Chương 388. Ôm ấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sư Thanh Y không hé răng, cúi đầu tiếp tục cuốn bánh gạo, chỉ là tốc độ bất tri bất giác nhanh hơn một ít.

Vũ Lâm Hanh chờ ở phía trước, cũng không biết Lạc Thần đã xếp hạng ở phía sau cùng, nàng đại khái là buồn chán, thuận miệng hỏi một câu: “Sư Sư tốc độ của ngươi tại sao đột nhiên nhanh hơn?”

Sư Thanh Y nói: “… Quen tay hay việc, làm quen nhanh tay.”

Vũ Lâm Hanh đứng bên cạnh, ngửi thấy mùi nước sốt, trái lại ước gì tốc độ nhanh hơn, như vậy nàng có thể sớm ăn được bánh gạo, phải biết rằng nàng hôm nay ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, mà hiện tại đã qua thời gian ăn trưa từ lâu, nàng lại chưa ăn gì, sớm đã là bụng đói kêu vang. Rất nhanh Sư Thanh Y cuốn xong một cuốn, đưa cho Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh lập tức cầm cuốn bánh cắn một ngụm, lập tức kích động nói: “Sư Sư, cho ta thêm một cái!”

“… Xếp hàng.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Để ăn cái thứ hai, Vũ Lâm Hanh quyết định một lần nữa xếp hàng, dù sao thì vừa ăn vừa chờ, cũng xem như một việc tốt đẹp. Lạc Thần thấy Vũ Lâm Hanh xếp ở cuối hàng liền bước ra, Vũ Lâm Hanh gọi nàng lại: “Biểu tỷ nàng, ngươi đi đâu vậy?”

Lạc Thần nói: “Nhớ đến có một số việc cần đi xử lý.”

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút, hỏi nàng: “Vậy khi nào ngươi quay lại?”

“Cần một khoảng thời gian.”

Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ vị trí vốn dĩ thuộc về Lạc Thần, nói: “Vậy ta xếp hàng trước, được không?”

Lạc Thần nói: “Được.”

Vũ Lâm Hanh cười nói, Nếu như ngươi về sớm, ta trả lại vị trí cho ngươi, ngươi cần phải nhanh chóng trở lại a.”

Lạc Thần nói: “Không cần, ta cần thời gian tương đối lâu.”

Nàng nói xong, rời khỏi phòng bếp.

Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần đột nhiên đi rồi, khóe mắt không ngừng liếc về phía cửa phòng bếp, nàng tựa hồ hiểu được gì đó, thở dài. Thời gian trôi qua, bánh gạo tương thịt một cuốn tiếp một cuốn, nhân số đông, một đĩa bánh gạo từ dày đến mỏng, tương thịt cũng càng ngày càng ít, Sư Thanh Y trong lúc bận rộn, lại thuận tay đem bánh gạo cùng tương thịt đậy lại, ngoại trừ nàng, không ai biết bên trong rốt cuộc còn lại bao nhiêu.

Thẳng đến Phong Sanh cùng Tô Diệc nhận bánh xong, sau đó lại đến phiên Vũ Lâm Hanh, Sư Thanh Y cuốn một cuốn nữa đưa cho nàng, Vũ Lâm Hanh do dự một chút, không nhận lấy, mà chỉ hỏi Sư Thanh Y: “Còn lại bao nhiêu, sẽ không hết chứ? Nếu như sắp hết rồi, vậy ta không ăn nữa.”

Sư Thanh Y nhìn cửa phòng bếp một cái, nói: “…Còn đủ.”

Vũ Lâm Hanh liền thả lỏng nhận lấy cuốn thứ hai.

Hàng người rốt cục tản đi, Trường Sinh là người đầu tiên được ăn, hiện tại đã ăn xong, nàng đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, thấy Sư Thanh Y còn đang cuốn bánh, nàng dường như phát ngốc nhìn không chuyển mắt, Sư Thanh Y ngừng tay, nhìn nàng nói: “Có phải muốn ăn một cuốn nữa hay không?”

Trường Sinh vội vã lắc đầu: “Không cần.” “Thực sự không cần?”

Ánh mắt của Trường Sinh đảo qua đĩa bánh gạo, gật đầu nói: “Thực sự không cần. A Lạc vẫn chưa ăn, ta muốn chờ nàng trở lại.”

Sư Thanh Y nói: “Nếu như ngươi ăn cuốn thứ hai, nàng rất nhanh sẽ trở lại.”

