Chương 77 + 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 77

Lúc ăn cơm trưa, tôi vẫn không có khẩu vị gì cả. Hồi trước ở nhà đều húp cháo, bây giờ đến cơm cũng chẳng thích ứng được.

Tôi bảo Tiểu Chu đi ăn cơm một mình, còn tôi ở lại phòng làm việc, uống ngụm nước, ăn trái táo, rồi ngồi đó đọc sách.

Lát sau Tiểu Chu trở lại, cười tủm tỉm nói tôi biết, "Lạc tổng hỏi sao em không đi ăn cơm kìa."

Lòng tôi không khỏi giật mình, rồi lại lập tức tỉnh táo, chỉ nói câu "Thật ạ?", sau đó không nói thêm gì nữa.

Biết đâu dì chỉ thuận miệng hỏi chơi, thể hiện chút quan tâm thôi.

Hôm sau, tôi vẫn không đi ăn cơm. Có lẽ dùng kháng sinh quá lâu nên dạ dày hỏng cả rồi, lưỡi nổi đầy lông, ăn gì cũng vô vị.

Khí trời rất tốt, hoa anh đào ở lầu dưới cũng nở rộ, tôi liền đi xuống lầu phơi nắng.

Tôi tới một nơi vắng vẻ: một cái sân cỏ, mấy hàng ghế đá còn ướt sương, sỏi khô được rải quanh đám cây, có một số cây đã nở hoa.

Tôi đưa lưng về phía mặt trời, ngẩng đầu lên nhìn hoa anh đào hồng phấn bay lất phất giữa trời xanh, giống như tâm hồn thiếu nam thiếu nữ ngây thơ tươi đẹp.

Gió khẽ lướt qua mang theo sắc hồng phả vào trán và mặt. Trong mảnh xuân sắc ngây ngất ấy, tôi như tạm quên đi cả ưu sầu. Nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Con làm gì ở đây vậy?" Sau lưng có người khe khẽ hỏi.

Tôi xoay người. Thật ra thì cần gì phải quay lại chứ, giọng nói mất hồn đó không phải của dì thì là của ai?

"Con đang... ngắm hoa." Tôi hơi hốt hoảng, không nghĩ dì sẽ đến đây.

"Ngắm hoa cũng có thể no sao?" Dì mỉm cười hỏi tôi. Ánh mặt trời xuyên qua cánh hoa, tinh tế rọi vào mặt dì, làm nó tỏa sáng như đá quý xinh đẹp.

Tôi bất giác nhìn ngắm đến ngây dại, cũng quên trả lời dì, chỉ biết ngây ngốc đứng yên đó.

Dì hơi cúi đầu, nói tiếng "Đi theo dì!", liền xoay người về phòng làm việc.

Tôi theo dì, thấp thỏm lo âu. Chẳng lẽ dì định khảo tra công việc của tôi? Trong khoảng thời gian này, tôi chưa làm được gì nên hồn, phải làm tôi xấu mặt mới được ư!?

Tôi theo dì vào phòng làm việc. Dì cúi người kéo ngăn tủ, như ảo thuật lấy ra một cái bếp điện nhỏ, sau đó lại lấy thêm một túi bột yến mạch và một bao sữa tươi.

"Ăn cái này được không?" Dì lắc lắc chỗ túi trong tay, hỏi tôi.

Tôi nhất thời được quan tâm vừa mừng lại vừa lo, chỉ biết gật đầu.

"Ngồi đi, đợi dì chút." Dì vừa nói vừa nghiêng người trộn bột yến mạch và sữa tươi với nhau, sau đó cắm điện, rồi đứng một bên chờ.

Tôi định xin lỗi vì đã để cho dì nhọc công hầu hạ, "Để con canh cho, dì ngồi đi!"

"Không cần. Sữa tươi mau sôi lắm." Dì đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn lò, dáng vẻ rất chuyên chú.

Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp, không khỏi đi tới đứng sát bên dì.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ có chiếc lò điện phát ra âm thanh "tịt tịt" nhỏ nhẹ.

Cách dì gần như vậy, lại ngửi được mùi thơm của dì, thời gian phút chốc chảy ngược, không biết ngày hay đêm.

