Chương 404. Truyền Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Mức độ mới cũ thế nào?” Lạc Thần nhẹ giọng hỏi.

Sư Thanh Y nói:” Tầng bích hoạ bên trong nhìn qua tương đối mới. Ngươi chờ một chút, ta xem kỹ lại.”

Không khí, hơi nước các nhân tố tự nhiên đều sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với bích hoạ, dẫn đến màu sắc bên ngoài bích hoạ bị phai nhạt, thậm chí bong tróc. Mà tầng bích hoạ bên trong vẫn nằm ở trạng thái cách ly, giống như ở vào một không gian bịt kín, đó là trạng thái thích hợp nhất để bảo tồn bích hoạ, thời gian trôi qua vết tích lưu lại trên bề mặt của nó là cực kỳ bé nhỏ.

Cho dù trung gian trải qua một đoạn thời gian lâu dài, ảnh hưởng sản sinh đối với nó thậm chí cũng có thể không kể đến, trạng thái của bức bích hoạ bên dưới, chính là rất tiếp cận với trạng thái lúc nó được tầng thứ hai bao  trùm.

Nếu như trước khi phủ thêm một lớp bích họa, tầng bích hoạ bên dưới là ảm đạm, như vậy hiện tại vẫn là vẻ ảm đạm của lúc trước. Nếu như trước khi bị che phủ, nó là mới, như vậy có nghĩa hiện tại nó cũng vẫn mới như lúc ban đầu.

Đây được xem là một phương pháp bảo tồn bích hoạ.

Sư Thanh Y sau khi xem qua, nói: “Tuy rằng tầng dưới nhìn qua mới hơn lớp bên ngoài, cũng tươi sáng hơn, nhưng đó cũng là tương đối, nếu như bỏ qua ngoại tầng tham chiếu, đơn độc quan sát, thật ra bích hoạ  tầng dưới  cũng không tính là đặc biệt mới, hiển nhiên vẫn bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng trong một thời gian nhất định.”

Nàng một bên quan sát, một bên dùng dao quân dụng cẩn cẩn dực dực mở rộng vết tích lộ ra thêm một chút: “Ngươi cảm thấy bích hoạ ngoại tầng đến nay niên đại khoảng chừng bao nhiêu năm?”

Lạc Thần nói: “Ngoại tầng bị nhiều nguyên nhân ảnh hưởng, không tiện suy đoán niên đại, bất quá ít nhất cũng phải có trăm năm, cụ thể là mấy trăm năm, rất khó xác định.”

Sư Thanh Y nói: “Bích họa bên dưới ta nhìn lại cảm thấy không được trăm năm, căn cứ lý luận bảo tồn bích hoạ, dáng vẻ hiện tại của nó, gần như nguyên trạng so với lúc được che phủ, nói cách khác có thể là mấy trăm năm trước đây, có người ở ở đây vẽ bích hoạ ở lớp dưới, qua vài thập niên lại có người ở phía trên vẽ một tầng bích hoạ khác, che phủ nó. Trung gian cách lâu như vậy, nhất định không phải bởi vì vẽ sai rồi mới vẽ lại.”

” Để che giấu.”

” Cũng không biết rốt cuộc che giấu cái gì.” Sư Thanh Y qua chỗ sâu trong thông đạo.

Bích hoạ rất nhiều, không nhìn thấy đầu cùng, nếu như phía dưới mỗi một bước bích hoạ đều có một tầng khác, vậy phải là một công trình quy mô cỡ nào.

Lột bích hoạ là một việc đòi hỏi sự cẩn thận, một chút sơ ý sẽ dễ phá hỏng hình ảnh bên dưới, cho dù lột xong bức bích họa trước mắt, với thời gian hiện tại của mọi người mà nói, cũng không khả thi, huống hồ số lượng lại lớn như vậy.

” Có mệt hay không?” Sư Thanh Y lúc này nhìn xuống: “Để ta xuống đi.”

Lạc Thần ngẩng đầu nhìn nàng: “Không mệt. Ngươi ở trên đó lột tiếp một phần nữa, nhìn xem có phát hiện gì.”

Sư Thanh Y giọng nói mềm nhẹ: “Vậy ngươi không nên ngẩng đầu, để tránh bị bụi rơi vào mắt.”

