Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3

Giờ ăn tối hôm đó, dì Lạc khen tôi thật ngoan, đi chơi cùng dì từ sáng đến tối. Mẹ tôi ở bên cạnh cười nói: "Đi chơi đương nhiên phải vui rồi, có lao động gì đâu mà!"

Tôi nháy nháy mắt với dì, dì thức thời cũng không khen tôi thêm nữa. Mỗi khi mẹ tôi giơ tấm khiên sắt lên để phản đạn, ai cũng cảm thấy mất hứng.

Vài ngày sau, dì Lạc bận tối mày tối mặt, không còn rảnh rỗi chơi với tôi nữa. Tôi thật nhớ những khoảnh khắc giữa hai dì cháu, hy vọng dì có thể bớt chút thời gian nhưng lại sợ làm hỏng chuyện của dì nên tôi không nói gì. Chỉ là thói quen khi buổi tối dì mệt lả uể oải lê chân về nhà, tôi đều chuẩn bị một phần trái cây cho dì. Sau đó, tôi sẽ ngồi ở bên cạnh, vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn dì ăn trái cây. Phút ấy, tôi cảm thấy yên tĩnh vô vàn, dường như quên mất dòng thời gian đang chảy trôi. Mà dì, cũng đặc biệt thả lỏng, đặc biệt thỏa mãn. Chờ dì tắm xong, nếu dì chưa đến mức mệt quá sức, chúng tôi lại nói chuyện với nhau một chút. Nhớ có lần dì nói với tôi về mối tình đầu, là một phát thanh viên của đài phát thanh trường, một chàng trai rất nho nhã thư sinh, có giọng nói rất hay, lại càng thanh cao, không thèm để ý đến bất cô gái nào. Tôi liền cười dì không có mắt thẩm mỹ, không thích ai lại đi thích một chàng ẻo lả. Dì hỏi ngược lại mắt thẩm mỹ tôi thế nào, tôi đáp, không có nam sinh nào có thể lọt vào mắt thần của tôi. Dì cười nói tôi giả nai, tự cao.

Dì Lạc chính là người đáng yêu như vậy, có đôi lần tôi nghĩ rằng dì là bạn cùng lứa với tôi, chẳng khác nhau chút nào.

Sau đó, tôi còn đi theo dì đến nhiều nơi, đều là ở vùng ngoại ô, đất rộng mênh mông vô cùng, phong cảnh cũng không tồi. Bình thường tôi ít đi đến vùng miền quê như thế này, nên tôi rất phấn khích. Tuy trước mặt tôi dì Lạc luôn hoạt bát thế nhưng khi đối mặt với những thương nhân bất động sản biểu hiện lại rất nghiêm túc bình tĩnh, như một nữ doanh nhân từng trải. Khi thỏa thuận giá cả, dì rất ung dung, lại thể hiện đúng mực, thậm chí có lúc ánh mắt rất sắc nhọn. Tuy tôi không rành về chuyện buôn bán nhưng vẫn bị khí thế của dì thuyết phục, âm thầm tán dương dì. Tôn sùng của tôi đối với dì lại thêm vài phần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dì Lạc đã chọn xong phần đất đai, phải quay về thành phố W. Trước khi đi, dì muốn mời cả gia đình tôi đến nhà hàng, nói chiêu đãi nồng hậu để cảm ơn chúng tôi. Nhưng mẹ tôi nhất định không chịu, bảo rằng lãng phí tiền bạc, bạn bè với nhau mà còn khách sáo như vậy. Lúc này tôi cũng đứng về phía mẹ. Dì Lạc không còn cách nào, đành phải thôi. Ngày đó, chúng tôi ở nhà làm vài món ăn, mở chai rượu vang, ai nấy cũng vui vẻ uống hơn nửa chai. Tửu lượng dì Lạc không tệ, hai ly đã xuống bụng nhưng sắc mặt vẫn bình thường. Buồn cười nhất chính là tôi, mới uống được nửa ly mặt mũi đã đỏ au như trái cà chua. Mẹ không cho tôi uống nữa, giật ly trong tay tôi ra. Có lẽ do tôi say, nên cùng mẹ tranh, không cho mẹ lấy đi, còn cậy mạnh nói mình có thể uống nửa chai.

