Chương 381. Sinh hoạt (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một phần trứng chiên xong, Sư Thanh Y tạm thời tắt lửa. Nàng vốn dĩ muốn cho trứng ra đĩa, nhưng động tác lại đột nhiên dừng một chút, dường như nghĩ đến điều gì đó.

Rất nhanh nàng chia quả trứng thành hai phần, cho ra đĩa, sau đó lại xếp cùng một chỗ, nhìn thoáng qua căn bản nhìn không ra quả trứng này thật ra đã được chia làm hai phần.

Nước dùng trên bếp đã nấu xong, Lạc Thần không chú ý đến động tác của Sư Thanh Y, mà chỉ bưng nồi nước dùng xuống, đặt một chiếc nồi khác lên, đổ nước lọc vào để chuẩn bị nấu mì. Trong thời gian chờ nước sôi, nàng lại vớt thịt trong nước dùng ra bát.

Mì sợi nấu xong nếu như để lâu, rất dễ bị nở.

Lạc Thần nói: “Ngư cô nương, ngươi xác nhận xem những người khác có phải đều thu thập thỏa đáng rồi không, sau đó trở lại báo cho ta biết.”

Ngư Thiển đáp ứng,  rời khỏi phòng bếp.

Bên này trứng chiên của Sư Thanh Y cũng từng quả ra chảo, một tầng lại một tầng, chỉnh tề xếp lên nhau.

Ngư Thiển trở lại rất nhanh, nàng nói: “Yên tâm, đều thu thập xong rồi, ra nồi là có thể ăn.”

Vừa nói vừa phối hợp động tác ‘OK’. Nàng gần đây bị xã hội hiện đại đầu độc, lại có chút thiếu chọn lọc, toàn bộ dựa vào sở thích,  hẳn là cảm thấy dấu ‘OK’ này vô cùng thú vị cho nên mới nghiêm túc học hỏi.

Đáng tiếc học được nửa vời.

Động tác ‘OK’ này cần dùng ngón tay cái đè lên ngón trỏ tại thành một hình tròn, nhưng ngón tay cái của nàng lại đè lên ngón giữa, kiên quyết biến ‘OK’ thành Lan Hoa Chỉ.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đồng thời nhìn về phía nàng.

Ngư Thiển phát hiện bản thân làm sai động tác,  không hoảng loạn cũng không quẫn bách, mà chỉ lập tức thay đổi vị trí ngón tay, một lần nữa ra dấu ‘OK’, hơn nữa hiển nhiên cảm thấy tự hào đối với việc mình làm lại đúng động tác, cười nói: “Có thể nấu mì rồi.”

Nước đã sôi, Lạc Thần cho mì vào trong nồi. Trước đó Sư Thanh Y chiên đều là trứng chín hai mặt, nàng và Lạc Thần các nàng đã quen ăn trứng chiên chín cả hai mặt, chỉ có Thiên Thiên, Vũ Lâm Hanh và Tô Diệc thích ăn trứng chín một mặt, cho nên ba cái trứng cuối cùng, Sư Thanh Y chiên riêng cho ba người bọn họ, đặt riêng trong một đĩa, để tránh lòng đỏ trứng bị chảy ra trong lúc tiếp xúc, ảnh hưởng đến hương vị.

Trứng chiên và mì  sợi lập tức hoàn thành, Sư Thanh Y tiếp tục thủ pháp thành thạo xào thịt thái sợi cùng tiêu xanh và các loại rau củ, sau khi xào xong thì đặt sang một bên, sau đó một lần nữa mở bếp đun nồi nước dùng của mì sợi. Sau khi chang nước dùng vào tám tô mì, Lạc Thần cũng chia từng vắt mì vào mỗi tô, hai người không nói chuyện, nhưng lại phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn tự nhiên, cuối cùng Sư Thanh Y cho thịt xào tiêu xanh vào mỗi bát, rắc hành thái, nước dùng thơm ngào ngạt, sợi mì trong suốt.

Nhiều tô mì, Thiên Thiên cùng Trường Sinh cũng vào hỗ trợ bưng lên bàn. Ban đầu Thiên Thiên nhìn thấy đôi mắt của Sư Thanh Y, dĩ nhiên cũng khó tránh ngạc nhiên, Sư Thanh Y nhìn thấy nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Thiên Thiên, lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt của nàng.

Bất quá Thiên Thiên lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, cũng không nói gì, mà chỉ chào hỏi giống như thường ngày, sau đó bưng những tô mì nóng ra ngoài.

