Chương 384. Thị Trấn (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lão bản vẫn nhiệt tình mời cưỡi xe đạp, nhưng Lạc Thần bất vi sở động, lão bản cho dù không có nhãn lực đến mức nào lúc này cũng nhìn thấy, sau khi khuyên nhủ nhiều câu như vậy, cũng dần phát giác việc này hẳn là có gì đó bất tiện.
Mà Lạc Thần đứng yên, vẫn rất kiên trì nghe lão bản nói chuyện, hoặc hàm súc uyển chuyển mà trả lời lão bản, khí độ trầm tĩnh hữu lễ.

Cuối cùng lão bản rốt cục phản ứng kịp, gãi đầu cười nói: “Lạc tiểu thư, có phải ta quá dài dòng rồi không? Làm lỡ thời gian ngươi đi thị trấn mua đồ.”

Lạc Thần nói: “Không, không chậm trễ.”

” Nếu Lạc tiểu thư thích đi bộ, ta sẽ cất xe đẹp trở lại.”

Lạc Thần thần sắc có chút vi diệu, yên lặng gật đầu.

Lão bản đánh giá nàng, tựa hồ châm chước một chút, lại nói: “Vậy không đạp xe, cái sọt này là muốn đeo trên lưng?”

Lạc Thần: “…”

Chốc lát qua đi, Lạc Thần nói: “…Đeo.”

Lão bản thật cao hứng, phất tay nói lời từ biệt cùng Lạc Thần, Lạc Thần nói cảm ơn hắn xong, cầm theo sọt trúc rời khỏi.
Dọc theo con đường đi về phía trước, Lạc Thần vẫn không đeo cái sọt kia lên lưng, mà chỉ xách ở trên tay. Hiện tại có thể là thời gian thôn dân đi mua hàng hóa nhiều nhất, nên trên đường rất nhiều người qua lại, gián đoạn lại có người cưỡi xe đạp hoặc xe máy chạy ngang qua, sau xe buộc những cái sọt tương tự nhau, bên trong chất đầy thực phẩm và đồ dùng hàng ngày, hiển nhiên là vừa từ chợ trở về.

Những người chạy xe thỉnh thoảng nhấn còi, tiếng còi có chút ầm ĩ, Lạc Thần liếc mắt nhìn một chiếc xe chạy đến, yên lặng đi sát bên lề, né tránh.

Đi được một lúc, phía sau cách đó không xa lại vang lên tiếng chuông xe đạp, leng keng leng keng.

Lạc Thần nép sát vào vệ đường, lần nữa né tránh.

— đinh linh.

Tiếng chuông này dĩ nhiên cũng theo nàng mà đến, hơn nữa càng lúc càng tiếp cận nàng.

— Đinh linh, đinh lin.

Vài tiếng này, có chút gấp rút, dường như muốn thu hút sự chú ý của nàng.
Trước đó tiếng còi xe, tiếng chuông xe đạp trên đường đã đủ ồn ào, Lạc Thần cũng sẽ không chú ý nhiều đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ tự mình yên tĩnh bước đi, hiện tại cảm giác được tiếng chuông đến gần, bước chân thoáng chậm lại. Trong thoáng chốc nàng lắng nghe cẩn thận, sau đó quang ảnh trong mắt tựa hồ nhu hòa hơn một chút, khóe môi cũng mang theo tiếu ý.

Chỉ là sau khi ngắn ngủi thả chậm bước chân, nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước.

— Đinh linh, đinh linh, đinh linh.

Tiếng chuông phía sau càng cấp thiết hơn.

Lạc Thần không hề có ý dừng lại.

Tiếng chuông phía sau đột nhiên dừng lại, rất nhanh thì có một chiếc xe đạp lướt qua bên cạnh Lạc Thần, khó khăn dừng lại ở phía trước, ngăn cản đường đi của Lạc Thần, đồng thời lại kéo chuông đinh linh một tiếng.

Lạc Thần về phía trước vài bước, gần như đứng song song cùng người đang chạy xe, trung gian cách một khoảng cách, nhìn người ngồi trên xe.

