5•Curtis và Cuộc đại chiến xứ sở người cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó. 

Curtis cũng không biết lúc này đây là mấy giờ rồi nữa. Cô cứ nằm trên giường trằn trọc mãi thôi, cô không tài nào đi vào giấc ngủ được.

"Yên nào"

Shizuka cảm nhận được Curtis đang động đậy thì quay người sang ôm lấy cậu ta vào lòng. Cái tên này không biết đã ăn dính phải thứ gì mà lại tăng động một cách bất thường. 

"Có chuyện gì khiến cậu lo lắng sao?"

Shizuka thở hắc ra một hơi, cô nỉ non nói vào tai Curtis. Cô biết rằng hôm nay cô mà không xoa dịu cậu ta thì cô cũng đừng có hòng mà ngủ được.

"T-Tôi...."

"Hửm"

Tay Shizuka siết chặt lấy Curtis thêm đôi chút. Cằm của cô đặt lên đỉnh đầu của cậu mà dụi dụi vài cái.

Curtis nằm trong lòng Shizuka, toàn thân đều được bao phủ bằng mùi hương ngọt ngào của cậu ta khiến cô cũng trở nên thư giãn hơn. Cô hít sâu một hơi sau đó rầu rĩ mà nói ra một câu nói như có như không.

"Tôi chỉ là có chuyện nặng lòng xíu thôi"

Shizuka nhướng mày, tên này vậy mà cũng có chuyện khiến cậu ta phiền lòng được sao.

"Vậy không biết cậu có vui lòng nói cho kẻ không biết gì như tôi nghe không nhỉ?"

Giọng của Shizuka pha nhẹ một chút hài hước, nhưng Curtis biết nếu cô nói ra thì 100% Shizuka sẽ lắng nghe cô một cách nghiêm túc nhất có thể.

Curtis mỉm cười vui vẻ, cô biết việc mình nói cho Shizuka nghe thì cũng không có tác dụng gì đâu, nhưng mà việc được Shizuka quan tâm, hỏi han ân cần như thế này khiến cho con tim cô như ăn một viên kẹo vậy, ngọt đến chảy nước.

"Tôi chỉ có suy nghĩ là...nếu tôi không thể bảo vệ cậu tốt thì sao..."

Sự vui vẻ lúc nãy của Curtis đến nhanh rồi đi cũng nhanh, nghĩ đến việc Shizuka bị mọi người bỏ quên và bị đám nhân ngư kia bắt khiến cho lòng cô vừa đau vừa tức. 

"Rốt cuộc đầu cậu nghĩ cái gì vậy chứ. Tôi cũng đâu phải búp bê sứ gì đâu mà suốt ngày cần cậu kề kề kế bên chăm như con nít vậy chứ" 

Shizuka kí nhẹ vào đầu Curtis vì tội nghĩ bậy nghĩ bạ, vậy là cả ngày nay cậu ta than ngắn thở dài, đứng ngồi không yên chỉ vì vấn đề này thôi hay sao?

"Haiz, tôi cũng không biết tại sao cậu lại có suy nghĩ như thế này. Nhưng tôi biết là cậu nên tin tưởng vào bản thân mình, và cậu cũng nên tin tưởng vào tôi nữa. Mọi chuyện dù khó cỡ nào thì cũng sẽ có đường sống trong chỗ chết thôi, cậu đừng lo"

Shizuka vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn của Curtis, tuy rằng Curtis có thân hình nhỏ nhắn nhưng nó luôn khiến Shizuka cảm thấy an toàn. Khó hiểu thật nhỉ? Có lẽ là do chính con người Curtis khiến cho người khác không nhịn được mà phải đi tin tưởng cậu ta.

"Ừm, tôi hiểu rồi"

Chiếc đầu nhỏ của Curtis gật nhẹ, tay của cô thì nghịch ngợm mà vuốt lấy chiếc eo thon của Shizuka.

"Nè! Hàng trưng bày, cấm đụng chạm! Đừng hòng mà thả dê tôi"

Shizuka véo mạnh vào tay của Curtis khiến cậu ta phải hít hà một cái. 

