Chương 99 + 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 99

Đêm trước tết Trung thu, trường nghỉ nên tôi về nhà. Sau khi ăn xong bữa cơm thịnh soạn, mẹ mới nói cho tôi biết ngày mai ba mẹ đi du lịch, tôi ở nhà một mình.

Hai người họ tuổi càng lớn càng thích du lịch, tôi rất ủng hộ, nói không cần lo lắng, tôi biết tự lo cho bản thân.

Hôm sau tôi họp mặt với vài người bạn cũ, tôi phát hiện nó không có ý nghĩa. Nội dung buổi nói chuyện chỉ xoay quanh đàn ông, dường như đó là mục tiêu sống cuối cùng của cô ta vậy.

Tiu nghỉu trở về, nhà cửa vắng ngắt. Nghĩ đến tối nay là Trung thu, khí trời khá đẹp, chắc sẽ có trăng sáng, nhưng có thể cùng ai thưởng thức?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi không nhịn được gửi cho dì một tin, đơn giản chúc dì Trung thu vui vẻ. Làm sao mà nói thêm được gì đây? Có nên nói tất cả? Không bao giờ... Thật dư thừa.

Tôi lười nấu cơm, chỉ pha một ly cà phê, tìm một bộ phim, rồi nằm ườn lên sofa, cứ thế trải qua đêm Trung thu cô đơn. Tôi không khỏi có chút hoài niệm với đồng nghiệp ở trường, sớm biết vậy tôi đã không về nhà.

Suy nghĩ đang lạc trôi, điện thoại di động bỗng vang lên.

"Con về nhà rồi hả?"

"Dạ." Tôi trả lời.

"Ăn cơm chưa?"

"Dạ chưa." Tôi thành thật trả lời.

Chốc sau, dì lập tức điện thoại tới.

"Chào dì Lạc!" Tôi nhẹ giọng kêu dì một tiếng, lại phát hiện ba chữ này đã lâu chưa nói ra miệng, dường như có hơi trúc trắc.

"Thỏ Con, lâu rồi không liên lạc." Giọng nói trong trẻo của dì thấp thoáng như có tình cảm dịu dàng, khiến tôi như sắp quên hết tất cả.

Cố gắng khắc chế bản thân. "Dạ" tôi cố làm ra vẻ thoải mái mà nói, "Công việc quá bận rộn, không thường về nhà."

"Ba mẹ con đều ở nhà hả?"

"Họ đi du lịch cả rồi, có mình con ở nhà thôi."

"Chẳng trách trễ vậy mà con còn chưa ăn cơm."

"Ha ha, con lười nấu lắm, sẵn tiện giảm cân luôn."

"Dì cũng chưa ăn đây, hay là cùng ăn gì đi?"

Làm sao có thể cự tuyệt?

"Dạ" còn cố làm ra vẻ ung dung, "Con mời dì ăn cơm."

Dì cười cười trong điện thoại, cũng không có ý từ chối.

Tôi chải sơ mái tóc dài, rửa mặt, mặc một bộ đồ mỏng, khoác áo rồi đi ra cửa. Mặc dù hẹn gặp ở dưới lầu, nhưng tôi đã sớm đứng ngồi không yên, vừa ngắm trăng, vừa đi ra tiểu khu.

Ánh trăng cũng không sáng mấy, có chút gió lạnh thổi tới làm lá cây reo vang rào rạo, âm thanh trong veo mà ảm đạm, như ẩn dụ nỗi tiếc hận vô tận của nhân gian.

Tôi rốt cục phát hiện bản thân đã không còn háo hức đợi dì như lúc trước nữa. Chờ đợi dì, trải qua nhiều chuyện trong những năm vừa rồi, dường như trái tim lưu ly trong suốt của tôi đã bị mài nhẵn. Tuy tình cảm sâu trong đáy lòng vẫn bất biến, nhưng cũng đã không còn ảo tưởng gì nữa. Có lẽ đây chính là cảm giác tuyệt vọng.

*****

CHƯƠNG 100

Ước chừng gần hai mươi phút, xe của dì đã từ từ lao tới. Tôi vẫy tay gọi, dì nhìn thấy, ngừng ở ven đường.

Cửa sổ xe quay xuống, ánh trăng cùng ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt làm tôi khắc cốt minh tâm. Dì cứ mỉm cười như thế trước mắt tôi.

Năm đó Troy và Hy Lạp quyết chiến mười năm làm nhân dân kêu thán, nhưng khi họ thấy Helen tuyệt đại phong tư, lại hóa thành một tiếng than thở, "Vì nàng, đánh lại mười năm cũng đáng giá!"

Chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của dì, tôi cũng sẽ cảm thấy dù bi thương hơn nữa cũng chẳng xá gì!

"Sớm vậy con? Đợi lâu chưa?" Dì ân cần hỏi.

"Dạ không, vừa đúng lúc ngắm trăng xong." Tôi chỉ chỉ trời cao.

Dì ngẩng đầu nhìn, sau đó cười bảo tôi, "Lên xe đi."

Tôi ngồi vào chỗ kế tài xế. Xe của dì vẫn gọn gàng sạch sẽ, không có bất kỳ đồ dư thừa nào.

Nghĩ đến tối nay tôi mời khách, liền hỏi dì muốn ăn gì.

Dì nói, thật ra ăn gì cũng được, quan trọng là ăn với ai.

Tôi cười cười, một câu nói thật ấm áp. Bất quá tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.

