Chương 51 + 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 51

Thời tiết nóng nực dịu dần lúc về đêm, chúng tôi dạo quanh con đường gần khách sạn. Tiến vào một tiệm cơm, gọi một dĩa cá sóc chua ngọt, tôm chiên giòn và vài món đặc sản Tô Châu. Món ăn có hình thức rất tinh xảo, chất lượng cũng rất tuyệt, ha ha.

Ăn cơm xong, chúng tôi đến một cửa hàng tơ lụa. Gấm Tô Châu nổi tiếng khắp thế giới, dĩ nhiên phải được những cô gái lành nghề dệt nên. Dì Lạc khi còn trẻ cũng hay thêu dệt nên rất am hiểu từng đường kim mũi chỉ. Dưới sự hướng dẫn của dì, tôi hiểu rõ năm màu tơ lụa, gấm vóc và ý nghĩa của những đường thêu duyên dáng.

"Thật là tinh tế! Phụ nữ hồi xưa làm được vầy cũng không dễ gì. Người nào không biết thêu chắc sẽ bị chê cười dữ lắm dì nhỉ?" Bởi trước đây tôi vẫn cảm thấy phụ nữ thời xưa không cần thi thố làm gì, chỉ cần sống và làm việc thoải mái là được rồi.

"Ừa, đại khái là không gả đi được!"

"Vậy cũng mừng, được sống thanh thản yên bình.

"Thanh thản yên bình, nhưng về già bơ vơ côi cút thì sao?"

Tôi nghe xong lại thấy có gì đó không đúng, sợ lại làm dì nhớ tới chuyện thương tâm, lập tức gỡ bỏ đề tài, "Đúng rồi, dì Lạc, hay là chúng ta tự mua quà tặng nhau đi, coi như kỷ niệm."

"Được thôi. Để xem mắt nhìn của dì có làm Thỏ con vừa lòng không."

Chọn tới chọn lui, dì lại chọn cho tôi một chiếc váy ngủ, càng chết người hơn là nó trễ ngực!

Tôi chỉ chỉ cổ áo, "Cái này... sợ là không hợp lắm?"

"Con bảo thủ tới vậy luôn đó hả?" Dì khó tin nhìn tôi, "Không cảm thấy rất đẹp sao?"

"Đẹp lắm!" Mặt mày tôi như đưa đám, "Nhưng gợi cảm quá hà, không hợp với con đâu."

"Ha ha, được rồi, để dì lựa cái khác."

Cuối cùng dì chọn cho tôi một bộ đồ ngủ màu be. Còn tôi thì lựa cho dì một chiếc áo ngủ màu tím nhạt thêu hình hoa sen trắng.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, người trên đường rất thưa thớt, một vầng trăng sáng giữa trời, gió đêm phơ phất, pha trộn với giọng nói mật ngọt, mùi hoa thơm dịu tựa dòng suối mát, không cần rượu đã làm say lòng người.

Tay tôi vẫn khoát trong khuỷu tay dì, hai người đều không nói gì, chậm rãi bước đi, như đang hưởng thụ cảnh bình an hiếm thấy này vậy.

Nhớ tới bài "Ánh trăng trong hồ Sen" của Chu Tự Thanh (1):

"Ta giống như một phần của thế giới này; ta vượt qua khuôn khổ bản thân, đến một thế giới khác. Ta thích náo nhiệt, yêu bình yên, thích sống chỗ đông đúc, nhưng cũng thích ở một mình. Như tối nay, mình ta dưới ánh trăng mênh mông, ngẫm về mọi thứ, nhưng chẳng muốn có thứ gì, cảm thấy thật tự do tự tại. Buổi sáng, nhất định phải làm việc, nhất định phải nói chuyện, nhưng ta giờ đây chẳng thèm để tâm đến nữa..." Nghĩ tới câu này, tôi bất giác ngâm nga ra miệng.

"Tuổi trẻ không hiểu được mùi vị của buồn đau..." Dì ở một bên khẽ khàng nói.

Tôi không có gì để nói. Nếu dì cảm thấy tôi là thiếu niên không sầu lo, vậy thì tôi lập tức không buồn đau nữa, chỉ cần dì thấy vui là được.

