4•Curtis và Cuộc đại chiến xứ sở người cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng dòng nước mát lạnh bao bọc lấy Curtis. Cô như được đại dương ôm vào lòng, cả người cô đều trở nên thả lỏng. Cô khẽ siết nhẹ bàn tay mà mình đang nắm, cô thích cái cảm giác thoải mái này, được nắm tay Shizuka và lả lướt trong biển như thế này. Quả là không còn gì tuyệt hơn
.
.
.
.

Nếu như Nobita không than vãn....

"A~~ Cái bộ đồ này sao khó xài thế ~~ Shizuka à ~ Cậu giúp người ta bơi với được không?" Nobita giãy giụa, cậu không thể sử dụng được bộ đồ này. Nhưng không sao, Shizuka chắc sẽ giúp cậu mà nhỉ.

"Đây, để tớ giúp. Nghe lời tớ, hãy cử động nhẹ từ phần bụng xuống..." Doraemon bơi lại chỗ Nobita sau đó làm mẫu cho cậu ta, nhưng chưa hết câu thì Nobita đã ngắt lời.

"Thôi tớ muốn Shizuka cơ!" Nobita giãy giụa mạnh hơn, làm cho dòng nước xung quanh cậu ta dao động.

Curtis mặt đen lại, cái sự giãy giụa của Nobita không chỉ làm dao động dòng nước không thôi đâu, nó còn tác động vào cái tâm đang tĩnh lặng của cô từ nãy tới giờ. Curtis vốn dĩ đang rất khó chịu vì cô rất lo lắng Shizuka sẽ bị bắt cóc, nhưng sau đó cái ôm mát lạnh của đại dương đã làm dịu tâm trí cô. Và rồi giờ Nobita lại làm cái sự khó chịu đó trỗi dậy.

"Nobita, cậu nghe lời tớ đi. Tớ đang vì mạng sống của cậu đó" Doraemon mặt nghiêm túc đặt tay lên vai Nobita "Cậu thử nhìn mặt Curtis đi, tớ tin chắc cậu giãy 1 cái nữa thôi là cậu tiêu đời"

Nobita chột dạ mà nhìn Curtis, nãy giờ cậu chỉ lo vòi vĩnh mà lỡ quên ôn thần này rồi, đúng như những gì Doraemon bảo, mặt em ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cậu thiệt

"Ờ-Ờm.. Tớ nghĩ hay là mình r-ra kia tập n-nhé..."

"Chúng ta đi ra kia chơi với Sophia nhé "

Shizuka khẽ lắc lắc tay Curtis. Haiz, cậu ta hôm nay có vẻ tính tình hơi táo bạo, không biết có việc gì đã tác động tới cảm xúc của cậu ta nữa.

"Ừm, đi thôi"

Hai người bơi lại gần Sophia, cậu ta hiện đang bơi lội khắp nơi với tốc độ cực nhanh, trông cậu ta thật vui vẻ, có lẽ là do đã được về nhà.

"Ôi, tôi thật sự nhớ cảm giác được bơi lội thoải mái như này luôn. Dù tôi chỉ vừa rời nhà có 2 ngày thôi" Sophia nở một nụ cười tươi rói.

"Và giờ thì chúng ta sẽ làm gì đây?"

Curtis rất muốn hối thúc Sophia hãy nhanh chóng dẫn mọi người đến cung điện, nhưng nhìn cậu ta đang vui vẻ như thế thì cô đây cũng chưa biết nên mở lời như thế nào cho thỏa.

"Hmm, các cậu có muốn đi khám phá đôi chút không? Hay là muốn đến cung điện hơn?"

"Tất nhiên là khám phá!"

Giọng nói nội lực của Jaian vang lên trước khi Curtis kịp trả lời câu hỏi của Sophia.

Curtis như giận dỗi mà liếc xéo Jaian một cái. Đúng là nhân vật chính có khác, suốt ngày chỉ biết phiêu lưu khám phá không thôi!!

Ai đó lôi cho Curtis một cái camera đi! Cô sẽ đưa cái camera đó cho Shizuka, người cầm camera luôn bất tử!

