Chương 390. Ấp trứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Thần nói xong, thuật lại nội dung trước đó Tiểu Ích nói với nàng lúc lên lầu lấy chiếc hộp, nói: “Cái hộp Tiểu Ích mang về vốn dĩ là đầy, đủ mười con nhộng, hắn tưởng là loại nhộng thông thường nào đó nên mang đi nuôi dưỡng. Có một lần hắn cầm hộp  đến lớp học, lấy sáu con nhộng ra, đặt ở trên bàn chơi đùa, hy vọng chúng có thể nở thành tầm, kết quả bị con trai của thôn trưởng và mấy người bạn của hắn nhìn thấy.”

Vũ Lâm Hanh nóng tính, nghe thế cũng hiểu toàn bộ, phỉ nhổ nói: “Cho nên đã bị đoạt đi rồi? Cái này cũng cướp, cái kia cũng  cướp, ngay cả thứ xui xẻo này cũng đi cướp, vậy bình thường bọn họ còn không phải xem trời bằng vun?”

Sư Thanh Y rũ mi suy nghĩ một chút, lúc đó Tiểu Ích chỉ lấy ra sáu con, nhưng đều bị cướp đi, vậy bốn con còn lại hẳn là ở trong hộp, cho nên không bị phát hiện. Hiện nay trong hộp chỉ còn lại ba con, Tiểu Ích lại nhiễm cổ, vậy hẳn là hắn đã dùng biện pháp gì đó, ấm nở một trứng, chỉ là loại cổ hình nhộng này thông thường ấm trướng phải có điều kiện nhất định, đến nay trong hộp cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, có thể thấy  là chưa gặp điều kiện thích hợp, hiện nay chiếc hộp vào tay các nàng, biết điều kiện này, đối với các nàng cũng an toàn rất nhiều.”

“Loại cổ này chỉ khi ấp nở trứng mới bị nhiễm phải, mà điều kiện ấp trứng có trăm ngàn loại, là do người luyện cổ quyết định, ta rất hiếu kỳ những tiểu hài tử như bọ họ không hiểu cách ấp trứng, vậy rốt cuộc là thế nào ấp trứng nở ra?” Thiên Thiên là một cao thủ luyện cổ, đối với việc này cảm thấy rất hứng thú,  vấn đề dĩ nhiên cũng nằm trong ngôn ngữ.

Lạc Thần nói: “Dùng máu gà. Tiểu Ích nói là nhân lúc bà nội hắn giết gà trong nhà bếp, lặng lẽ lấy một chút máu gà, bôi lên trứng nhộng.”

Sư Thanh Y lập tức chau mày, nàng cảm thấy vô cùng cổ quái, nội tâm do dự. Loại hành vi lặng lẽ lấy máu bôi lên cổ trứng mục đích vô cùng rõ ràng, Tiểu Ích chỉ là một tiểu hài tử, nếu như là trùng hợp tay dính máu gà, trùng hợp đụng phải cổ trứng, vậy còn có thể lý giải, nhưng hắn mục tiêu rõ ràng như vậy, cũng rất không thích hợp.

Sư Thanh Y vẫn nói ra ý nghĩ của chính mình: “… Không bình thường.” Ngôn ngữ rất ngắn gọn, nhưng Lạc Thần dường như hiểu toàn bộ suy nghĩ của nàng, nhìn nàng một cái, nói: “Là không bình thường, vì vậy ta lại hỏi Tiểu Ích, hắn rốt cục làm thế nào biết được biện pháp này. Hắn trả lời rất thú vị, hắn nói là thần tiên nói cho hắn biết.”

“Cái quái gì vậy? Thần tiên?” Vũ Lâm Hanh là người đầu tiên biểu đạt ngạc nhiên: “Thần tiên từ đâu đến, sợ rằng chỉ là giả thần giả quỷ.”

Lạc Thần nói: “Hắn  cũng giống như ông nội hắn, đến từ đường cúng tế, bởi vì mọi người trong nhà không tin hắn nhìn thấy ông nội, hắn liền lặng lẽ đến từ đường, thỉnh cầu phù hộ ông nội hắn có thể trở về, thuận tiện khẩn cầu hắn có thể sớm ngày ấp nở trứng nhộng. Hắn chỉ là một thiếu niên, tâm tư luôn đơn thuần.”

Sư Thanh Y cũng đoán được đại khái, nói: “… Trong từ đường rốt cuộc cung phụng thứ gì.”

