Chương 391. Một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sư Thanh Y vốn dĩ dùng một tay nâng má, nghiêng người dựa bàn, mái tóc dài mềm mại rũ xuống trên vai, ngủ đến có chút lười biếng. Nàng vừa nghe Lạc Thần cũng muốn nằm nghỉ, thắt lưng trong nháy mắt thẳng lên, thậm chí có chút nghiêm chỉnh, sau khi ngồi đến đoan chính, lại lặng lẽ nâng tay,  sửa lại mái tóc phủ trên vai.

Lạc Thần thấy được loại mờ ám này của Sư Thanh Y, không nói gì, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng khoát lên đùi trái của nàng.

Thần sắc của Sư Thanh Y lập tức căng thẳng: “…”

Lạc Thần không chút vết tích thu tay về.

Sư Thanh Y thấy nàng thu tay lại, môi khẽ nhếch, muốn nói gì đó rồi lại nói không nên lời.

Trường Sinh vẫn ghé vào đùi  phải của Sư Thanh Y mà ngủ, Lạc Thần lo lắng đánh thức Trường Sinh, thanh âm cũng vô cùng nhẹ, nhìn đùi của Sư Thanh Y, nói: “Khẩn trương như vậy làm gì?”

Sư Thanh Y lắc đầu, biểu thị bản thân không khẩn trương, tuy rằng nàng biểu thị như vậy,

nhưng tư thế ngồi vẫn vô cùng câu nệ. Lạc Thần buông ánh mắt, nói: “Ngươi ngồi như vậy, là không dự định ngủ tiếp nữa? Ta không nên đến, ngược lại ảnh hưởng đến ngươi.”

Bởi vì giọng nói của nàng vô cùng thấp, đã tương đương với một loại thì thầm, trước kia Sư Thanh Y nghe được nàng dùng phương thức này nói chuyện, đại thể là trong lúc các nàng vô cùng thân mật, Lạc Thần sẽ dán bên tai nàng khẽ cắn lỗ tai nàng, dùng loại ngữ khí thì thầm này nói chuyện, hiện tại Lạc Thần cũng dùng phương thức này nói chuyện với nàng, khiến ánh mắt nàng bắt đầu hoảng động, môi cũng mím chặt.

Sư Thanh Y vì muốn chứng tỏ bản thân không bị ảnh hưởng, lại lập tức lại lần nữa chống cằm, tựa vào bàn, sửa chữa tư thế ngồi đoan chính vừa rồi, cố ý làm ra dáng vẻ có thể tiếp tục ngủ, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không ngừng liếc về phía Lạc Thần.

Lạc Thần cười khẽ.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần đại khái là cảm thấy nàng vẫn căng thẳng, lại nói: “Đừng khẩn trương, ta không gối lên đùi ngươi.”

Sau đó Lạc Thần dùng tay làm gối, nằm lên vị trí trống trên bàn bên cạnh Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y có chút giật mình vội vã đưa tay, vỗ nhẹ lên vai Lạc Thần.

Lạc Thần ngồi thẳng thân thể, nhìn về phía Sư Thanh Y.

Chiếc ghế tương đối thấp, đôi chân dài của nàng gấp khúc đặt trên mặt đất, luôn có chút câu thúc, lúc này nàng khó có được mà quay đầu nhìn lại, có một loại khả ái. Nhất là lúc nàng ngồi trên ghế thấp, Sư Thanh Y lại ngồi trên một chiếc ghế cao hơn rất nhiều, gần như là trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, có thể tinh tường thấy nàng chớp đôi mi dài.

Nhìn từ góc độ này, ánh nắng chiếu xuống đôi mi nàng, mặt trên dường như sái đầy ôn nhu nhỏ vụn.

Ánh mắt Sư Thanh Y yên lặng nhìn đùi trái của mình, ra hiệu, vô cùng hàm súc nhăn nhó, hàm súc đến người bên ngoài căn bản nhìn không ra nàng rốt cuộc là có ý gì.

“Ân?” Lạc Thần dĩ nhiên hiểu được vụn ý của nàng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi nàng, tựa hồ hy vọng nàng có thể nói rõ một chút.

Sư Thanh Y do dự chốc lát, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn, nhập vào vài chữ, sau đó đưa cho Lạc Thần nhìn màn hình.

