Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phillipe dẫn nàng băng qua con đường u tối cùng tán lá rừng rậm rạp, liền thấy xuất hiện trước mắt là một lâu đài tràn ngập âm khí.

Xuyên qua lỗ hổng, mơ hồ nhìn thấy chiếc mũ vải quen thuộc

Đây là... mũ của Maurice kia mà! Nàng nhớ rất rõ, này là lão hàng xóm tự tay dệt, đem tặng cho Maurice. Trong trí nhớ của nàng, Maurice lúc đó cười thật tươi, thật hạnh phúc, ông còn kích động hôn lên đôi môi của hắn ta nữa. Chiếc mũ này nghiễm nhiên cũng trở thành vật tùy thân, nhiều năm như vậy, nàng chắc chắn không thể nhận nhầm...

Nhặt nó lên, vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Hai bên lâu đài tràn ngập tượng quạ đen, nhưng lại được sắp xếp cực kỳ quy củ cùng ngăn nắp, ắt hẳn chủ nhân lâu đài này là một người khó tính.

Suy nghĩ cùng vọng tưởng về hình dáng của người nọ, có lẽ là một lão già râu tóc xồm xoàm, khuôn mặt hung tợn, hình xăm bặm trợn, chống gậy quyền quý? Hay là một con quái vật đội lốt người?? Hoặc cũng có thể là một tiểu thư lạnh lùng cùng bí ẩn???

Vừa đi vừa suy nghĩ như vậy, chốc chốc đã đặt chân vào thềm trước lâu đài. Nàng đẩy cửa bước vào, quả nhiên là rất tối. Không gian bí ẩn tràn ngập mùi creepy kích thích nàng hưng phấn, thẳng thừ bước lên bậc cầu thang, nàng thực muốn xem xem, có bị con ma lòi mắt nào bay ra hù dạo hay không.

Phía trước chia ra hai hướng, nàng vừa đi vừa ngó, phút chốc đã leo lên tận đỉnh tháp. Từ cái ngõ rẽ, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang tựa lưng vào tường, một tay xoa mi tâm, một tay đút túi quần, hai mắt khép hờ, toàn thân tỏa ra luồng khí gắt gỏng cùng khủng bố, rõ ràng là đang hờn dỗi!

Nhìn thấy không phải là ma, Belle lập tức thất vọng. Bất quá người trước mặt nhìn sao cũng là một tiểu loli thực khả ái, nàng cũng chẳng nỡ bày ra bộ mặt chán nản.
"Này nhóc, cưng có biết cha chị ở đâu không?"

Low mở mắt hừ lạnh, bước chân bỏ đi.

Tiểu khả ái không nói một lời liền quay đầu từ biệt, Belle không nhịn được bước nhanh về phía trước, chặn đường quấy rối
"Này này này! Chị đang nói chuyện với cưng đấy! Này, đừng bỏ đi như thế chứ!"

Low trực tiếp luồn qua người Belle. Hừ! Ngươi lớn hơn ai bao nhiêu cơ chứ! Còn dám gọi nàng là nhóc, nàng liền trực tiếp lơ nàng ta đi! Hừ hừ hừ hừ hừ!!!!!

Belle vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục chạy lên chắn đường. Được vài lần, rốt cuộc Low cũng chịu không nổi, vươn tay nâng nàng ta lên, hất văng đi.

Belle từ nhỏ đã bị tống đi học võ thuật, phòng trừ sắc lang, yêu râu xanh, bệnh hoạn, biến thái,... Cho nên bị hất một chút như vậy, đối với nàng cũng chỉ như gãi ngứa. Vội vàng đứng lên tiếp tục chặn đường dò hỏi, lại tiếp tục bị ném...

Hai người một người ném, một người tình nguyện bị ném như vậy, cuối cùng lại đưa đẩy tới tận căn phòng cuối cùng.

Nhìn thấy cha mình bị giam trong căn phòng lạnh lẽo cùng ẩm ướt, Belle cũng chẳng còn tâm trạng chạy ra tự ngược, vội vàng tiến lên nắm lấy song sắt
"Cha, sao người lại ở đây?"

"Con gái, mau, đi mau, tiểu loli ấy thực khủng bố, con đừng để nàng phát hiện." Maurice nhìn thấy con gái, trong lòng không những chẳng vui mừng mà còn muốn đuổi nàng đi. Có vẻ như ông đã quên, mười mấy năm võ thuật của Belle, cũng chẳng phải dạng vừa...

"Tiểu loli?" Belle nhíu mày, nhắc đến tiểu loli, lại còn khủng bố, nhịn không được liên tưởng đến khả ái ban nãy. Khóe miệng nhếch lên, nếu vậy... có trò vui rồi đây...!

"Có phải là nàng ta không?" Nàng vươn tay chỉ đến con người đang khoang tay, ung dung đứng nhìn bọn họ.

Maurice thoáng chốc giật mình, run rẩy từng đợt. Ông bị ám ảnh tâm lý a...! Hảo khổ!!

"Tiểu loli, lại đây" Belle ngoắc tay gọi nàng, ai ngờ lại bị ăn một rổ bơ. Hết cách, đành đứng lên đi tới trước mặt nàng ta
"Ta thế chỗ cho hắn được không?"

Maurice nghe vậy, vội vàng đập song phản đối. Lập tức, Belle quay đầu bắn cho ông một ánh mắt ám hiệu 'cha à, đừng làm hỏng chuyện vui của con gái'

Quả nhiên, Maurice vội vàng ngậm miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không biết mà quay đầu.

'Tìm được người phụ nữ của đời mình... Tìm được người phụ nữ của đời mình... Tìm được người phụ nữ của đời mình... Tìm được người phụ nữ của đời mình...' giọng nói lưu manh cùng ngả ngớn vang lên trong đầu Low, còn có xu hướng replay lại cả chục lần. Nàng cắn chặt môi, mặc dù nàng không phải đồng tính luyến ái, nhưng mà thử một lần, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao thì so với bà tiên dở người kia, con người thích tự ngược này nàng nhìn vẫn thuận mắt hơn.

Thầm quyết tâm như vậy, Low mở giọng trong trẻo lạnh lẽo kêu một tiếng "Được"

Nhận được câu trả lời thỏa đáng, lại còn nghe được giọng nói so với dương cầm còn hay hơn, Belle kích động hôn chóc một cái lên bầu má phấn nộn của Low, xong lại nở nụ cười tươi rói
"Ok. Thành giao" ngừng một lúc rồi ngả ngớn nói tiếp "Từ nay chị đây là người của cưng"

Low vội vã quay đầu, che đi đôi má đã sớm đỏ, lắp bắp ra lệnh
"Đi... Đi theo tôi"

Mặc dù đã cật lực che giấu, song Belle vẫn tinh ý pháy hiện vành tai đỏ chót của Low, nhịn không được cảm thán, Oa!!!!! Hảo khả ái!!!!! Hảo đáng yêu!!!!! Tiểu loli đúng là cực phẩm!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net