“Thật sao?”

“Dĩ nhiên là thật.” Sư Thanh Y hiểu rõ Lạc Thần như vậy, làm sao không biết đây đúng là sự thật.

Đôi mắt đen láy của Trường Sinh khẽ chuyển một vòng, lo lắng chốc lát, nhỏ giọng nói: “Vậy ta ăn một nửa là được rồi.”

Sư Thanh Y cắt cuốn bánh ra, đưa cho Trường Sinh một nửa, một nửa còn lại đặt ở trên đĩa, dùng một cái chén úp lên, sau đó đi vo gạo nấu cơm. Quả nhiên đúng như Sư Thanh Y nói, sau khi tất cả kết thúc, Lạc Thần một lần nữa trở lại phòng bếp, hiện tại ở phía trước đã không có ai, Lạc Thần đứng ở vị ban đầu của Ngư Thiển, nhìn Sư Thanh Y, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn một cái.

Sư Thanh Y một mực chờ nàng, cũng không nhìn nàng, nói: “Gian hàng đóng cửa rồi.”

“Đóng cửa sớm như vậy?”

Sư Thanh Y nói: “Dù sao thì ngươi chính là muốn chờ người khác ăn xong rồi mới chậm rãi đến muộn, có thể không đóng cửa sao? Nguyên liệu nấu ăn đã không còn.”

Nàng nói xong, đem cái nồi trước đó chứa bánh gạo và tương thịt mở ra, bên trong trống rỗng.

Lạc Thần mỉm cười nói: “Vậy thật là đáng tiếc.”

Sư Thanh Y nhìn nàng một cái: “Nhiều người như vậy, còn phải lo lắng có người muốn ăn cuốn thứ hai, không phải ngươi đã sớm chuẩn bị tâm lý không có ăn rồi sao, làm sao lại tiếc nuối?”

Lạc Thần trái lại trả lời vô cùng thành khẩn: “Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không nếm được thủ nghệ của ngươi, dĩ nhiên vẫn sẽ tiếc nuối.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nói: “Mất hứng?”

“… Không mất hứng, chỉ là khổ sở.” Sư Thanh Y nhìn dưới mặt đất: “Ngươi vẫn luôn như vậy, là người đến cuối cùng, còn không cho người khác phát hiện, ngươi không biết xếp ở vị trí cuối cùng, rất có khả năng không có được gì cả sao.”

Lạc Thần nói: “Nhưng ngươi vẫn rất phối hợp ta, còn đặc biệt đậy nắp lại không để người bên ngoài nhìn ra bên trong còn lại bao nhiêu. Ngươi sợ các nàng nhìn thấy còn ít, mặc dù muốn ăn cũng xấu hổ ăn tiếp, đúng không.”

Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: “Đây là chuyện ngươi muốn làm, ta dĩ nhiên sẽ ủng hộ ngươi.”

Lạc Thần khẽ cong khóe môi.

Sư Thanh Y không nói chuyện, Lạc Thần nói: “Ăn không được, chắc chắn tiếc nuối. Nếu ngươi có thể giúp ta bù đắp một chút tiếc nuối, vậy là được rồi.”

“… Ngươi muốn bù đắp thế nào?” Sư Thanh Y nói.

“Trước đây ngươi bù đắp thế nào?”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, Sư Thanh Y bị nàng nhìn nên xoay người lại, một lát sau, nàng tựa hồ hạ một quyết tâm gì đó, hít sâu, đến gần Lạc Thần.

Nàng rũ mi, dán tại bên tai Lạc Thần, nhẹ giọng nói: “… Ta không thể hôn ngươi, ta sợ ta không khống chế được. Nhưng, ta có thể… Ôm ngươi một cái, xem như bù đắp.”

Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng khoát lấy cánh tay nàng, thì thầm: “Vậy là đủ rồi.”

Sư Thanh Y run lên, nàng nhìn Lạc Thần, cách một tầng lụa trắng, tiếu ý trên mặt Lạc Thần đạm nhạt mà mông lung, Sư Thanh Y không do dự nữa, tay trái chậm rãi khoát lên lưng Lạc Thần, tay phải cũng đưa về phía trước, ôm lấy nàng.

Lạc Thần mềm nhẹ ôm lại nàng.