Lạc Thần nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên màn hình điện thoại của nàng xuất hiện vài chữ: “Ngủ trên đùi ta.”

Sư Thanh Y nhập xong những chữ này, lập tức buông điện thoại, nhắm mắt lại, dường như chuyện vừa rồi nàng cầm lấy điện thoại đánh chữ căn bản chưa từng xảy ra, nhưng vành tai trắng nõn lại mơ hồ phiếm hồng.

Được Sư Thanh Y chủ động mời, Lạc Thần lúc này mới kéo ghế lại gần hơn một chút, gối lên khuỷu tay, nằm trên đùi Sư Thanh Y. Sư Thanh Y hiện tại tình huống đặc biệt, không giống thường ngày, cho nên hôm nay cho dù là muốn đến gần, nàng cũng luôn đúng mực cân nhắc thỏa đáng, mỗi một lần gần gũi, cũng đều là trong phạm vi Sư Thanh Y có thể tiếp nhận được, chậm rãi mà đến. Hiện nay trên đùi Sư Thanh Y một trái một phải mỗi bên một người, khuôn mặt Trường Sinh hướng về phía ngoài, ngủ rất ngon giấc, chuyện gì cũng không biết, mà Lạc Thần lại mặt hướng Sư Thanh Y, đôi mắt khép hờ.

Lạc Thần nhìn qua tựa hồ thực sự giống như lời nàng nói, chuẩn bị nằm nghỉ một lúc, Sư Thanh Y yên lặng nhìn nàng, nhìn thấy Lạc Thần nằm yên bất động, dáng ngủ vô cùng ngoan ngoãn, lại nghĩ đến nàng đêm qua mệt mỏi cả đêm, đến khuya mới ngủ, hiện tại sợ rằng quả thật cần ngủ bù. Sư Thanh Y sợ quấy rầy Lạc Thần, cũng chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Nhưng làm sao ngủ được, qua một chút chuyện, đôi mắt nàng thoáng mở ra một khe nhỏ, thấy Lạc Thần vẫn khép hờ đôi mắt. Nói cũng kỳ quái, nàng vẫn luôn cảm thấy Lạc Thần thừa dịp nàng nhắm mắt mà nhìn nàng, nhưng lúc nàng mở mắt ra, đôi mắt Lạc Thần vẫn đang nhắm. Liên tiếp vài lần, đều là như thế.

Dần dần, Sư Thanh Y cũng cảm thấy là bản thân tự mình đa tình, vì sao vẫn luôn cho rằng Lạc Thần sẽ nhìn lén nàng. Nàng có chút không được tự nhiên, vì vậy nỗ lực nhắm mắt lại, không hề nhìn nữa.

Trong sân yên bình ấm áp, gió mát thổi đến, Sư Thanh Y đã thật sự ngủ.

Chờ Trường Sinh tỉnh ngủ, nàng xoa nhẹ đôi mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy Sư Thanh Y cúi đầu, mà Lạc Thần cũng kéo ghế đến ngồi ở bên cạnh, hơn nữa còn gối lên đùi trái của Sư Thanh Y, tay của Sư Thanh Y còn  vô thức đặt trên vai Lạc Thần.

Trường Sinh vui mừng nở nụ cười, nàng cẩn cẩn dực dực đứng dậy, lại lặng lẽ cầm quả hạch trên bàn. Nàng không có việc gì, vừa ăn quả hạch, vừa thuận tiện đi dạo  trong sân.

Đi dạo đi dạo, nàng thấy được con lừa từ sát vách chậm rãi đi đến. Ca ca của thôn trưởng nhà ngay sát vách, nuôi một đàn lừa, hơn nữa còn là hình thức chăn thả, có đôi khi lừa sẽ đi vào trong sân nhà thôn trưởng.

Trường Sinh luôn luôn rực rỡ, rất thích tiếp xúc cùng thiên nhiên, nhất là đã từng có một thời gian sống một mình ở Huyên Hoa Hiên, lên núi săn bắn xuống suối bắt cá việc này đối với nàng mà nói đều là bình thường như ăn cơm. Hiện tại nàng thấy được con lừa, liền đến gần, tinh tế quan sát.

