Chương 421. Đèn đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói xong, Sư Thanh Y đứng đó, cảm giác ánh mắt của Lạc Thần vẫn dừng trên mặt nàng.

Nàng đang muốn nói thêm gì đó, không nghĩ tới Lạc Thần trái lại hỏi nàng trước: "Buổi chiều ngươi có tính toán gì không?"

" Buổi chiều ta không có việc gì." Sư Thanh Y nói: "Hiện tại Nhất Thủy ở chỗ này, chúng ta bất tiện xuống động lần nữa, phải đợi Nhất Thủy an toàn rời khỏi sau đó mới có thể đi xuống, mấy ngày này đều sẽ tương đối thanh nhàn. Thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?"

Lạc Thần nói: "Nếu không có chuyện gì, buổi chiều ta muốn đi chợ mua đồ, ngươi đi cùng ta sao?"

Sư Thanh Y nhất thời hiểu được, không khỏi mỉm cười: "Chuyện này không cần hỏi, dĩ nhiên là đi cùng ngươi a. Ngươi cũng không biết chạy xe đạp, ta không chở ngươi, như vậy như vậy, lẽ nào ngươi đi bộ sao?"

Lạc Thần yên lặng chăm chú nhìn nàng.

Sư Thanh Y nắm lấy cổ tay nàng, lay động, thông minh mà cầu xin tha thứ: "Ta nói sai rồi, là ta muốn chở ngươi, cơ hội khó có được, ngươi để ta chở ngươi thêm vài lần đi."

Lạc Thần đưa tay, nhẹ nhàng nhéo gương mặt của nàng: "Hồ đồ, lần thứ ba."

Sư Thanh Y: "..."

Hai người trở lại phòng khách, Nhất Thủy mới vừa nói chuyện với Vũ Lâm Hanh xong, Vũ Lâm Hanh lập tức gọi điện thoại an bài một thuộc hạ tin cậy, ngày mai sẽ đến đón hắn đi, Nhất Thủy liên tục nói lời cảm tạ. Có thể là trước đó đã trải qua không ít vất vả, thiếu niên như hắn có chút không chống đỡ nổi, trở về phòng ngủ.

Mắt thấy ngoại trừ Nhất Thủy, mọi người còn lại vẫn có mặt đầy đủ, Sư Thanh Y liền nói việc tạm dừng xuống động, khiến mọi người cố gắng nghỉ ngơi.

Vũ Lâm Hanh tựa ở trên sô pha, có chút chản nản: "Vốn dĩ lúc xuống dưới vẫn không cảm thấy, lúc này đột nhiên không xuống nữa, thật là có chút không quen. Trong thôn này cũng không có gì tiêu khiển, làm sao giết thời gian đây?"

Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ ra một chủ ý: "Nếu không chúng ta chơi đánh bài đi?"

Nàng vẻ mặt nóng lòng muốn thử, từ lâu đã quên câu 'bản tiểu thư không biết chơi bài, ta là một người có tinh thần cao thượng, kiên quyết chống lại loại tiêu khiển thấp kém này' mà nàng nói ở Quý Thọ Thôn, quên đến chín tầng mây.

Ngư Thiển là người đầu tiên hưởng ứng: "Ta chưa bao giờ chơi bài, phải chơi thế nào?"

"Cái này rất đơn giản, ta dạy cho ngươi." Vũ Lâm Hanh cười hì hì: "Không đến mấy ván, ngươi sẽ hiểu."

Ngư Thiển hiếu học ánh mắt phát sáng, lập tức đồng ý.

Trường Sinh nhìn Sư Thanh Y một chút, lại nhìn về phía Lạc Thần, sau đó lần thứ hai nhìn về phía Sư Thanh Y, cứ qua lại như thế.

Sư Thanh Y bị dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng chọc cười, nói: "Muốn chơi thì chơi đi, ngươi không biết, có thể vừa chơi vừa học."

Trường Sinh vui vẻ, vội vã ngồi xuống sô pha.

Mắt thấy hai cái nửa thùng nước gia nhập, Vũ Lâm Hanh cười đến giống như một con sói đuôi to, nàng cầm một bộ bài đến, đặt trên bàn trà, nói: "Lúc này chúng ta không chơi đấu địa chủ nữa, bốn người một ván, chơi loại đơn giản nhất, xem ai đánh hết bài trong tay trước. Bây giờ còn thiếu một người, ai đến?"