"Sao cậu véo mạnh thế"

Curtis bĩu môi, tay của cô lúc này nhức từng cơn, có khi nào Shizuka véo tay cô bầm luôn không?!? 

"Cho chừa! Tự mà đi sờ của mình đi đồ biến thái!"

Shizuka rút tay của mình ra, quay lưng về phía Curtis, cô đây sẽ không nói chuyện với cậu ta trong vòng nửa tiếng nữa. Nếu cô nói chuyện cô sẽ sủa ba cái.

"Thôi, tôi xin lỗi mà... Ôm tôi nữa đi, tôi lạnh lắm"

Shizuka im lặng, trong lòng thì âm thầm mắng Curtis.

Lạnh cái đầu cậu ấy, có chăn mà ở đó nói lạnh rồi đòi tôi ôm, nằm mơ!

"Shizuka đẹp gái, cậu rộng lượng tha thứ cho đứa tiểu nhân như tôi được không. Tôi xin lỗi mà"

Curtis năn nỉ Shizuka, đụng chạm, khen đủ thứ nhưng cậu ta không hề bị lung lay một xíu nào cả!! Cô đã cố được 25 phút rồi đó!

Cùng là con gái mà sao Shizuka lại khó dỗ vậy chứ. Curtis cô đây đó giờ chưa giận quá 10 phút luôn ấy, với lại cô toàn tự giận tự hết, đó giờ đâu có ai dỗ cô như này đâu ಥ‿ಥ

Thấy như này hoài cũng không ổn, Curtis quyết định chơi liều một phen.

Cô dứt khoát ôm lấy Shizuka từ đằng sau, người cô nhướng lên để môi sát vào tai Shizuka và nói

"Cục cưng ơi ~"

Curtis tuy không biết mặt của Shizuka lúc này như thế nào, nhưng dựa vào tần suất run rẩy của Shizuka lúc này thì cô biết rằng cô sắp thành công rồi.

"Cục cưng ơi, Curtis biết lỗi rồi mà ~ Đừng giận nữa ~"

Curtis thấy thân thể Shizuka run rẩy nhẹ hơn thì cô càng hăng máu, tự nhiên cô tìm được thú vui khi gọi Shiizuka như thế này rồi.

"Cục cư--"

Chưa đợi Curtis kêu thêm lần nữa thì Shizuka đã đỏ mặt vùng vẫy ra khỏi cái ôm của cô và quay lại dùng tay bịt lấy miệng của cô.

"Đ-Đừng có kêu tôi như thế!"

Shizuka lên giọng với Curtis, nếu vào ngày thường thì có lẽ Curtis sẽ rén đôi chút. Nhưng do ánh đèn ngủ chiếu vào mặt của Shizuka đã bán đứng cậu ta. Mặt Shizuka lúc này đỏ đến độ có thể chảy ra máu, tay cậu ta cũng run run, cộng thêm giọng nói như thẹn quá thành giận của cậu ta chỉ tổ khiến cho Curtis u mê chứ sợ gì nỗi.

Cô cảm giác như mình lạc vào đôi mắt của Shizuka, lúc này cô không thể nghĩ thêm được gì nhiều nữa. Tay cô đẩy tay của Shizuka xuống khỏi miệng mình và nhanh chóng nhích người lại gần Shizuka.

Mềm mại.

Đôi môi của Curtis chạm vào môi của Shizuka, môi của cậu ta rất mềm, và thơm nữa. Cô cứ nghe thoang thoảng xung quanh mũi mình mùi dâu tây, nó mê hoặc Curtis khiến cho lưỡi cô không tự chủ được mà phải duỗi ra. 

Shizuka đỏ mặt hít sâu một hơi. Cái tên Curtis này!! Được một bước mà tham lam muốn tiến lên một thước hay sao! 

Shizuka vội đẩy Curtis ra, tay cô một lần nữa bụm lấy miệng của Curtis.