Ở đây lừa đều là chăn thả, quen đi lại tự do trong thôn, nên một chút cũng không sợ con người, nhìn thấy người đến, cũng không bỏ chạy mà ngay trong bụi cỏ tìm kiếm, thỉnh thoảng gặm mất vài ngọn cỏ.

Trường Sinh mở bàn tay ra, đem quả hạch trong tay đưa cho con lừa xem, nói: “Ăn không? Nếu như ngươi ăn rồi, để ta cưỡi một chút.”

Trước đây nàng tiếp xúc đa số đều là ngựa, tuy rằng cũng gặp qua lừa, nhưng cho đến bây giờ chưa từng cưỡi qua, nên không khỏi hiếu kỳ.

Con lừa không phản ứng nàng, vẫn chuyên tâm gặm cỏ.

Trường Sinh tựa hồ có chút uể oải, nàng đi một vòng quanh con lừa, suy nghĩ chốc lát, lại đến gần chút nữa, kết quả con lừa cảm giác được nàng đến gần, nhất thời hí lên.

Lừa hí lớn tiếng, Trường Sinh giật mình.

Sư Thanh Y nhất thời tỉnh giấc, nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Trường Sinh ở xa xa vòng quanh một con lừa.

Trường Sinh chắp hai tay phía sau, khom lưng, nói với con lừa: “Ngươi đừng hí, ta là người tốt.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện Lạc Thần không biết lúc nào đã điều chỉnh vị trí, vốn dĩ Lạc Thần là mặt nhìn về phía nàng, lúc này Lạc Thần thay đổi phương hướng, đổi thành hướng ra phía ngoài, từ góc độ này nhìn xuống, đúng lúc có thể thấy được Trường Sinh ở bên kia. Nhưng chờ Sư Thanh Y chồm người ra nhìn thử, phát hiện ánh mắt của Lạc Thần dĩ nhiên vẫn nhắm.

Sư Thanh Y: “…”

Nàng không khỏi tự hỏi Lạc Thần rốt cuộc có thực sự ngủ hay không.

Con lừa vẫn đang hí, nó không thèm quan tâm người tốt không tốt, có người đến gần, nó liền đá mạnh chân sau. Trường Sinh thở dài, đang muốn buông tha suy nghĩ cưỡi lừa, kết quả một người từ bên kia sân vòng qua, đến gần con lừa, con lừa cảm giác được lại có người đến, chân đá càng lợi hại hơn, người kia thân pháp nhanh như thiểm điện, không biết làm thế nào lại tránh được, đi đến bên cạnh con lừa, đặt tay lên lưng nó.

Sư Thanh Y lập tức trở nên cảnh giác, nàng nhìn dáng vẻ của người đến, là Đồ tỷ kia. Tuy rằng tóc bạch kim bọn họ đều gọi người này là Đồ tỷ, nhưng người này kỳ thực rất trẻ tuổi, thoạt nhìn bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, một người trẻ tuổi như vậy, trong nhóm người lại có địa vị cao như vậy chắc là có thủ đoạn kinh người nào đó.

Không biết Đồ tỷ này làm gì, con lừa rất nhanh yên tĩnh, không đá hậu nữa. Nó tựa hồ rất nghe lời Đồ tỷ, Đồ tỷ vỗ tay một cái trước mặt con lừa, nó liền ngoan ngoãn theo sát nàng mà đi, Trường Sinh quả thực nhìn đến ngây người. Đồ tỷ dẫn con lừa đến trước mặt Trường Sinh, nàng cao hơn Trường Sinh, nên khẽ rũ mắt nhìn Trường Sinh.

Tuy rằng cách khá xa, nhưng đôi mắt của Sư Thanh Y vẫn thấy rất rõ, nàng cảm giác Đồ tỷ này một chút thay đổi so với lần trước nhìn thấy, trước đó nhìn thấy nàng dáng vẻ giống như một cái xác sống, nói cũng không nói, dáng vẻ âm trầm, lúc này không biết vì sao nhìn qua đã có một chút sinh động, nhất là ánh mắt, lúc nhìn Trường Sinh, có thể rõ ràng nhìn ra trong ánh mắt của nàng có một loại tâm tình kỳ quái bắt đầu khởi động.