Phong Sanh và Tô Diệc lau bàn ghế sạch sẽ, mì cũng được bưng lên bàn, tất cả sắp xếp xong, chỉ chờ thưởng thức.

Lạc Thần phát hiện Sư Thanh Y không ra ngoài, liền quay trở lại phòng bếp, nhìn thấy Sư Thanh Y đứng trước bếp nấu, bất động chăm chú nhìn hai đĩa trứng chiên trước mắt.

“Thanh Y.” Lạc Thần nhẹ giọng gọi nàng.

Sư Thanh Y tránh ra một chút, ý bảo Lạc Thần bưng hai đĩa trứng đi.

Lạc Thần hỏi nàng: “Ngươi có muốn ra ngoài cùng ăn không?”

Đầu của Sư Thanh Y cúi xuống càng thấp, nàng không đáp, một lát sau mới ngẩng đầu lên, ngữ khí máy móc: “… Ngươi xem đôi mắt của ta.”

Đôi mắt của nàng tràn đầy huyết sắc lãnh liệt, lại có một loại yêu dã nói không nên lời, loại yêu diễm này, làm cho người ta sợ hãi.

Lạc Thần nói: “Đẹp.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần lại nói: “Không sao cả, Ngư cô nương và Thiên Thiên vừa rồi nhìn thấy đôi mắt của ngươi,  đều không hề nói gì. Các nàng không ngại, ngươi cũng không cần phải sợ các nàng e ngại ngươi.”

Sư Thanh Y rũ mi.

“Bây giờ đồng ý ra ngoài sao?”

Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, Sư Thanh Y gật đầu, mỗi người bưng một đĩa trứng chiên, cùng Lạc Thần ra khỏi phòng bếp.

Phong Sanh và Tô Diệc ngồi xuống,  nhìn sang bên này, lúc Sư Thanh Y đi ra không cúi đầu, hai người thoáng chốc nhìn thấy khuôn mặt của nàng.

Thân thể Phong Sanh đột nhiên di chuyển kéo theo cả cái ghế, nghiễm nhiên là khiếp sợ không nói nên lời. Đêm bạo tuyết hôm đó ở Huyên Hoa Hiên hắn và Tô Diệc đã từng thấy Sư Thanh Y với đôi mắt đỏ, tình huống này không phải người bình thường có thể trải qua, lúc đó hắn sợ đến chết khiếp, luống cuống tay chân, hình ảnh đó đã trở thành nổi ám ảnh khó có thể xóa bỏ trong lòng bọn họ. Đêm qua hỗn loạn nhìn thoáng qua ngược lại cũng không bị ảnh hưởng trực tiếp gì, bất quá trong lòng khó tránh có chút bất an, kết quả hôm nay lại nhìn thấy lần nữa, loại đả kích trực diện này thoáng chốc khơi dậy nỗi khủng hoảng chôn dấu trong lòng bọn họ.

Nhất là Tô Diệc, tay hắn vô thức di chuyển,  cầm lấy ly nước, nước trong ly vẩy ra đầy bàn.

Hai người bọn họ đều là người nho nhã lễ độ, thật ra cũng biết biểu hiện ra ngoài như vậy rất không thỏa đáng, nhưng thật sự không kiểm soát được phản ứng sợ hãi vô thức của cơ thể, chờ lúc bọn họ lấy lại tinh thần, không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Tô Diệc vừa lau nước trên bàn, vừa vội vàng nói: “Xin…xin lỗi!”

Phong Sanh cũng giúp đỡ cùng nhau lau bàn, cũng nói: “Xin…xin lỗi!”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào lưng nàng, mềm mại như hồng vũ rơi xuống.

Sư Thanh Y cảm nhận được sự cổ vũ mềm nhẹ đạm nhạt từ phía sau, cúi đầu, đến trước bàn, đặt đĩa trứng lên bàn.

Vũ Lâm Hanh thích ngủ nướng, luôn là người đến sau cùng, lúc nàng xuống lầu thấy mọi người đều đã ngồi vào bàn, Phong Sanh cùng Tô Diệc vẫn một mực ngồi lau bàn, Sư Thanh Y thì một mực cúi đầu, bầu không khí nhìn thế nào cũng thấy cổ quái, lòng hiếu kỳ của nàng bị câu lên, trực giác nói cho nàng biết có trò hay để xem, không xem rất lãng phí.

Vì vậy Vũ Lâm Hanh hăng hái bừng bừng mà đi đến, vỗ vai Sư Thanh Y, nói: “Các ngươi đều đang làm gì vậy?”