"B-Biến thái"

Shizuka muốn mắng Curtis nhưng vì cô quá hồi hộp nên khiến cho giọng của cô run rẩy. Nghe vào tai Curtis cứ như làm nũng hơn là mắng mỏ. 

Curtis cười khẽ nhéo lấy chiếc má phúng phính của Shizuka. Sao hôm nay Shizuka phản kháng một cách đáng yêu thế không biết. Có ai mắng người khác mà giọng lại run rẩy như thế không cơ chứ.

"Nếu cậu không thích nụ hôn này thì cậu có thể trả lại"

Mày của Curtis nhướng lên, môi của cô cũng nhếch sang một bên. Shizuka liếc sơ thôi mà mà đã muốn đánh cho cậu ta một cái rồi.

"Thôi đi, khôn như cậu á"

Shizuka giận dỗi đánh vai Curtis vài cái sau đó lại vùi đầu vào lòng cậu ta.

"Ái chà, chưa gì đã tự động như vậy luôn rồi sao"

"Rồi giờ sao, chịu thì chịu không chịu tôi đi chỗ khác"

Nói rồi Shizuka làm bộ đẩy Curtis tính ngồi dậy đi ra chỗ khác.

"Tôi nói giỡn á. Tính gì nóng như kem luôn vậy"

Curtis đâu có ngốc mà để Shizuka đi, khó lắm mới dỗ được cơ mà. Cô vội vàng ôm lấy Shizuka và kéo cậu ta nằm xuống lại.

"Để bình thường không chịu đâu, chỉ tổ thích làm tôi bực thôi"

Shizuka ngắt nhẹ eo Curtis vài cái. Con gái người ta cũng biết ngại chứ không phải là không đâu.

"Vâng vâng là Curtis sai, xin lỗi cục cưng nhiều"

"Nữa! Cậu muốn tối nay khỏi ngủ phải không!"

"Hì, thì rõ ràng cậu là cục cưng rồi còn gì. Tôi nói đúng mà"

"Sến súa!"

Shizuka ngại ngùng vùi mặt mình vào sâu hơn. Có thể cô cũng hơi dị ứng từ này đó, nhưng nếu lâu lâu được kêu như thế này thì cũng không tệ lắm.

"Mà nè, nếu... Tôi nói nếu thôi nha. Tôi có bí mật mà không nói cho cậu thì sao"

Bỗng dưng giọng Curtis trở nên nghiêm túc hơn. Tim của cô cũng đập mạnh hơn như đang muốn thoát khỏi lòng ngực của cô vậy.

Cô không biết sao cô lại hỏi Shizuka câu này nữa. Chắc là do bầu không khí quá thoải mái? Nó khiến cô muốn bày tỏ hết những tâm tư, những bí mật sâu trong lòng mình... Nhưng làm như vậy thì có nên không? Có nhanh quá không?

"Ai cũng có bí mật cho riêng mình mà. Cứ nói khi cậu sẵn sàng, không có gì phải vội cả. Chính tôi đây cũng có bí mật mà, không phải cậu cũng biết điều đó sao? Chúng ta giống nhau, Curtis à"

Shizuka nhắm mắt lại, cô biết được bí mật mà Curtis nói đến là gì. Cả hai người đều hiểu nhau cả mà. Nếu đã hiểu ngầm như thế thì cần gì phải nói huỵch toẹt ra? Nếu nhất thiết phải nói ra thì ít nhất lúc này đây không phải thời gian thích hợp.

"Cậu cứ như thế này chắc tôi phải hôn cậu thêm lần nữa quá"

Tim Curtis hụt một nhịp khi nghe Shizuka nói như thế. Những câu từ của cậu ta khiến cho trái tim cô rung động. Shizuka cứ như hố sâu của vũ trụ vậy, vô tận những bí ẩn và luôn luôn thu hút lấy sự chú ý của cô.

"Tim cậu đang đánh trống cho tôi nghe đấy"

Vì Shizuka đang nằm trong lòng Curtis nên tai cô nghe rất rõ nhịp tim của Curtis lúc này. Chậc, đúng là non ghê, có nhiêu đó thôi mà tim đã đánh trống rồi.

