."

Lạc Thần buồn bã nói: "Lần này điều kiện hữu hạn, lại là ban đêm, con cá này ngược lại cũng không tốn hao bao nhiêu thời gian. Bình thường quá trình làm cá sẽ cẩn thận phức tạp hơn một chút."

Sư Thanh Y: "..."

.... Nàng hiện tại nhất định cho rằng ta cảm thấy nàng làm cá một cách đơn giản còn ngon hơn dụng tâm mà làm rất nhiều, vốn là muốn trêu đùa xong sẽ dỗ dành nàng, kết quả bản thân lại rơi xuống hố.

"Thật ra ý ta là hôm nay chưa từng ăn được con cá nào ngon như vậy, đây là con cá ngon nhất hôm nay, ăn quá ngon, ngươi xem ăn ngon đến ta quên cả thời gian." Sư Thanh Y cảm thấy tuy rằng bản thân đã rơi xuống hố, nhưng vẫn có thể gỡ gạt một chút, nên nói.

Yên lặng một hồi lâu Lạc Thần mới gật đầu: "Ừ."

Sư Thanh Y âm thầm suy nghĩ về một tiếng ừ này của Lạc Thần, cũng suy nghĩ không ra bên trong rốt cuộc là có ý gì, lúc nói nàng không có biểu hiện gì, cái gì cũng nhìn không ra.

Trước đây Lạc Thần đã từng nói với Trường Sinh ban đêm không thể ăn quá no, không tốt đối với sức khỏe, vừa rồi Sư Thanh Y cũng dặn buổi tối không thể ăn quá nhiều, cho nên Trường Sinh ăn sắp no thì ngừng lại. Lạc Thần cùng Sư Thanh Y thu dọn bàn, rồi lại trò chuyện với Trường Sinh, sau đó mới rời khỏi.

Đây là buổi tối đầu tiên các nàng ở thôn này, còn là theo dõi người khác mà đến, đến tương đối vội vàng, nên không chút hiểu biết về thôn này, Sư Thanh Y trong lòng lo lắng, đề nghị đi dạo xụng quanh một vòng.

Lạc Thần lại đưa tay sờ gương mặt của nàng, phát hiện không nóng rực như trước đó ngẫu nhiên chậm vào, tựa hồ nhiệt độ đã dần hạ, lúc này mới yên tâm một chút, nói: "Có thể ra ngoài đi dạo một chút, bất quá không thể quá muộn."

Sư Thanh Y cười rộ lên: "Ngươi làm gì đột nhiên sờ mặt ta."

"Muốn thì sờ thôi."

Sư Thanh Y: "..."

Ban ngày ngồi xe, Sư Thanh Y lo lắng những người khác nhất định đều vô cùng uể oải, có thể sau khi tắm rửa xong ngã đầu liền ngủ, nên quyết định không quấy rầy bọn họ, nhất là lúc Vũ Lâm Hanh vào phòng còn nói mệt chết rồi, lát nữa nhất định phải dưỡng da thả lỏng, nên càng không thể đi gọi nàng – dù sao ai đánh nhiễu việc làm đẹp của Vũ Lâm Hanh thì Vũ Lâm Hanh sẽ nổi điên với người đó.

Hai người giẫm lên bóng đêm ra khỏi tiểu lâu.

Giờ này cả thôn đều vắng vẻ, bên ngoài không có một bóng người, người ở đây ngủ rất sớm, rất nhiều người trong nhà đã tắt đèn, chỉ còn lại một số ít ngọn đèn thưa thớt chiếu sáng, điểm tô trong bóng tối vô biên, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chó sủa.

Phụ cận có người nuôi lừa, đi được một đoạn đường, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được tiếng lừa thở.

Trong thôn chính là như thế, đến buổi tối, ngay cả một chút động tĩnh cũng có thể nghe được rõ ràng.

Lạc Thần cầm đèn pin chiếu sáng, Sư Thanh Y vừa đi vừa ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh.

Lên sườn núi lại thấy một ngôi nhà, đèn sáng, vài chiếc xe việt dã dừng trước sân, dưới đèn mấy nam nhân tụ cùng một chỗ, đang nói chuyện, bên trong còn có tóc xám trắng và đầu đinh.

