Chương 394. Chung Nhận Thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm Ca không ăn cơm chiều, bụng đói kêu vang, ăn một bát mì là việc rất nhẹ nhàng. Mà lúc chiều hiện tại sinh ăn xong, hiện tại nàng lại muốn một bát mì lớn giống như giống như Âm Ca, ăn thì có thể ăn xong, nhưng Sư Thanh Y lo lắng nàng buổi tối ăn quá nhiều, ban đêm ngủ sẽ khó chịu, nên hỏi nàng: “… No rồi sao?”

Trường Sinh ở trước mặt Lạc Thần và Sư Thanh Y luôn luôn rất thành thực, nói: “No rồi.”

“… Vậy còn muốn tiếp tục ăn sao?”

Trường Sinh nhìn thoáng qua mì trong bát của Âm Ca đã sắp ăn xong, trong bát của nàng lại còn gần một nửa. Nàng có chút khó xử, nói: “Ta cũng muốn ăn xong.”

Nàng dùng chính là ‘cũng’, cũng giống như trước đó muốn ăn bát lớn, tâm tính muốn ‘như nhau’ là rất rõ ràng, thế nhưng nàng xác thực đã no rồi.

Lạc Thần từ lâu nhìn thấu loại tâm tư này của nàng, nói: “Ngươi có thể tạm thời giữ lại, ngày mai tiếp tục ăn, cũng ‘như nhau’.” Trường Sinh ngạc nhiên nói: “Vậy chẳng phải mì sẽ hỏng sao?”

Lạc Thần nói: “Sẽ không, chỉ là có một cách bảo quản khác. Hiện tại mì còn lại trong bát của ngươi đều đổ đi, đợi buổi sáng ngày mai, ta cùng với Thanh Y sẽ nấu cho ngươi một bát khác, phân lượng nhiều hơn bình thường một chút, cũng tương đương với ngươi ăn xong phần còn lại của tối nay, ngươi nói có phải ‘như nhau’ không?”

Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ trở nên vui vẻ: “Ta hiểu được, vậy ngày mai mì của ta chính là nhiều nhất, bát cũng là lớn nhất.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần dẫn dắt: “Dĩ nhiên, bát lớn nhất.”

Trường Sinh lập tức buông bát đũa, nói với Sư Thanh Y: “A Cẩn, đã ăn no rồi, ngày mai ngươi nấu cho ta một bát lớn nhất.”

Sư Thanh Y nhất thời thở dài một hơi. Nàng lo lắng Trường Sinh ăn quá no, nếu như trực tiếp khuyên can, dựa theo tính cách ngoan ngoãn của Trường Sinh nhất định sẽ đồng ý ban đêm không ăn nhiều, nhưng không đạt được mục tiêu ‘như nhau’, trong lòng Trường Sinh khó tránh sẽ có một chút mất mát, hiện tại Lạc Thần kiến nghị loại biện pháp này, có thể nói lưỡng toàn.

Sau đó Âm Ca cũng yên lặng ăn xong, Lạc Thần thu dọn bàn ăn, đi phòng bếp rửa chén. Mới vừa ăn xong không lâu, cần tiêu thực, Trường Sinh cùng Âm Ca cũng không thể lập tức đi ngủ, Sư Thanh Y và Lạc Thần liền ngồi cùng các nàng một lúc.

Ở đây chính là một trường hợp tương đối thích hợp để trò chuyện, Lạc Thần nói với Âm Ca: “Có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có  thể trả lời không?”

Âm Ca nhìn nàng chốc lát, gật đầu. Câu hỏi của Lạc Thần luôn ngắn gọn, đi thẳng đến trọng điểm: “Xuống hang  động trong thôn rồi, đúng không?”

Ánh mắt của Âm Ca hiện ra một chút kinh ngạc, tựa hồ không hiểu vì sao Lạc Thần sẽ biết, bất quá nàng cũng vô cùng ngắn gọn nói: “Phải.”

