Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đóng sầm cửa lại, Low dựa vào tường thở hổn hển, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng, chẳng biết vì giận, hay vì nguyên nhân nào khác.

Nàng ngả người xuống chiếc giường êm ái, vô tình tầm mắt lại đụng trúng bức ảnh kiều mị năm xưa. Bực chồng chất bực, tức đè lên tức, nàng hừ mạnh một tiếng. Nếu còn nguyên dạng, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ chạy, càng không dễ dàng đỏ mặt như thế.

Bất quá, bực tức chẳng được bao lâu, nàng đã phải rời giường mở cửa. Nguyên nhân chính là... nàng đói!

Đồng hồ sinh học của nàng luôn có một quy luật nhất định, hiện tại giờ trưa đã qua, lại chưa có gì bỏ bụng, đói là lẽ đương nhiên.

Low tựa vào lan can, tay chống cằm cẩn thận suy nghĩ một phen. Hiện tại chắc chắn chẳng thể xuống phòng bếp được, ai mà biết tên đại gia hỏa kia đi chưa cơ chứ. Gọi gia nhân đem đồ ăn lên lại càng không được, ai mà biết đống đồ đó có rơi vãi bẩn thỉu ra phòng hay không.

Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng nhiên lại lóe sáng một bóng đèn, thư phòng, phải rồi, chính là thư phòng!

Nàng có thể vừa đọc sách, lại vừa lấy cớ phân phó gia nhân đem lên một phần bánh ngọt, vừa tránh được đại lưu manh, lại còn có thể an tĩnh cuộn tròn một góc, quả thực là vẹn cả đôi đường!

Nghĩ là làm, Low một mạch chạy thẳng đến nơi cần đến, ăn những gì cần ăn và đọc những gì cần đọc. Có điều...

Nếu thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra, mỗ tác giả này sẽ chết mất!

Cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo vốn vẫn im lìm khép kín, lại mở ra một thân ảnh cao gầy đầy đặn. Có lẽ Belle cũng không ngờ sẽ gặp Low ở đây, biểu tình thoáng chốc kinh ngạc, song lại nhếch khóe miệng cười gian.

Low lùi lại phía sau, kéo khoảng cách vốn không gần lại càng xa hơn. Lòng lại thầm oán

Mẹ nó! Quả thực là oan gia, sớm biết có ngày như vậy, ngay từ đầu đã ném nàng ta đi rồi!

"Hi~! Tiểu khủng bố, thực trùng hợp nha"

Nàng không nói một lời, dứt khoát cầm cuốn sách trong tay phi thẳng về phía đó bằng vận tốc tối đa. Điều bất ngờ là nàng ta cư nhiên lại đỡ được!!!

Vẫn biết thể lực nàng ta rất tốt, cơ mà sách là nàng đem toàn bộ lực cơ thể dồn vào, người thường không ngộ sát thì cũng ngộ thương, không tàn phế thì cũng tàn tật, vậy mà... vậy mà nàng ta lại dễ dàng đỡ được, còn là đỡ một cách nhẹ nhàng. Điều này... phi lý!

Cảm nhận nguy hiểm đang tới gần, nàng trơ mắt nhìn khoảng cách vốn giãn rộng lại càng rút ngắn, không thể động đậy, chẳng thể nhấc chân, dường như có một lực lượng vô hình nào đó đè nén nàng lại, muốn chạy cũng chẳng chạy được, muốn đi cũng chẳng đi được...

Mồ hôi túa ra như tắm, chảy dài từ đầu trán đến giữa lông mày. Nàng khó chịu, nàng cực kỳ khó chịu, nàng ghét cảm giác này.

Belle dừng lại trước mặt nàng, vẫn là nụ cười mỉm vô hại ấy, bất quá, vô mắt Low, nó đã biến thành vô lại mất rồi...
"Tiểu khả ái, ngươi thực phũ phàng, gặp mặt chưa tới một giây, đã muốn động thủ rồi nha"
Ngừng một lúc, nàng nói tiếp, đồng thời cúi người, vươn tay miết lấy bờ trán đang tích một tầng mồ hôi mỏng của Low, đem giọt nước chướng mắt ấy gạt qua một bên
"Còn nữa, ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi xem, trán đổ mồ hôi cũng thực nhiều"

"Ngươi..." Low trợn mắt, tiếp xúc thân mật thế này, vẫn là lần đầu tiên nàng trải nghiệm. Có chút thoải mái... nhưng nhiều hơn vẫn là ngứa ngáy khó chịu. Nàng bực tức, muốn gạt tay nàng ta ra, nhưng ngón tay lại chẳng thể nhúc nhích, chỉ đành trợn mắt nhìn lên nụ cười vô sỉ.

Lại nói, chiều cao loli quả thực rất không tốt. Lần này là Belle thừa nhận, thừa nhận giờ khắc này nàng tha thiết khẩn cầu Low cao hơn vài cm. Lý do? Nàng thực đau lưng a! Mỏi cổ nữa chứ!! Mỏi chết nàng rồi!!!

Cuối cùng, không thể chịu được nữa, nàng dứt khoát đứng thẳng dậy, quay người đi về hướng khác.

Nàng ta vừa đi, Low liền lấy lại cảm giác, thân thể nhẹ nhõm, lực lượng đè ép nàng dường như đã biến mất. Nàng nhấc chân chạy về phía cửa.

Chết tiệt! Tên gia hỏa kia khóa trái rồi!

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, song, lại dường lại trước một thang lấy sách...

...

Đến khi Belle mang một chiếc ghế cao tầm nửa mét trở về, Low đã yên vị trên chiếc thang gỗ.

"Ngươi... Cử động được rồi à?" Nàng hỏi, đồng thời ném luôn ghế trong tay

"Là ngươi làm?" Low hỏi, là nàng ta làm sao? Nhưng là... làm bằng cách nào?

Biết mình lỡ lời, Belle trả lời qua loa một câu, song đổi sang đề tài khác
"Coi như thế. Ngươi sao lại trèo lên đây ngồi rồi? Trẻ nhỏ leo trèo là không tốt nha, rất dễ té đấy"

Không biết là do Belle mồm linh, hay là do Low vận thối, nói chung, nàng ta vừa dứt lời, nàng liền té.

Low vốn là đứng trên thang, đối lưng với Belle. Nàng ta lại đứng phía dưới, vừa vặn, vững vàng đỡ được nàng.

Có điều... hình như tay đặt không đúng chỗ rồi thì phải...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net