Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sự thực là: ai bảo tắm rửa thì không được mò tiếp?

Hơi nước bốc lên mịt mờ khắp phòng tắm, Cố Hi Chi lui lại hai bước rồi xoay người cởi áo khoác. Vừa cởi được hai cái lại bị Khúc Hi Chi ôm từ phía sau. Cố Hi Chi ngẩng đầu lên, đã thấy gò má Khúc Hi Chi tựa vào tai mình trong gương, hai tay cô cởi đồ giúp nàng, "Tiểu Cảnh."

"Hả... Sao..." Từ đầu đến cuối, nàng đều cảm thấy tư thế này khó chịu không thể tả.

"Ngày đó ở sân bay, sao em lại xuất hiện?"

Nghe cô hỏi câu này, gò má Cố Hi Chi lại ửng hồng, "Không phải... chị kêu tôi tiễn sao."

"Tôi cho rằng em sẽ không tới." Cô cởi áo nàng ra, "Tại sao đột nhiên lại quyết định như vậy?"

"Tôi..." Cố Hi Chi nhìn hai tay lộn xộn của cô trong gương, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Tôi không nói cho chị nghe đâu."

"Hửm?" Một tay cô thăm dò vào trong áo nàng, uy hiếp mò lên trên.

Cố Hi Chi bị doạ, ngăn tay cô lại rồi né tránh mọi phía, "Khúc Hi Chi, chị không được lộn xộn."

"Đó là một lời thú nhận đó." Hai tay cô vẫn không ngừng chuyển động.

Cố Hi Chi nhìn mái tóc đen dài tôn lên dáng vẻ ôn nhu của cô trong gương, sau đó lại nhìn tới bàn tay không an phận kia một lúc, rõ ràng quá mức tương phản mà, "Khúc Hi Chi, có phải rất lâu rồi chị không chạm qua phụ nữ?"

"Đúng vậy." Vẫn đúng là tính toán một chút, "Rất lâu rồi không chạm vào em."

"... Tôi nói là... trước khi gặp tôi kìa."

Khúc Hi Chi khẽ nhếch mày, "Hả?"

"Hình như chị..." Nàng liếc nhìn bàn tay cô lưu luyến trên thân thể của mình, to gan nói, "Giống như nhiều năm rồi không cùng người khác thân mật."

"..."

Có can đảm nói ra sự thật thì hậu quả là: Cố Hi Chi nhanh chống bị lột sạch sẽ rồi ném vào bồn tắm lớn. Còn quá trình thế nào thì Cố Hi Chi thật sự không muốn hồi tưởng đâu.

Sau khi vào bồn tắm, Cố Hi Chi cơ bản duy trì một loại trạng thái: Quỳ xuống, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu, nhắm mắt.

Tuy nàng nghe được âm thanh Khúc Hi Chi cởi quần áo, nhưng mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, Cố Hi Chi phải nhắm chặt hai mắt đưa lưng về cô trước cái đã.

Khúc Hi Chi nhìn thấy dáng vẻ nhát gan như thế của nàng, giả vờ tò mò hỏi, "Em không tắm hả?"

"Tôi..." Cảm giác được giọng nói của cô phát ra từ bên phải, nàng lại nhích sang bên trái, "Lát nữa tôi mới tắm."

"Ồ." Cô truy đuổi nàng, kéo tay nàng, "Vậy em giúp tôi tắm nha!"

Cố Hi Chi thu tay về, nàng có thể cảm giác được mặt mình nóng đến đáng sợ.

Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, còn nói thêm, "Nếu không giúp tôi tắm, thì... Tôi giúp em tắm ha!"

Cố Hi Chi che lại gò má, cảm giác mình sắp bùng cháy, "Không cần."

Khúc Hi Chi không nhịn được bật cười.

Cố Hi Chi nghe được tiếng cười của cô, nàng bực bội xoay người lại rồi nhìn vẻ mặt của cô qua khe hở giữa mấy ngón tay. Thấy cô đang cười giễu bộ dạng của mình, nàng càng lúng túng không thôi.

Tại sao cùng là phụ nữ, cô có thể xem như chẳng có gì, còn nàng lại sống dở chết dở đây?

