Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng Low dẫn tới không tính là nguy nga tráng lệ, bất quá cũng chẳng phải tồi tàn. Thiết kế giản đơn, nhưng đồ dùng thiết bị đều đầy đủ, tóm gọn lại là có thể ở được.

Đợi đến khi tiểu khủng bố khuất bóng, nàng mới chậm rãi ngả người xuống giường, hồi tưởng lại một số vấn đề nàng vẫn luôn thắc mắc

Chẳng hạn như về lâu đài này... Tại sao vật dụng lại có thể trò chuyện cùng di chuyển? Tại sao âm khí của lâu đài này lại nặng như vậy? Cho dù phong thủy có không tốt, cũng chẳng thể dày đặc đến mức này. Còn nữa, tại sao... Lại không thể ra vào căn phòng phía Tây? Hay trong đó tồn tại thứ biến lâu đài này trở nên u ám? Quá nhiều bí ẩn, khiến tâm tình Belle nhất thời kích động đến mức lăn từ trên giường xuống đất, nhịn không được kêu a a vài tiếng.

Mà Low, kẻ đang ngồi thu mình một góc trong căn phòng phía Tây, qua tấm gương quan sát tình hình bên trong căn phòng nọ, lại không nén được cười thành tiếng. À, nhắc đến tấm gương, này là lão tiên dở người kia để lại cho nàng. Nói cái gì mà "Nếu nhớ ta thì cứ lôi gương ra, bảo nó đưa hình ảnh ta tới cho mà ngắm. Không cần ngồi một chỗ mong ngóng thành hòn Vọng Phu đâu. Ta đi đây. Moaz moaz"

Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới lại nổi cáu. Tên điên chết tiệt, ai thèm nhớ ngươi.

Nàng hơi ngẩn đầu, nhìn về phía đồng hồ một chút, ừm... Đến giờ cơm trưa rồi. Không biết có nên gọi nàng ta ra ăn cùng không ta? Nghĩ đến bộ mặt vừa phơn phởn vừa lưu manh vừa thiếu đòn nọ, nàng khẽ lắc đầu, vẫn là... thôi đi.

Chậm rãi mở cửa phòng ra rồi khép lại, nàng hướng phòng bếp mà đi tới.

Nến vàng bao phủ, đem phòng bếp sa hoa chiếu sáng một mảng ấm áp. Vật dụng tươi cười, ồn ào huyên náo, tiếng hát trong trẻo truyền từ đầu này sang đầu nọ, Low thoáng chốc nhíu mày. Trong ký ức của nàng, nơi đây chưa bao giờ ồn ào đến vậy. Vệt đen càng thêm đậm, người ngồi giữa đám náo nhiệt kia, chẳng phải là kẻ nàng vừa thu nhận hôm nay sao?

Xúc động rời đi càng mãnh liệt, nàng dứt khoát xoay người, lại bị thanh âm trầm khàn từ bên kia kéo lại
"A. Tiểu khả ái, đi đâu đấy? Ở lại dùng bữa đã nào."

Thực sự là coi nơi đây thành nhà của mình rồi! Còn nữa, tiểu khả ái là cái quỷ gì!!

Nàng sắc mặt càng không tốt, bước chân cũng nhanh hơn. Có điều... thân hình loli thực không tốt, vốn là đi 3 bước, lại chỉ bằng 1 bước chân của nàng ta. Rất nhanh, nàng đã bị tóm gọn, tha trở lại phòng.

Low bực mình nhìn đối diện, cười gằn một tiếng
"Đại lưu manh, ngươi đến cùng là có ý gì?"

"Ý gì a? Ta chỉ muốn hảo hảo dùng bữa cùng ngươi thôi mà~" nàng gác tay lên cằm, cười đến vô hại "A, đúng rồi. Tên gọi Đại lưu manh thực không tệ nha"

"Mẹ kiếp" nàng muốn rời đi, nhưng chân lại bị kẻ kia cách một lớp bàn níu lại. Đẩy ra không được, chỉ đành thô tục chửi thành tiếng.

Belle vẫn mỉm cười, độ cong khóe môi cũng không vì một tiếng chửi kia mà trùng xuống, bình tĩnh đẩy một đĩa cánh gà qua bên đó
"Ăn đi a. Ăn cho chóng lớn nha" để ta thao~

"Ngươi mới lớn! Cả nhà ngươi đều lớn!!" Low tức giận gầm một tiếng

"Ân. Lớn hơn ngươi" Belle cũng không tiếc lời trêu chọc. Cảm thấy tiểu khả ái tạc mao thực dễ thương nha~

"A, quên mất. Công chúa, ngươi tên gì?"

"Tại sao ngươi lại biết ta là công chúa?" Dường như có linh cảm, nàng liếc mắt nhìn đám gia nhân đang trong hình dáng đồ vật. Cảm thấy thân thể bọn họ tựa như co lại, tròng mắt láo liên đảo, nàng liền hiểu ra. Hừ! Đại lưu manh, ngươi thế nhưng đem gia nhân nhà ta mua chuộc.

"Nếu bọn họ đã nói cho ngươi biết ta là công chúa, vậy hẳn cũng phải tiết lộ ta tên gì. Ngươi biết, cần gì phải hỏi ta"

"Ta là muốn nghe chính miệng ngươi nói ra nha. Sao? Tên gì hửm??" Belle ngoan cố đáp lại

"Nằm mơ!" Thực sự thì, cái tên Low này đúng là nàng không muốn nói. Ai lại muốn giới thiệu với người ta mình tên "Lùn" chứ cơ chứ! Cha! Mẹ! Cầu người xem xét trước khi đặt a!

Belle xán lại gần, đưa mặt nhìn nàng chằm chằm, dường như trong gang tấc, có thể xảy ra một sự va chạm nhẹ...

"Thật sự không nói?"

"Muốn ta nói, trước tiên tự khai báo đi!!!" Low tức giận hét lớn, cũng chẳng biết hiện tại nàng là đang nói về cái gì nữa rồi...

Belle vẫn duy trì cơ mặt, lại nhích thêm chút nữa, tà tà phả hơi vào đôi tai nhạy cảm đang ửng đỏ một mảng, đôi môi kiều mị nhẹ nhàng nhả ra từng chữ
"Tên ta ấy à? 'Love Low'..."

Low mặt lại nổi lên một cụm mây hồng, còn có xu hướng ngày càng đậm màu. Nàng bất chấp tất cả vùng đôi chân đã sớm cứng đơ, nhằm vào gót giày Belle mà nện xuống.

Song, đương lúc nàng ta còn đang oai oái ôm chân nhăn mặt, dậm chân bỏ đi một mạch.

Dường như, phía sau truyền lại một tiếng hét lớn
"Belle! Tên ta là Belle! Nhớ kỹ nha~!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net