Lạc Thần nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói: “Hôm nay bọn ta gặp được một hài tử tên Tiểu Ích, hắn từng nói hắn rơi xuống động, gặp một vị tỷ tỷ, kỳ quái chính là hắn rõ ràng nhìn thấy vị tỷ tỷ này, nhưng lại không nhớ rõ bất luận điều gì liên quan đến nàng, cuối cùng từ dưới động trở lại trong thôn, cũng không biết bản thân rốt cuộc là làm sao trở lại, vị tỷ tỷ cứu hắn là ngươi?”

Âm Ca nói: “Phải.”

” Ngươi nhìn vào mắt hắn?”

“Phải.”

Đôi mắt của Âm Ca rất đặc biệt.

Lúc trước ở bên dưới Sư Trạch, Âm Ca được Phong Sanh mang theo chờ đợi ở bên kia, đã từng phát sinh qua sự việc tương tự, Phong Sanh bị Âm Ca nhìn thoáng qua, sau đó Phong Sanh không nhớ rõ bất cứ việc gì sau đó, ngay cả Âm Ca làm thế nào rời đi hắn đều không rõ.

Mà ở Hỗ Chủ Thôn, đôi mắt của Âm Ca thậm chí có thể tạm thời khiến Tang Thi mất đi năng lực hành động, dựa theo ý tứ trong lời nói của Âm Ca đến phân tích, chỉ cần là đại não có thể suy nghĩ, thậm chí là loại Tang Thi đầu óc hư thối, chỉ cần đối phương vẫn còn một phần năng lực tư duy, ánh mắt của nàng một khi tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, thì có thể tiến hành điều khiển hành động của đối với đối phương, trong quá trình điều khiển này, người bị đôi mắt của nàng nhìn qua sẽ không có bất kỳ ý thức tự chủ nào, cho nên sau khi Tiểu Ích rời khỏi động, đối với những chi tiết lúc cứu, cái gì đều không rõ, ngay cả dáng vẻ của Âm Ca cũng quên đi.

Âm Ca cứu Tiểu Ích, đồng thời dưới trạng thái hắn vô ý thức, dẫn hắn trở về thôn, điều này đồng nghĩa với một chuyện trọng yếu phi thường, đó chính là Âm Ca rất có khả năng rất quen thuộc với hang động , có lẽ nói, chí ít là rất quen thuộc đối với một khu vực  nào đó dưới động.

Dựa theo cách nói của Tiểu Ích, hắn rất dễ lạc đường, tức là gián tiếp nói dưới động có rất nhiều lối rẽ, sẽ có rất nhiều cơ quan đánh lừa thị giác, khiến người sản sinh ảo giác bị quỷ dẫn đường mà dẫn đến lạc đường, nhưng Âm Ca vẫn có thể dưới hoàn cảnh ác liệt này đưa hắn ra ngoài, như vậy Âm Ca đối với hang động trong thôn là quen thuộc, cũng là có khả năng.

Dĩ nhiên đây cũng chỉ là một loại khả năng, Lạc Thần từ trước đến nay cẩn thận, không có mười phần nắm chắc, sẽ không vọng đoán  suy luận, vì vậy nàng thử hỏi: “Xuống động mấy lần?”

Âm Ca nói: “Bốn lần.”

Đáp án không cần nói cũng biết, tới lui nhiều lần, làm sao có thể không quen thuộc.

” Nhưng…” Âm Ca lại đột nhiên đổi giọng.

Lạc Thần nhìn nàng, nàng mới nói: “Nhưng ta chỉ đi vào một khu vực bốn lần, dưới động không gian lớn đến không tưởng, vẫn có rất nhiều chỗ ta chưa đi qua.”

” Chỗ ngươi đi qua, có thể vẽ thành bản đồ không?” Lạc Thần hỏi.

Âm Ca nói: “Có thể.”