Trong lòng ngổn ngang, Cố Hi Chi dứt khoát thả hai tay xuống, cố gắng trở nên thản nhiên một tí, "Tôi... bắt đầu tắm đây."

Khúc Hi Chi bất động nhìn nàng cười.

Nhìn vẻ mặt cô, tuy Cố Hi Chi có chút hối hận, nhưng vẫn nhắm mắt múc nước.

Tay chân lóng ngóng của nàng chỉ khiến người ta cảm thấy giống bị ăn hiếp. Khúc Hi Chi cười cười, nghiêm túc nói, "Hay là... tôi giúp em tắm nghen?"

Lần này cô không để nàng có cơ hội cự tuyệt, Cố Hi Chi kinh ngạc khi cô xịt vòi nước về phía ngực mình.

Trực giác nói cho Cố Hi Chi biết: nếu không né sẽ rất thảm. Nàng lập tức xoay người muốn chạy trốn, nhưng cơ thể vừa đi đã bị kéo trở lại. Tuy nàng quay lưng về cô, nhưng tư thế này so với đối mặt thực sự cũng không khá hơn chút nào.

Dòng nước ấm tạo nên một làn sóng gột rửa cơ thể, chạm vào da thịt rồi lập tức tản ra. Khúc Hi Chi vòng hai tay ôm lấy eo nàng, vuốt ve bụng dưới của nàng, "Chỗ này có cần tắm cho sạch không?"

Hai tay cô linh hoạt đến kỳ quái. Cố Hi Chi khó chịu ngăn tay cô lại, nhưng cô lại liên tục hướng lên trên, ra sức vuốt ve qua lại vị trí đó, nhẹ nhàng lướt qua, "Tắm thôi mà, cơ thể của em khẩn trương như vậy làm gì?"

"..." Chị đang nghĩ cái gì vậy hả?!

Cố Hi Chi kéo hai tay cô ra, sau đó thủ thân như gặp quân địch.

Khúc Hi Chi cũng không phụ lòng nàng phòng bị. Cô không thèm để ý tới tay bị nàng nắm chặt không tha, lại vòng thêm một vòng, chuẩn xác nắm chặt nơi nào đó, "Bây giờ có nói hay không, tại sao lại ra sân bay tiễn tôi?"

Nàng không hé miệng, cũng không từ bỏ ý định chống lại sự xâm lược.

Cố Hi Chi không trả lời, nàng dùng tay còn lại hợp lực đối phó đôi tay đang làm loạn của cô. Khúc Hi Chi cũng chẳng thèm tranh với nàng. Nàng chuyên tâm đối phó bên này, thì cô lại duỗi tay khác chạm bên kia.

Cố Hi Chi tránh không kịp, "... Tôi nói." Đầu hàng trước cái đã, tránh khỏi bị cô xâm lấn, từ từ bàn điều kiện sau, "Nhưng chị thả tôi ra trước đi."

"Em nói trước đi." Cô hoàn toàn không có dễ bị gạt đâu nha.

"Chị không thả thì tôi không nói." Nàng cũng thông minh chứ bộ.

Khúc Hi Chi cười cười, thả nàng ra rồi vòng tới trước mặt nàng, "Bây giờ nói được chưa?"

Cố Hi Chi nhìn cô, tầm mắt hơi nhìn xuống dưới, rồi lập tức cúi đầu, "Kỳ thực..." Âm thanh rất nhỏ, "Lúc đó tôi cảm thấy..." Nàng suy nghĩ mà dáng vẻ thoáng chốc rất thật lòng, "Nếu tôi không đi, có thể chị sẽ bỏ rơi tôi."

"Hả?" Cô khó hiểu.

"Kỳ thực, tôi biết có rất nhiều người khi yêu một người lại không thể làm gì được, cứ mãi yên lặng đứng tại chỗ chờ đợi người mình yêu quay đầu lại." Dừng một chút, "Nếu vậy thì phần tình cảm này vĩnh viễn sẽ không được đáp lại, dù có kiên trì tới đâu cũng vô dụng."

"Vậy nên em sợ tôi mất kiên nhẫn với em?" Suy nghĩ một chút, "Vì lẽ đó mà em đồng ý thừa nhận thích tôi?"