Sư Thanh Y ở vào loại trạng thái này vốn dĩ tính cảnh giác vô cùng cao, bị vỗ vai, nàng lập tức giống như con mèo đột nhiên bị giẫm trúng đuôi, run rẩy nhảy dựng lên, lui lại một bước, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh trực tiếp thấy được đôi mắt huyết lệ của nàng, giống như thấy quỷ, lập tức nhảy đến chỗ Lạc Thần, ôm chặt cánh tay Lạc Thần, đôi môi run rẩy quát to một tiếng: “Nàng… Nàng… Nàng… Nàng… Biểu tỷ nàng!”

Đêm qua Vũ Lâm Hanh bận rộn mắng nhau với đầu đinh, nàng là người duy nhất không xuống lầu đá cửa kiểm tra phòng, dĩ nhiên cũng chỉ có nàng không biết tình huống đêm qua của Sư Thanh Y. Thậm chí tất cả mọi người cho rằng Sư Thanh Y hôm nay sẽ khôi phục, mà Vũ Lâm Hanh khi đó lại còn khí rời giường, Phong Sanh cùng Tô Diệc cũng sẽ không nói cho nàng biết.

Lúc này dưới tình huống không chuẩn bị tâm lý nàng đột nhiên nhìn thấy, cũng không thể trách nàng phản ứng mạnh như vậy, tư duy nhất thời rơi vào hỗn loạn, tất cả đều là phản xạ có điều kiện.

“Gọi ta có chuyện gì?” Lạc Thần nói.

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy lúc này nàng cư nhiên đạm nhiên như vậy, quá sợ hãi nói: “… Nàng… Biểu tỷ nàng, ngươi không thấy được sao! Có chuyện rồi!”

Lạc Thần nói: “Ta thấy được.”

Vũ Lâm Hanh nhìn quét một vòng, phát hiện những người khác cũng không kinh hoảng giống như nàng, mặc dù Phong Sanh và Tô Diệc lau bàn là có một chút cổ quái, nhưng cũng không có biểu lộ ra rõ ràng giống như nàng.

Thiên Thiên cười nói: “Chúng ta đều thấy được.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Sư Thanh Y đi hai bước về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt nhẹ nhàng lướt qua, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay Lạc Thần.

Vũ Lâm Hanh lúc này thật sự bị nhìn đến phát run, không dám buông tay, nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ nàng, ngươi nói ta nghe một chút, đây…đây là tình huống gì? Sư Sư nàng nhìn qua đây rồi, ta nên làm cái gì bây giờ?”

Thông thường, con người nếu như đã bị kinh hách, sẽ vô thức tìm kiếm người có thể mang đến cảm giác an toàn cho mình, tìm kiếm sự che chở. Vũ Lâm Hanh sợ mèo, thấy mèo trong nhà người khác nàng sẽ lập tức trốn ở phía sau chủ nhà mà gào thét, bởi vì nàng biết, mèo sẽ nghe lời chủ nhân của nó, có mặt chủ nhân, mèo sẽ được trấn an, nàng sẽ an toàn.

Mà nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Sư Thanh Y, trong lúc hoảng sợ, đầu tiên gọi tên chính là Lạc Thần. Có thể trong nhận thức của nàng, mặc kệ Sư Thanh Y trở nên đáng sợ cỡ nào, nàng vẫn cảm thấy chỉ có Lạc Thần có thể kiểm soát được Sư Thanh Y, như vậy trốn ở bên cạnh Lạc Thần cũng là lựa chọn nàng tự nhận là an toàn nhất.

Sư Thanh Y nhìn Vũ Lâm Hanh, gần như nghiến ra từ kẽ răng: “Ngươi…buông…tay.”

Vũ Lâm Hanh: “….”

Ánh mắt của Sư Thanh Y càng trên nên hung hãn, nói: “Không được ôm.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Lạc Thần dùng thanh âm rất nhẹ nói: “Buông ra trước đã, sẽ không việc gì nữa.”

Vũ Lâm Hanh bán tín bán nghi chậm rãi buông tay, đứng ở một bên.

Ánh mắt của Sư Thanh Y hòa hoãn một ít, yên lặng ngồi xuống ghế.

Trường Sinh đói chịu không được, nhìn mì sợi đã bưng lên lại không thể ăn, trong lòng nôn nóng nhưng không ai động đũa, nàng lại xấu hổ ăn trước, lúc này nhìn thấy Sư Thanh Y ngồi xuống, nàng cũng ngồi theo. Chỉ cần có người động đũa, nàng có thể ăn rồi.

Mọi người cũng lần lượt ngồi xuống.