Dù tôi có trăm mối lo thì liên quan gì đến dì đâu chứ? Tôi với dì là hai cá thể độc lập và bình đẳng. Tôi có tư cách gì mà bắt dì phải hiểu, phải buồn vì tôi chứ? Tôi có tư cách gì quấy nhiễu lòng dì đây?

Nghĩ như vậy, cánh tay liền buông xuống. Dì dừng bước lại, quay sang nhìn tôi. Dưới ánh trăng, mắt dì sáng long lanh tựa ngôi sao lấp lánh.

"Bộ dì nói không đúng sao?"

"Chắc tại so với nhiều người, con đúng là đang sống trong phúc mà không biết hưởng, nên mới mạnh miệng nói về nỗi buồn như vậy."

"Việc này không thể đem ra so sánh, ai cũng có cuộc sống khác nhau. Dì chỉ cảm thấy tuổi trẻ các con nên sống vui vẻ, thoải mái một chút sẽ tốt hơn. Tuổi trẻ chính là ước vọng to lớn nhất mà."

Tôi thầm suy nghĩ trong lòng, 'ai mà thèm tuổi trẻ vô dụng này, tôi thà rút lui, vậy còn có thể bầu bạn với dì mỗi ngày, sống ít hơn vài chục năm thì có mất mát gì đâu?'

"Dì cảm thấy con không vui vẻ?" Tôi buồn buồn hỏi lại dì một câu.

"Khi còn bé thì vui vẻ hơn hiện giờ một chút, chắc là do trưởng thành rồi."

Tôi cảm thấy trong lời nói của dì ẩn chứa gì đó, cũng không dám phỏng đoán lung tung nữa.

Có lẽ Bạch Nhược Lâm đã sớm nhìn ra tâm sự của tôi, còn dì Lạc thì không thấy được. Chẳng qua chị ấy không đành lòng nói toạc ra thôi, cho đến nay chỉ láng máng nhắc tới.

Sau một lát, dì rốt cuộc nói rằng:

"Thỏ con, thời gian của con gái không dài, con cũng nên lưu ý mấy cậu trai bên cạnh một chút đi, đừng đòi hỏi quá cao như vậy."

Tôi cảm giác lòng mình đang từ từ lạnh lẽo. Dì cứ nhớ mãi không quên, dĩ nhiên là chuyện này.

"Con tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương."

"Ừ, dì biết con còn nhỏ. Nhưng lỡ đâu gặp được cậu bé tốt, con cũng nên lưu tâm, đừng bỏ lỡ nha." Dì nói lời có ý vị sâu xa, nhưng tôi chỉ cảm thấy tim mình như bị đao cắt.

Sao cứ gấp gáp muốn đẩy tôi ra xa? Tôi phẫn hận trong lòng, lại không còn gì để nói, chỉ cắn chặt lấy môi.

Có lẽ dì nhìn thấy sắc mặt tôi không được tốt, nên cũng không nói gì nữa. Cảnh đêm hôm nay rất đẹp, nhưng lại bị vấn đề này hủy diệt hết cả rồi.

Tôi hít sâu mấy cái, để cho mình bình tĩnh lại.

Kỳ thực, nếu tôi không yêu dì, vậy thì tôi nên cảm kích việc trưởng bối quan tâm mình mới đúng chứ, dù sao xuất phát điểm của dì cũng là muốn tốt cho tôi.

Nghĩ vậy nên trong lòng dần bình tĩnh lại, nhưng tôi có một ý nghĩ khác kiên định hơn.

"Dì Lạc, con muốn nói dì nghe một chuyện. Con đã suy nghĩ rất lâu rồi, dì đừng tưởng con chỉ là nhất thời xúc động nha!"

"Chuyện gì?" Dì thấy sắc mặt tôi nghiêm túc, hơi bất ngờ.

"Đời này kiếp này, con sẽ không bao giờ kết hôn. Vậy nên sau này dì không cần nói lại với con những câu như thế."

"Tại sao?" Lông mày của dì đều xoắn lại một chỗ.

