Chương 379. Sinh hoạt (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Thần vặn khăn mặt đã thấm ướt, lau qua hồng ngân trên tay Sư Thanh Y, sau đó bắt đầu bôi thuốc cho nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.

Thuốc mang đến cảm giác lạnh lẽo, nhưng một khi chạm vào vết thương, cộng thêm xoa bóp, sẽ nhất thời trở nên nóng rát.

Sư Thanh Y bị đau vô thức rút tay lại. Lạc Thần rõ ràng cảm giác được cánh tay nàng căng chặt, thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút thuốc này phải xoa bóp nhiều lần, hấp thu mới có hiệu quả.”

Nắm tay của Sư Thanh Y chậm rãi buông lỏng, thân thể run nhẹ.

Lạc Thần quan sát phản ứng của nàng, đồng thời cẩn thận cân nhắc lực đạo xoa bóp. Thuốc mỡ trơn lạnh tiếp xúc với da thịt, dưới động tác xoa bóp của Lạc Thần, dần dần, loại cảm giác nóng rát khó chịu chuyển thành một loại tê dại khó có thể diễn tả bằng lời.

Thân thể Sư Thanh Y tựa hồ run rẩy càng thêm kịch liệt, hô hấp cũng càng lúc càng rối loạn.

“Nhịn thêm một chút.” Lạc Thần biết nàng đau, nên chỉ có thể một bên thay nàng xoa thuốc, một bên nhìn nàng trấn an.

Sư Thanh Y cúi đầu càng ngày càng thấp, hai vai theo hô hấp dần trở nên dồn dập mà phập phồng.

Trên tay rốt cục xoa thuốc xong, tiếp theo là trên đùi.

“….Nhịn thêm chút nữa.” Lạc Thần nói: “Sắp xong rồi.” Sư Thanh Y thì thẩm rất khẽ: “Nếu như….”

Lạc Thần nhận thấy sự khác thường trong giọng nói của nàng, ngừng động tác xoa thuốc, nhìn về phía nàng.

Sư Thanh Y vốn dĩ vẫn cúi đầu, mái tóc che đi hai má, lúc này nàng ngẩng đầu lên: “…. Nếu như, ta nhịn không được thì sao?”

Nàng nói lời này mang theo vài phần run rẩy, hàm ý trong đó, cũng không giống như là khó có thể nhịn được cảm giác đau đớn khi thoa thuốc, mà đang ám chỉ một thứ khác. Ánh mắt nhìn Lạc Thần chuyên chú lại nóng rực, dường như sau một khắc nàng sẽ kéo lấy Lạc Thần, dễ dàng bóp nát.

Lạc Thần hiểu rất rõ Sư Thanh Y. Bởi vì hiểu quá rõ nên cho dù Sư Thanh Y luôn luôn uyển chuyển hàm súc nhưng trong lời nói mang hàm ý gì, cùng với biểu hiện rất nhỏ trong thần thái cũng sẽ tiết lộ tâm tình của nàng, thậm chí chỉ là một chút mờ ám khó có thể nhận thấy, Lạc Thần đều có thể một cái xem thấu.

Hiện tại, Lạc Thần dĩ nhiên cũng hiểu ý nàng.

“Vậy thì đừng nhịn.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ta đã nói, ngươi muốn thế nào, ta cũng có thể.”

Nàng tinh tường biết rõ nếu như Sư Thanh Y nhịn không được, bản thân sẽ đối mặt điều gì.

Nhưng nàng vẫn sẽ thuận theo Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cắn chặt môi dưới. Trong vô tận khát vọng, nàng lại cảm giác được nỗi sợ hãi thâm nhập cốt tủy, nàng sợ bị vẻ đẹp trước mặt mê loạn thần hồn, sợ ôn nhu bên tai quấy nhiễu lòng nàng, nàng muốn dời mắt không nhìn đến, muốn bịt tai không nghe đến.

Mà nàng sợ hãi nhất chính là nếu như nàng thực sự không khống chế được, tổn thương đến Lạc Thần, đó thật sự là tội ác không thể tha thứ.