Tôi nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải, có lẽ im lặng là tốt nhất. Tôi lén liếc mắt nhìn dì, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

Dì đang khuấy muỗng trong nồi, cũng không nói lời nào, khóe miệng cong cong như đang mỉm cười. Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây thì thật tốt!

"Được rồi, ăn đi." Dì bưng nồi đặt lên bàn rồi ngồi lại xuống ghế, bắt đầu hướng mắt vào máy tính làm việc.

Nói thật, tôi không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng bây giờ sao có thể phụ lòng dì được cơ chứ?!

Múc một muỗng, miễn cưỡng ăn, rồi len lén nhìn dì. Dì vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, cũng không hề chú ý tới tôi.

"Dì Lạc, hay con đem đồ ra ngoài ăn từ từ nha, không phiền dì làm việc." Tôi khẽ nói.

Dì nhấc mắt nhìn tôi một cái, nói câu "Cũng được", sau đó đưa túi cho tôi mang đi.

Tôi ra ngoài, trước khi trở về phòng làm việc của mình, tôi lén mang đồ ăn vào toilet.

Vòi nước chảy "ào ào", đồ ăn rất nhanh hòa vào nước rồi trôi mất không đấu vết.

Tôi nhìn mặt mình trong gương, có chút tiều tụy, tái nhợt, thoáng ẩn nỗi buồn sâu kín.

Tôi muốn tự cười với bản thân một cái, lại phát hiện thì ra nụ cười cũng có thể đa cảm đến thế.

Đột nhiên thần kinh căng thẳng được thả lỏng, tôi chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, buông mình ngồi trên mặt đất, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.

Nghe được tiếng khóc đè nén của mình tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.

"Mày điên rồi hả!?" Tôi tự hỏi mình như vậy, nhưng không cách nào kềm chế được tiếng khóc nỉ non. Nỗi bi thương khiến tim tôi đau điếng.

Cảm động sao? Thỏa mãn sao? Miễn cưỡng chấp nhận? Hay là lòng tham không đáy? Tôi không biết đâu là phần cuối cùng của cuộc sống nữa.

Khóc xong, tôi dùng nước lạnh rửa mặt, bình tĩnh trở lại phòng làm việc, không ai nhìn ra tôi khác thường.

Hóa ra qua nhiều năm như vậy, tôi đã sớm luyện thành diễn xuất chuyên nghiệp.

*****

CHƯƠNG 78

Về đến nhà, tôi rửa sạch sẽ cái nồi.

Tôi nhớ tới hộp đựng sushi mua lần trước còn chưa dùng qua, hay là làm một hộp tặng cho dì nhỉ?

Dấm, cơm, cà rốt, dưa leo, trứng chiên, ruốc cá. Đợi cơm chín rồi nhúng vào dấm cho ngấm đều. Mở mành trúc, trải rong biển, để cơm lên trên rồi bắt đầu cuốn. Vừa bắt đầu cuốn thì có hơi mạnh tay, cuốn vài cái mới ngộ ra bí quyết: cơm nhất định phải ít, tốt nhất chỉ vừa dính một lớp trên rong biển, càng mỏng càng đẹp.

Cuốn xong rồi dùng dao bén cắt thành từng khúc nhỏ, sau đó rải trứng cá muối lên. Tôi trải thêm một lớp rong biển vào để giữ tươi, sau đó xếp đều bỏ vào hộp.

Suốt hai tiếng đồng hồ, lòng tôi luôn giữ bình tĩnh như một chiếc gương soi, không suy nghĩ linh tinh gì cả.

Làm xong mọi thứ, thắt lưng cũng tê rần chưa thể đứng lên ngay được.

Tôi ngồi xuống, không khỏi nghĩ tới dáng vẻ của dì ngày mai sẽ ra sao, chắc cũng rất đỗi bình thường thôi, tôi cũng không trông mong dì cảm động.

Mở ra CD, "piensa en mi, piensa en mi" (1)

"Piensa en mi"

(suy nghĩ trong em)

Si tienes un hondo penar, piensa en mi.

(Nếu em tan nát cõi lòng, hãy để tôi ra đi)

I tienes ganas de llorar, piensa en mi.

(Nếu em muốn khóc, hãy nhớ đến tôi)

Ya ves que venero tu imagen divina

(Tôi yêu em, Thiên Sứ xinh đẹp)

Tu párvula boca, Que siendo tan nintilde

(Đứa trẻ với cái miệng nhỏ nhắn tươi xinh)

me ense ntilde ó a ecar.