Sư Thanh Y vùi mặt mình vào vai Lạc Thần, run nhè nhạ, bắt đầu từ đêm qua, nàng hoặc nhiều hoặc ít vẫn giữ khoảng cách nhất định cùng Lạc Thần, một cái ôm biến khoảng cách giữa hai người thành không, là chuyện nàng không dám hy vọng. Nàng cảm thấy việc này quá khó khăn, quá nguy hiểm, nhưng hiện tại, nàng cảm giác bản thân có thể chậm rãi, từng bước một mà nếm thử, làm thử.

Mặc dù quá trình này là cần đánh đổi bằng sự thống khổ khó có thể tưởng tượng, nhưng nàng vẫn vì đó mà không ngừng nỗ lực.

Nàng biết, chỉ có nỗ lực, mới có tương lại để kỳ vọng.

Lạc Thần cảm giác được sự run rẩy của nàng, vươn tay, nhẹ nhàng có tiết tấu vỗ lưng nàng, trấn an nàng.

Cùng với nhịp điệu của Lạc Thần, nhịp tim của Sư Thanh Y dần dần hòa hoãn, tựa hồ thong thả theo động tác vỗ lưng của Lạc Thần.

Đôi mắt Sư Thanh Y không khỏi ê ẩm, hai tay nàng ôm Lạc Thần lại siết chặt một ít, thấp giọng nói: “…. Tuy rằng đây chỉ là một việc rất nhỏ nhưng ngươi không nên luôn ủy khuất bản thân như thế.”

Lạc Thần nói: “Chỉ là không ăn mà thôi, không ủy khuất. Nếu ta ăn, ngươi sẽ không ôm ta, mà ta không ăn, ngươi ngược lại vì bù đắp mà ôm ta, cẩn thận ngẫm lại là ta có lợi, sao lại nói là ủy khuất.”

Sư Thanh Y: “…”

Ôm chốc lát, hai người rất nhanh tách ra, Sư Thanh Y mở cái chén úp trên đĩa lên, đem nửa cuốn bánh còn lại đưa cho Lạc Thần: “Trường Sinh để lại cho ngươi.”

Lạc Thần lại cười rộ lên, tiếp nhận nhẹ nhàng cắn một ngụm, Sư Thanh Y hỏi nàng: “Mùi vị thế nào?”

“Cũng giống như những món ngươi làm, là đệ nhị mỹ vị ta từng ăn.”

Sư Thanh Y có chút hiếu kỳ, hỏi nàng: “Vậy đệ nhất mỹ vị ngươi ăn là thứ gì?”

Lạc Thần dừng lại, chỉ là yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y: “…”

“… Quên đi, ngươi tốt nhất là đừng trả lời.” Ánh mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng liếc sang một bên, nói.

Lạc Thần chỉ cười không nói, nàng ăn hai miếng, đưa cuốn bánh gạo đến bên miệng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cũng cắn một miếng, sau đó lại nói: “Cơm sắp chín rồi, nhưng thức ăn còn phải chờ một chút, ta thấy Thiên Thiên mang canh trở về, ta nấu chút mì cho ngươi ăn trước.”

“Được.”

Sư Thanh Y nấu mì không đơn giản chỉ là đổ nước canh nóng vào nấu chính, quá trình kỳ thực rất tinh tế, nước canh phối hợp nguyên liệu cùng gia vị rất chú ý, nấu vô cùng đẹp mắt. Mỗi một món ăn nàng làm đều đầy đủ sắc hương vị, niếm mỗi một miếng, đều là hưởng thụ. Nấu mì xong, người trong phòng khách lại chuyển trở về phòng bếp, mỗi người lại ăn một chén mì nhỏ, cảm thấy mỹ mãn mà đi ra.

Đến hai giờ chiều mới ăn xong bữa trưa, may mà trước đó có bánh gạo tương thịt cùng mì nước làm cơ sở, ngược lại cũng không tính là trễ, cũng vì vậy, bữa trưa mọi người ăn cũng không nhiều.

Ăn xong bữa trưa thu dọn xong chén đĩa, mọi người tập hợp trong phòng khách, Vũ Lâm Hanh đặt một đống kính râm mua được đặt lên bàn, để tránh người trong thôn thấy đôi mắt của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Nàng để Sư Thanh Y chọn, nói: “Sư Sư, ta cũng không biết ngươi sẽ thích kiểu dáng nào, nên mua vài loại, ngươi chọn đi.”