Vẽ bản đồ cần thời gian, Lạc Thần đã nói các nàng còn có thể ở lại trong thôn nghỉ ngơi một thời gian, Âm Ca có thể chậm rãi vẽ lại bản đồ những nơi nàng đi qua. Thật ra đối với nơi đã đi qua mà nói, bản thân Âm Ca coi như là một tấm bản đồ sống, vốn dĩ không cần vẽ ra, nhưng vẽ ra thành bản đồ cũng là có tác dụng nhất định, tỷ như nói khả năng đó có thể thấy được một ít quy luật phân bố của hang động, nếu như tiếp tục thăm dò khu vực chưa biết ở bên dưới, tiến hành hoàn thiện bản đồ, loại quy luật  này cũng sẽ càng thêm rõ ràng.

Nhưng Âm Ca lại nói: “Có thể vẽ thành bản đồ, nhưng có điều kiện.”

Nàng hôm nay tương đối lãnh đạm, không  nói nhiều, hiện tại hỏi nàng một câu nàng có thể trả lời một câu đã là rất tốt rồi. Nghe nàng nói có điều kiện, Lạc Thần cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nói: “Nói.”

Âm Ca tựa hồ cân nhắc một lúc, mới nói: “Điều kiện của ta là, sáng mai ăn mì, ta muốn một bát lớn nhất.”

Sư Thanh Y: “…”

…Đây rốt cục là đang tranh giành cái gì.

Trường Sinh: “…”

Lạc Thần lại vô cùng nghiêm túc nói: “Chuyện này sợ rằng rất khó. Vừa rồi ta vừa hứa với Trường Sinh, sáng mai nàng sẽ có bát lớn nhất, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

Sư Thanh Y: “…”

Trường Sinh cũng tâm hoa nộ phóng: “A Lạc nói đúng.”

Lạc Thần tựa hồ đang cùng Âm Ca đàm phán nói: “Ngay cả khi bát mì của ngươi sáng mai không phải là lớn nhất, bất quá như vậy mới có lợi. Sáng mai ta sẽ để Thanh Y làm riêng cho ngươi một đĩa rau, lại chiên một quả trướng, rau xanh cùng trứng chiên đều thuộc về ngươi, ‘không giống’ với bất cứ ai.”

Sư Thanh Y: “…”

Âm Ca nói: “Thành giao.”

Lạc Thần nói: “Thành giao.”

Vì vậy hai người trên bàn cơm đạt thành một chung nhận thức kỳ quái.

Câu hỏi kế tiếp, Lạc Thần hỏi: “Ở từ đường ngươi đề cập đến nam nhân trẻ tuổi, hắn ta đã làm gì trong từ đường?”

Âm Ca trả lời: “Ta chỉ gặp qua hắn ba lần, hai lần là một mình hắn, một lần cuối cùng bên cạnh hắn còn dẫn theo một thiếu niên, cụ thể trốn ở trong từ đường để làm gì, ta cũng không thấy, chỉ là thấy bọn họ đi vào từ đường, bất tiện theo vào. Sau đó bọn họ không trở về nữa, vốn dĩ bên trong có một vài thứ của nam nhân kia, hắn ở trong đó, nhưng sau khi bọn họ rời khỏi, căn phòng cũng trống rỗng, nên ta mới dọn vào.”

Sư Thanh Y đột nhiên nhớ đến gì đó, nói với Âm Ca: “Buổi sáng hôm nay, lúc sắp đến buổi trưa, có phải ngươi đang ở chợ hay không?”

Lạc Thần nghe vậy, đoán được điều gì đó, khẽ nhíu mày.

Âm Ca nói: “Phải.”

Lúc ở chợ, Sư Thanh Y đã từng nhận thấy hai ánh mắt bất đồng đang chăm chú nhìn các nàng, sau khi phát hiện một trong số đó là Tân Đồ, thì một bóng lưng nhanh chóng biến mất, đi vào con hẻm, khi đó nàng cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc, bất quá khi đó chỉ là hoài nghi, sau khi phát hiện Âm Ca cũng xuất hiện trong thôn thì mới  xác định.

Sư Thanh Y nói: “… Vì sao đi theo bọn ta?”