"Vậy hả, vậy mình cùng bơi về phía tây xíu nhé, bên đó có nhiều loài cá đẹp lắm"

Nói rồi Sophia nhanh chóng bơi về phía trước, mọi người còn lại cũng nhanh 'đuôi' theo sau.

"Haiz..."

Curtis không biết làm gì hơn ngoài việc thở dài. Chỉ mong là mọi việc cũng không tệ đến mức như trong truyện, cô không muốn Shizuka bị đám người phản diện ác độc kia hành hạ đâu, cô sẽ đau lòng chết mất.

Shizuka cũng trở nên lo lắng mà nhìn Curtis, cô không hiểu sao cậu ta lại cứ than ngắn thở dài như vậy? Rốt cuộc lí do là gì cơ chứ? Không phải là cô chưa hỏi cậu ta, nhưng cậu ta lại nhất quyết không thèm nói cho cô nghe.

Đúng là đồ đáng ghét!

Vì cô không biết lí do nên cô cũng chỉ có thể không tiếng động mà an ủi cậu ta bằng cách xoa xoa tay cậu ta thôi.

"Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, chỉ cần cậu ở kế bên tôi thôi là tôi an tâm rồi"

Shizuka nghe xong câu đó thì mặt bắt đầu nóng ran lên.

"Cậu làm sao thế, sao lại mặt đỏ?"

"Cậu đừng nói nữa! Lo mà bơi đi!"

Shizuka ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, cậu ta đúng là quá đáng! Biết rõ mà còn cố hỏi!

Cô giật tay ra, vẫy đuôi mà bơi song song với Sophia, bỏ lại Curtis phía sau với khuôn mặt ngơ ngác.

"Ơ, từ từ... Chờ tôi..."

Khoảng chừng 5s sau Curtis cũng hoàn hồn mà bơi theo cái con người ngạo kiều kia.

Jaian và Suneo bơi cách đó không xa đã nhìn thấy hết mọi chuyện.

"Ủa sao Shizuka lại giận Curtis vậy?" Một câu hỏi ngây thơ đến từ vị trí của Jaian.

"Ai nói cậu là Shizuka giận, kìa, nhìn đi. Tách nhau chưa được 2 phút lại cầm tay nhau tiếp rồi kìa. Đây gọi là thú vui của những con người yêu nhau!"

Suneo hôm nay thật gan dạ mà đánh Jaian một cái rõ đau. Người gì đâu mà không biết gì hết trơn vậy, người ta đây là ve vãn đánh yêu chứ giận dỗi gì được. Ăn một ngụm cơm chó rồi mà giờ còn phải phân tích rằng hai đứa đã ăn dính những gì nữa. Suneo đúng là số khổ mà!

"Ồ! Ra là vậy!"

"Cậu lo mà học tập Curtis đi. Đừng để người yêu tương lai phải tức chết vì cái đầu gỗ của cậu đấy"

Cái đầu to cũng Jaian gật gù. Chắc hôm nào đó cậu phải hỏi xin một tí kinh nghiệm từ Curtis thôi.

.
.
.
.
.
.

Cách nhóm Doraemon một khoảng cách không xa, một con bạch tuộc có hai cái sừng trên đầu đã quay lại tất cả hành động của cả nhóm từ lúc cả nhóm bước vào đại dương.

Đó là một con robot của bộ tộc Merman, bộ tộc đã khiến cho hành tinh của tộc người cá bị ô nhiễm, khiến tộc người cá phải rời bỏ hành tinh của chính mình và tìm một nơi cư ngụ khác.

Sau bao năm khai thác hành tinh Aqua thì bây giờ tài nguyên trên hành tinh Aqua đã cạn kiệt! Thủ lĩnh bộ tộc Merman vẫn cảm thấy như thế là chưa đủ, chỉ là một hành tinh nhỏ nhoi thì chưa đủ để khiến cho ông ta thỏa mãn.

Và thế là ông ta đã đi săn lùng những bảo bối mà tổ tiên mình để lại. Áo giáp người cá và thanh kiếm người cá! Chỉ cần có nó thôi thì ông ta chắc chắn rằng họ sẽ độc chiếm được cả vũ trụ!

"Tragis! Mau báo cáo cho ta đi, rốt cuộc nhà ngươi đã tìm thấy những gì. Đây đã là cơ hội cuối cùng của nhà ngươi rồi đấy!"