Sư Thanh Y nhìn kiến tạo kiến tạo của ngôi nhà rất tương tự nơi các nàng ở, hơn nữa lại ở gần, nhớ đến ông chủ quán ăn từng nói các không xa có hai ngôi nhà, đều là của hắn, lúc trước đoàn xe việt dã này cũng ăn cơm ở quán của ông chủ, chỉ bằng đầu óc kinh doanh của ông chủ, rất có khả năng cũng đề cử những người này qua đêm ở một ngôi nhà khác của hắn.

Lạc Thần lập tức tắt đèn pin đi, hai người đi đến dưới một tàng cây.

Mấy nam nhân hút rất nhiều thuốc, trên mặt đất toàn là tàn thuốc, yên vụ lượn lờ.

"Nơi quỷ quái này cư nhiên còn có muỗi? Mùa hè còn chưa đến, sao muỗi đã chiu ra rồi?" Có người vỗ vài cái lên người mình.

"Hiện tại thời tiết ấm áp, trong thôn lại nhiều thực vật, ngay bên kia thôn, các ngươi có phát hiện không, hay thật, một mảnh đất hoang lớn như vậy, lại mọc đầy cỏ dại, có thể không nhiều muỗi sao?"

Mấy người phát tiết bực tức xong, lại nói tiếp về đề tài còn chưa nói xong, đầu đinh nói: "Đầu Nhi không lấy được cái rương, rất mất hứng, vị chết sắp đến miệng còn bay mất, hôm nay các ngươi đừng đến trêu chọc hắn."

Có người khinh bỉ nói: "Chúng ta làm nghề gì? Không phải là do đối phương có thêm người giúp đỡ sao, đều là đàn bà, còn hai nam nhân lại có một tiểu bạch kiểm, chúng ta có gì phải sợ? Ngày khác ta sẽ bắt được thóp của bọn họ. Trong thôn mắt tạp không tiện động thủ, đến lúc lên đường, chúng ta sẽ bắt gọn bọn họ."

Tóc xám trắng nhớ đến gì đó, không khỏi run rẩy: "Ngươi cứ nói đàn bà này đàn bà nọ, ngươi có phát hiện không, hai người nói chuyện với chúng ta ở hậu viện, ta thiếu chút nữa bị dọa chết."

"Chỉ hai người đã hù dọa ngươi thành như vậy, ngươi có thấy mất mặt không? Hèn nhát."

Lại có người nói: "Việc này vẫn không thể xằng bậy, các ngươi xem, Đầu Nhi mất hứng thì mất hứng nhưng sau đó cũng không nói gì, dù sao mục đích của chúng ta lần này cũng không phải cái rương, không nên làm lớn chuyện. Cái rương đó là hàng đỉnh cấp, không sai, nhưng chỉ cần chúng ta làm xong chuyện này, còn cần một cái rương như vậy sao?"

Đại khái những lời này có chút đạo lý đối với bọn họ, nên bọn họ cũng không ồn ào nữa, có người nói thầm một câu: "Được rồi, ta đã thấy biển số xe của bọn họ, đến từ Trường Sa."

Có thể là Trường Sa chạm vào cấm kỵ nào đó, vài người đột nhiên trầm mặc một cách quỷ dị.

Qua một lúc, có người mắng: "Nơi xui xẻo."

Không nói rõ ràng, cũng không biết mắng mắng thôn này xui xẻo, hay là mắng Trường Sa xui xẻo.

Kết hợp ngữ cảnh, Sư Thanh Y nghĩ thầm hẳn là ý sau, bọn họ có thể là đã từng ở Trường Sa, ở đó gặp phải chuyện không may gì đó khiến bọn họ có ám ảnh tâm lý.

Đám người hút thuốc một lúc, có thể là bị muỗi cắn đến phát phiền, nên đều đứng dậy quay về phòng.

Dưới tàng cây Lạc Thần một lần nữa mở đèn pin, ánh sáng cách khá xa nên sẽ không khiến người trong nhà chú ý, Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cửa sổ tầng ba vẫn mở, rèm cửa sổ bị gió đêm thổi tung bay, bên cửa sổ đứng một cái bóng mơ hồ.