Lúc Đồ tỷ nhìn Trường Sinh, nhìn rất chuyên chú.

Trường Sinh nói: “Con lừa này là ngươi nuôi sao? Thật nghe lời ngươi.”

Đồ tỷ nói: “Không phải, ta chỉ là đi ngang qua.”

Nàng lại nhìn Trường Sinh một lúc, nói: “Ngươi là muốn cưỡi nó sao?”

Trường Sinh gật đầu nói: “Nhưng nó rất hung. Bất quá ta không cưỡi cũng không sao, ta chỉ là hiếu kỳ.”

Sư Thanh Y nhìn Trường Sinh tự nhiên nói chuyện cùng Đồ tỷ, tâm tình nhất thời trầm xuống, nàng lo lắng không ngớt, Trường Sinh làm sao có thể cùng người xa lạ nói chuyện. Đây không phải một người xa lạ bình thường, Sư Thanh Y tự vấn cho dù nàng giao tiếp  cùng người xa lạ này, cũng phải ở trạng thái hoàn toàn cảnh giác.

Đồ tỷ trầm mặc một chút, lại đi đến bên cạnh con lừa, sau đó nàng làm một động tác càng thêm cổ quái. Tay nàng đặt trên đầu con lừa, đến gần bên tai nói, môi khẽ động, Sư Thanh Y rất nỗ lực muốn nghe được, nhưng lại nghe không hiểu, bởi vì  Đồ tỷ căn bản không nói cái gì, nàng chỉ là bên tai con lừa phát ra vài âm tiết rất xa lạ, không biết đó rốt cuộc là có ý gì.

Đồ tỷ nói với Trường Sinh: “Hiện tại ngươi có thể cưỡi nó.”

Trường Sinh vẫn là có chút cố kỵ, thử đến gần con lừa, phát hiện nó dĩ nhiên không đá hậu giống như trước đó, mà chỉ yên lặng đứng tại chỗ, tựa như một con ngựa đang chờ chủ nhân của mình.

Trường Sinh vui vẻ, muốn tiến lên, Sư Thanh Y trong lòng bối rối, Trường Sinh làm sao có thể cưỡi lừa cùng người xa lạ, nàng mặt băng bó muốn đứng lên, nhưng Lạc Thần còn đang nằm trên đùi nàng, tựa hồ ngủ say, nàng lại sợ đánh thức Lạc Thần, trong nháy mắt tiến thối lưỡng nan.

Bên kia Đồ tỷ nhìn lưng con lừa một chút, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên lưng con lừa.

Trường Sinh nhìn thấy cử động này của của nàng, biết đây là muốn để lưng lừa sạch hơn một chút, cho nên mới giúp nàng lót áo khoát. Trường Sinh nghiêng người ngồi lên áo khoác của Đồ tỷ, hai chân kinh hoảng, Đồ tỷ lại vỗ đầu con lừa, nó theo động tác của nàng, để Trường Sinh cưỡi, chậm rãi bước đi.

Trường Sinh ngồi trên lưng lừa, căn bản không cần lo lắng ngã xuống, mà Đồ tỷ ở phía trước chỉ thị phương hướng.

Trường Sinh một bên đùa, một bên hỏi Đồ tỷ: “Ta là Trường Sinh, ngươi tên gọi là gì?”

“Tân Đồ.”

Trường Sinh cười nói: “Tân cô nương.”

Đối với cách xưng hô Tân cô nương của Trường Sinh, Tân Đồ tựa hồ cũng không cảm thấy có gì khác thường, dường như rất quen thuộc với giọng cổ khang của Trường Sinh, nàng chỉ gật đầu với Trường Sinh.

Sư Thanh Y: “…”

Nàng thực sự là gấp đến độ không được, Trường Sinh sao có thể chủ động đi hỏi tên của người xa lạ, chuyện này quá nguy hiểm, không thể bởi vì Tân Đồ kia giúp nàng một việc mà không cảnh giác như vậy.

Trường Sinh phát hiện dưới sự chỉ huy của Tân Đồ, con lừa vô cùng nghe lời,  bảo nó đi Đông, nó tuyệt không đi Tây, nàng nói: “Tân cô nương, ngươi biết tiếng lừa sao?”