"Dì Lạc, con mời dì, con trăm phần trăm, dì thế nào cũng được!" Tôi rót đầy ly rượu, ngửa đầu, một hơi cạn sạch.

"Thỏ Con, kỳ thật phải để dì mời con, khoảng thời gian này con giúp dì rất nhiều. Dì không biết phải làm thế nào để cảm ơn con"

"Dì muốn cảm ơn con? Vậy đồng ý với con một chuyện đi!"

"Thỏ Con, đừng nói bậy nữa, con say rồi!" Mẹ tôi cười trách cứ tôi.

"Chị Úc, cứ để em ấy nói đi!" Dì Lạc nhìn tôi cười hiền.

"Dì có thể đồng ý với con, sau này có đến đây nữa, thì ở tiếp nhà con được không? Con sẽ nhường giường cho dì ngủ".

"Ha ha, đứa nhỏ này!" Ba mẹ đều nở nụ cười.

"Sao lại nói cái này chứ! Chuyện này cần con nói sao, dì ấy ở đây không ai thân thích, không ở nhà chúng ta thì ở đâu đây? Chẳng lẽ ở khách sạn sao! Dù con có đồng ý thì mẹ con cũng không chịu đâu!" Ba ba nói.

"Thật vậy sao? Dì Lạc, dì có đồng ý không?" Tôi trông chờ nói.

Dì nhìn tôi một chút, dường như có chút cảm động, giọng nghèn nghẹn nói: "Được, dì đồng ý với con!".

"Thật tốt quá!" Quả thật là tôi đã nhảy cỡn cả lên làm mọi người thêm một tràng cười no.

Sáng sớm hôm sau, dì Lạc đã rời đi, tiếc là vì say rượu mà tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, không thể đưa tiễn dì, hối hận không kịp. Mẹ tôi nói, dì Lạc trước khi đi thấy tôi chưa tỉnh ngủ nên không gọi tôi dậy, chỉ hôn lên má tôi xem như chào tạm biệt. Tôi nghe xong, liền sờ sờ đôi gò má, tim đập mạnh, hồn đã bay đi tận phương nào, cả buổi vẫn không biết mẹ đang nói gì.

*****

CHƯƠNG 4

Mùa thu, rốt cuộc đã thông qua thủ tục mua lại đất đai, Dì Lạc phải đến thành phố tôi để ký hợp đồng.

Lần này, dì mang theo rất nhiều quà cho gia đình tôi. Áo sơ mi lụa tơ tằm cho ba, áo len cashmere (1) cho mẹ. Đều là những thứ xa xỉ. Và quà cho tôi là bộ quần áo E•Land (2). Thật ra tôi không xa lạ gì với nhãn hiệu này. Nó luôn được đặt ở những nơi bắt mắt trong các tòa nhà, trong lớp cũng có bạn mặc như thế. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc mang nhãn hiệu này trên người. Phải nói một bộ thế này ít nhất cũng hơn một ngàn. Đây không phải là mức chi tiêu của gia đình tôi.

"Cảm ơn dì Lạc, nhưng mắc quá à, phí phạm lắm!" Tôi nhìn trang phục, đường may tinh xảo, cổ áo màu đen, áo khoác màu trắng, váy ngắn caro. Nhưng chúng không phải là của tôi, chưa bao giờ là.

"Thật muốn xem con mặc vào như thế nào!" Dì Lạc mỉm cười nhìn tôi. Tôi giả vờ như không hiểu, cười ngây ngô một chút, nhìn trái nhìn phải rồi đi.