"Hôn nhân chẳng có ý nghĩa gì cả, con cũng không thích con nít. Lúc còn rất nhỏ, con đã nghĩ vậy rồi, tới giờ vẫn không thay đổi."

"Con cần phải trải qua mới hiểu rõ hôn nhân có ý nghĩa gì. Con ruột của mình, thế nào lại không thích chứ? Con bây giờ còn nhỏ, sau này gặp được người thích hợp, sẽ không nghĩ như thế nữa đâu."

"Không phải vậy" Tôi kiên quyết nói, "Con nghĩ rất kỹ. Sau này, con thà xuất gia đi tu, đốt đèn niệm Phật, rời xa thế tục."

"Thỏ con!" Dì lo lắng nhìn tôi, "Có phải con gặp chuyện gì không? Không có chuyện gì là không thể giải quyết, con đừng giấu trong lòng!"

"Không cần lo lắng, con không có chuyện gì hết. Chỉ là lớn hơn, suy nghĩ cũng dần trưởng thành thôi. Dì nói lúc nhỏ con rất vui vẻ, đó là vì lúc đó con không có nhiều thứ để suy nghĩ thôi."

"Nhưng tại sao lại muốn xuất gia? Con nhẫn tâm buông bỏ cha mẹ, buông bỏ dì luôn sao?"

Tim tôi như bị kim đâm. Thứ tôi không buông bỏ được, há chẳng phải chính là dì sao? Nhưng...

Tôi không trả lời dì, chỉ cắn chặt môi, cúi đầu.

"Thỏ con!" Giọng dì trầm xuống , nói, "Con đọc sách quá nhiều nên nghĩ cuộc đời bi quan. Dù đời không như ý, nhưng trốn tránh không phải là biện pháp. Con nhìn dì đi, xui xẻo như vậy đó, nhưng dì có tiếp tục kiên trì không? Dì có từng nói muốn xuất gia không?"

Tôi xấu hổ, cảm giác mình vừa nói lời không nên nói, lại làm dì lo lắng, quả thực tội đáng chết vạn lần.

Haiz, lúc nào mới có thể trưởng thành, hiểu chuyện hơn đây! Thật ra người như tôi có tư cách gì đòi xuất gia cơ chứ? Tôi căn bản không bỏ xuống được!

Tôi nhớ tới một câu chuyện.

——

Có hai vị thiện giả đi trên một con đường lầy lội. Đi tới chỗ nước cạn, nhìn thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp đang mắc kẹt ở đó. Bởi cô mặc quần là áo lựa, nên không cách nào cất bước qua chỗ nước cạn.

"Đến đây đi! Cô gái, tôi cõng cô qua." Người anh dứt lời, cõng thiếu nữ lên lưng.

Qua chỗ nước cạn, anh thả cô gái xuống, sau đó tiếp tục đi cùng em trai mình.

Người em đi theo sau anh mình, trong lòng không vui, nhưng lại im lặng không lên tiếng. Tối đến, đi tới sau chùa, người em không nhịn được, hỏi người anh: "Chúng ta là người xuất gia, tuân thủ giới luật, không thể gần nữ sắc. Tại sao hôm nay anh lại cõng người phụ nữ kia qua sông?"

"Ồ! Em nói người phụ nữ đó hả?! Anh đã sớm thả cô ấy xuống rồi, em đến giờ vẫn còn để trong lòng sao?"

—–

Cho nên nói, 'không bỏ xuống được thì đừng vác lên vai, nếu không sẽ vĩnh viễn cảm thấy nặng trĩu!'

Mà tôi lại không buông xuống được người ấy, nhất định cả đời nặng trĩu.

(1) Chu Tự Thanh (1891 – 1948) là người Dương Châu tỉnh Giang Tô. Ông là thi nhân tản văn gia nổi tiếng của Trung Quốc, cũng là học giả có tinh thần yêu nước mãnh liệt và khí tiết sùng thượng dân tộc. Văn chương của ông rất hay, nhất là tản văn, được khen là "mĩ văn" 美文 trong văn học sử hiện đại. Ông từng làm Chủ nhiệm khoa Trung Văn trường đại học Thanh Hoa, là nhân sĩ yêu nước nổi tiếng Trung Quốc.