” Tiểu Ích nói các trưởng bối mỗi lần dẫn hắn tế bái, đều nói là tế bái thần tiên, cho nên mỗi lần hắn đi từ đường, đều tưởng là đi gặp thần tiên. Chỉ là rốt cuộc cung phụng thứ gì, còn phải xem mới biết.”

Sư Thanh Y nói: “… Theo như lời hắn, ‘thần tiên’ làm thế nào nói cho hắn biết.”

“Lúc hắn tế bái, trên hương án đột nhiên rơi xuống một mảnh giấy, trên giấy viết một câu.” Lạc Thần nói, đem mảnh giấy gấp làm tư ra, cho mọi người thấy.

Vũ Lâm Hanh một bên nhìn một bên nói thầm: “Biểu tỷ nàng ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, ngay cả mảnh giấy cũng bị người lấy được, kỳ quái, hài tử này tại sao lại nghe lời ngươi như vậy?”

Trường Sinh dùng tay chỉ chỉ chóp mũi của mình, nghiêm túc nói: “Người lớn cũng nghe lời nàng.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Trên giấy viết hai câu: “Dùng máu bôi lên con nhộng, tằm cưng sẽ nở ra, ông nội cũng sẽ trở về. Máu gì, cũng được.”

Chữ là viết tay, nhưng cố ý viết xiêu xiêu vẹo vẹo, từ chữ viết tìm không được bất cứ manh mối gì, Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Rất rõ ràng, đối phương còn đặc biệt dùng một loại ngữ khí xúi giục hướng dẫn tiểu hài tử, mục đích phía sau, thật sự là làm cho người ta sợ hãi.

“Cái này chứng tỏ chính là người viết, đã nói đã nói là giả thần giả quỷ rồi.” Vũ Lâm Hanh căm giận nói: “Chờ ta bắt được người này, xem ta có đánh chết hắn hay không.”

“Đưa hộp cho ta bảo quản đi.” Thiên Thiên nói: “Nếu điều kiện ấp trứng là loại máu gì cũng được, vậy máu người cũng có thể, mọi người chú ý không nên tiếp xúc hộp này lúc bị thương chảy máu, nhất là có đôi khi không cẩn thận trầy xước, không chú ý xuất huyết, thời điểm này nếu như không cẩn thận tiếp xúc chiếc hộp, sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Thiên Thiên am hiểu dùng cổ, giao cho nàng dĩ nhiên rất yên tâm, Lạc Thần đem hộp đưa cho Thiên Thiên, mọi người vừa đi vừa thương lượng đối sách, quyết định đến nhà những bệnh nhân khác dò hỏi một chút, sau đó mới đến nhà thôn trưởng.

Thiên Thiên dùng thân phận bác sĩ, cũng giống như ở nhà Tiểu Ích, được nhiều hậu đãi. Tiểu hài tử của những gia đình này vốn dĩ thường theo con trai của thôn trưởng hoành hành thành tính, đều là hùng hài tử khó đối phó, bất quá bị bệnh lần này, hơn nữa không biết Lạc Thần đã nói với bọn họ những gì, mỗi người đều co rúm lại như chim sẻ gặp mùa đông, ngoan ngoãn vô cùng, xem thái độ của bọn hắn, sau này trăm triệu không dám bắt nạt người khác nữa.

Sau khi thăm hỏi  vài gia đình, đối với chân tướng sự việc lại hiểu thêm một ít. Sáu con nhộng bị cướp đi, bốn đứa bé này mỗi người một con, đã đều đã ấp nở, mà con trai thôn trưởng một mình lấy hai con. “Nếu như hai con đều nở ra thì sẽ thế nào?” Vũ Lâm Hanh hỏi.

Thiên Thiên cười nói: “Chuyện này cũng giống như một người uống hai phần độc được, sẽ thế nào? Liều lượng càng cao, dĩ nhiên chết càng nhanh, đạo lý như nhau.”

Đến nhà thôn trưởng, nhà cửa rất khí phái, bên ngoài có hàng rào, ca ca của thôn trưởng là hộ chuyên nuôi lừa trong thôn, cư ngụ ở sát vách, đến nhà thôn trưởng còn có thể nghe thấy tiếng lừa hí.