Tân Đồ: “…”

Tân Đồ nói: “Nếu ta biết, ngươi cảm thấy hâm mộ?”

Trường Sinh gật đầu: “Có một chút.”

Tân Đồ lại nói: “Ta biết.”

Trường Sinh vô cùng chăm chú xác nhận: “Ngươi không được lư* ta, ngươi thật sự biết sao?”

Tân Đồ nhìn đôi mắt thuần túy giống như có thể phát ra ánh sáng của nàng, trầm mặc một lúc, nói: “Không biết, ta lư* ngươi.”

*Cánh nói trại âm, lư (con lừa) và lừa gạt phát âm gần giống nhau

Trường Sinh: “…”

Sư Thanh Y bắt đầu có chút đau dạ dày rồi, Trường Sinh gần đây luôn chơi đùa cùng Ngư Thiển, cũng không biết theo sau nửa thùng nước* như Ngư Thiển nàng đã học được những thứ ngỗn ngang gì, tại sao loại từ ngữ như lừa ngươi này cũng học được.

*Nửa thùng nước: ám chỉ những người kiến thức nửa vời

Mặt khác nàng cảm giác Tân Đồ này rất không tầm thường, từ hành động vừa rồi của Tân Đồ cho thấy, Tân Đồ tựa hồ biết làm sao điều khiển động vật. Sư Thanh Y chỉ là am hiểu thuần dưỡng động vật, thuần dưỡng là cần hao tổn rất nhiều tâm tư, còn phải dùng nhiều quan tâm, như vậy động vật mới có thể trung thành hồi báo. Nhưng Tân Đồ này không phải như vậy, nàng tựa hồ nắm giữ một loại phương thức điều khiển, cho dù là một con vật xa lạ đối với nàng, cũng sẽ trở nên nghe lời của nàng, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, hoài nghi nếu như nàng không chỉ có thể điều khiển động vật, như vậy nàng có khả năng điều khiển thứ khác hay không, tỷ như một số thứ nguy hiểm gì đó, thậm chí là — người.

Sư Thanh Y càng nghĩ càng đứng ngồi bất an, nàng muốn lập tức gọi Trường Sinh trở về, vì vậy nàng cầm lấy điện thoại di động trên bàn, muốn gọi điện thoại cho Trường Sinh.

Trường Sinh cảm giác được điện thoại chấn động, lấy ra xem thử.

Sư Thanh Y sững sốt, điện thoại chưa kịp chuyển được, Trường Sinh lại nhận được điện thoại. Nàng lập tức nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn về phía Lạc Thần ngủ trên đùi nàng, Lạc Thần vẫn lẳng lặng nằm, một tay gối lấy đùi nàng, bởi vì thị giác hạn chế, một tay khác của Lạc Thần nàng không nhìn thấy, không biết là đang làm gì.

Tân Đồ nói với Trường Sinh: “Điện thoại của ngươi đang rung, không nghe sao?”

Trường Sinh quay đầu lại nhìn về phía Sư Thanh Y và Lạc Thần ở xa xa. Sư Thanh Y cảm giác được ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu, giả vờ ngủ, trong lòng hiển nhiên là một gia trưởng thao nát tâm tư.

Trường Sinh cười nói: “Không cần nghe, chỉ là người nhà của ta gọi ta trở lại.”

Tân Đồ cũng nhìn theo ánh mắt của Trường Sinh, nhìn thấy xa xa một nữ nhân đang nằm trên đùi một nữ nhân khác, hai người đều đang ngủ, nói: “Các nàng đang ngủ, làm sao có thể gọi điện thoại gọi ngươi trở lại?”

Trường Sinh nói: “Gọi điện thoại chính là A Lạc nhà ta, nàng rất ít khi thực sự ngủ.”

Sư Thanh Y: “…”

Sư Thanh Y mở đôi mắt, thấy một tay khác của Lạc Thần khẽ động, lặng lẽ thu trở về, Sư Thanh Y nhìn kỹ mới phát hiện trong tay nàng đang cầm điện thoại, bỏ vào túi áo khoác, nhưng cả người nàng vẫn kiên trì gối lên đùi Sư Thanh Y, ngủ đến trầm tĩnh.

Sư Thanh Y: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net