"Tại ai cơ chứ"

Curtis xấu hổ lấy tay che mặt, dù Shizuka lúc này đây không thấy được mặt cô nhưng cô vẫn hơi quê nhẹ.

"Thôi ta nên đi ngủ đi. Ngày mai còn nguyên ngày dài để đi nữa đó"

"Ừm, tôi thích cậu"

"Hả? cậu nói gì cơ?"

"À không có gì"

Curtis hụt hẫng, có lẽ do cô nói nhỏ quá hay sao mà Shizuka không nghe được mất tiêu rồi. Thôi có lẽ để kì sau vậy.

Curtis tiếc nuối nhắm mắt ngủ nhưng cô đâu có biết rằng người con gái trong lòng cô khóe miệng đã đến mang tai mất tiêu rồi đâu.

Chờ Curtis chìm vào giấc ngủ sâu thì Shizuka nhẹ ngửa đầu hồn lấy cằm của cô.

"Tôi cũng thích cậu"

---------

Ở một nơi khác.

"Người nói sao ạ, người phải đi?"

Tragis không tin vào tai mình. Lúc này đây là lúc dầu sôi lửa bỏng mà vị tiểu thủ lĩnh này lại có thể phủi tay mà đi thế sao?

"Đúng vậy. Bây giờ mà ta  không thử đi ngao du thì chờ đến bao giờ chứ? Chờ tới lúc lật đổ hoàn toàn ông ta rồi ta sẽ bận bù đầu tối cổ hay sao?"

Jane thong thả chỉnh lại bộ đồ cô vừa cướp được từ tay Tragis, nếu hỏi tại sao mà cô lại mặc đồ nam ư? Tại vì nó thuận tiện trốn thoát chứ không có gì nghiêm trọng cả.

"N-Nhưng..."

"Đừng lo, ngươi cứ theo kế hoạch ta vạch sẵn là được. Và vị tì nữ kia sẽ  thay vị trí ta vài ngày tới. Ta đã an bài mọi thứ ổn thỏa cả rồi nên cứ yên tâm"

Nói rồi Jane quay người bơi một mạch không thèm nhìn đến Tragis ngỡ ngàng ở phía sau.

"Sao mà mình lại nghi ngờ về tương lai sau này thế này"

Tragis bất lực quay lại về tàu, bây giờ cậu lại phải đối phó với tên Buikin đáng ghét nữa rồi đây. Thật mệt mỏi quá đi mà.

----

"Nè nè, mọi người mau dậy để xuất phát xem nào"

Người 'mẹ' của nhóm - Doraemon đã dậy từ sáng và chuẩn bị đầy đủ hết thức ăn cho mọi người. Giờ chỉ còn chờ mọi người ra ăn nữa thôi.

"Mới có mấy giờ đâu mà"

Nobita èo uột đi từ trong phòng đi ra và lại nằm dài ra bàn tính ngủ tiếp.

Curtis cũng ngái ngủ đi từ phòng đi ra. Sáng này Shizuka cũng đã dậy sớm đi phụ Doraemon nên giờ chỉ có cô là dậy trễ thôi. Lúc đi ngang qua Nobita, cô liếc mắt một cái và hạ giọng.

"Ngẩng đầu dậy"

"R-Rõ"

Nobita tuy còn mơ màng nhưng vì bản năng sinh tồn nên cậu đã tự động ngẩng mặt lên trong vòng 2 giây sau khi nghe hiệu lệnh.

"Mới sáng mà anh đã uể oải như thế này rồi. Mau ăn sáng sau đó đi ra tập thể dục với tôi!"

"R-Rõ.."

Nobita càng ỉu xìu hơn. Tập thể dục với Curtis đúng là cực hình đối với cậu luôn ấy, mỗi lần tập xong thì y như rằng nhìn cậu như mới vừa bị vớt từ dưới nước lên, vừa đuối vừa ướt.