" Ta đến trước đi." Thiên Thiên cười nói: "Lát nữa ai muốn chơi thì thế chỗ ta."

Bốn người liền thực sự bắt đầu chơi bài, Trường Sinh và Ngư Thiển hoàn toàn không biết chơi, Thiên Thiên kiên trì giải thích quy tắc cho các nàng. Sau vài ván, hai cái nửa thùng nước lắc lư, nhìn chung cũng lắc ra chút môn đạo, tuy rằng thua rối tinh rối mù, chí ít đã biết quy tắc ra bài.

Âm Ca thoạt nhìn thờ ơ không biết lúc nào cũng tiến đến, ở một bên nhìn, Vũ Lâm Hanh hỏi nàng có muốn cùng chơi hay không, nàng chỉ là lắc đầu, Vũ Lâm Hanh đành phải thôi.

Sư Thanh Y không chịu ngồi yên, trước khi đi đã quét dọn căn nhà.

Chỉ là dần dần nàng phát hiện, nàng đi nơi nào, Lạc Thần sẽ cùng đến nơi đó.

Nàng quét dọn, Lạc Thần cũng ở bên cạnh quét dọn, nàng lau bàn, Lạc Thần cũng lau bàn. Đôi khi Sư Thanh Y ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, Lạc Thần cũng không một tiếng động mà ngồi vào bên cạnh nàng, ngồi rất gần.

Cuối cùng Sư Thanh Y vào nhà bếp rửa trái cây, Lạc Thần cũng cùng tiến vào, hai người đem trái cây cắt thành từng khối nhỏ, bày ra đĩa, đi ra ngoài nhìn, đã thấy trên mặt Trường Sinh và Ngư Thiển dán vài tờ giấy dài nhỏ.

Sư Thanh Y: "..."

Bên chơi thua, trên mặt cần dán một tờ giấy, thua một lần sẽ tăng thêm một tờ giấy, thua càng thảm, tờ giấy càng nhiều, đây xem như một loại hình phạt tương đối phổ biến hiện nay.

" Hai người các nàng là lần đầu chơi bài, Vũ Lâm Hanh ngươi đừng chỉnh các nàng như thế." Sư Thanh Y đặt đĩa trái cây lên bàn, nói: "Ăn chút trái câu đi."

Trường Sinh và Ngư Thiển vừa nghe có trái cây ăn, không hẹn mà cùng nhìn Sư Thanh Y, theo mặt các nàng xoay qua, tờ giấy trên mặt cũng lay động.

Vũ Lâm Hanh cầm bài, đánh xuống bàn, đắc ý nói: "Có câu nói như thế nào, dám chơi dám chịu, Trường Sinh, tới phiên ngươi."

Trường Sinh nhìn bài đờ ra, hiển nhiên không biết nên đi như thế nào mới tốt.

Sư Thanh Y đi đến phía sau nàng, nhìn bài của nàng vài lần, sau đó dùng ghi xiên một miếng trái cây, đưa đến trước mặt Trường Sinh.

Vị trí này của nàng thật ra rất có chú ý, không đưa đến bên môi Trường Sinh, mà đưa đến gần một loạt bài được xếp trên tay Trường Sinh, dùng nĩa thay cho kim đồng hồ, vừa vặn chỉ về phía một con bài trong số đó.

Trường Sinh lập tức ngầm hiểu, nghiêng người cắm một miếng trái cây, đồng thời cũng đánh con bài Sư Thanh Y chỉ điểm xuống.

Kế tiếp Sư Thanh Y liền đứng phía sau Trường Sinh, thỉnh thoảng đút nàng ăn trái cây, qua một lúc, Thiên Thiên cười nói: "Bài của tâm can bảo bối lần này rốt tốt a."

Kết quả một ván này Trường Sinh thắng, Ngư Thiển về cuối, trên mặt lại bị dán một tờ giấy.

Ngư Thiển ủ rũ, Trường Sinh nhìn về phía Lạc Thần, nói: "A Lạc, Ngư cô nương muốn ăn trái cây."