Thôn trưởng không ở nhà, trong nhà chỉ có vợ của thôn trưởng, vợ của thôn trưởng thấy trong sân đột nhiên đến nhiều người như vậy, còn tưởng là ai ai trong thôn lại đến phản đối chuyện gì, tính tình nhất thời trổi dậy, nói: “Hắn không ở nhà, đang làm việc ở ủy ban, muốn tìm thì đến ủy ban mà tìm.”

Trước khi đến mọi người đã có chút chuẩn bị, biết được thôn trưởng con người không tệ, cũng rất có tránh nhiệm, vì xây dựng cơ sở vật chất trong thôn qua lại bôn ba. Nhưng vợ hắn lại có chút vấn đề, tính tình khó chịu, đối với con trai lại rất cưng chiều, mà thôn trưởng lại bận rộn nhiều việc, rất ít hỏi đến việc nhà, hơn nữa vợ hắn vẫn luôn giúp đỡ con trai giấu diếm, cho nên con hắn mới biến thành dáng vẻ hiện tại.

Biết vợ của thôn trưởng không dễ đối phó, cho nên liền mời người nhà của một trong bốn hộ được giải cổ đến đây, hộ này cùng nhà thôn trưởng có giao tình tốt, con cái có quan hệ thân thiết, người lớn cũng thường xuyên lui tới, dựa vào người nhà này đến làm cầu nối, mới có thể thuận lợi.

Quả nhiên vợ của thôn trưởng nói xong, nhận ra người kia liền cười nói: “Vương thúc, Vương thẩm, các ngươi tại sao lại đến.”

Vương thúc vương thẩm vốn dĩ bởi vì cháu trai sinh bệnh, đã mặt ủ mày chau nhiều ngày, hôm nay bệnh của cháu trai được Thiên Thiên chữa khỏi, nên đã xem Thiên Thiên là ân nhân, bọn họ bước ra giúp các nàng chu toàn cùng vợ của thôn trưởng, lại lặng lẽ cùng nàng nói nói mấy câu, sắc mặt của vợ thôn trưởng đại biến, một bên nghe một bên ánh mắt qua lại nhìn Thiên Thiên, thần sắc trở nên phức tạp: “…. Thì ra là bác sĩ sao?”

Vương thúc vương thẩm lại cùng nàng nói vài câu, sắc mặt vợ thôn trưởng lại thay đổi rất nhiều, thấp giọng nói: “Thực sự trị được sao? Vậy… Vậy vào xem đi…”

Bọn họ nói chuyện với nhau rất nhỏ giọng, gần như là thì thầm, nhưng Sư Thanh Y lại có thể nghe được rõ ràng, sau đó lại nghe đối phương nói tiếp: “… Bên trong có một người mù, không nhìn thấy đường, có thể làm gì, sẽ không phải bệnh nhân của bác sĩ đi? Có thể không cho nàng vào nhà hay không, con ta gần đây luôn thấy một ít ảo giác, có lẽ đừng nên để bệnh nhân khác tiếp xúc, quá xui xẻo…”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng đưa tay sờ vải lụa trắng trên đôi mắt, yên lặng đứng ở nơi đó.

Lạc Thần cũng nghe thấy, lập tức đi tới bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Lát nữa ta đứng ở ngoài sân phơi nắng, sẽ không vào nhà.”

Giọng nói của Lạc Thần đề cao một ít, nói: “Được, phó trưởng khoa,  vậy ngài ở ngoài sân nghỉ ngơi đi.”

Sư Thanh Y: “…”

Thiên Thiên lập tức ngầm hiểu, phối hợp Lạc Thần nói dối: “A, phó trưởng khoa ngài không đi vào sao? Ngài không vào, ta sao có thể không biết xấu hổ mà vào đây.”

Sắc mặt của vợ thôn trưởng lập tức thay đổi, Vương thúc vương thẩm cẩn cẩn dực dực hỏi Thiên Thiên: “Bác sĩ, ngài… Ngài nói nàng là phó trưởng khoa của ngài? Nàng trẻ tuổi như vậy…”

Thiên Thiên nói: “Ta là bác sĩ chủ trị, nàng là bác sĩ phó khoa. Phó khoa bọn ta chính là rất trẻ tuổi, hiện nay phó khoa ở các bệnh viện lớn đều có xu hướng trẻ hóa, chỉ cần có năng lực, ai không thể làm? Sư phó khoa không cẩn thận bị thương đôi mắt, mấy ngày nay tạm thời không thể gặp ánh sáng mạnh, nên tự mình điều chế một loại thuốc đắp lên mắt, kết quả luôn bị hiểu làm là người mù, có thể là nàng mệt mỏi, hiện nay cũng không đi lại trong thôn nữa, nên muốn yên lặng một lúc.”