Curtis nghe giọng của anh ta là biết đang muốn lười biếng rồi. Thế nên cô nhìn lướt sang Nobita một cái, thế là anh ta thẳng lưng mặt nghiêm túc lại liền.

"Haha, cậu đây là đang nhập ngũ sao"

Shizuka cười khẽ vào tai Curtis.

"Cậu cũng muốn tập sao"

Curtis quay sang nhìn Shizuka. Còn Shizuka thì cười mỉm nhìn đôi tai đang màu hồng phấn của Curtis.

"Tôi không chắc là mình tập được những bài tập khó ấy. Nhưng nếu nhẹ hơn thì tôi có thể thử"

Shizuka nhướng mày, cũng lâu rồi cô chưa tập thể dục đấy, mong là xương khớp vẫn chưa rỉ sét.

"Vậy thì lát cậu cũng tham gia đi, tôi sẽ tìm vài bài tập nhẹ hơn cho cậu"

Curtis gật gù, cậu ta tự giác vậy là tốt.

"Tôi tham gia có được không"

Sophia hớn hở nhìn Curtis. Cô cũng muốn, mặc dù cô chưa tập thể dục các bài ở trên đất liền bao giờ, nhưng cô có thể thử.

"Tất nhiên là được, hay là mọi người cùng nhau tập luôn đi"

"Ai da ~ "

Jaian, Suneo và Doraemon kêu rên. Với đám con trai như họ thì 101% Curtis sẽ không nương tay rồi. Ai cứu họ đây.

"Sao nào, mọi người có ý kiến?"

Than thở là vậy, nhưng chờ đến lúc Curtis hỏi thì ai cũng lắc đầu lia lịa, miệng thì ngậm chặt không phát ra tiếng động nào.

.
.
.
.

"Một"

"Hây ya"

"Hai"

"Hây yaa"

"Ba"

"Hây yaaaaaa"

Mỗi lần Curtis đếm thì mọi người đều sẽ gập bụng một lần. Đợt đầu tiên sẽ là Doraemon, Suneo và Shizuka giữ chân mọi người lại. Curtis vì để cân bằng mọi người nên cô không cần người giữ mà tự mình gập bụng được.

"Ba mươi"

"A-Anh thua, đừng đọc nữa Curtis à"

Nobita thều thào, cậu đã quá mệt để có thể nói chuyện.

"Ai mà thiếu 1 cái tôi bắt gập thêm 10 cái"

"Thôi mà, a-anh gập ngay"

Jaian ở một bên cũng mồ hôi đầy đầu, cậu vốn dĩ tính chờ Nobita than mệt xin nghỉ thì cậu nghỉ luôn. Ai mà ngờ Curtis lại độc ác đến thế cơ chứ.

"Haha, Jaian à, cái bụng của cậu mắc cười quá đi"

Suneo chỉ vào cái bụng 'đầy đặn' đang ngoe ngẩy của Jaian. Nãy giờ cậu có giữ chân Jaian được cái nào đâu, toàn là cậu ta nhấc bổng cậu lên thôi, khó khăn lắm mới gập bụng được một cái thì nhìn cái bụng cậu ta lại khiến cậu phải cười ngã ngửa cả lên.

"Này! Cậu tin tớ đập cậu không hả"

Jaian giận dữ bật thẳng dậy và kí vào đầu Suneo một cái đau điếng. 

"Áaa, đau quá!! Tôi sẽ méc mẹ tôi nè đồ bạo lực!"

Suneo khóc lóc ôm lấy chiếc đầu đáng thương của mình, có vẻ như nó đã bị lõm vào sau cú đánh của Jaian thì phải.

"Thôi được rồi, dừng tập ở đây, hai người quá trời là ồn ào rồi đó"

Curtis buồn cười nhìn hai người bạn của mình đánh 'yêu', hai người này lúc nào cũng như chó với mèo vậy mà khi đụng chuyện là cứ như một cặp sinh đôi vậy, hợp ý đến không tưởng.

"Vậy bây giờ chúng ta nghỉ ngơi uống nước một chút xíu rồi khởi hành nhé?"