Ngư Thiển mờ mịt nói: "Ta chưa nói muốn nước trái cây."

" Không." Trường Sinh chăm chú nói: "Ngươi nhất định muốn ăn, trái cây rất ngon."

Lạc Thần đứng bên cạnh, người khác tuy rằng có thể thấy không rõ lắm, nhưng nàng đã sớm nhìn thấu nhất cử nhất động của Sư Thanh Y, cũng biết Sư Thanh Y đang mượn việc đút trái cây cho Trường Sinh làm ngụy trang, giúp Trường Sinh ra bài. Hiện tại Trường Sinh nói với nàng Ngư Thiển cũng muốn ăn trái cây, đơn giản là hy vọng Lạc Thần có thể giúp Ngư Thiển một tay.

Lạc Thần ghim một miếng trái cây đưa đến trước mặt Ngư Thiển, trên loạt bài của Ngư Thiển ám chỉ một phen, Ngư Thiển lúc này mới ngầm hiểu, ăn trái cây xong, đã ra bài thành công.

Lại một ván, Vũ Lâm Hanh kinh ngạc phát hiện, cư nhiên đến phiên trên mặt nàng bị dán tờ giấy.

Nàng quả thực chấn kinh rồi: "Ta... Ta thua?"

Thiên Thiên xem náo nhiệt: "Dám chơi dám chịu."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Nàng cũng không phải đèn cạn dầu, hồi tưởng một chút, từ lúc Sư Thanh Y và Lạc Thần đút trái cây, vận số của Trường Sinh và Ngư Thiển giống như tìm được đường sống trong cái chết, nàng lập tức lĩnh ngộ được huyền cơ trong đó, cả giận: "Thấy bài không nói mới là quân tử, Sư Sư và biểu tỷ nàng, các ngươi không thể giúp đỡ gian lận!"

Sư Thanh Y vô tội nói: "Bọn ta căn bản không có nói."

Vũ Lâm Hanh: "..."

" Cũng không thể đút trái cây!" Vũ Lâm Hanh nói.

Sư Thanh Y cười rộ lên: "Không đút nữa. Chỉ là các nàng vừa mới học, làm sao thắng được ngươi, ngươi đừng khi dễ các nàng, cũng chỉ chơi vui là tốt rồi, đừng dán tờ giấy nữa."

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.

Sư Thanh Y nhìn Trường Sinh, nói: "Ta phải cùng Lạc Thần đi chợ, ngươi ở đây chơi đi."

Đôi mắt đen láy của một đôi nhìn nàng, mềm nhẹ cầu khẩn: "A Cẩn đừng đi."

Sư Thanh Y: "..."

Ngư Thiển cũng đáng thường mà chăm chú nhìn Lạc Thần: "Lạc cô nương dừng bước."

Lạc Thần đứng ở tại chỗ.

Sư Thanh Y an ủi các nàng: "Đừng sợ, Vũ Lâm Hanh sẽ không dán tờ giấy lên mặt các ngươi nữa, các ngươi cho dù thua cũng không cần lo lắng."

Hai cái nửa thùng nước đồng thời nói: "Có thật không?"

Nhìn bộ dáng này của các nàng, có lẽ thật sự bị dán giấy đến phát sợ rồi, Sư Thanh Y nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Ngươi xem ngươi đã làm việc tốt gì."

Vũ Lâm Hanh đang ôm bụng cười đến nước mắt cũng sắp trào ra: "Được được được, không dán nữa, không dán nữa, hai tiểu khả ái a."

Có Vũ Lâm Hanh cam đoan, Trường Sinh và Ngư Thiển mới yên lòng. Sư Thanh Y và Lạc Thần ra sau nhà, tìm ra chiếc xe đạp và sọt trúc được giấu kín, dọc theo đường nhỏ mà đi chợ.

Dọc đường Sư Thanh Y một bên đạp xe, một bên hỏi Lạc Thần ngồi phía sau: "Ta thấy nguyên liệu trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều, một số thứ cũng có thể nhờ ông chủ quán ăn đưa đến giúp chúng ta, ngươi lần này đi chợ, là muốn mua cái gì đặc biệt sao?"