Lạc Thần nghe Sư Thanh Y dặn nàng không nên ngẩng đầu, liền dời tay xuống, khuôn mặt tiếp tục dán sát thân thể Sư Thanh Y, hai tay như cũ ổn định đem nàng cử cao.

Sư Thanh Y cảm giác lúc nàng dán chặt như vậy,  có cảm giác yên tĩnh cùng ấm áp, động tác trong tay lại nhanh hơn, chỉ hy vọng có thể sớm hoàn thành việc này, cũng có thể để Lạc Thần mau chóng nghỉ ngơi.

Hai người ở chỗ này chuyên tâm lột bích hoạ, cũng tiến hành chụp ảnh.

Đội ngũ bởi vì xem tiến triển của nội dung trong bích hoạ, đều trước sau đi xa, Vũ Lâm Hanh thậm chí đã đi sâu vào trong, cách phía sau nàng một quảng, chính là Ngư Thiển, sau nữa là Phong Sanh và Tô Diệc, tiếp đến là Âm Ca, sau nữa là Thiên Thiên, Trường Sinh đi rất chậm, gần Sư Thanh Y và Lạc Thần đang ở cuối đoàn người nhất.

Cũng là bởi vì Vũ Lâm Hanh cách quá xa, ánh sáng đèn pin của mọi người cũng không nhất trí, hơn nữa đều gần gũi quan sát bích hoạ gần mình, nguồn sáng vẫn chưa khuếch tán, điều này dẫn đến không gian trong thông đạo trở nên mông lung, có cảm giác hư ảo quang ảnh di động.

Lúc này, Vũ Lâm Hanh quay đầu lại, muốn nhìn một chút đội ngũ có đuổi kịp hay không, kết quả nàng vừa nhìn, nhất thời thay đổi sắc mặt.

Mặt sau cùng đó là người nào?

Nàng nhìn thấy cuối cùng của đội ngũ, gần một bức bích hoạ, thình lình đứng một cái bóng vô cùng cao.

Bởi vì ánh sáng quá mức ảm đạm, lại quá xa, nàng căn bản thấy không rõ người kia là dáng vẻ gì.

Cách quá xa, nhìn người ở xa xa, bóng người nhìn qua sẽ thu nhỏ lại, tuy rằng chỉ là mơ mơ hồ hồ nhưng nàng căn cứ vị trí tham chiếu trên thạch bích cho thấy, không ai có thể cao đến vị trí của bức bích hoạ kia, trừ phi người này dị thường cao lớn, mới có thể với tới.

Vũ Lâm Hanh càng xem càng cảm thấy không thích hợp, trong đội ngũ sẽ không có người nào cao đến thái quá như vậy, rốt cuộc là từ đâu nhảy ra.

Hơn nữa khiến nàng càng kỳ quái chính là, thế nào biểu tỷ nàng và Sư Sư không thấy nữa, lại đột nhiên có một cái bóng cao như vậy, hơn nữa cái bóng này tựa hồ còn đang làm gì đó trên bích họa.

Vũ Lâm Hanh như lâm đại địch, nhưng loại thời gian này, lại không thể ra tiếng hô lên, để tránh khỏi đả thảo kinh xà, nàng liền rút súng ra, lắc lắc với Ngư Thiển đang ở gần nàng nhất.

Khóe mắt Ngư Thiển liếc đến chỗ Vũ Lâm Hanh, nhìn nàng.

Vũ Lâm Hanh một tay cầm súng, một tay nâng cao, như là đang khoa tay múa chân miêu tả độ cao trên không trung, yên lặng dùng sức ra dấu với Ngư Thiển: “Có một người đặc biệt đặc biệt cao trà trọn vào đội ngũ, ở ngay phía sau, ngươi bảo người ở phía sau cẩn thận một chút, không nên phát ra âm thanh, lát nữa chúng ta ra tay bất ngờ, bắt giữ nó.”

Ngư Thiển mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Vũ Lâm Hanh gấp đến độ giậm chân, vì vậy nàng càng thêm ra sức khoa tay múa chân, tận lực vươn cánh tay, biểu thị vóc dáng của người kia thực sự đặc biệt cao.

Ngư Thiển lúc này mặt lộ vẻ vui mừng, ra dấu OK với Vũ Lâm Hanh, ý tứ là nàng đã hiểu.