Người ngồi trên xe đôi mắt che một tấm lụa trắng mông lung, cũng nhìn nàng.

Lạc Thần biết rõ còn cố hỏi, nở nụ cười nói: “Thanh Y, cái này tính là trên đường trùng hợp gặp ngươi trên đường sao?”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng chạy chính là chiếc xe đạp vừa rồi lão bản dắt ra, thân xe vốn dĩ thiết kế sườn cao, hiện tại yên xe lại bị điều chỉnh lên cao hơn, một chân của nàng đặt trên bàn đạp, chân kia thẳng tắp thon dài chống xuống đất, dễ dàng tự nhiên mà giẫm lên mặt đất.

Lạc Thần cũng không nói gì khác, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sư Thanh Y dời ánh mắt, dừng trên sọt trúc trong tay Lạc Thần.

Lạc Thần nhận thấy nàng cúi đầu nhìn sọt trúc, nụ cười yếu ớt trên mặt đông cứng lại, sau đó bất động thanh sắc di chuyển cái sọt ra sau lưng, chắp tay cầm ở phía sau người.

Chỉ là cái sọt này quả thực hơn lớn, muốn giấu cũng giấu không được, nàng nghiêng đầu, quan sát Sư Thanh Y, thần sắc hiếm khi lại hiện vẻ quẫn bách.

Nếu muốn thấy Lạc Thần lộ ra dáng vẻ quẫn bách này là rất khó, nếu như đổi thành ngày thường, Sư Thanh Y nhất định phải bắt lấy cơ hội này trêu đùa nàng.

Bất quá hiện tại trên mặt Sư Thanh Y không có chút gì là gợn sóng, nàng mím môi, đôi mắt đỏ rực đã được lụa trắng che lắp, dường như nhìn qua màng sương, ánh mắt của nàng cũng không thể nào phỏng đoán được, càng thêm không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Sư Thanh Y vươn tay, chỉ chỉ yên sau.
Lão bản lắp thêm rất nhiều trang bị cho chiếc xe đạp này, tỷ như yên sau, chở người chở hàng đều rất thuận tiện.

Lạc Thần đến phía sau Sư Thanh Y, ngồi lên yên sau.

Cho dù là ngồi ở phía sau, Lạc Thần cũng không đeo cái sọt kia trên lưng, mà chỉ đặt nó lên đùi, dùng một tay ôm lấy, ý bảo Sư Thanh Y: “Được rồi.”

Sư Thanh Y gạt chân chống xuống, không có ý định xuất phát, thấp giọng nói:

“…Không được.”

“Chỗ nào không được?”

Lạc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua một tay đang nhàn rỗi của bản thân. Sư Thanh Y động tâm tư gì, nàng có thể đoán được sau đó sau đó mười hàm ý nữa, ‘không được’ này ý chỉ rốt cuộc là cái gì, nàng làm sao lại thật sự không biết.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần ngồi ngay ngắn bất động.
Tựa hồ nghẹn một hồi lâu, Sư Thanh Y mới trầm muộn phun ra hai chữ: “…Ôm lấy.”

Ngón tay của Lạc Thần nhẹ nhàng gõ mép sọt, nói: “Ta đã ôm rồi, hơn nữa ôm rất chặt.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng quay đầu, chăm chú nhìn Lạc Thần, Lạc Thần mỉm cười ánh mắt khẽ động, đón lấy ánh mắt của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y chỉ đành tiếp tục nghiến ra chữ thứ ba: “…Ôm lấy ta.”

Lạc Thần lúc này mới thức thời, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của Sư Thanh Y: “Ngươi nên nói rõ ràng một chút, bằng không ta sẽ ôm sai chỗ.”

Sư Thanh Y: “…”

” Đi thôi.” Lạc Thần khẽ vuốt nhẹ một cái trên lưng nàng.

Đôi môi Sư Thanh Y càng mím chặt, thắt lưng khẽ run, nhưng nét mặt lại kéo căng đến dường như không có việc gì, sau đó nhấc chân đặt lên bàn đạp, xe đạp bắt đầu di chuyển.