Trên con thuyền to lớn, một người to lớn, râu mọc xồm xoàm đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng. Tay ông ta gõ nhẹ lên thành ghế, đang rất là mất kiên nhẫn mà nhìn lên màn hình trước mặt.

"D-Dạ thưa, thần đã tìm được chúng rồi ạ"

Người được ông ta kêu là Tragis run rẩy lên tiếng. Anh ấy rất sợ vị thủ lĩnh trước mặt mình, đây là vị thủ lĩnh được xem như là có dã tâm nhất từ trước đến giờ!

Vốn dĩ mọi người trong bộ tộc Merman qua bao năm sống trong bộ tộc thì cũng đã buông bỏ đi sự tham lam vốn có lúc đầu. Mọi người chỉ muốn có một cuộc sống bình dị, nhàn nhã.

Nhưng vào ngày mà vị thủ lĩnh này lên ngôi, ông ta đã bảo mọi người rằng

"Hãy đi tìm lại bộ tộc người cá! Ta thay mặt cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến họ phải rời bỏ hành tinh này! Thế nên hãy tìm họ, và thuyết phục họ về lại đây chung sống hòa bình như lúc đầu thôi nào"

Mọi người ai cũng ủng hộ ông ta, cùng đồng lòng bước lên con thuyền. Để rồi bị lừa một cú đau đớn! Ông ta đã trở mặt và trở nên độc tài!

Mọi người lúc đầu đã phản đối dữ dội, và ông ta đã không do dự giết chết mất vài người trong bộ tộc!

Giết gà dọa khỉ!

Sau vụ việc đó không còn ai dám cãi lời ông ta nữa. Ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám hé răng dù chỉ nửa lời.

"Ngươi nói sao!" Buikin quát lên và bật thẳng dậy.

Cuối cùng thì!! Ngày này cũng đã đến với ông ta! Sau bao năm tìm kiếm, thì tộc người cá cũng đã bị ông ta tìm được rồi!

"D-Dạ, thần đ-đã tìm ra họ ở hành tinh tên là T-Trái đất ạ"

"Hahahaha!"

Buikin cười lớn, vậy có nghĩa là thanh gươm người cá đã đến gần hơn với tay của ông ta rồi.

Tay của Buikin giơ lên, trước mặt ông ta liền hiện lên một bộ giáp bằng vàng, đây là Áo giáp người cá mà tổ tiên tộc Merman đã truyền lại cho thủ lĩnh bộ tộc. Chỉ cần cướp về thanh kiếm nữa thôi, thì toàn bộ vũ trụ sẽ thuộc về tay của ông ta!

"Mau mau truyền lệnh ta,  ta muốn đến Trái đất bằng tốc độ nhanh nhất có thể!"

"Tuân lệnh"

Tên lính đứng cạnh ông ta run cầm cập mà chạy ra khỏi phòng.

Ở một khoang khác trong thuyền.

"Ngươi nói sao? Ông ta đã tìm được rồi?"

Người con gái ngồi trước gương khẽ nhăn đôi mày. Rốt cuộc cũng khiến ông ta tìm được họ rồi?

"Dạ đúng vậy"

Tì nữ cung kính đáp lại. Tay của cô ta thoăn thoắt mà chải tóc cho cô chủ của mình.

Trong lòng của người tì nữ không khỏi cảm khái. Không hiểu tại sao người ác độc như thủ lĩnh lại có thể sinh ra một vị nữ nhi hoàn hảo như thế này chứ?

À không, người mà sinh ra người hoàn hảo như cô chủ thì phải là vị kia mới phải.

Từ lúc ông ta lên ngôi thủ lĩnh thì đã đem theo cô chủ rồi. Không một ai biết được phu nhân của ông ta là ai, nhưng nhìn vào con của hai người họ thì có thể đoán được rằng vị phu nhân ấy chắc hẳn rất đẹp.

Cô chủ của họ là một người đối lập với cha của mình. Cô ấy xinh đẹp, ôn nhu và không hề biết nổi giận với bất cứ một ai, cô ấy đối với mọi người đều ôn hòa và dịu dàng. Ai trong bộ tộc cũng yêu quý cô ấy.