Doraemon như làm ảo thuật mà lấy ra đủ loại bánh và nước đầy sắc màu. 

Trong đó có một loại bánh khiến cho Curtis khá là tò mò.

"Cái hộp bánh này là bánh gì vậy Doraemon?"

"À bánh đó hả, bánh Danisa đó. Tuy chưa tới tết nhưng mình thèm quá nên lôi ra luôn"

Đây là lần đầu Curtis được ăn thử loại bánh này đó, và có vẻ hai cái bánh rắc đường là hợp khẩu vị với cô nhất. 

"Oa, nước này là nước gì mà ngon vậy Doraemon"

"Cái nước này nữa, cũng ngon lắm nè"

Jaian và Suneo uống nước mà nước nó ngon đến nỗi nách của hai người nó giựt lên giựt xuống. 

"À, cái đó là nước Yến với nước Bí đao đó. Hàng hiếm tớ mới tậu được đó nha, hai người nhớ chia cho mọi người uống cùng đó" 

Sophia mắt long lanh nhìn mọi thứ mà Doraemon đem ra, thứ nào cũng độc và lạ hết. 

"Nè nè, còn cái này là cái gì vậy?"

Sophia tò mò mà cầm một cái thứ gì đó màu vàng vàng.

"Cái đó là kẹo dẻo bắp á, ăn ngon lắm, cậu thử đi"

Doraemon cầm lấy xé bao bì đi và đưa lại kẹo cho Sophia.

Sophia không chần chờ một phút nào mà đưa nó vào miệng, chỉ cần nhai vài cái thôi là mắt của cô rực sáng hẳn lên.

"Ngon quá!" 

"Đây là hàng nhập khẩu loại xịn đó nha! Mấy cậu hên lắm mới được ăn đó!"

Doraemon mặt rất chi là thỏa mãn nhìn mọi người ăn uống ngon miệng. Đây là những món ngon mà khó lắm cậu mới sưu tập được, lúc đầu đem ra cậu cũng phân vân lắm, nhưng sau khi nhìn mọi người ăn ngon miệng như vậy thì cậu cũng không còn tiếc của nữa. 

"Cậu thần kỳ thật đấy Doraemon, cậu không khác gì thần Manaphia trong truyền thuyết mà mọi người hay kể hết á" 

"Thần Manaphia?"

"Ừm.... Đó là vị thần...."

Giọng nói ngọt ngào của Sophia cứ thế mà khiến cho mọi người mê mẩn và tập trung đắm chìm vào câu chuyện.

Và cách đó không xa có một bóng người cứ lấp ló, không phải ai khác mà là Jane đang trong bộ đồ nam giới.

"Đám người đó là bộ tộc người cá sao? Bọn họ ăn cái gì mà lạ thế kia?"

Jane lấy làm lạ mà nhìn nhóm Doraemon, trong đó chú mục nhất chắc là con chồn nước kia, nhìn nó cứ bị ngu ngu sao ấy.

"Mình nên lại bắt chuyện hay nên bám theo?"

Cô lại lia đám người đó và chợt ánh mắt cô đã va phải vào một người con gái xinh đẹp.  Cô nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da trắng hồng, mắt to, môi đỏ.... nói chung là cực kỳ xinh đẹp.

"Thứ trên đầu của cô ấy là vương miệng sao? Vậy là cô ấy là..công chúa của bộ tộc người cá?"

 Jane như say như mê mà nhìn chằm chằm vào Sophia, sao trên đời này lại có một người con gái xinh đẹp như thế nhỉ? Ánh mắt của Jane cứ đong đưa theo nhịp đóng mở của đôi môi Sophia.

Chát.

Tay của Jane tự đánh vào mặt của cô một cái khá mạnh. Đây là thói quen mà cô bị chính người cha của mình rèn luyện ra. Mỗi lần cô thất thần trước mặt ông ta là sẽ bị bắt tự tát vào mặt mình, và cứ thế mỗi lần cô bị mất tập trung hay quá chú tâm vào thứ không đáng sẽ tự đánh vào mặt của mình để tỉnh táo lại.

