Chương 101 + 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 101

"Cái gì? !" Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn xác định mình có nghe lầm không. Dì chỉ cười cười nhìn tôi.

"Con không muốn!" Tôi nhét chìa khóa vào tay dì.

Dì nhẹ nhàng nhận lấy, "Chủ hộ là tên con, hiểu chưa?"

Đột nhiên tôi ngộ ra hành động vừa rồi của mình quá ấu trĩ.

"Tại sao? Tại sao phải cho con món quà lớn như vậy? Con nhận không nổi!" Trong lòng tôi vừa vội lại vừa phiền, không biết cự tuyệt thế nào.

"Không có gì là không nhận nổi!" Dì bình tĩnh nhìn tôi, "Ngoài con ra, dì không biết có thể tặng ai món quà này nữa. Đừng... phụ tình nghĩa của chúng ta nhiều năm như vậy, hiểu chưa?"

Tôi nói không ra câu nào, chỉ ngơ ngác nhìn dì, đầu óc trống rỗng.

Tại sao dì đột nhiên tặng cho tôi một phần lễ vật như vậy? Trong lòng mơ hồ bất an, có phải dì muốn bỏ đi đâu đó không?

"Dì Lạc, có phải dì gặp chuyện gì không?" Tôi kéo tay dì, tay dì còn lạnh hơn cả tôi.

"Con đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều hoàn hảo. Hồi xưa dì đã nghĩ tới chuyện này rồi, vốn định chờ con kết hôn mới mua, nhưng gần đây giá phòng không ổn định, mua sớm một chút vẫn hơn." Dì nhàn nhạt nói, giống như mời tôi ăn một bữa cơm bình thường vậy.

"Nhưng, nhưng bây giờ con cảm thấy không nhận nổi. Dì có thể thu hồi lại không. Con chân thành ghi nhớ là được rồi mà." Tôi gần như cầu khẩn.

Dì khẽ cười, vỗ vỗ tay tôi nói: "Thỏ Con, dì không muốn gia tăng gánh nặng cho con. Nhưng nếu con có thể hiểu rõ tâm ý, thì cần gì phải quan tâm đến bên ngoài? Phòng ốc chỉ là một cái xác, tương lai con phải lấp đầy nó, dùng hạnh phúc để lấp đầy, hiểu chưa?"

Tôi đã cảm động gần như nghẹn ngào. Dì lặng lẽ xoay người, lấy mớ giấy thiết kế từ ngăn kéo ra.

"Đây là bản vẽ dự án sửa nhà của dì, con xem coi có gì không hài lòng thì sửa lại nhé. Con cũng không ở thành phố H thường, hôm nay rãnh rỗi liền dẫn con tới xem một chút."

Hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, dì thật là có tâm vì tôi làm tất cả. Nếu tôi từ chối nữa, có phải dì sẽ bị tổn thương không?

Nhưng tôi nên lấy mặt mũi nào để tiếp nhận quà tặng này đây? Dù sao dì cũng không phải mẹ tôi, tôi lại chẳng biết nên báo đáp thế nào? Báo đáp ra sao? Lấy thân phận nào để báo đáp?

Đầu tôi như sắp nổ tung, từng trận co quắp, đau âm ỉ.

Tôi vốn tưởng khi chúng tôi cách xa, dì sẽ bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Gặp nhau chi bằng hoài niệm, không sợ hãi không quấy nhiễu, đem thâm tình chôn giấu dưới đáy lòng, rồi mang vào mộ phần. Tôi tự an ủi mình như vậy.

Nhưng việc làm của dì khiến tôi quá bất ngờ. Dù có tình nghĩa nhiều hơn nữa cũng không cần tặng món quà quý trọng như vậy để chứng minh đâu. Nếu dì chỉ coi tôi là vãn bối hay bạn bè thì cũng không cần làm thế.