*****

CHƯƠNG 52

Trở lại khách sạn, ai về phòng nấy.

Tắm rửa xong ngã xuống giường, tôi thầm nghĩ sáng mai mọi thứ sẽ trở lại vị trí cũ, dì bận việc của dì, tôi làm chuyện của tôi.

Đau thương bất giác dâng lên. Đây giống như kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời người vậy, không biết sau này có còn cơ hội đi du lịch với dì không nữa.

Tôi mở cửa, đi tới trước phòng dì, nhưng không gõ cửa, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Ảo tưởng dì có thể mở cửa, ảo tưởng chúng tôi còn có thể ngủ chung giường giống như trước đây.

Ánh sáng yếu ớt phát ra từ bóng đèn dọc hành lang, lại như mây đen phủ kín trong lòng. Trong dãy hành lang thật dài, tiếng bộ hành đi tới đi lui, song chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Tôi biết mình nhất định sẽ mất ngủ, cần gì phải nằm nhắm mắt trên giường làm chi cho đau đớn?

Bước đi thong thả trước cửa phòng của dì, tôi ngồi xổm xuống, không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn dưới mặt đất. Cảm giác mình như loài quỷ, à không, giống một cái xác thối rữa thì đúng hơn. Tôi ngửi được mùi mục nát đó trên người mà.

Tôi lẳng lặng hồi tưởng lại quá khứ suốt hai mươi năm qua. Nhớ kỹ nhất là khi còn bé, lúc đó mình mới nỗ lực và mạnh mẽ cỡ nào. Té ngã, đứng lên, chưa từng bỏ cuộc. Học tính bằng tay trái, cô giáo dạy xong toán cộng trừ, tôi đã tự học phép nhân chia. Rồi còn viết bản tin, hầu như tuần nào cũng được đăng trong lớp. Rồi đến đại hội thể dục thể thao, tuy điểm môn thể dục không cao lắm, nhưng tôi luôn đoạt giải trong hội thi chạy hàng năm. Lúc bị cảm cũng phải kiên trì tập luyện, kết quả té xỉu trên đường băng. Thời gian học quân sự, phơi nắng tới rát da, cũng không chịu đội mũ. . . Sự quật cường, dũng cảm hồi bé đi đâu mất rồi? Sao tôi lại biến thành một đống phế vật như bây giờ nhỉ? Chẳng phải cha mẹ tôi rất đáng thương sao? Khổ cực dưỡng dục thứ rác rưởi này làm gì?

Nhớ tới thời điểm Trương Ái Linh (1) yêu Hồ Lan Thành (2), nói "Thấy anh ấy, cô trở nên rất nhỏ bé, rất rất nhỏ, nhỏ như hạt bụi vậy. Nhưng lòng cô lại rất vui mừng, hạt bụi bé nhỏ cũng nở ra hoa." Dù họ từng có duyên nên chồng nên vợ, từng yêu và được yêu, nhưng cũng không thẹn với phần tình cảm ấy.

Nhưng đời này kiếp này, tôi sẽ không được đáp lại. Tôi đã yêu, là một người đang yêu, đứng giữa trời đất mênh mông, đơn độc, bi thương rơi nước mắt vì yêu. Ngay cả khi tôi khóc khàn cả giọng cũng không có ai đáp lại lời yêu.

Cô độc vô cùng.

Nước mắt tuôn rơi ào ạt, muốn ngăn cũng không được. Lần đầu tiên tôi nảy sinh ra ý nghĩ oán hận và chán ghét chính mình.

Nếu giờ khắc này có thể lập tức biến mất khỏi thế gian, có thể tan biến trong trí nhớ của mọi người, chắc có lẽ đối với ai cũng tốt.

Tại sao lại ở đây hại người hại mình? Không thể yêu, cũng không thể không yêu.

Tôi chẳng thể cho dì được gì, dường như dì cũng không cần thứ gì từ tôi. Dù tôi có móc tim ra thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

...