Rèm cửa sổ mặc dù nhẹ nhàng phất động tựa như quỷ ảnh, cái bóng vẫn bất động giống như bị cố định, nên càng quỷ mị.

Cự ly chiếu sáng hữu hạn, lại không thể tùy tiện trực tiếp dùng đèn pin rọi vào cửa sổ, Sư Thanh Y cảm thấy cái bóng này có khả năng chính là nữ nhân thoạt nhìn không có khí tức người sống, ở góc độ này, cũng không biết nữ nhân kia có nhìn thấy các nàng hay không, nàng ngưng thần, muốn nhìn rõ ràng hơn một ít, kết quả người kia lại bỏ đi.

Hai người đi dưới táng cây, giả vờ như đi tảng bộ, dọc theo ngôi nhà đi về phía trước, tiếp tục tra xét thôn nhỏ.

Trên đường Sư Thanh Y nói ra một số cách nghĩ của mình với Lạc Thần, mắt thấy càng đi càng xe, gió tựa hồ cũng dần dần to hơn, phỏng chừng là các nàng đã đi đến đầu gió, xa xa đã có thể nghe được âm thanh chập chờn trong gió, sàn sạt, sàn sạt.

Chờ đến gần mới phát hiện trước mặt xuất hiện một mảnh cỏ dại, hẳn là thứ mà trước đó người kia đã nhắc đến, nơi đó cỏ dại gần như cao đến thắt lưng, nhìn ra xa thì càng cao, gió đêm thổi tới, ở nơi đèn pin không chiếu đến, cỏ dại nhấc lên tầng tầng lớp lớp sóng đen, theo gió thổi mà cúi đầu, bên trong càng đen kịt, mang đến cảm giác hít thở không thông.

"Có người tiến đến." Lạc Thần dừng lại, dùng đèn pin chiếc vào một vị trí.

Cỏ dại nơi đó rõ ràng bị người đẩy ra, trên mặt đất còn có vết tích cỏ dại bị giẫm lên, có thể mơ hồ thấy được cỏ dại bị giẫm lên đã khô héo biến thành màu đen, mặt trên lại là một lớp cỏ mới bị giẫm ngã, thoạt nhìn là thường có người ra vào, hình thành một lối đi rất rõ ràng, uống lượn khúc khuỷu, còn dẫn sâu vào đồng cỏ.

"Hơn nữa là rất nhiều người đi qua." Sư Thanh Y chăm chú nhìn lối đi được giẫm thành.

Mảnh đất hoang này cỏ dại có thể cao như vậy chứng tỏ thật lâu chưa từng có người nguyện ý sử dụng, nhưng bên trong có thể tạo thành một lối đi, lại chứng tỏ thường xuyên có người đi vào.

Thoạt nhìn rất mâu thuẫn, nhưng Sư Thanh Y cũng từng gặp loại hiện tượng này.

Loại hiện tượng này thường xuất hiện ở một số bãi đất hoang mọi người không muốn đến, nhưng lại buộc phải đến.

Bởi vì nơi đó có mộ phần.

Có mộ phần, có người đến cúng mộ.

Sư Thanh Y cũng không sợ mộ phần, thứ đáng sợ hơn nàng cũng đã gặp qua. Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, mảnh đất hoang này ở ngay trong thôn, vô cùng bằng phẳng, không giống như những nơi có mộ phần khác, rất nhiều nơi đều nằm trên đồi núi hoang vắng, từ bố cục xung quanh cho thấy, ở đây ban đầu hẳn là một đồng ruộng lớn mới đúng.

Vì sao thôn dân lại để mảnh đất trở nên hoang phế như vậy?

Nếu như thực sự như nàng suy đoán, bên trong có mộ phần, vậy vì sao phải xây mộ ở nơi này? Giả sử là mộ phần của gia đình nào đó, vậy thì những thôn dân khác sẽ không có ý kiến sao, nhưng nếu như mộ phần của rất nhiều người trong thôn đều ở chỗ này, thì càng kỳ quái hơn nữa.