Vũ Lâm Hanh nhất thời vui mừng, lập tức ra dấu Ngư Thiển truyền lời cho người phía sau.

Ngư Thiển xoay người, giơ tay với Phong Sanh và cao đang cách nàng một khoảng, yên lặng khoa tay múa chân biểu đạt nội dung: “Giơ tay lên.”

Phong Sanh và Tô Diệc nhất thời sững sốt, không rõ nàng là có ý gì, hai mặt nhìn nhau.

Hai người bọn họ theo Vũ Lâm Hanh đã lâu, đối với phương thức điệu bộ của Vũ Lâm Hanh trái lại quen thuộc, nhưng đối với phương thức ra dấu của Ngư Thiển, còn không quá quen thuộc, nên hoàn toàn không biết Ngư Thiển đang nói cái gì.

Ngư Thiển tiếp tục giơ tay, ra sức, khoa tay múa chân.

Phong Sanh và Tô Diệc không thể làm gì khác hơn là học theo, hướng Âm Ca ở phía sau giơ hai tay lên, giống như đầu hàng.

Âm Ca: “…”

Phong Sanh một bên nhấc tay, một bên chỉ người phía sau Âm Ca, ý là muốn Âm Ca tiếp tục chuyển lời.

Âm Ca xoay người, dùng tay ra hiệu cho Thiên Thiên ở phía sau, lại chỉ Phong Sanh và Tô Diệc, rồi tiếp tục chỉ vào đầu mình, đại ý là: “Xem không hiểu, có thể là bọn họ có bệnh.”

Thiên Thiên: “…”

Thiên Thiên đối với cử chỉ này vẫn có hiểu biết nhất định, nàng ra hiệu, kiên trì hỏi Âm Ca: “Bọn họ làm như thế nào?”

Âm Ca trái lại có thể nhìn hiểu dấu hiệu của Thiên Thiên, liền giơ hai tay lên.

Thiên Thiên cảm giác nàng hẳn là đang mô tả độ cao, cũng có nghĩa là đang nói cho nàng biết, muốn những người phía sau chú ý nội dung của bích hoạ ở trên cao, hơn nữa muốn thông qua dấu hiệu này yên lặng thông báo, có thể thấy được nội dung ở độ cao này tất nhiên có huyền cơ.

Hơn nữa ở vị trí của Thiên Thiên, nàng là có thể thấy tình huống của Sư Thanh Y và Lạc Thần, cũng biết Lạc Thần hiện tại là đang cử cao Sư Thanh Y, lột bích hoạ, độ cao của bức bích họa, tương đương với vị trí Âm Ca mô tả.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là hợp lý nhất, nhìn Trường Sinh ở phía sau khoa tay múa chân ra hiệu: “Tâm can bảo bối, bích hoạ ở độ cao này có vấn đề, ngươi bảo hai người các nàng chú ý một chút.”

Nàng tâm tư nhẵn nhụi, lo lắng mọi người phía trước là dựa vào thủ ngữ truyền lời, suy đoán đây là xuất phát từ nguyên nhân gì đó, tốt nhất là không nên phát ra âm thanh, cũng không  thể đi lại, vì vậy lại bổ sung: “Đừng lên tiếng, đừng kinh động thứ gì đó, đứng ở tại chỗ không nên cử động.”

Trường Sinh luôn lo lắng nhất là Sư Thanh Y và Lạc Thần, vừa thấy có chuyện, liền lo lắng là có nguy hiểm.

Chỉ là Sư Thanh Y đang chuyên tâm chăm chú nhìn bích hoạ, Lạc Thần ở bên dưới ôm nàng, Trường Sinh sợ các nàng không nhìn thấy, lập tức dùng đèn pin chiếu vào hai người, lay động đèn pin.

Quang ảnh chập chờn, Lạc Thần lúc này mới quay lại, Sư Thanh Y cảm giác được, cũng nhìn đến.

Trường Sinh nâng tay ra hiệu với Sư Thanh Y: “Bích hoạ ở độ cao này, bên trong sợ là có nguy hiểm, các ngươi cẩn thận một chút. Đừng lên tiếng.”

Sư Thanh Y nhíu mày.

Nguy hiểm?

Lạc Thần ôm nàng, lui lại phía sau vài bước.