Lạc Thần cưng chìu, tín nhiệm đem tất cả phó thác cho nàng, nàng làm sao nhẫn tâm thực sự thương tổn đến nàng, dù cho chỉ một chút, cũng không được.

Sư Thanh Y ngồi trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt vùi vào khuỷu tay. Trầm mặc một lúc, nàng nói: “Ngươi bôi thuốc đi. Cũng không phải rất đau, ta có thể…chịu được.”

Lạc Thần tiếp tục bôi thuốc cho nàng, quang mang nơi đáy mắt nhu hòa tựa như sóng biển: “Ngươi lại nói với ta mấy câu nữa rồi, thật tốt.”

Sư Thanh Y cảm giác được ý cổ vũ bên trong ngôn ngữ,  nhưng cũng không ngẩng đầu.

Bất quá nếu như Lạc Thần nói như vậy là tốt, nàng hẳn là cảm thấy vui vẻ, vậy nàng có thể cũng nên nói thêm với Lạc Thần vài câu để Lạc Thần càng cao hứng hơn.

Rốt cục bôi thuốc xong, Sư Thanh Y cầm quần áo đi vào phòng tắm, sau khi đi ra, lại ngồi xuống, tự mình sấy tóc. Hiện tại xiềng xích dỡ bỏ, cái gì cũng có thể thuận tiện xử lý, Lạc Thần cũng sẽ theo ý nàng, chỉ yên tĩnh ở một bên mà nhìn nàng.

Chờ hai người đều thu thập thoả đáng, đến lúc tắt đèn đi ngủ, Sư Thanh Y vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn trà.

Lạc Thần vốn dĩ muốn đến bên giường, nhưng thấy nàng ngồi xuống, biết rõ ý định của nàng nên cũng đi vòng trở lại, lẳng lặng ngồi đối diện nàng.

Sư Thanh Y: “…”

“Được rồi sao, vậy ta tắt đèn.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y vừa nghe liền nóng nảy, nhìn thoáng qua giường ngủ, ý bảo nàng lên giường đi ngủ.

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ngươi ngủ ở chỗ này, cũng ở chỗ này. Ngươi ngủ trên giường, ta cũng sẽ ngủ trên giường.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần ngồi đối diện, đôi mắt sâu thẳm quan sát nàng: “Ta là người của ngươi, dĩ nhiên phải theo ngươi. Ngươi nói, có phải vậy không?”

Sư Thanh Y trợn to đôi mắt,  lỗ tai đỏ bừng, một lát sau nàng đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh đến bên giường, ngồi xuống.

Lạc Thần cũng đi qua, ngồi bên mép giường.

Bình thường các nàng sẽ ôm nhau ngủ, vô cùng thân mật, nhưng tình huống hiện nay, Sư Thanh Y thậm chí đã lựa chọn một mình nằm sấp trên bàn mà ngủ, cho dù hiện tại ngồi trên giường cũng là vì sợ Lạc Thần sẽ cùng nàng ngủ trên bàn, sợ Lạc Thần sẽ khó chịu cho nên mới thỏa hiệp. Đợi đến lúc đi ngủ, Sư Thanh Y nhất định sẽ không nằm gần Lạc Thần, còn phải ở giữa giường vẽ một ranh giới.

Lạc Thần hỏi nàng: “Bên trong, bên ngoài?”

Sư Thanh Y nằm vào tận cùng bên trong, cuộn người, đưa lưng về phía Lạc Thần.

Lạc Thần tắt đèn, cầm lấy cây quạt giấy trước đó quạt cho Sư Thanh Y đặt bên gối, sau đó chậm rãi nằm xuống.

Giữa hai người có một khoảng cách, trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở có phần gấp gáp của Sư Thanh Y không chỗ che lấp.

Một lát sau, trong bóng đêm Lạc Thần nhắm mắt lại, nói: “Ta nghe nói người thích ngủ ở bên trong, sợ tối sợ quỷ sợ sét đánh.”