Mọi người tâm sự mãi đến tối muộn. Vì trời đông giá rét, ngủ trên sàn là không thể nào, tôi bảo mình sẽ ra sô pha phòng khách ngủ. Mẹ thấy vậy cũng tốt, sẽ không làm phiền dì Lạc.

"Chị Úc, để em với Thỏ Con ngủ chung đi, sô pha không tốt cho cột sống trẻ em, chị xem lưng em ấy đi, hơi gù rồi đấy!"

"Con không sao mà, sô pha là được rồi!" Tôi chen vào.

"Sao vậy Thỏ con, có phải con chê dì hoa rơi liễu rụng không?" Dì Lạc lại bắt đầu nói đùa nữa rồi, khiến tôi rất xấu hổ.

"Ha ha, được rồi!" Mẹ đành giảng hòa, "Con cứ ngủ với dì Lạc trước một đêm đi. Nếu dì ngủ không ngon, ngày mai con ngủ ở sô pha!"

Mẹ đã hạ lệnh, sao tôi dám không nghe. Ngoan ngoãn mang chăn ra, sửa giường chiếu.

Tối hôm ấy, tôi cứ buồn buồn. Mãi đến khi nằm trên giường, tôi vẫn xoay lưng về phía dì, quấn chặt chăn, còn cố tình nằm thật xa dì.

"Sao vậy Thỏ Con?" Tất nhiên là dì Lạc sớm nhận ra tôi không bình thường "Con ngủ như vậy lỡ tối rơi xuống đất dì cũng mặc kệ con nha!"

"Không sao!" Tôi vẫn không nhúc nhích

"Ngủ chung với người khác không quen đúng không? Vậy để dì đi sô pha ngủ" Vừa nói xong, dì lập tức ngồi dậy.

Tôi vội vàng xoay người giữ dì lại, thấy dì cười mỉm chi nhìn tôi. Thôi xong, trúng kế rồi! Tôi lập tức rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, nửa người ở trên người dì, mũi như muốn chạm vào mặt dì. Lần đầu tiên gần dì đến vậy, tôi nghe thấy mùi thơm dìu dịu. Không phải là nước hoa, mùi thơm ấy rất khó diễn tả.

"Thơm quá đi!" Tôi nhịn không được dùng sức ngửi một cái.

"Đổi tên đi, gọi là Cún Con ha!" Dì cười nói.

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng trở lại tư thế lúc nãy, nằm song song với dì. Buồn bực trong lòng đã vơi đi hơn nửa.

"Thỏ Con, bộ dì không có mắt thẩm mỹ hả?"

"Không phải, bộ quần áo rất đẹp!"

"Nhưng dì không hiểu?!!"

"Dì Lạc, con chưa bao giờ mặc quần áo nào đắt đến vậy! Trong trường học chỉ có bạn nào nhà giàu mới mặc thôi. Tự dưng mặc vào con không có quen. Vả lại quần áo bình thường của con thua kém rất nhiều, dì đã hiểu chưa?" Tôi không tinh tế gì cho cam, đối với dì, tôi chỉ muốn nói thật lòng.

"Ngốc!" Dì vươn tay ra, sờ sờ má tôi, "Quần áo vốn không có linh hồn, cho dù nó có giá một ngàn hay mười ngàn đi nữa. Có linh hồn là người, chỉ có người mới chi phối quần áo. Con có mặc gì, cũng là con, người khác không thể nào thay thế, thậm chí có mặc quần áo giống nhau đi nữa. Nếu muốn lấy giá cả quần áo ra để bàn luận, có phải quá nông cạn không?"

Tôi nghe dì nói như thế, đột nhiên thông suốt hẳn. Lại nghĩ đến thái độ lúc nãy của tôi với dì, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã phụ lòng tốt của dì. Bất tri bất giác nước mắt rơi xuống.

"Xin lỗi, con ngốc quá!" Nghẹn ngào nói xong, tôi đem đứa ngốc ấy giấu vào trong chăn. Quá mất mặt! Không muốn dì nhìn thấy tôi xấu xí như vậy.