Cùng lúc đó, Vũ Lâm Hanh ở chỗ xa nhất vừa nhìn, nhất thời sợ ngây người, thứ cao cao vóc dáng bóng đen này là chuyện gì xảy ra, cư nhiên còn dám đi tới đi lui, quả thực to gan lớn mật. Sư Sư và biểu tỷ nàng rốt cuộc đi đâu rồi, sao lại tùy ý bóng đen này lúc ẩn lúc hiện, lẽ nào đã xảy ra chuyện?

Vũ Lâm Hanh phẫn nộ dâng trào, xem ra không thể âm thầm bắt được đối phương rồi, phải chính điện đánh một trận. Dù sao thì nàng trên mặt đất dưới mặt đất đã gặp nhiều cục diện lớn, không có gì phải sợ, nàng cầm súng chạy nước rút xuống lên.

Ngư Thiển vừa nhìn thấy nàng vô duyên vô cớ bắt đầu chạy bộ, cũng bắt đầu bước nhanh, Phong Sanh và Tô Diệc càng không nói một lời, bất luận tiểu thư nhà bọn họ muốn làm gì, bọn họ cũng sẽ toàn lực ủng hộ, nên cũng lập tức xông đến.

Âm Ca đứng bất động, nhìn vài người từ bên cạnh lướt qua..

Thiên Thiên mắt thấy Vũ Lâm Hanh dẫn người xông đến, cự ly càng lúc càng gần, cho dù tâm tư nhẵn nhụi đến đây, nhất thời cũng không phản ứng kịp. Nàng không biết Vũ Lâm Hanh bởi vì quá xa dẫn đến hoa mắt, cũng không biết nội dung truyền đạt lúc đến chỗ Ngư Thiển đã bị sai lệch, đây đã là một cái hố to, cho dù thông minh hơn  cũng không cứu vãn được.

Vũ Lâm Hanh xông đến vị trí của Thiên Thiên, đột nhiên dừng bước.

Ba người ở phía sau cũng dừng lại.

Vị trí này của Thiên Thiên tầm mắt rất rõ ràng, Vũ Lâm Hanh bóng đen đặc biệt cao lớn vóc dáng cổ quái kia đã không thấy đâu nữa, mà tại vị trí của bóng đen, đứng Sư Thanh Y và Lạc Thần, Lạc Thần hai tay ôm Sư Thanh Y, duy trì tư thế đem Sư Thanh Y cử cao.

Bởi vì hai người dán sát, từ ánh sáng ảm đạm nhìn lại, tựa như một thân ảnh cao thái quá.

Vũ Lâm Hanh: “…”

Sư Thanh Y lỗ tai đỏ bừng, lập tức vỗ nhẹ Lạc Thần, Lạc Thần nhẹ nhàng thả nàng xuống.

Vũ Lâm Hanh nhất thời hiểu được, hổn hển: “Thế nào là các ngươi! Ta nói các ngươi là muốn hù chết ai a!”

Sư Thanh Y không hiểu ra sao, cùng Lạc Thần tiến lên. Sư Thanh Y hỏi Vũ Lâm Hanh: “Xảy ra chuyện gì? Đột nhiên xông đến, bọn ta mới bị ngươi hù dọa.”

Mắt thấy Vũ Lâm Hanh lên tiếng, bầu không khí không dám nói lời nào chỉ có thể dùng thủ ngữ trước đó nhất thời biến mất, nhóm người lần lượt xông đến.

Sư Thanh Y hỏi Trường Sinh, rốt cuộc là ai nói cho nàng biết có nguy hiểm, Trường Sinh chỉ chỉ Thiên Thiên, Thiên Thiên chỉ vào Âm Ca Âm Ca hờ hững chỉ Phong Sanh và Tô Diệc, Phong Sanh và Tô Diệc ủ rũ chỉ vào Ngư Thiển.

Ngư Thiển đầu tiên là sững sốt, sau đó dùng ngón tay chỉ về phía Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vũ Lâm Hanh đại khái cũng biết chân tướng, nguyên nhân căn bản nhất chính là con cá này truyền đạt sai ý của nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là đem tình huống từ đầu đến cuối nói lại một lần.