"Ủa đám người đó đâu rồi?"

Jane giật mình nhìn về phía trước, rõ ràng là vài phút trước bọn họ còn ở đây mà?

"E hèm"

Bỗng có một giọng nói phát ra từ đằng sau lưng cô. Jane hoảng loạn quay ra sau. 

"Cậu là ai? Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tụi tôi thế hả?"

Sophia mặt nghiêm túc nhìn vào Jane, đây là một gương mặt lạ lẫm mà đó giờ cô chưa gặp qua bao giờ. Sophia có thể thề trên danh dự của một công chúa rằng người trước mặt cô đây không phải là người dân của bộ tộc cô.

"Ừ-Ừm..."

Jane ngập ngừng, đỏ mặt mà lùi về phía sau, cô ấy đứng sát người cô quá khiến cô đây khá là ngại ngùng.

"Đừng có hòng mà chạy thoát! Mau trả lời tôi!"

Sophia tưởng Jane tính chạy nên nhanh tay giữ chặt tay cậu ta lại và kéo lại gần phía mình hơn.

"Aaaa, cậu từ từ, không được, như này là quá nhanh..."

Jane ngại ngùng bụm mặt, vị chủ tử thông minh lanh lợi của bộ tộc nhân ngư không biết bây giờ ở đâu mất tiêu, để lại nhân cách thứ hai đứng thẹn thùng bẽn len với cô công chúa người cá thế này.

"Nhanh?"

Sophia nhăn mày khó hiểu nhìn Jane, chỉ có Curtis kế bên là hiểu ý của Jane đang nói gì, điều này khiến cô nhìn Jane bằng con mắt nhìn một người tâm thần.

"Cậu ta có bệnh sao?"

Curtis không khỏi cảm thán, con nít bây giờ đáng sợ quá.

"Tôi không có!"

Jane đỏ mặt chối bỏ ý nghĩ của Curtis. Tuy cô hơi quê vì hiểu sai hành động của Sophia nhưng tuyệt đối cô đây không có bị bệnh nhé!

"Ừ, không chấp nhặt với cậu. Mau trả lời câu hỏi lẹ lên"

Curtis lạnh mặt tra hỏi Jane, có bao giờ người bệnh nói mình bệnh bao giờ, vậy thôi cô kệ cậu ta vậy.

"Mà thôi, lôi cậu ta vô trong rồi tra hỏi sau"

Curtis thấy bên trong nhà có vẻ an toàn hơn nhiều, nếu cứ đứng ngoài thì cô lại sợ sẽ có việc gì đó đến với đám người 'nhân vật chính' này nữa quá.

"Đi mau"

Jaian tiến lên đảm nhận công việc dắt phạm nhân vào, vì tưởng rằng tên trước mặt là con trai nên xô đẩy khá là mạnh tay.

"Người ta là con gái đó Jaian à, cậu cứ để cậu ta tự đi đi, đừng có xô đẩy"

Curtis sau cái đẩy thứ ba của Jaian thì cũng không nhịn được mà phải nhắc nhở Jaian, bộ cậu ta nhìn không ra đó là con gái hay sao mà mạnh tay thế. Còn con người kia nữa, bị đẩy mà chỉ có cắn môi chịu đựng vậy thôi sao?

"Để tớ dắt cậu ta cho"

Sophia đưa tay đặt hờ lên vai Jane, và cảm nhận được cơ thể của cậu ta run rẩy.

"Cậu không phải sợ đâu, tụi tôi sẽ không làm hại cậu"

Jane một lần nữa đỏ mặt, cô run không phải vì sợ đâu mà, cô đây run tại ngượng quá thôi.

Câu nói của Sophia một lần nữa khiến Curtis nhìn sang, kì này cô xin phép gắn cho cậu ta cái mác nhát gái.

"Chỉ là đụng vô có xíu thôi mà có cần phải phản ứng mạnh vậy không?"

Curtis lầm bầm trong họng, nhưng chiếc tai thính của Shizuka đã nghe được, điều này không khỏi khiến Shizuka

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net