Đột nhiên, cảm giác cửa phía sau mở ra. Tôi quay đầu lại theo bản năng, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của dì. Hình như dì mới vừa tắm xong, tóc bới lên cao, mặc áo ngủ mới mua, đẹp như hoàng hậu trong truyện cổ tích vậy.

"Thỏ Con? Con sao thế?"

Tôi ngượng ngùng vạn phần, nói tiếng "Con không sao" liền muốn chạy trối chết vào phòng mình trốn.

Thừa dịp tôi đang dứng dậy khỏi mặt đất, dì đã bắt lấy tay tôi, kéo vào phòng.

Tôi biết mặt mình dính đầy nước mắt, vội vàng dùng tay lau lau.

"Con sao vậy?" Dì nhẹ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Con mới xem xong một bộ phim tình cảm, quá kích động đó mà."

"Thật không? Là phim gì? Nội dung thế nào?"

"Ặc" Tiếc là tôi thật không nhanh trí, nhất thời nghẹn lời.

"Con đó nha, nói dối thất bại rồi!" Dì nhẹ nhàng vỗ đầu tôi một cái.

Tôi bất đắc dĩ cười cười, cũng không biết trả lời dì thế nào.

"Con không muốn nói, dì cũng sẽ không hỏi nữa, mất công con chê dì nhiều chuyện."

"Nào có!"

"Nhưng tại sao con lại đứng ngoài cửa? Đứng bao lâu rồi? Sao không vào trong?"

"Con... cũng không lâu lắm. Tại con ngủ không được, muốn ra ngoài hít thở không khí. Con định tìm dì, nhưng sợ dì đã ngủ rồi."

"Khờ quá!" Dì ôm tôi vào trong ngực, "Bất cứ lúc nào con tới tìm, dì luôn sẵn sàng, hiểu chưa?"

Tôi nhắm mắt lại, thấp thoáng trở về đoạn thời gian tươi đẹp lúc còn bé.

"Thật không ạ?"

"Thật!"

"Nếu con bỏ dì đi thì sao?"

"Con muốn đi lúc nào cũng được!"

"Con sẽ không đi đâu!"

"Hửm?"

"Con sẽ mãi mãi ở cạnh chăm sóc cho dì, được không ạ?"

"Được, mãi mãi."

"Dì sẽ không bỏ con đi chứ?!"

"Sao lại bỏ được chứ?" Dì cười rộ lên, đẹp hơn cả ánh trăng.

Ngọt ngào đến mức suýt nghẹt thở, tôi ôm dì thật chặt, dì cũng ôm chặt tôi giống vậy.

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy càng ngày càng lạnh? À! Dì buông tôi ra, đứng lên, rồi bỏ đi mất.

"Đừng đi!" Tôi đưa tay ra, như chưa từng nắm được gì.

Tôi khóc rống lên, "Dì gạt con..."

...

...

...

Mơ, cứ đến rồi đi như thế, không để lại dấu hiệu nào.

Tôi ngồi chồm hổm trước cửa phòng của dì, ôm hai cánh tay mình, ngủ gật rồi mơ một giấc thật đẹp, chỉ thế thôi.

Đời người ngắn ngủi như một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại thì rớt ngay vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Nước chảy hoa rơi, xuân cũng đi mất, thiên thượng nhân gian...

(1). Trương Ái Linh (1920 – 1995): là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City). Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống. Những miêu tả của bà về bối cảnh ở Thượng Hải và Hong Kong bị Nhật chiếm đóng trong những năm 1940 gây ấn tượng vì chỉ tập trung vào cuộc sống đời thường chứ không có những ẩn dụ chính trị như những nhà văn cùng thời khác. Danh vọng và tiếng tăm của bà tương phản với cuộc sống cá nhân gặp nhiều trở ngại với những nỗi thất vọng, bi kịch, xa lánh và kết thúc bằng cái chết do bệnh tim vào tuổi 74.

(2). Hồ Lan Thành: là chồng đầu tiên của Trương Ái Linh (gặp nhau và kết hôn vào năm 1943, ly hôn vào năm 1947)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net