Hiện tại nàng cùng Lạc Thần đến đây chính là vì tra xét tình hình của trong thôn. Thôn này không nằm trong kế hoạch của nàng, hôm nay đột nhiên đến, lại nghe thấy lời đồn đãi như vậy, nàng cũng không an tâm đối với thôn này, hiện tại lại phát hiện chuyện này, nàng dĩ nhiên càng muốn hiểu rõ.

Lạc Thần dĩ nhiên hiểu được tâm tư của nàng, soi đèn pin dọc theo đường nhỏ đi vài bước, đứng nơi đó chờ nàng.

Sư Thanh Y bình tĩnh theo sát bước chân nàng. Nếu thôn dân đều đi qua con đường này, hẳn là không có vấn đề gì, coi như là tản bộ.

Đường nhỏ rất chật hẹp hai bên đều là cỏ dại, có đôi khi gió thổi qua, một ít cỏ dại sẽ cọ vào chân các nàng.

Lạc Thần cởi áo khoác mỏng, khoác lên vai Sư Thanh Y, cũng có thể giúp nàng che được chút gió lạnh. Sau đó ánh mắt Lạc Thần buông xuống tiếp tục đi về phía trước, đèn pin tuyết trắng chiếu sáng sườn mặt tinh xảo, yên tĩnh lại ôn nhu.

Sư Thanh Y giật mình, nâng ánh mắt nhìn về phía Lạc Thần.

Có lẽ là hôm nay đã nói nhiều lần tâm can bảo bối, nàng cảm thấy hành động này của Lạc Thần nhẹ nhàng xen lẫn ôn tồn, biết Lạc Thần thương yêu nàng, nên không khỏi sinh ra một chút tư vị khác.

Gió đêm thổi qua, trái lại thổi nóng gương mặt Sư Thanh Y.

Nàng nghĩ, tuy rằng Lạc Thần chưa từng nói những lời đường mật, cũng sẽ không nói lời đường mật, vì nó không phù hợp với tính cách của Lạc Thần, muốn nghe Lạc Thần nói sợ rằng tỷ lệ bị sét đánh còn lớn hơn, nhưng trong lòng Lạc Thần, nàng hẳn là tâm can bảo bối Lạc Thần, đúng không?

Có thể không chỉ là hẳn là...

Có thể là nhất định....

Ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?

Sư Thanh Y khoác áo khoác của Lạc Thần, một đường trầm mặc: "..."

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy thẹn, nhưng không biết vì sao, nàng đột nhiên lại muốn trêu chọc Lạc Thần, muốn nhìn xem Lạc Thần rốt cuộc sẽ nói với nàng thế nào.

Sư Thanh Y ở phía trước càng đi càng chậm, lúc cách Lạc Thần không xa không gần, nàng nhẹ giọng nói thầm: "Nếu như ta cũng là tâm can bảo bối của ai đó thì tốt rồi."

Nàng nói vô cùng khẽ, gần như ngâm ra từ mũi, nhưng trong lòng lại rối bời, vừa muốn cho Lạc Thần nghe được rồi lại không muốn để Lạc Thần nghe được, dù sao chuyện này quá đáng xấu hổ.

Nàng hẳn là đã nghe thấy?

Sư Thanh Y nâng mắt liếc nhìn Lạc Thần, phát hiện Lạc Thần sắc mặt không đổi.

Sư Thanh Y nhất thời càng quấn quýt, quay đầu lại nhìn Lạc Thần, nói: "Ta hỏi ngươi, ta có phải là... Có phải là ....ngươi..."

Có phải nửa ngày, cuối cùng không thể nói tiếp, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đỏ lên, quyết định buông tha.

Quên đi, không nghe cũng rất tốt, nếu thật sự bị Lạc Thần nghe được, mặt mũi nàng không biết phải đặt ở đâu nữa.

"Ngươi cái gì?" Ánh mắt Lạc Thần nhìn nàng tựa hồ có chút sương mù.