Âm Ca cúi đầu nói: “Không phải đi theo, ta lúc đó vốn dĩ ở ngay chợ, dự định mua kem, trong lúc vô ý thấy được các ngươi, lại phát hiện có người đang theo dõi các ngươi, nên ta cũng đi theo.”

Sau khi Sư Thanh Y nghe được, nhất thời hiểu rõ, thì ra cũng không phải Âm Ca đang theo dõi nàng và Lạc Thần, mà chỉ sợ Tân Đồ sẽ có hành động gì đó bất lời đối với các nàng, mới đi theo quan sát Tân Đồ.

“… Vậy mua được kem sao?” Sư Thanh Y hỏi nàng.

” Không có.”

Sư Thanh Y không nói gì nữa. Nàng nhớ đến Âm Ca trước đây quả thật là rất thích ăn kem, tuy rằng nàng hiện tại đột nhiên khôi phục dáng vẻ người lớn, nhưng sở thích hiện tại không thay đổi.

Lạc Thần đứng lên, nói với Âm Ca: “Đi theo ta.”

Âm Ca nhìn qua dường như có điều nghi hoặc, bất quá vẫn theo sau Lạc Thần, Lạc Thần dẫn nàng một đường đi đến phòng bếp, Sư Thanh Y cùng Trường Sinh nhìn cửa phòng bếp, không biết bên trong là tình huống gì, Trường Sinh nói: “A Cẩn?”

Sư Thanh Y khoát khoát tay, ý bảo Trường Sinh yên tĩnh, sau đó nàng phóng thích ngũ cảm, ngưng thần yên lặng nghe.

Lạc Thần biết Sư Thanh Y thính lực tốt, nhưng nàng không đóng cửa, hẳn là bởi  vì việc này để Sư Thanh Y biết cũng không sao cả, nàng dẫn Âm Ca đi, chủ yếu là không hy vọng Trường Sinh nghe được.

Trong phòng bếp, Lạc Thần nói với Âm Ca: “Ở chợ ngươi đã nhìn thấy ta.”

Âm Ca gật đầu nói: “Phải.”

Lạc Thần đoán được gì đó, nhưng vẫn muốn xác nhận lại: “Lúc ngươi nhìn thấy ta, lúc đó ta thế nào?”

” Ngươi cõng một cái sọt, ngồi sau xe đạp của a tỷ, ôm eo a tỷ.” Lời nói của Âm Ca bất đồng với Vũ Lâm Hanh, rất ít phóng đại, đều là nói thẳng, không mang theo cảm xúc gì, vì vậy nàng là chứng nhân mục kích quan trọng tại hiện trường lúc đó, tốt xấu gì cũng không nói cái gì mà giống như cô vợ nhỏ.

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y cũng nghe thấy: “…”

Yên lặng chốc lát, Lạc Thần nghiêm nghị nói: “Những lời ngươi vừa nói, trăm triệu không thể nói với người khác.” Âm Ca nhìn nàng.

Lạc Thần nói: “Nhất là không thể đề cập với Lâm Hanh. Ngươi nhớ kỹ, ta chưa bao giờ cõng cái sọt gì đó.”

Âm Ca: “….”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nói: “Nếu ngươi đồng ý, ngày mai ngươi sẽ nhìn thấy trong tủ lạnh có rất nhiều kem, ta giúp ngươi đi mua.”

Âm Ca thần sắc buông lỏng, gật đầu nói: “Thành giao.”

Lạc Thần nói: “Thành giao.”

Vì vậy hai người ở phòng bếp lại đạt thành một chung nhận thức kỳ quái nữa.

Bởi vì giọng nói của Lạc Thần rất khẽ, nên Trường Sinh một chữ cũng không nghe được, nàng lại không dám bám trước cửa phòng bếp nghe trộm, nhưng rồi lại phi thường hiếu kỳ, hỏi Sư Thanh Y: “A Cẩn, A Lạc đang nói gì, ngươi thính lực tốt, có nghe được gì không?”

Sư Thanh Y mặt băng bó nói: “… Ta không nghe thấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net