(Dẫn dụ tôi phạm tội)

Piensa en mi cuando sufras

(Khi em thống khổ, hãy để tôi ra đi)

Cuando llores, también piensa en mi

(Khi em khóc thút thít, hãy nhớ đến tôi)

Cuando quieras quitarme la vida

(Tôi chỉ thuộc về mỗi mình em)

No la quiero para nada

(Cả cuộc đời đều thuộc về em)

Para nada me sirve sin ti.

(Không có em, mọi thứ đối với tôi đều vô nghĩa)

Còn nhớ đoạn trường ca réo rắt thảm thiết trong phim "Giày cao gót" của Almodovar? (2) Bộ phim đậm phong cách Tây Ban Nha, gợi nhớ nỗi khắc khoải.

Dáng vẻ hiên ngang của người mẹ trông mới thương tâm làm sao. Bà đứng cô độc trên sân khấu, khuôn mặt tái nhợt, làn môi đỏ thấm, vừa chảy nước mắt vừa hát bài này để tặng cho con gái đang ngồi trong tù.

Người con gái ngồi trong tù nghe được tiếng hát của mẹ thông qua máy thu thanh, cô đã khóc lóc thảm thương, cũng không dám nghe tiếp. Cô cố bịt chặt lỗ tai nhưng vô ích.

Tình yêu đã bị đánh mất, còn có thể bù đắp lại sao? Tình yêu không kịp bày tỏ, nhiều năm sau vẫn có thể sống hạnh phúc như thuở ban đầu được ư?

Cả đời đứa con gái khát khao tình yêu của người mẹ, mẹ chính là thiên thần bảo hộ của cô, song cô lại không kịp chăm sóc bà nữa. Người con gái dùng cả đời đuổi theo bóng dáng người mẹ, thậm chí chọn người yêu cũng giống hệt mẹ mình.

"Mỗi lần nhớ mẹ, con sẽ nghe anh ta hát." Người con gái nói với mẹ mình như thế.

Người đàn ông đó cũng có gương mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, ánh mắt hút hồn, khi hát cũng rất giống mẹ, có sức hấp dẫn lạ kì. Cô con gái ở dưới đài đã nghe đến ngây dại, chẳng biết trong mắt toát ra tình yêu hay là lòng thù hận nữa.

Có người nói, tình yêu dị tính là tìm kiếm một người ứng thể với mình. Còn yêu đồng tính là yêu người như thể yêu bản thân, chính là giấc mơ của riêng mình.

Người con gái cả đời cô đơn, thiếu thốn tình yêu, mẹ cô cũng không thể bù đắp. Thật ra thì qua nhiều năm như vậy, điều người mẹ lo lắng nhất là con gái không còn yêu mình nữa, đứa con cũng có suy nghĩ y hệt như thế.

"Mẹ biết không? Khi còn bé, mỗi tối mẹ bỏ con đi, con đều nghe tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, đến khi không còn nghe được thì thôi." Người con gái cũng mặc đồ đỏ và mang giày cao gót giống mẹ mình. Người mẹ lúc hấp hối rốt cục cũng nói ra khát vọng trong lòng. Nó như một cơn ác mộng, ám ảnh cả đời người con gái.

...

Nghe xong bài hát, tôi nhận ra mình rất giống đứa con gái ấy, vì một chấp niệm, ám ảnh tới đáng sợ, vì nó mà sống, chấp mê bất hối.

(1) "Piensa en mi" (suy nghĩ trong em): link:

(2) Pedro Almodóvar Caballero (sinh năm 1949) là một đạo diễn phim, biên kịch, nhà sản xuất và cựu diễn viên người Tây Ban Nha. Các bộ phim của ông, đặc trưng với những lời thoại phức tạp, sử dụng các lời văn của kịch nói và các yếu tố của nền văn hóa pop, bài hát nổi tiếng, hài hước mang tính bất kính, màu sắc mạnh mẽ và phong cách trang trí bóng bẩy. Ham muốn, đam mê, gia đình và bản sắc là một trong những chủ đề phổ biến nhất của Almodóvar.

Phim "Giày cao gót" (High Heels) là một trong những tác phẩm của ông, công chiếu năm 1991.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net