Sau khi nói xong, đội ngũ trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Vũ Lâm Hanh nghiêm túc nhìn Ngư Thiển: “Vị Ngư tiểu thư này, ta cảm thấy ngươi hẳn là tiếp nhận khóa huấn luyện thủ ngữ của bọn ta.”

Sư Thanh Y các nàng luôn có một bộ thủ ngữ của bản thân, dấu hiệu nào đại biểu từ ngữ nào, đều có đối ứng, Vũ Lâm Hanh và các nàng cùng nhau xuống đất, đối với bộ thủ ngữ này dĩ nhiên hiểu biết, Thiên Thiên càng là rành mạch từng câu, Trường Sinh cũng không cần phải nói. Trước đây mấy người các nàng giao tiếp bằng thủ ngữ không có bất kỳ cản trở gì, Vũ Lâm Hanh cũng không nghĩ tới lần này dĩ nhiên bại trong tay Ngư Thiển.

Nói xong, Vũ Lâm Hanh trừng mắt nhìn Sư Thanh Y và Lạc Thần: “Còn có, ai bảo hai người các ngươi không có việc gì chơi cử cao làm gì!”

Sư Thanh Y: “…”

… Chú ý từ ngữ một chút.

Vũ Lâm Hanh bị đôi mắt đỏ rực của nàng nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi.

Lạc Thần trái lại nhất quán bình tĩnh: “Bích hoạ vị trí quá cao, chỉ có như vậy mới có thể với tới.”

Sư Thanh Y vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi được Lạc Thần cử cao bị nhiều người nhìn thấy, hận không thể tìm một cái khe để chui vào, nàng lập tức nhân cơ hội nói sang chuyện khác: “Chúng ta phát hiện dưới bích hoạ còn có một tầng bích hoạ khác, thử lột ra một mảng nhỏ, không thể lột quá nhiều, một là dễ bị người phát hiện, hai là chúng ta cũng không có thời gian và điều kiện để lột bích hoạ trên diện rộng.”

Chiêu này của nàng quả nhiên có hiệu quả, mọi người vừa nghe có song tầng bích hoạ, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, lần lượt đến bên dưới bức bích hoạ được lột một mảng, ngẩng đầu nhìn kỹ.

” Như vậy cũng nhìn không ra tầng bên dưới rốt cuộc là cái gì.” Thiên Thiên nói.

Sư Thanh Y gật đầu: “Chỉ có thể nhìn ra bích hoạ tầng dưới cùng sắc điệu thanh thoát, bích hoạ tầng ngoài sắc điệu âm trầm, tuy rằng nhìn không ra nội dung, nhưng cũng có thể đoán được là phong cách tuyệt nhiên bất đồng.”

Lúc này, Lạc Thần đột nhiên ra hiệu, ý là bảo mọi người đừng lên tiếng.

Vũ Lâm Hanh vừa rồi còn bởi vì thủ ngữ, gây nên trò cười, trong lòng khinh bỉ: “Nơi này rất an toàn, đừng dùng thủ ngữ nữa, có cái gì nói thẳng là được rồi.”

Sư Thanh Y cũng nâng tay lên, mô tả cao độ, ý là đặc biệt đặc biệt cao. Nhưng ra hiệu như vậy, tựa hồ cũng không thể hoàn chỉnh biểu đạt định nghĩa của nàng đối với loại độ cao này, vì vậy nàng thậm chí kiễng chân, lại nâng cao hai tay.

Vũ Lâm Hanh: “…”

Sư Thanh Y ra hiệu xong, cùng Lạc Thần yên lặng nhìn Vũ Lâm Hanh .

Vũ Lâm Hanh bị ánh mắt của các nàng nhìn đến cả người rét run, sau đó phát hiện tất cả mọi người ở đây không lên tiếng, nàng cảm giác được không thích hợp, liền quay đầu nhìn lại.

Ở ngay vị trí rất xa của nàng trước đó, chiếu ra một cái bóng cao gầy.

Cái bóng này có thể đã không thể xưng là cao gầy nữa, nó thực sự rất cao,  cái bóng in xuống mặt đất, lại in lên trên tường, không chút nào khoa trương nói, nó ít nhất cao bốn năm thức, tựa một một cây gậy trúc.

Sau đó đầu của  cái bóng này đột nhiên khom xuống.

Thoạt nhìn giống như một người cao đến quỷ dị đang đứng, khom cổ để nhìn xuống  mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net