"... Không có gì." Sư Thanh Y xoay mặt đi, tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Thần đi sau lưng nàng, nói: "Vừa rồi ngươi muốn hỏi, ngươi có phải là —"

Lạc Thần nói đến đây thì dừng lại, trái tim Sư Thanh Y bang bang nhảy động, chờ Lạc Thần nói tiếp, không ngờ Lạc Thần lại không nói nữa, Sư Thanh Y chỉ đành im tiếng, bầu không khí nhất thời có chút kỳ lạ. Nàng chỉ đành nhìn xung quanh, gió thổi cỏ dại đông nghiêng tây ngã, đánh thức vô số bóng đen chập chờn, bên trong dường như ẩn giấu thứ gì đó.

Càng đi về phía trước, cỏ dại dưới chân lại càng dày, có thể là có một phần đã mục nát, nếu như sơ ý giẫm sai vị trí, có thể sẽ trượt ngã.

"Cẩn thận* —" Lạc Thần nói. (cẩn thận nguyên văn hán việt là tiểu tâm, còn tâm can bảo bối là tiểu tâm can)

Sư Thanh Y lướt qua đống cỏ dại mục nát, nghe được Lạc Thần nhắc nhở nàng cẩn thận, trong lòng ấm áp, rất sợ lát nữa Lạc Thần không cẩn thận cũng giẫm sai chỗ, nên cũng nhắc nhở: "Ngươi cũng cẩn thận một chút, đường này không dễ đi."

Một lát sau Lạc Thần mới nói: "— can?"

Sư Thanh Y phát hiện không đúng, lập tức đem lời nói gián đoạn vừa rồi một lần nữa ghép lại, hợp thành một câu câu nghi vấn, lúc này mới hiểu được.

Sư Thanh Y: "...."

"Ngươi đừng chỉ nói một nửa." Sư Thanh Y ngừng lại, nghĩ đến bản thân vừa rồi lại nghĩ đến lời nói của Lạc Thần, còn nhắc nhở Lạc Thần cẩn thận, chỉ hận không thể chui vào trong cỏ.

"Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề." Lạc Thần nghiêm trang nói: "Lẽ nào vừa rồi không phải ngươi muốn hỏi ta vấn đề này sao?"

Sư Thanh Y: "..."

Sư Thanh Y hồi tưởng lúc mình bình luận món cá của Lạc Thần cũng là nói một nửa cố ý bỏ dở trêu đùa Lạc Thần, kết quả không ngờ lại rơi vào tay Lạc Thần nhanh như vậy.

"Ngươi.... Ngươi là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, còn nhớ." Sư Thanh Y tức giận đến nở nụ cười, nhịn không được giậm chân mấy cái.

"Mỗi câu mỗi chữ ngươi nói ta dĩ nhiên đều nhớ kỹ." Lạc Thần vô tội nói: "Quan trọng như vậy, sao có thể quên?"

Sư Thanh Y: "...."

Sư Thanh Y tự nhận nói không lại nàng, chỉ đành mặt băng bó đi về phía trước, đi được một đoạn lại phát hiện phía trước xuất hiện lối rẽ, một đường tiếp tục dẫn về phía trước, một đường rẽ sang phải. Phân nhánh bên phải rất nhỏ, dường như vốn dĩ không có lối rẽ này, mà là mới bị người đẩy ra không lâu, cho nên không ít cỏ dại dần dần đứng về chỗ cũ, dường như một lằn cỏ được tinh tế vẹt ra.

Không biết ai đã đi vào.

Lạc Thần trầm giọng nói: "Không thể tùy tiện đi vào."

Con đường trước đó hiển nhiên là rất nhiều người đi qua, ngược lại cũng không có việc gì, nhưng lối rẽ thoạt nhìn căn bản không tính là lối đi, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, dùng ngón tay dán bên môi, huýt sáo một tiếng.

"Được, chúng ta chờ một chút, Cửu Vĩ ở ngay gần đây, chờ nó đến."

Ở đây cây cỏ cao gần đến cổ, Sư Thanh Y nói xong, nhổ một bụi cỏ dại, nhồi thành cuộn rồi ném vào đám cỏ sâu.

cuộn cỏ rơi xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Sau đó tất cả quy về tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net