Nhưng tôi cảm giác bên ngoài có bàn tay khẽ vỗ vỗ vào lưng tôi. Buồn cười quá! Dì xem tôi là trẻ con sao?

Tôi vén chăn lên, nhe răng trợn mắt cười một tiếng. Dì bị tôi dọa đến giật nảy mình.

"Đồ nhóc thối, dám gạt dì!"

"Đại mỹ nhân, ngủ ngon!" Tôi trở mình giả vờ ngủ.

Qua thật lâu, tôi nghe tiếng thở dài khe khẽ của dì. Sau đó tôi ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, rửa mặt xong xuôi, thay quần áo mới, về đến phòng, dì vẫn còn đang ngủ. Dì nhắm mắt ngập chìm trong ánh nắng sớm mai, trong trẻo, tựa như một viên ngọc hoàn mỹ. Tôi nhịn không được, cúi đầu hôn vào má dì. Không ngờ dì lại mở mắt, nhìn tôi cười hì hì.

Tôi lập tức khóc mếu, cảm giác như đang vụng trộm làm việc xấu bị người ta phát hiện.

"Ha ha! Đừng tưởng chỉ có mình con có thể gạt người. Ừm, rất đẹp, xoay người, ừm, tốt, có thể đưa vào tủ kính làm người mẫu được rồi đó".

"Thật hay đùa vậy dì, đẹp đến vậy sao?"

"Vậy con không tin ánh mắt của dì hay là không tin vóc dáng của con?" Dì giảo hoạt nhìn tôi.

"Tin, nữ vương của tôi, bệ hạ, thần xin cáo lui!"

Tôi khom người chào dì, già vờ tao nhã lui ra khỏi phòng.

Ngày đó ở trường, lượt người quay đầu nhìn cao đến kinh người, làm lòng hư vinh nho nhỏ của tôi thật thỏa mãn.

Lần này dì Lạc làm việc rất suôn sẻ. Lúc tôi quay về dì đã đi rồi. Tôi lại không tiễn được dì lần nữa, không khỏi có chút mất mát. Nhưng nghe mẹ nói tiếp, một khoảng thời gian nữa, dì sẽ thường đến nhà tôi ở vì dì phải giải quyết đủ loại giấy tờ có liên quan đến những vấn đề về xây dựng thương nghiệp. Tôi mong chờ dì mau đến đây. Biết đâu lúc ấy, tôi đã có tình cảm với dì. Tôi không muốn xa rời dì chút nào, chỉ là tuổi còn nhỏ, không hiểu chính mình, chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình vui vẻ vì bầu bạn với người lớn tuổi, buồn phiền vì chia tay bạn mà thôi.

(1) Cashmere: Len cashmere khá đắt. Đó là do sự khan hiếm cũng như quá trình sản xuất. Loại len này được lấy ra từ lớp lông tơ của dê cashmere trong đợt thay lông mùa xuân. Việc tách lơp lông này được làm hoàn toàn thủ công bằng tay do đó dẫn đến sản lượng len cashmere thấp chỉ khoảng 6-7000 tấn mỗi năm so với 2 triệu tấn len lông cừu hàng năm.

(2) The E·Land Group: E-land Group được xếp hạng là công ty thời trang Số 1 tại Hàn Quốc về doanh thu trong hai năm liên tiếp. Kinh doanh thời trang của tập đoàn chuyên về thường phục, hàng may mặc của phụ nữ và trẻ em, và đến một mức độ thấp hơn, là phụ kiện, đồ lót và giày dép. Nhóm này có một danh mục thương hiệu gồm 60 thương hiệu quốc gia và 40 thương hiệu riêng. Tập đoàn bao gồm các nhãn hiệu Ellesse, New Balance, Berghaus, Teenie Weenie và Marie Claire trong số những thương hiệu khác.http://www.elandfashionchina.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net