Có thể là trên đường nhiều người qua lại, trong đó có người nhìn thấy Sư Thanh Y che lụa trắng, xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà nhìn nhiều vài lần Sư Thanh Y không muốn bị người khác nhìn như vậy, muốn sớm rời xa đoạn đường này, nên tốc độ đạp xe cũng rất nhanh. Người cùng cảnh vật trên đường lướt qua rất nhanh, hòa với gió trong lúc chạy xe mà trở nên mơ hồ, Lạc Thần ngồi rất thản nhiên, tốc độ của Sư Thanh Y mặc dù nhanh, nhưng chạy rất ổn định, nàng không cần có bất cứ lo lắng gì.

Chờ đi đến đoạn đường tương đối ít người, Sư Thanh Y thả chậm tốc độ, tốc độ gió cũng hoãn đi rất nhiều. Cảnh trí ven đường biến hóa trong gió, không ngừng lui về phía sau, thời khắc ánh vào đôi mắt lại có thể thấy rõ từng chút một, rất thích hợp để thưởng thức.

Hai người ngồi xe đạp, đi qua con đường chính trong thôn, lướt qua đồng ruộng xanh biết trải dài bên đường, đi qua nhà cửa xây dựng chen chút, tất cả đập vào mắt đều là thích ý. Ánh nắng vừa phải, có thể thấy có người đang ở trong sân híp mắt phơi nắng, thỉnh thoảng phía trước xuất hiện một vài người đi đường, tiếng chuông xe đạp thanh thúy vang lên, trở thành nhạc đệm cho tiếng gió.

Đoạn đường phía sau dần thay đổi, càng lúc càng ẻo lánh, cũng càng lúc càng chật hẹp, chạy được một đoạn thời gian, liền đi vào một rừng cây.

Trong rừng có một con đường, ngoằn nghòe nhỏ hẹp, xa xa bị cây cối che lấp, không biết cụ thể thông đến phương hướng nào. Đây là mộ con đường đất hẹp dài, có thể nhìn ra bởi vì được tu sửa, tính chất và kết cấu đất đã sớm bị người qua kẻ lại làm thay đổi mà nén chặt xuống, mặt đường in đầy dấu bánh xe, còn có không ít lá khô bị cán đến biến dạng.

Cây cối trong rừng cành lá sum xuê, so với bên ngoài âm lãnh hơn rất nhiều. Lạc Thần tính tình trầm tĩnh, rất ít nói, mà Sư Thanh Y hôm nay cũng không nói nhiều, bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua táng lá, lá cây sàn sạt rung động, ánh nắng chiếu xuống xuyên qua khe lá, tinh tế lay động trong gió nhẹ.
Đường đất không bằng phẳng như đường lớn, có đôi khi mặt đường nhấp nhô, khó tránh xóc nảy, Sư Thanh Y đạp xe cũng chậm hơn rất nhiều.

Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, thân thể hơn nghiêng về phía trước, dựa vào nàng càng gần.

Vái chiếc lá rơi giữa không trung, rồi yên lặng không một tiếng động nhẹ nhàng rơi xuống, có một chiếc lá rơi trên cánh tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, chiếc lá liền bị gió thổi xa, không biết đã rơi vào nơi nào.

Quá yên tĩnh, đạp được một lúc, Sư Thanh Y ở phía trước thấp giọng nói:

“Lạc Thần.”

Thanh âm là nhẹ, rồi lại mang theo một chút khẩn trương cùng cứng nhắc.

“Chuyện gì?”

Lạc Thần lúc đáp lại mang theo vui sướng mơ hồ. Dưới loại trạng thái này, Sư Thanh Y sẽ rất ít chủ động nói chuyện với nàng, lại càng không gọi nàng, hiện tại Sư Thanh Y đã lên tiếng, điều này không thể nghi ngờ chính là một bước tiến lớn.

” Ta muốn…” Sư Thanh Y nghẹn nửa ngày, hình như có điều do dự.

” Muốn thế nào?”

“Ta muốn ngươi….”

” Huh?”

“…Muốn ngươi dùng hai tay ôm ta.”