Lạc Thần ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhìn mặt bàn, lại nâng tay phủi phủi ống tay áo của Lạc Thần, dường như muốn phủi sạch gì đó, sau khi phủi xong lại lập tức thu tay, thần sắc nghiêm túc.

Khóe môi Lạc Thần khẽ kéo ra một nụ cười đạm nhạt, rồi nhanh chóng tán đi.

Thiên Thiên động đũa đầu tiên, nàng gắp  một cái trứng chiên chín một mặt đặt trong tô mì của mình, mỉm cười hòa hoãn bầu không khí: “Ăn sáng đi, nhân lúc còn nóng.”

Trường Sinh cũng lập tức gắp một cái trứng chín hai mặt vào tô mình của mình, ăn một miếng, vô cùng thỏa mãn.

Vũ Lâm Hanh tuy rằng lòng còn sợ hãi, nhưng cũng không còn kinh hách như vừa rồi, bất quá muốn nàng ngồi cùng bàn ăn với Sư Thanh Y mắt đỏ, việc này đối với nàng mà nói còn cần một chút thời gian thích ứng. Dù sao nàng không giống với những người khác, những người khác đều trải qua một đoạn thời gian chuẩn bị tâm lý, còn nàng thời gian chuẩn bị thực sự quá ngắn, như vậy bữa sáng này tâm tình của nàng dĩ nhiên khó có thể bình tĩnh.

Bất quá nàng thấy được trứng chiên trên bàn, hơn nửa còn là trứng chiên một mặt bảy phần chín mà nàng thích, thậm chí còn đặt trong một đĩa riêng, nàng lập tức gắp lấy, cắn một miếng, cũng vô cùng thỏa mãn.

Ngư Thiển nói: “Trứng chiên này là Sư cô nương đặc biệt chiên cho ba vị.”

Thiên Thiên cười nói: “Cảm ơn Sư Sư.”

Tô Diệc cũng vội vàng nói cảm ơn, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, vẫn đang cảm thấy hổ thẹn vì sự thất thố của bản thân trước đó. Vũ Lâm Hanh càng ăn càng cao hứng, kinh hách cũng đi hơn một nửa, nàng xua tay nói: “Đã biết Sư Sư tốt với chúng ta nhất, đừng xem hiện tại nàng dữ như vậy, thật ra đó đều là…”

Sư Thanh Y nhìn qua.

Vũ Lâm Hanh: “…”

Mọi người vừa ăn mì, vừa ăn trứng.  Trứng chiên một cái tiếp một cái được gắp đi, Lạc Thần lại chỉ cúi đầu, tựa hồ từ đầu chí cuối không có dự định gắp trứng chiên cho mình.

Cuối cùng còn lại một phần trứng chiến.

Sư Thanh Y vươn đũa gắp, phần trứng này bất đồng với những phần trứng khác, nó thoạt nhìn rất hoàn chỉnh, nhưng thật ra được chia làm hai phần nhỏ, nàng gắp một nửa, một nửa kia vẫn ở lại trong đĩa.

Chỉ có bảy quả trứng, lại có tám người, đã định trước có một người không có phần, Lạc Thần đã sớm biết thiếu một quả trứng, với tính cách của nàng, nàng sẽ lựa chọn không ăn, đồng thời cũng sẽ không nói ra. Nếu như nói, những người khác cũng sẽ nhường phần, vì vậy nàng vẫn yên lặng chờ những người khác gắp hết trứng dưới tình huống không biết rõ.

Nhưng trứng là do Sư Thanh Y chiên, nàng đã sớm đoán được tất cả, cho nên lúc chiên cái trứng đầu tiên nàng đã chia nó thành hai nửa, như vậy nàng một nửa, Lạc Thần một nửa, Lạc Thần biết được, tất nhiên sẽ ăn.

Lạc Thần vẫn không ngẩng đầu.

Sư Thanh Y ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu, tay khẽ vươn qua bên kia một chút, nhưng được một nửa lại thu hồi, cứ do dự như vậy, cuối cùng mới vươn tay nhẹ sờ lên đùi Lạc Thần.

Sau đó lập tức rút tay về.

Lạc Thần liếc mắt nhìn về phía nàng.

Sư Thanh Y nhìn phần trứng trong đĩa, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Lạc Thần nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy trong đĩa còn nửa phần trứng chiên, đừng cắt chỉnh tề, vừa nhìn đã biết chính là được cắt lúc đầu khi chiên trứng.

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, nhẹ nhàng mỉm cười gắp lấy nửa phần trứng chiên cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net