Trước đó ở nhà những hộ trước đó Sư Thanh Y đều là không nói lời nào, có đôi khi chỉ thông qua phương thức nhắn tin trao đổi cùng Lạc Thần, Lạc Thần sẽ đem tin nhắn của nàng chuyển tiếp cho Thiên Thiên, hiện nay Vương thúc vương thẩm hồi tưởng lại một chút, càng hồi tưởng càng cảm thấy Sư Thanh Y nhìn qua có chút bí ẩn, bọn họ liền đem việc này nói cho vị kia của thôn trưởng nghe, vị kia nhất thời vẻ mặt xấu hổ, lại lặng lẽ nói: “… Ta nghĩ có phải vị phó khoa này xem bệnh sẽ tốt hơn hay không, chúng ta đi bệnh viện khám bệnh, đều là tận khả năng muốn trưởng khoa khám, trưởng khoa khám giá sẽ đắt hơn một chút…”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nói với Trường Sinh: “Trường Sinh.”

Trường Sinh dĩ nhiên hiểu ý của Lạc Thần, gật đầu.

Cuối cùng vẫn là Thiên Thiên cùng Lạc Thần các nàng tiến vào, chỉ để lại Sư Thanh Y cùng Trường Sinh ở trong sân.

Vị kia nhà thôn trưởng hiện nay trái lại rất khách khí đối với Sư Thanh Y, đặc biệt từ bên trong dọn ra một cái bàn, còn pha trà cho nàng, mang đồ ăn vặt, có thể là sợ vị bác sĩ chủ trị như Thiên Thiên chữa không được, còn có thể trở ra xin vị phó khoa này giúp đỡ.

Sư Thanh Y ngồi trên ghế, Trường Sinh ở dưới mái hiên nhắc một cái ghế, ngồi trên ghế, tựa vào Sư Thanh Y, chớp đôi mắt đen bóng, nói: “A Lạc để cho ta đến chiếu cố ngươi.”

Sư Thanh Y khó có được mà nở nụ cười: “Ai chiếu cố ai còn không biết.”

Trong lòng nàng lại thật cao hứng, có Trường Sinh ở chỗ này, nàng cũng không đến mức cô đơn. Lạc Thần luôn hiểu nàng.

Trường Sinh nói: “Ta có thể giúp ngươi lột trái cây, có phải là chiếu cố ngươi hay không?”

Sư Thanh Y gật đầu nói: “Phải.”

Trường Sinh tỉ mỉ lột một quả hạch, nàng đưa cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lại tiện tay đưa đến bên miệng Trường Sinh, có thể là trước đây Trường Sinh quen được Sư Thanh Y và Lạc Thần đút cho nàng ăn nên vô thức cắn quả hạch, ăn xong rồi lại hối hận: “A Cẩn, ngươi không ăn sao?”

Sư Thanh Y nói: “Ngươi ăn đi.”

Trong sân tràn ngập ánh nắng, chiếu đến người ta muốn nheo mắt, Trường Sinh ăn một chút đồ ăn vặt, phơi nắng, mí mắt dường như sắp chạm vào nhau, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta có chút mệt mỏi, ta muốn nằm một lúc.”

Nàng dù sao cũng là ngồi trên ghế, vừa vặn có thể ghé vào trên đùi Sư Thanh Y, Sư Thanh Y kéo nàng đến gần, để nàng nằm ngủ một giấc.

Có thể là quá mức thích ý, nên ngay cả Sư Thanh Y cũng có một chút mệt mỏi, nàng dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay đỡ cằm, nhắm mắt dưỡng thần. Qua một lúc, trong sương mù nàng cảm giác có người đến gần, tuy rằng thanh âm rất nhẹ nhưng nàng vẫn nhận biết được, nàng lập tức mở mắt, liền thấy Lạc Thần tay cầm một chiếc ghế đặt ở bên cạnh nàng, đang muốn ngồi xuống.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nói: “Ta cũng mệt nhọc, muốn nằm ngủ một lúc.”

Sư Thanh Y: “…”

– – – – – –

Quân Đạo có chuyện muốn nói: Tình tiết trong thôn tiến triển không giống với trước kia, là phát triển song song với cuộc sống hàng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net