Lạc Thần: “…”

Cảm giác được Lạc Thần trầm mặc, Sư Thanh Y nói:

“Con đường này không dễ đi, rất xóc nảy, không ôm chặt một chút, dễ dàng té ngã.”

Lạc Thần vẫn không nói chuyện, Sư Thanh Y lại hỏi nàng:

“…Cái sọt ngươi không đeo lên lưng sao? Nếu như đeo lên, hai tay có thể rãnh rỗi.”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y nói: “… Ngươi không muốn ôm ta hai tay?”

Lạc Thần lúc này trả lời trực tiếp: “Muốn.”

Sư Thanh Y đạp càng chậm: “Vậy ngươi muốn đeo cái sọt lên sao?”

Lạc Thần chậm rãi nói: “…Đeo.”

Sư Thanh Y ở phía trước tiếp tục kéo căng gương mặt.

Trong ngữ khí của Lạc Thần mang theo một tia không được tự nhiên, nàng căn dặn: “Nhưng ngươi đừng quay đầu lại nhìn ta.”

Sư Thanh Y không lên tiếng, cảm giác được Lạc Thần thu bàn tay đang ôm nàng lại, sau đó là một trận tất tất tốt tốt điều chỉnh vị trí cái sọt, chỉ chốc lát sau, Lạc Thần mới đưa tay ôm nàng, lần này biến thành hai tay, mềm nhẹ ôm lấy thắt lưng nàng.

Sư Thanh Y không nhìn thấy tình huống phía sau, cúi đầu liếc mắt nhìn thì chỉ thấy hai tay Lạc Thần ôm đến, biết nàng hiện tại đang đeo cái sọt. Chỉ là biết thì biết, nhưng vẫn không nhìn thấy.

Lại đạp một lúc, phía trước xuất hiện một sườn núi, Sư Thanh Y vốn dĩ có thể dễ dàng đạp qua, nhưng nàng sợ sốc nảy Lạc Thần ngồi ở phía sau, nên dừng xe chống chân xuống đất:

“Một đoạn này đi bộ thôi.”

Lạc Thần xuống xe, Sư Thanh Y cũng đứng bên cạnh xe đạp, đắt xe đi về phía trước, Lạc Thần đi theo sau nàng. Nàng đã hứa với Lạc Thần là không quay đầu lại, vì vậy vẫn không nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần lúc này.

Trước đó ở trên xe bất tiện, hiện tại rốt cục có thể tùy ý đi lại, Lạc Thần nói:

“Nơi này yên tĩnh, cũng không ai nhìn chằm chằm ngươi nữa, tháo vải lụa xuống đi.”

Sư Thanh Y gật đầu, Lạc Thần đến gần phía sau nàng, giúp nàng tháo nút thắt phía sau, lấy vải lụa trắng xuống.

Lạc Thần ngay sau lưng, ánh mắt đỏ như hồng ngọc của Sư Thanh Y khẽ chuyển một vòng, đột nhiên dừng lại, đẩy xe đạp xa ra một chút, nhằm bảo đảm xe đạp sẽ không đụng đến Lạc Thần, sau đó dắt xe đạp đi thụt lùi lại phía sau.

Nàng đi thụt lùi, mà Lạc Thần lại đứng bất động, vị trí thay đổi, Lạc Thần dĩ nhiên trở thành đứng ở phía trước Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ngẩng mặt lên, nhìn về phía trước.

Lạc Thần cũng là người nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt Sư Thanh Y bắt đầu lui lại, hiểu rõ ý đồ của nàng, Lạc Thần cũng đã tháo cái sọt trên lưng xuống. Lúc Sư Thanh Y nhìn đến, thứ muốn thấy thì không thấy được, chỉ đúng lúc thấy trong tay nàng cầm cái sọt kia, cất giấu một chút quẫn bách, đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn đến.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Chốc lát qua đi, Sư Thanh Y cúi đầu, thần sắc vẫn kéo căng, nhưng bên tai lại đỏ bừng, có chút lúng túng nói:

“… Ta không quay đầu lại nhìn.”

Lạc Thần cười như không cười, nói:

“Dĩ nhiên rồi, ngươi thông minh như vậy, biết cách để nhìn từ phía sau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net