Sư Thanh Y: “…”

Một lúc sau, Sư Thanh Y lắc đầu, ngón tay sờ lên lụa trắng che trên mắt: “… Không được, ta vẫn đeo cái này là tốt rồi.”

Mọi người đều mỉm cười nhìn nàng, Vũ Lâm Hanh cũng bật cười thành tiếng.

Trường Sinh nghiêm túc nói: “A Cẩn quen với lụa trắng của A Lạc, ta cũng cảm thấy hiện nay rất tốt.”

Sư Thanh Y: “…”

Ngư Thiển thấy đống kính râm, phi thường hiếu kỳ, nàng chăm chú nhìn kính râm, cầm lấy một cái, cẩn cẩn dực dực gác ở trên mũi, cho đến bây giờ nàng chưa từng  đeo qua, nên lúc đeo cũng có chút sai lệch, Thiên Thiên mỉm cười giúp nàng điều chỉnh về đúng vị trí. Ngư Thiển đeo kính râm, nàng nhìn xem thử dáng vẻ của bản thân, muốn đi tìm cái gương, Trường Sinh lập tức nói: “Ta chụp ảnh giúp ngươi, ngươi sẽ thấy được bản thân có dáng vẻ gì.”

Ngư Thiển để Trường Sinh chụp ảnh cho nàng, Trường Sinh dùng điện thoại chụp, Ngư Thiển nhìn một chút, cảm thấy hài lòng, lại đổi cặp kính râm khác!”, cũng vô cùng hài lòng, vì vậy mỗi một cặp kính nàng đều thử một lần..

Sau đó Trường Sinh cũng bắt đầu thử kính râm, Ngư Thiển mượn ‘thần khí’ của Trường Sinh, cũng giúp Trường Sinh chụp ảnh.

Hai người chơi đến bất diệc nhạc hồ, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên các nàng xem náo nhiệt, Vũ Lâm Hanh một bên ha ha ha một bên ồn ào, nói với Ngư Thiển và Trường Sinh: “Đặc biệt đẹp! Tạo một pose lãnh khốc một chút!”

Ngư Thiển không hiểu: “Cái gì là khố (pose) một chút?”

Trường Sinh cũng lắc đầu, biểu thị không hiểu.

Lạc Thần cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn các nàng đùa nháo, Sư Thanh Y nghiêng  đầu quan sát Lạc Thần chốc lát, lặng lẽ cầm một cặp kính râm giấu ở sau lưng, lại nắm tay Lạc Thần, nhẹ nhàng kéo một cái.

Lạc Thần vô thức quay đầu lại, Sư Thanh Y lập tức đem kính râm đưa đến trên mặt Lạc Thần, còn chưa kịp đeo lên, Lạc Thần lập tức phản ứng kịp, xoay mặt đi.

Sư Thanh Y muốn nhìn lại không thấy được, nhaof vào khoảng không: “…”

Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “… Hồ đồ.”

Sư Thanh Y chỉ đành xụ mặt, ngoan ngoãn đặt kính râm trở lại.

Như vậy nghỉ ngơi một lúc, nhóm người ra cửa, dựa theo địa chỉ trên danh sách người mất tích đi từng nhà đi tìm hiểu, xem có thể tìm ra manh mối hữu dụng gì hay không. Hộ đầu tiên là gia đình có người thân là chủ nhân của cái đầu rới trên đồng cỏ, người chết tên là Đinh Thành Phúc, gần sáu mươi tuổi, tháng trước bắt đầu mất tích.

Loại chuyện này rất mẫn cảm, dù sao người thân mất tích, nếu như không phải dùng thân phận cảnh sát đến điều tra, rất có khả năng sẽ khiến người khác cảm thấy phản cảm, cho nên trước đó mọi người quyết định tìm một cái cớ, vòng vo tìm hiểu, lý do cùng tìm được rồi, chính là để Vũ Lâm Hanh nói nàng lúc còn rất nhỏ đã thất lạc cùng ba mẹ, hiện tại trở về tìm người thân, muốn tìm một người họ hàng xa tên ĐinhThành Phúc hỏi thăm tình huống năm đó.

Kết quả đến nơi này, Thiên Thiên phát hiện đó là một trong những gia đình nàng đã giúp đỡ giải cổ trùng, vừa đến trước sân, một lão nhân liền chào đón, vô cùng cung kính đối với Thiên Thiên: “Bác sĩ Thiên ngài tới rồi,  mời vào , mời vào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net