Sư Thanh Y lập tức có một chút động tĩnh, nàng ngồi dậy, muốn ngủ ở phía ngoài. Nhưng Lạc Thần đã nằm ở bên ngoài, nhất định phải lướt qua Lạc Thần, nàng quỳ gối trên giường, một tay thử thăm dò lướt qua thân thể Lạc Thần, một tay chống lên khoảng trống bên ngoài, ngay sau đó tay kia cũng chống xuống, nâng người phía trên Lạc Thần, muốn từ trên người Lạc Thần bò ra phía ngoài.

Quá gần, Lạc Thần khẽ nâng tay lên, ôm lấy thắt lưng nàng.

Sư Thanh Y sợ hãi, muốn thối lui, thế nhưng Lạc Thần ôm nàng vô cùng vững vàng, nàng lui về phía sau không có kết quả, trái lại hoảng loạn trực tiếp ngã vào người Lạc Thần.

Nàng giống như một chú thỏ nhỏ bị kinh hoảng, muốn trở mình lăn xuống, lại bị Lạc Thần chuẩn xác ôm lấy, Lạc Thần nói: “Đừng động, bên kia không còn bao nhiêu chỗ trống, ta sợ ngươi sẽ ngã xuống.”

Sư Thanh Y nằm trong lòng Lạc Thần, bất động.

Lạc Thần buông nàng ra, sau đó cầm cây quạt xê dịch vào trong, chừa cho nàng nhiều không gian hơn.

Sư Thanh Y thuận lợi nằm ở bên ngoài.

Hai người đổi vị trí, vẫn cách xa như cũ, Lạc Thần nói: “Nếu ngủ ở bên ngoài mà không sợ tối sợ quỷ sợ sét nữa, vậy ngủ thì ngủ đi.”

Sư Thanh Y: “…”

Kế tiếp Lạc Thần cũng không nói nữa, nàng còn tĩnh lặng hơn cả bóng đêm.

Dần dần Sư Thanh Y cho rằng nàng đã ngủ, trạng thái cả người buộc chặt cũng dần dần giảm bớt, lăn qua lăn lại cả đêm, mệt mỏi chậm rãi kéo đến, Sư Thanh Y chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là trong giấc ngủ, trong ảm đạm nàng vẫn cảm thấy nóng, loại nóng bức này từ tối nay chưa từng biến mất, mồ hôi lại một lần nữa thấm ướt quần áo. Trong loại khô nóng này Sư Thanh Y trở mình, ngủ không an ổn,  qua một lúc, nàng hoảng hốt cảm giác có gió mát thổi đến, thổi cả người nàng nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này mới không hề trằn trọc xoay người nữa, hô hấp cũng dần dần trở nên đều đặn.

Lạc Thần nằm nghiêng, nhẹ lay động chiếc quạt, trong bóng đêm yên lặng quạt mát cho nàng.

Sáng hôm sau, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, ấm áp sáng sủa. Sư Thanh Y tỉnh dậy, vô thức nâng tay muốn dụi mắt, kết quả phát hiện tay mình đang đặt trên lưng Lạc Thần, Lạc Thần nằm đối diện nàng, vùi vào lòng nàng, dung nhan  tĩnh mỹ, tóc đen mềm mại phủ trên gối, làm nổi bật da thịt trắng nõn.

Lạc Thần cần cổ thon dài, lúc nằm, tóc đen che lấp đường cong lả lướt, tựa như Bạch Hạc giương cánh. Hàng mi thật dài, có lúc khẽ run vài cái tựa như Hồ Điệp bay lượn, phiêu đãng, sống trong giấc mộng của nàng.

Lạc Thần trước kia thức dậy rất sớm, trước đây lúc Sư Thanh Y mở mắt ra, Lạc Thần cũng sớm tỉnh dậy, nàng sẽ mỉm cười nhìn Sư Thanh Y, rất ít khi thấy nàng ngủ say như lúc này, từ đó có thể thấy được đêm qua nàng đã ngủ rất trễ, hơn nữa lại có bao nhiêu uể oải.

Lúc này Sư Thanh Y chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên có chút cảm giác thở cũng không dám thở mạnh, dường như ngay cả hô hấp cũng có thể quấy nhiễu đến giấc ngủ của nàng.