Tôi nói mình đã mấy năm không ở thành phố H, dì cứ quyết định đại chỗ nào cũng được.

Cuối cùng vẫn chọn một quán ăn Tây. Ngày lễ truyền thống nên kiểu nhà hàng Trung Quốc cũng đã đầy ắp người rồi.

Ăn cơm Tây cũng tốt, giữa hai người sẽ không có quá nhiều ngăn trở, cũng sẽ không bị ... thứ khác hấp dẫn chú ý gì đó. Ngẩng đầu lên chính là ánh mắt của đối phương. Món ăn được bưng ra liên tục, cũng có thể không còn lo lắng nên nói chuyện gì.

Tiếng đàn Piano nhàn nhạt du dương, tôi lẳng lặng thưởng thức dưới ánh đèn mông lung. Dì cúi đầu nhìn thực đơn, khuôn mặt tựa như một đóa thủy tiên đẹp đẽ, thơm tho, xa vời không thể với tới. Trên môi dì như có như không lóe lên ánh sáng. Dù dì đang mang đồ trang sức trang nhã, lại không chút nào ra vẻ, nhìn như bẩm sinh sang trọng vậy.

Không biết ngây người bao lâu, dì ngẩng đầu lên, "Dì chọn xong rồi, còn con?"

"Giống dì đi."

Dì bất đắc dĩ cười cười, nói với phục vụ.

Trên bàn có một cây nến hình trái tim, màu sắc hài hòa. Đại khái là làm không khí tình nhân lãng mạn hơn. Tiếc thay không có phục vụ nào tới đốt cho chúng tôi. Một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ, chắc sẽ không cần mấy thứ này đâu nhỉ.

Vừa ăn đồ, vừa nói chuyện phiếm, xoay quanh chủ đề sau khi chúng tôi xa cách. Dì nói được nhiều hơn chút, dù sao đó cũng là chỗ tôi từng quen thuộc, biết rất nhiều tình trạng gần đây của đồng nghiệp.

Dì cũng hỏi tôi về hoàn cảnh mới, tôi vừa trả lời, vừa nhìn dì, có hơi thất thần, nói chuyện cũng không quá chú tâm.

Tôi cảm thấy mình có chút thất thố, liền lấy cớ tửu lượng kém, một ly khai vị đã say rồi.

Cơm nước xong, đã hơn chín giờ.

"Dì Lạc, hay dì về trước đi, con tự kêu xe về được rồi, cũng khá dễ." Tôi sẽ không giống như đứa trẻ có lòng tham không đáy bám dính lấy dì. Dù có ngây ngô níu kéo hơn chốc lát thì sao chứ? Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn!

Dì hơi trầm mặc, nói: "Nếu con chưa muốn về nghỉ ngơi, dì dẫn con tới chỗ này một lát."

"Dạ, con không nghỉ ngơi sớm đến vậy đâu, dì muốn đi đâu?"

"Thật ra cách nhà con không xa, đưa con về cũng thuận đường." Dì không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi.

Tôi đoán chắc dì định mua lại xưởng nào đó để phát triển công ty, cũng không định hỏi nhiều.

Xe dần dần đi về hướng một khu mới quy hoạch, Phong Lâm Vãn. Nhưng trước giờ tôi chưa từng vào đây, nghe nói gần đây giá nhà đặc biệt đắt.

Phòng ốc ở đây không nhiều, còn trồng khá nhiều thực vật. Nơi đến là một cao ốc.

Không phải dì muốn đưa tôi tham quan nhà mới của dì đó chứ? Phòng cưới? Bên trong có trưng hình họ chụp chung thân mật không? Trong lòng tôi thống khổ nghĩ đến.

Không có đường lui, tôi im lặng không lên tiếng theo sát dì vào thang máy.

Thang máy ngừng ở tầng chót.

"Tầng chót luôn nha, quả nhiên có phẩm vị!" Tôi cố làm ra vẻ thoải mái cười nói.

Dì cười cười nhìn tôi một cái rồi lấy chìa khóa mở cửa ra.

Mở đèn, tôi mới phát hiện phòng này mới vừa mới bắt đầu sửa sang, căn bản chỉ có thể coi như phòng thô. Nhà rất lớn, đặc biệt là cửa sổ sát đất trong phòng khách, lại ở trên cao, trông rất có phong thái.

"Thật rộng rãi, nhất định ở đây rất thoải mái!" Tôi thuận miệng tán dương, trong lòng chỉ muốn sớm rời khỏi đây một chút. Phòng này, nói không chừng là do Tiểu Thái mua.

"Con thích không?" Dì nhẹ giọng hỏi tôi.

Quái lạ, tôi thích hay không thì có liên quan gì!

Nhưng dì dường như rất hưởng thụ nhìn ngắm xung quanh. Tôi cũng không muốn làm dì mất hứng, đành nói, "Dạ, thật tốt, người nào lại không thích phòng ốc như vậy chứ!?"

"Vậy thì tốt!" Dì quay sang kéo tay tôi nhét cái chìa khóa vào, sau đó giống như trút được gánh nặng thở một hơi, "Sợ con không thích nhà cao tầng, nhưng hoàn cảnh bên này rất khá, cách nhà con lại gần."

Tôi nghe không hiểu, kinh ngạc nhìn dì, không biết dì đang nói cái gì.

Dì nhìn tôi một cái, cười cười, "Vẫn chưa hiểu hả? Chủ nhà là con đó!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net