"Từ đâu suy đoán?" Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y chính kinh mà suy đoán: "Ngươi xem ngươi một chút cũng không muốn cõng cái sọt này, lần này lại không nói hai lời mà cõng lên, có thể cho ngươi hi sinh lớn như vậy, hẳn là muốn mua một thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với ngươi đi? Hơn nữa rất nhiều, nhiều đến cần mang sọt để chứa."

Lạc Thần: "..."

Sư Thanh Y triệt để không nhịn được, cười ra tiếng, gió thổi qua, tóc dài phiêu dật.

" Hồ đồ, lần thứ tư." Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y nóng nảy: "Điều này sao có thể tính là bốn lần rồi?"

Chiếu theo loại phép tính này, sau này nàng phải làm sao trả hết..

Lạc Thần siết chặt hai tay đang ôm eo nàng, nói: "Nhìn phía trước, đừng để ngã."

Đi đến chợ, Lạc Thần đi trước mua rất nhiều đèn lồng, để dễ dàng vận chuyển, tất cả đèn lồng đều được xếp lại, đến lúc đó cần bản thân tự mình lắp ráp, còn phối với vài cuộn dây treo.

Sư Thanh Y thực sự nghi hoặc, không hiểu vì sao Lạc Thần muốn mua nhiều đèn lồng như vậy, theo nàng, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết hoặc trang trí hội trường các loại, mới có thể dùng đến những đèn lồng này.

Nàng theo sau Lạc Thần đi lại trong chợ, thậm chí ngay cả trong hẻm cũng đi vào. Rất nhanh nàng phát hiện Lạc Thần đang tìm rượu, nhưng loại Lạc Thần cần, cũng không phải loại rượu thông thường trong các cửa hàng, sau khi nàng đến hiện đại, cũng không uống loại này, cho nên trên cơ bản chỉ có thể uống trà.

Thiên Thiên đã từng ủ vào vò rượu, Sư Thanh Y đặc biệt xin về một vò, Lạc Thần đại khái cũng biết đây là hiếm có nên mỗi lần cũng chỉ uống một chút.

Trong thôn này có vài hộ nhân gia sẽ sản xuất rượu gạo, Lạc Thần bái phỏng mấy nhà, cuối cùng chọn được một nhà, mua một vò rượu gạo, đặt ở trong sọt.

Mua rượu xong, Lạc Thần lại đến cửa hàng bán văn phòng phẩm, Sư Thanh Y lúc này mới phát hiện Lạc Thần là muốn mua cờ, hơn nữa là cờ vây.

Chọn mua hoàn tất, một buổi chiều cũng trôi qua. Hai người lách đường trở lại trong nhà, giấu kỹ xe đạp và sọt trúc, Lạc Thần đem những thứ mua được mang về phòng, sau đó cầm đống đèn lồng xuống lầu, nhờ Phong Sanh và Tô Diệc hỗ trợ cùng nhau bố trí dây đèn, ở phía sau ở phía sau sân nhà.

Hoàng hôn buông xuống, rất nhanh lại vào đêm, đèn lồng cuối cùng bố trí hoàn tất.

Những đèn lồng này số lượng đông đảo, toàn bộ sân sau ánh sáng lấp lánh, hơn nữa bầu trời ánh trăng treo cao, ánh trăng như nước và ánh đèn nhu hòa giao thoa cùng một chỗ, rơi vào sân nhà, quang ảnh lay động, tựa như mộng cảnh.

Sân sau đột nhiên trở nên xinh đẹp như thế, tâm tình mọi người vui sướng, mà ngay cả cơm tối cũng dọn bàn ra sân sau ăn.

Vũ Lâm Hanh vừa ăn vừa nói: "Biểu tỷ nàng ngươi thế nào đột nhiên có nhàn hạ thoải mái đến trang trí sân sau? Hôm nay là ngày mấy, là ngày lễ gì?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chỉ là những ngày gần đây gió đêm thư thích, muốn ra bên ngoài dùng cơm tối. Sân sau vốn dĩ ánh sáng không tốt, treo đèn lồng cũng có thể sáng sủa hơn rất nhiều, thuận tiện dùng cơm."

Buổi tối, mọi người lần lượt trở về phòng, sân sau lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Sư Thanh Y thu dọn hoàn tất, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ những việc làm thần làm lúc chiều, đang nghĩ đến nhập thần, nàng nghe được phía sau có người gọi nàng: "Thanh Y."