Chẳng lẽ dì muốn dùng phương thức như thế để kết thúc, bồi thường lại tình cảm không thể cho tôi sao?! Nghĩ như vậy, không khỏi đổ một đầu mồ hôi lạnh!

Nhìn ánh mắt chân thành mà dịu dàng của dì, tôi lại xấu hổ với ý nghĩ của mình, tại sao lại đi đo lường dì như vậy? Trong lòng dì chưa chắc có chút so đo và hiềm khích với tôi, có lẽ đó chỉ là một cách thương yêu của dì mà thôi?

"Nghĩ gì thế? Con không thích chỗ này hả?" Dì nhìn tôi hồi lâu không lên tiếng.

"Dạ không, phòng tốt như vậy mà, con chỉ.. nhất thời khó tiếp nhận thôi."

Dì xoa xoa vai tôi, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, dì cũng không phải mang tới cho con thêm gánh nặng."

"Con hiểu." Tôi gật đầu một cái.

"Một mình con ở ngoài, dù sao cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Có cơ hội thì về thành phố H đi, ba mẹ già rồi, chăm sóc họ nhiều vào." Đây là lần đầu tiên dì nói với tôi những thứ này.

Trong lòng tôi có loại ảo giác, có phải dì đang hy vọng tôi cũng có thể chăm sóc dì nhiều hơn không?

"Con thấy ba mẹ sống rất thoải mái, con về thường thăm họ một chút là được, cũng không nhất định phải ở chung."

"Có thể con muốn vậy, nhưng mẹ con chưa chắc thật sự muốn vậy."

"Dạ?" Tôi nghi ngờ nhìn dì.

"Ừ." Dì gật đầu một cái, không hề nói gì nữa.

Chẳng lẽ dì tặng nhà cho tôi là có dụng ý để tôi trở về thành phố H, vừa gần cha mẹ, lại còn có thể giữ vững tự do? Haiz, tội gì vì tôi suy tính nhiều như vậy, làm sao tôi và ba mẹ chịu đựng nổi đây?

*****

CHƯƠNG 102

Nhưng sức chịu đựng của con người chung quy có thể phát triển vô hạn. Có thể một năm trước bạn gặp chuyện lớn động trời, nhưng một năm sau lại có thể hờ hững như không.

Tôi phải loay hoay cả năm mới về nhà, mẹ nói cho tôi biết hai tin: Một là phòng ốc của tôi đã sửa xong, có thể vào ở. Hai là dì Lạc định hai tháng sau cử hành hôn lễ.

"Tốt lắm, cuối cùng đã tu thành chánh quả!" Dì rộ ra vui sướng trong điện thoại.

Tôi cố gắng muốn nói ra vài câu nữa khiến dì vui vẻ, nhưng đầu như bị mười ký đá đè nén, từ não bộ rót vào khoang miệng, không thể động đậy.

"Dạ biết rồi. Con lên lớp đây, cứ như vậy nhé." Thật vất vả mới thành thật khạc ra mấy chữ, cúp điện thoại.

Tôi nhìn tấm gương soi ngẩn người, dường như người trong đó không phải là mình. Cho đến khi điện thoại lần nữa vang lên, tôi mới ngộ ra đã qua hơn hai tiếng đồng hồ. Đồng nghiệp hẹn ăn cơm, lại đợi không được bóng dáng tôi.

Tôi tới tiệm cơm, gọi hai chai rượu đỏ, chỉ nói tới trễ nên bị phạt rượu, rồi lập tức đổ đầy cho mình ba ly lớn.

"Thỏ Con, uống chậm thôi, ăn chút đồ đi." Đồng nghiệp lo lắng nói, nhưng cũng không dám hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi lắc đầu, cổ họng đã cháy rát nói không ra lời. Một lát sau, dạ dày liền dậy sóng như muốn đào núi lấp biển.

Tôi vật vã đi tới toilet, nôn đến ra mật đắng. Mặt mũi ướt nhẹp, dường như chất lỏng khắp người cũng trào lên tới đầu rồi.