Ngoại trừ cẩn cẩn dực dực, Sư Thanh Y vẫn cảm thấy loại cảm giác khô nóng từ đêm qua đến nay vẫn còn, mỗi một lần ngực nàng dao động, đều giống như kéo phải một sợi dây đang căng chặt.

Nàng đoán được gì đó, bản năng cảm thấy sợ hãi cùng chán ghét loại cảm giác này, nhưng lại không dám cử động, nàng sợ Lạc Thần cảm giác được nàng đã thức mà tỉnh dậy. Để Lạc Thần có thể ngủ thêm một chút, nàng đơn giản nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế ôm lấy Lạc Thần, tiếp tục ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y cảm giác người trong lòng mình cử động, nàng mở mắt ra, chỉ thấy Lạc Thần cũng chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Bị Lạc Thần nhìn, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy máu trong người cuồn cuộn, thêu đốt từ trong ra ngoài, lực đạo ôm lấy Lạc Thần cũng đột nhiên tăng lớn.

Lạc Thần có lẽ là cảm thấy đau, nàng than nhẹ một tiếng, cùng lúc đó, ánh mắt nhìn Sư Thanh Y cũng thay đổi, bên trong mang theo một kinh ngạc nhiên rất rõ ràng.

Sư Thanh Y lập tức thu hồi lực đạo, thần sắc nặng nề trầm úc, gần như là nghiến ra hai chữ: “… Cái gương.”

“Đừng vội, ta đi lấy cho ngươi.” Lạc Thần vươn tay, dường như muốn vuốt tóc trấn an Sư Thanh Y, nhưng Sư Thanh Y cắn môi nghiêng đầu tránh né.

Lạc Thần không nói gì nữa, nàng Sư Thanh Y đi lấy một cái gương trở về, đưa đến trong tay Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ngồi dậy, nhìn bản thân trong gương.

Đôi mắt đỏ rực khấp huyết trong gương cũng lạnh lùng nhìn nàng.

Sư Thanh Y lập tức đặt cái gương xuống, hô hấp gần như có chút không áp chế được.

Trước đây loại trạng thái này cũng không kéo dài quá lâu, sau một thời gian ngắn sẽ bình tĩnh trở lại, dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, sáng sớm hôm nay nàng hẳn là sẽ khôi phục bình thường. Lạc Thần vốn dĩ cũng cho là như thế, nếu không nàng cũng sẽ không có biểu hiện kinh ngạc như vậy lúc nhìn thấy đôi mắt của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ngồi trên giường, im lặng không nói lời nào.

Lạc Thần cũng ngồi bên cạnh nàng, không có động tĩnh, chỉ là nói: “Đêm qua, ngươi đã làm rất tốt rồi. Hôm nay thoạt nhìn tốt hơn đêm qua rất nhiều.”

Sư Thanh Y nhìn nàng, thần sắc ngưng trọng có một tia gợn sóng.

“Đêm qua chúng ta đã vượt qua được, có lẽ hôm nay cũng không có gì đáng ngại.” Giọng nói của Lạc Thần rất mềm nhẹ, dẫn đạo nàng: “Phải không?”

Một lát sau, Sư Thanh Y rầu rĩ gật đầu: “…Phải.”

Lạc Thần lại hỏi nàng: “Ngươi muốn ra khỏi phòng, muốn xuống lầu không?”

Sư Thanh Y lúc này hình như có do dự, nên không lên tiếng.

“Nếu không muốn, đến lúc đó ta sẽ làm điểm tâm mang lên cho ngươi.”

“…Muốn xuống.”

Lạc Thần nghe nàng nói muốn xuống lầu, thần sắc cũng buông lỏng.

Sư Thanh Y xuống giường, đi đến trước bồn rửa mặt, trên bồn rửa mặt treo một chiếc gương, nàng giống như tránh né ác quỷ, cả quá trình không ngẩng đầu nhìn, chỉ yên lặng đánh răng rửa mặt. Sau khi ra ngoài, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã là chín giờ ba mươi sáng.

Lạc Thần cũng rửa mặt xong, đi tới cửa, mở cửa phòng.