"Không phải vậy." Cố Hi Chi lập tức biện giải, gò má lại đỏ lên, "Tôi chẳng qua là cảm thấy..."

"Hmm?"

"Nếu để chị đi như thế, thì quá có lợi cho chị." Gò má nàng càng đỏ, "Chị làm chuyện đó với tôi..." Cách đến nửa ngày nàng mới nói hết câu, "Phải chịu trách nhiệm."

"..."

Khúc Hi Chi trầm mặc một lúc lâu, "Ra là vậy."

"Ừ"

"Nếu đã chịu trách nhiệm rồi mà không làm thêm nhiều lần giống vậy thì... tôi có thiệt thòi quá không ta?"

Cố Hi Chi lập tức ngẩng đầu đề phòng, "Chị... Có ý gì?"

"Nhìn mặt tôi là biết mà." Khúc Hi Chi nâng cằm nàng lên, "Dù gì cũng rãnh rỗi không có gì làm, hay là chúng ta làm ít việc... có ý nghĩa hơn nhé!?"

"Chị..." Nàng không kịp nói thì đôi môi đã bị chặn lại. Cố Hi Chi lập tức lui về phía sau một chút, lại bị bồn tắm cản.

Không gian có hạn, hành động bất tiện, huống hồ còn có nước trong đó. Cố Hi Chi tránh hai lần lại bị bồn tắm ngăn lại, nàng đành nỗ lực phòng vệ, duỗi một tay đẩy cô ra, biểu đạt sự phản đối.

Phạm vi hoạt động hạn hẹp khiến nàng không thể ra tay hết sức được, huống hồ hai người đều không mặc đồ. Cố Hi Chi chỉ sợ mình sẽ đụng trúng cái không nên đụng, đẩy mãi không ra nên đành đổi công làm thủ.

Vẫn là hai tay ôm ngực, quỳ gối, nhưng tư thế này thật sự rất khó để hôn môi. Khúc Hi Chi hôn lướt qua gò má nàng, thì thầm bên tai nàng, "Buông tay ra đi, được không?"

Hai tay cô vỗ vỗ đầu gối của nàng.

Cố Hi Chi lẩn tránh hô hấp của cô bên tai, "... Không được."

"Tại sao?" Cô không biết nàng thật sự không hiểu hay giả vờ ngu ngốc.

Cố Hi Chi nhìn cô, nhìn chằm chằm không tha.

Tuy ngồi trong bồn tắm che khuất hai đầu gối của nàng, nhưng lúc này mắt đã có chút cay cay. Bây giờ thả hai chân xuống... thì sẽ xoạc ra hai bên...

"Thì là không muốn." Nàng kiên định.

"Nhất quyết như vậy hả?!" Khúc Hi Chi cười cười, càng tới gần nàng một hơn một chút, "Vậy tự tôi ra tay đó nha."

"Chị định làm..." Lời còn chưa dứt thì eo nàng lập tức bị kéo lấy.

Khúc Hi Chi thừa dịp nàng đang hoảng loạn dùng sức tách hai chân nàng ra, bất thình lình ngã về phía trước, nàng liền kẹp chặt lấy cô, "Chị!" nàng trừng lớn hai mắt, "Chị đang làm gì!?"

"Đang giỡn với em á." Cô không thèm che giấu, hào hùng đáp lại.

Cố Hi Chi, "... Khốn kiếp!" Mặt nàng đỏ lên, "Tránh ra!"

"Tránh cái gì mà tránh!?"

"Chị..."

"Em khẩn trương như thế, tôi căn bản cũng động đậy không được, làm sao mà tránh ra đây!?" Cô thật là oan ức mà.

Rõ ràng là rất bình thường, nhưng lời từ miệng cô khiến Cố Hi Chi cảm thấy thật là kỳ cục, "Nói chung chị ra ngoài đi!"

"Vậy thì em thả ra trước đi."

"Không!"

"Không thả thì sao tôi ra ngoài được?"

"Không thả!" Đừng tưởng nàng không biết, biết đâu nàng vừa buông lỏng cô sẽ tấn công tiếp thì sao!