Tì nữ sau khi sơ tóc xong cho cô chủ thì khẽ lui sang một bên.

"Không còn việc gì khác thì ngươi cứ lui ra đi"

"Vâng"

Chờ tì nữ lui ra thì người con gái ấy mới đứng dậy và bước về chiếc tủ sách của mình. Cô lôi ra một quyển album trong chồng sách và mở ra.

"Mẹ, con sẽ không để ông ta thực hiện được nguyện vọng của mình"

Tay của người con gái khẽ vuốt lấy bức ảnh. Người trong bức ảnh là mẹ của cô, một người phụ nữ phúc hậu và dịu dàng. Nhưng không may bị chính cha của cô ép cưới về làm vợ, và đã bị ông ta đánh đến chết chỉ vì vẽ một người phụ nữ khác mà không hề vẽ ông ta!

Cô hận người cha này đến tận xương tủy, một con người độc đoán và gia trưởng. Nếu có thể cô còn muốn lọc hết máu trên cơ thể của mình, cô không muốn chảy trong người dòng máu của kẻ như ông ta.

Cô biết mẹ của cô đã phải chịu đựng rất nhiều, bà ấy không hề yêu ông ta, cô biết. Cô cũng biết rằng người mẹ cô vẽ chính là ai, và cô không cảm thấy rằng mẹ cô sai. Sao lại có thể có tình cảm với một người đã ép buộc mình được chứ? Thật nực cười rằng ông ta nghĩ mẹ cô bị người đàn bà kia bỏ bùa mê trong khi rõ ràng người xen ngang giữa họ chính là ông ta.

Sau khi đánh chết mẹ của cô, ông ta đã cảm thấy thẹn trong lòng và đã dùng mọi cách bù đắp lại bằng cách cho cô mọi thứ tốt nhất có thể.

Nhưng mà... cô có cần những thứ đó sao?

Không hề!

Ông ta tuy cho cô những thứ tốt nhất nhưng vẫn cứ mắng nhiếc nặng nề cô mỗi khi tức giận. Và luôn luôn kết thúc bằng câu nói.

"Mày mà giống mẹ của mày, tâm tư ghê tởm thì tao sẽ giết mày như cách tao giết mẹ mày!"

Môi mỏng cô nhẽ nhếch, cô nở một nụ cười tự giễu. Chỉ tiếc rằng lúc đó cô quá yếu, chưa thể hạ bệ ông ta được. Nhưng không sao, rồi cũng sẽ có lúc cô bắt ông ta dập đầu bồi tội với mẹ của cô thôi, ngày đó đã không còn xa nữa.

"Trái đất sao? Nghe có vẻ thú vị quá ấy chứ"

.
.
.
.
.

Nơi nghỉ chân của nhóm Doraemon.

"Nè mọi người ơi, hôm nay mình nghỉ ở đây nha. Giờ ai xung phong nhiệm vụ nấu ăn nào!"

"..."

Mọi người ai cũng im lặng lúc lâu. Riêng Jaian thì bị Suneo bụm miệng không cho ra tiếng vì Suneo sợ Jaian sẽ xung phong đi nấu ăn.

"Ahaha......"

Doraemon cười gượng vài cái, rồi, cậu biết số phận cậu đi về đâu luôn rồi.

"Hay để tôi giúp cậu nha"

Shizuka sau một hồi im lặng thì cũng đã suy nghĩ lại. Cô ở không thì cũng chẳng biết làm gì cả, vậy thì nhất quyết đi giúp Doraemon nấu ăn cho rồi, dù sao cô cũng quen tay quen chân với nhà bếp.

"Ể, còn tôi thì sao?"

Curtis ngớ người, Shizuka đi phụ rồi cô thì sao đây?

"Cậu ở ngoài ngồi chờ đồ ăn dâng tận họng đi. Đừng đi theo làm phiền tôi, với tay nghề của cậu chắc làm cả đám ngộ độc mất"

Shizuka từ chối Curtis một cách thẳng thắn. Hai đứa cũng dính nhau 24/7 quen rồi thì lâu lâu tách nhau ra cũng là chuyện tốt mà.