Sư Thanh Y quay đầu lại.

Lạc Thần nhìn nàng, nói: "Ngươi có mệt mỏi không?"

Sư Thanh Y nhìn xuống đồng hồ, cười rộ lên: "Bây giờ còn sớm, sao có thể mệt mỏi."

Lạc Thần tựa hồ suy nghĩ chốc lát, nói: "Vậy kế tiếp, ngươi có thể cho ta một chút thời gian không?"

Sư Thanh Y phát hiện thần sắc của nàng rất nghiêm túc, không khỏi có chút khẩn trương, hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Lạc Thần nhìn sang một bên, qua một hồi lâu nàng mới nhẹ giọng nói: "Ta muốn hẹn hò với ngươi."

Sư Thanh Y giật mình ở tại chỗ: "..."

Giọng nói của Lạc Thần thật ra vô cùng thấp, ánh mắt của nàng cũng là buông xuống, hàng mi dài che lấp vài tia câu nệ khó có thể phát hiện trong mắt.

Lỗ tai của Sư Thanh Y thoáng chốc đỏ đến sung huyết, Lạc Thần như thế biểu đạt muốn hẹn hò cùng nàng, nàng hoàn toàn là trở tay không kịp, một lát sau cũng không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.

Sững sốt hồi lâu, Sư Thanh Y mới khụ một tiếng, nói lắp gật đầu: "Được...được."

" Đi theo ta." Lạc Thần ở phía trước nói.

Sư Thanh Y mặt đỏ tim đập, cúi đầu đi theo sau nàng.

Hai người đến sân sau, sân sau đèn lồng rực rỡ, quang ảnh phủ xuống, giống như mộng cảnh.

Lạc Thần đứng dưới ánh đèn, nhìn nàng: "Hẹn hò ở nơi này, điều kiện hữu hạn, ngươi đừng cười ta."

Sư Thanh Y cuối cùng đã hiểu nguyên nhân nàng mua nhiều đèn lồng như vậy, lồng ngực như bị cái gì đó đè nặng, vội vã lắc đầu: "Sao có thể, rất đẹp."

Lạc Thần dẫn nàng đến trước bàn, Sư Thanh Y nhìn xuống, trên bàn bày một bàn cơ vây, những quân cờ đen trắng yên tĩnh nằm trong hủ cờ.

"Ta muốn cùng ngươi đánh cờ." Lạc Thần nói: "Được chứ?"

Sư Thanh Y liên tục gật đầu, gần như là khẩn trương mà ngồi xuống, ngồi vào bên của cờ đen. Lúc nàng chơi cờ luôn quen dùng quân đen, cho nên lần này là hoàn toàn vô thức mà ngồi xuống.

Lạc Thần ngồi ngay ngắn ở đối diện nàng, bên cạnh đặt hủ cờ trắng, yên tĩnh quan sát nàng.

Sư Thanh Y giương mắt nhìn nàng, nương ánh đèn nhu hòa, lúc này mới phát hiện Lạc Thần đã lấy dây buộc tóc trong bộ bạch y thời cổ đại ra, buộc ở sau đầu.

Tóc đen trên vai làm nổi bật sợi dây buộc tóc màu ngân bạch, hắc bạch phân minh, là một loại xinh đẹp đến cực điểm.

Sư Thanh Y thấy lúc nàng chơi cờ lại đặc biệt dùng dây cột tóc, nghĩ đến cái gì, nhất thời hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của Lạc Thần, trái tim dường như đột nhiên bị siết chặt.

" Bắt đầu đi." Lạc Thần nói: "Ngươi hạ cờ trước."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này phải kết hợp chương 420 trong mục lục, cũng chính là chính văn chương 417 – đã từng, cùng nhau xem, mới có thể hiểu rõ.

P/s: Có lẽ các nàng vẫn còn nhớ, trong quyển bút ký của tổ tiên Nhất Thủy từng nhắc đến việc hắn nhìn thấy thần nữ ngồi chơi cờ một mình trong lương đình, lúc đó trên cổ tay nàng quấn một sợi dây buộc tóc màu bạc, sau đó bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net