Sư Thanh Y đứng ở tại chỗ, nhìn cánh cửa mở rộng.

Đi ra ngoài, có nghĩa nàng lại bước ra một bước mang ý nghĩa khác.

“Đến đây.” Lạc Thần đứng trước cửa chờ nàng, thần sắc ôn nhu.

Sư Thanh Y chậm rãi bước đến, sau đó bước chân nhanh hơn, đi về phía Lạc Thần.

Hai người đi xuống lầu, lầu một không có một bóng người, cửa lớn cũng đóng chặt. Đêm qua tất cả mọi người ngủ quá muộn, hơn nữa hôm nay không có việc gì, cho dù hiện tại sắp mười giờ sáng, nhưng cũng không gặp những người khác xuống lầu, hẳn là đều đang ngủ.

Cửu Vĩ nhìn thấy hai người xuống lầu, liền lách đến bên cạnh các nàng, hưng phấn quẫy đuôi, chỉ là lúc nhìn thấy đôi mắt đầy lệ khí của Sư Thanh Y  nó lập tức nhảy ra xa một chút.

Thần sắc trong mắt Sư Thanh Y thoáng ảm đạm.

Cửu Vĩ là động vật, chuẩn xác mà nói, là quái vật, đối với dáng vẻ lúc này của Sư Thanh Y luôn luôn có một loại sợ hãi xuất phát từ bản năng, đây cũng là nguyên nhân vì sao quỷ vật khi bị đôi mắt của Sư Thanh Y nhìn chăm chú, sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình mà lui lại. Bất quá nó vô cùng thân cận Sư Thanh Y, vừa rồi né tránh cũng hoàn toàn xuất phát từ bản năng của nó mà thôi, cho nên sau một khắc nó lại nhảy trở về, ngồi xổm bên chân Sư Thanh Y, trầm thấp nức nở, cọ vào chân nàng.

Mạt ảm đạm nơi đáy mắt Sư Thanh Y tán đi không ít, nàng vươn tay, tựa hồ muốn đi sờ Cửu Vĩ, dùng đó đáp lại nó, nhưng tay đưa đến một nửa nàng lại rút trở về. Cửu Vĩ dưỡng thành thói quen, còn đang chờ nàng xoa đầu, kết quả đợi một hồi lâu cũng không chờ được, nó gấp đến độ liên tục xoay quanh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ đành xoa nhẹ đỉnh đầu của nó một chút.

Cửu Vĩ lúc này mới vui vẻ, không đi vòng quanh nữa.

Lạc Thần mở cửa lớn, ánh nắng và gió nhẹ trong nháy mắt tràn vào, trong phòng cũng theo đó mang hương vị ấm áp.

Sư Thanh Y bị gió thổi nheo mắt, gió trong thôn rất mát mẻ, thong thả, cũng giống như tiết tấu cuộc sống nơi đây.

Lạc Thần nói: “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu gì, ta đến quán ăn của ông chủ hỏi xem có thể mua chút nguyên liệu nấu bữa sáng hay không, ngươi ở đây chờ ta.”

Nói xong, Lạc Thần đi ra ngoài, chỉ là trước khi đi, nàng nhìn lại, chỉ thấy Sư Thanh Y giống như một cái đuổi cừu, lặng lẽ đi theo sau lưng nàng.

Lạc Thần đi một bước, nàng cũng đi một bước, Lạc Thần nhanh một bước, nàng cũng nhanh một bước.

Lạc Thần chậm một bước, nàng cũng sẽ chậm theo.

Lạc Thần dừng lại nhìn nàng, nàng liền đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Quân Đạo có chuyện muốn nói: Kế tiếp chính là một đoạn tương đối dài về cuộc sống hàng ngày, cũng là nội dung ta rất thích, tiết tấu vô cùng thong thả. Nhưng nếu như không thích chậm nhiệt, có thể cảm thấy không quen, mong rằng có thể tự mình điều chỉnh kế hoạch xem qua, ở đây nhắc nhở một chút, thuận tiện để mọi người sớm quyết định xem có muốn tiếp tục xem hay không, manh manh đát = W =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net