"Mọi người nếu rảnh rỗi quá thì có thể vào phòng sắp xếp đồ đạc để tối ngủ nha. Vì vội quá nên tớ chưa có sắp cho mọi người được"

Doraemon kì này mặc kệ Curtis có mặt đen hay mặt đỏ. Có người giúp cậu nấu ăn là cậu mừng lắm rồi, Curtis muốn cướp người đi thì nằm mơ đi nha!

"À tớ quên nói nữa, chúng ta có 7 người nhưng phòng thì có 6 thôi. Nên sẽ có hai người ngủ chung nha"

"Cậu thông báo như có như không vậy đó Doraemon. Chúng ta đã biết hai người đó là ai rồi mà, tự hiểu ngầm đi sao phải nói thẳng ra làm gì"

Không hổ là Suneo, có thể phong cho cậu ta danh xưng thuyền trưởng được luôn rồi.

Nghe được câu nói của Suneo thì Curtis quay qua nhìn cậu ta với con mắt tán thưởng. Trong đám người này thì hiểu chuyện nhất chỉ có Suneo thôi, cậu ta nói câu nào là Curtis liền hài lòng câu đó.

Được Curtis nhìn thẳng như vậy thì Suneo cũng vui vẻ. Suneo cậu đây có thể không biết vài thứ, nhưng biết điều là chắc chắn cậu phải có rồi!

"Vậy quyết định vậy nha. Shizuka mình đi nấu ăn thôi"

Doraemon vui vẻ đẩy Shizuka về phía trước. Cậu còn không thèm liếc Curtis đáng thương ở kế bên Shizuka dù chỉ một cái. Cậu mà thương để Shizuka lại thì ai thương cái tấm thân mèo máy 'gầy gò' của cậu đây! Nên kì này Curtis đành chịu thiệt một chút vậy, kì sau cậu sẽ đền bù cho Curtis sau vậy.

Curtis như chú cún bị bỏ rơi mà nhìn Doraemon và Shizuka đi xa.

Nhưng cũng may là cậu ta đi chung với Doraemon, ít nhất thì cô không cần phải quá lo lắng việc cậu ta gặp nguy hiểm.

Curtis quay người trở về phòng, sau khi sửa soạn xong mền gối thì cô cũng thả mình vào chiếc đệm êm ái.

Trong đầu cô bây giờ có rất nhiều điều đang quay cuồng.

Shizuka chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Đầu tiên là về việc an toàn của Shizuka. Cô biết việc Shizuka cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng, cùng lắm là bị giật mình hoặc giật điện một chút xíu thôi. Nhưng tóm lại là cô vẫn đau lòng.

Không hiểu tại sao mọi người lại có thể bỏ quên Shizuka lại như thế chứ?

Thứ hai là việc trong truyện gốc thì mọi người đều quên đi sự tồn tại của Shizuka, chờ đến lúc mọi chuyện muộn màng thì mới bắt đầu nhớ ra. Sao lại thế?

Và chuyện thứ ba là chuyện Curtis suy nghĩ nhiều nhất. Cô đã lơ mơ cảm nhận được việc này từ lâu rồi cơ, chắc từ lúc gặp cậu ta không lâu.

Cậu ta...không phải con nít?

Nói ra thì nghe có vẻ vô lý, nhưng đó là linh cảm của Curtis. Cô nhận ra cô luôn xem cậu ta theo hướng giữa người lớn với người lớn chứ không hề là một đứa con nít học lớp 5.

Từ cách hành xử hay cách ăn nói, rõ ràng không phải một đứa lớp 5 nên có. Cậu ta che giấu rất tốt với tất cả mọi người, nhưng có vẻ cậu ta không thèm che giấu việc ấy với cô thì phải? Bởi vì cô cảm nhận được rất rõ ràng cách Shizuka đối xử với mình rất khác.

Cậu ta biết được mình cũng giống cậu ta?

Đúng vậy, Curtis có thể chắc chắn rằng Shizuka cũng đã ngờ ngợ, hoặc có thể biết chính xác được rằng trong thân xác đứa trẻ lớp 5 này là một người trưởng thành.

Hai người tụi cô cũng không hề chọt thủng tầng cửa sổ giấy này. Biết mà không hề nói ra, cứ để mọi chuyện diễn ra như bình thường, một cách tự nhiên.