"Hừm... Kỳ thực tôi cũng không ngại như vầy luôn đâu..." Cô cúi đầu nhìn tư thế của cả liền thấy rất thoả mãn.

Cố Hi Chi nhìn dáng vẻ của mình, vừa định nhắm mắt nhưng thoáng nhìn da thịt trần trụi của cô, quả thực muốn tự đâm mù hai mắt mình cho rồi.

"Tôi..., tôi cũng không ngại." Nàng nhắm mắt lại giả đui không để ý tới gì hết.

Khúc Hi Chi không nhịn được bật cười.

Bộ dáng này đáng yêu quá chừng mà, nàng cho rằng nhắm mắt thì tất cả đều không tồn tại sao?

"Vậy tôi tiếp tục giúp em tắm nha!" Hai tay cô đặt trên bả vai nàng, ôm nàng vào lòng, bàn tay vòng ra phía sau khẽ xoa bờ lưng mịn màng.

Cố Hi Chi, "..." Đây thật sự là tắm rửa hay đụng chạm bậy bạ hả trời?

Bất kể nói thế nào thì cũng phải cố chịu đựng. Cố Hi Chi làm bộ không thèm để ý, vẫn cứ nhắm tịt mắt lại.

Khúc Hi Chi nhìn hai mắt đang nhắm chặt của nàng, lại nhìn bàn tay đang che chắn trước ngực của nàng một lúc, lên tiếng nhắc nhở, "Không muốn rửa ráy ở phía trước một chút sao?" Cô cố ý gõ gõ lên tay nàng.

Nàng đỏ mặt, "Không!"

"Ồ" ngữ khí của cô rất chăm chú, "Vậy tôi rửa chỗ khác nha."

Đầu ngón tay cô trượt xuống, hoàn toàn không cho người ta cơ hội phản ứng, trực tiếp lướt qua bụng hướng xuống dưới.

"Chị! Khúc Hi Chi!" Cố Hi Chi vào lúc này lập tức mở mắt ra, "Tay chị để đâu vậy hả?!"

"Thì để ở đây này." Cô còn ra hiệu nhịp nhịp tay.

Cố Hi Chi tức khắc cảm thấy người này thật xấu xa, làm nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Chị là đồ lưu manh!"

Khúc Hi Chi cười tủm tỉm, "Vậy tôi nhất định không thể phụ lòng cách em xưng hô." Lại động đậy.

"! Bỏ ra!"

"Không bỏ"

Cố Hi Chi không nhịn được đưa một tay ra sau nắm lấy tay cô chặn hành vi kia lại, nhưng nàng vừa đụng tới cổ tay thì cô lập tức mò thêm xuống dưới.

"... ... ... ..."

Nếu ánh mắt có thể giết người, Khúc Hi Chi đại khái sẽ lập tức biến thành ma.

"Trừng tôi như thế làm gì, tôi chỉ giúp em... tắm thôi mà..." Thật sự không làm gì xấu xa đâu nha.

"Xê ra!" Mạnh mẽ kéo tay cô ra, mặt nàng nóng bừng bừng.

"Không." Cô tiếp tục động tác.

"... ... ... ..."

Sóng nước dập dờn hòa cùng động tác của ai kia làm nàng thêm ngượng ngùng. Cố Hi Chi có một loại kích động muốn cắn chết cô ngay tại chỗ.

... Không phải chỉ tắm rửa thôi sao? Tại sao tay chị ta lại hoạt động linh hoạt như thế, chết tiệt!

Cố Hi Chi bị động tác kéo dài của cô đụng chạm nên có chút thất thần, ý chí dần dần bị hấp dẫn, nhưng...

Vừa nhận ra được có gì đó hơi khác thường, Khúc Hi Chi lấy tay ra nói, "Được rồi, đã tắm xong."

Cố Hi Chi đỏ mặt nhìn cô, "Chị... !"

"Hửm?" Dáng vẻ ngu ngơ.

Cố Hi Chi nhìn vẻ mặt vô tội của cô, lúc này nàng không chỉ muốn cắn chết cô, mà còn muốn ăn tươi nuốt sống luôn kìa.

"Xê ra đi đồ khó ưa!"

******

P/s: Quay lại thời kỳ khó khăn rồi đây T_T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net