Tôi ghé vào bồn rửa tay, dùng nước lạnh tạt vào mặt liên tục, nhưng không thể ngăn nước mắt chảy xuôi ra. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, ngẩng đầu lên, nhìn nước chảy ra từ đôi mắt sưng đỏ, lướt qua mặt, cổ, vạt áo...

Tôi không nhớ làm sao trở lại nơi ở, hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã lên rất cao. Đầu đau như búa bổ, cổ họng sưng đau, không thể làm gì khác hơn là dốc lòng xin nghỉ dạy.

Tôi mở cửa sổ, không khí mát mẻ phất qua mặt. Tôi bắt đầu nhớ tới hành vi xấu hổ của mình hôm qua. Thật ra trong lòng tôi đã sớm ngàn vạn lần tưởng tượng ra tin tức này, nào ngờ thời điểm nó thật sự xảy ra lại không thể bình tĩnh tiếp nhận được.

Dường như cơ thể tôi bị quá nhiều bi thương thấm nhuần linh hồn, chạy vào lửa Địa Ngục lại bị nước mắt dập tắt đau khổ, tôi đã chịu đủ rồi.

Tôi ra khỏi phòng, đi tới cửa hàng, vì mình lựa một bộ quần áo, cũng là bộ đắt tiền nhất từ lúc chào đời tới nay. Trở lại, tôi tìm trên web một tiệm bán hoa ở thành phố H, sau đó dùng thẻ tín dụng trả trước một số tiền lớn. Tôi ước định với người bán, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đưa một bó hoa hồng trắng đến văn phòng của dì, cho đến trước buổi hôn lễ một ngày. Hơn nữa số lượng hoa mỗi ngày phải tăng lên, mãi cho đến bó cuối cùng là 99 đóa.

Tôi biết, tôi làm những chuyện này rất nhàm chán, nhưng xem như đó là một phần lễ vật để an ủi thời gian bận bịu từ giờ tới hôn lễ của dì đi, chỉ thế thôi.

Mấy ngày sau, tôi nhận được tin nhắn của dì.

"Cảm ơn hoa của con, rất đẹp! Nhưng sao con không tự gửi? Sẽ ý nghĩa hơn!"

Tôi không biết dì làm sao có thể dùng cách gửi tin nhắn để bày tỏ lòng biết ơn và từ chối khéo léo như thế, là sợ đối mặt tôi sao? Haiz, tôi lại bắt đầu suy nghĩ nhiều rồi.

Không có lời hồi đáp, cứ vậy đi, đã không thể nói thêm gì nữa rồi.

Hôn lễ đến rất nhanh.

Tôi tốn rất nhiều công sức và thời gian ăn diện thật xinh đẹp, như thể ngày đó cũng là đám cưới của mình vậy.

Tôi đi sớm một chút, ngồi ở hàng ghế thứ nhất dưới sân khấu, nhắm mắt lại giữa mùi hoa ngập tràn, chờ đợi cô dâu mới đến.

Rốt cục tiếng người ồn ào lớn dần lên, mọi người đã vào ngồi đầy đủ.

Âm nhạc vang lên, chú rễ và cô dâu chầm chậm đi từng bước giữa vòng hoa, từ từ đến gần nhau.

Tôi bất giác đứng lên, nhìn dì đi tới phía mình.

Dì mặc lễ phục đơn giản, không có váy lớn cầu kỳ, cũng không có trang sức xa hoa, nhưng dáng người ưu nhã của dì cơ hồ rất hoàn mỹ.

Hẳn là dì nhìn thấy tôi. Trên mặt dì vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong mắt tôi, ánh mắt của dì còn có thêm một chút gì đó sâu xa, phức tạp. Đúng vậy, tôi bắt được, vậy thôi cũng đủ để tôi thưởng thức cả đời rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net