Phải chi gặp nhau với thân thể người lớn thì tốt quá.

Curtis tiếc nuối thở dài, cô muốn biết được viễn cảnh cô và Shizuka gặp nhau với thân phận người lớn sẽ như thế nào.

Lúc làm con nít Shizuka đã lạnh nhạt như thế này, chắc lúc lớn sẽ không thua hồi nhỏ đâu ha, có khi còn lạnh hơn ấy chứ.

Ít lâu sau Shizuka nấu xong đồ ăn bước vào phòng để kêu Curtis thì cô thấy cậu ta đang ngồi cười ngu ngốc một mình.

"???"

Shizuka khó hiểu nhìn Curtis, bộ không gặp nhau có chút xíu mà cậu ta đã thành thiểu năng rồi sao?

"Nè!"

Shizuka đụng nhẹ Curtis một cái, làm cho Curtis hoàn hồn.

Và một màn khó tin đã đập vào mắt Shizuka, Curtis, cậu ta đang đỏ mặt!!

Curtis mặt mất tự nhiên mà quay đi nơi khác không thèm nhìn Shizuka.

Thật là mất mặt! Sao cô lại có thể tưởng tượng Shizuka lúc lớn rồi ngồi cười một cách ngu ngốc như vậy được chứ! Còn để cậu ta bắt gặp nữa! Ôi con sông quê!

"Cậu sao thế, sao lại mặt đỏ ~"

Curtis mặt càng đỏ hơn, câu này cô nghe quen lắm. Không phải đây là câu hồi sáng cô hỏi cậu ta sao! Người gì đâu mà thù dai thế không biết!

"E hèm, t-tôi đói bụng. M-Mình đi ra ngoài ăn thôi"

"Đâu, tôi chưa nấu xong mà"

"H-Hả... A-À.. Vậy.."

Shizuka nhìn Curtis luống cuống thì cười rộ lên. Hiếm khi mà cô bắt gặp được một Curtis đáng yêu như thế này lắm. Bình thường cậu ta cứ như ông cụ non thôi! Biết là cậu ta không phải con nít rồi, nhưng cậu ta cứ như thế thì chán thấy mồ!

Vâng, Shizuka hiện cũng thừa nhận là cô biết Curtis là người trưởng thành. Thời gian mà Shizuka nhận ra được điều đó thì cũng không có chênh lệch với Curtis là mấy.

Chủ yếu là do khí chất cậu ta quá khác với mọi người thôi. Có thể là do lúc đầu chưa thói quen nên cậu ta chưa biết con nít là như thế nào. Lúc sau thì có đỡ hơn một xíu, nhưng Shizuka vẫn có thể đoán được.

Đây là sức mạnh của bộ não người lớn đấy. Dù sao cô cũng đã sống xx năm rồi, mấy chuyện cỏn con này cô không để ý thì sao mà có thể chăm lo cho chồng mình là Nobita ở kiếp trước cơ chứ. Kiếp trước là một tay cô chăm lo mọi việc trong gia đình, thì dăm ba trò con mèo của Curtis sao mà qua được mắt của cô.

"Haha, tôi giỡn cậu thôi. Tôi nấu xong rồi, ra ăn thôi"

Kì này Shizuka không chờ Curtis nắm tay mình nữa. Cô chủ động lôi kéo Curtis đi ra ngoài. Lâu lâu chọc được cậu ta quả là hả dạ mà. Này thì suốt ngày gồng, suốt ngày giữ hình tượng. Một ngày nào đó chính Shizuka cô đây sẽ lột đi cái mặt nạ đó của cậu ta.

Còn gì thú vị hơn việc làm một con người đứng đắn trở nên khác lạ với mỗi mình mình cơ chứ. Ai có thể không thích chứ riêng Shizuka đây chính là thích nhất việc đó đấy!

--- To be continued ----

=======================

Tác giả : Một phút bi ai cho cuộc sống sau này của Curtis 🙏

.
.
.
.
.

Cả nhà thân yêu ơi ^^ Biết gì hong, mấy chị gái nhà mình có ra mv tên là The Feels đó quý vị. Nhạc hay với mv đẹp lắm nên mình mạnh dạn đề cử là mọi người nên nghe thử ha :3 Yêu mọi người nhiều ạ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net