8• Truyền thuyết vua mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Tio im lặng ngồi trong cung điện của mình, cậu cũng chả thèm bật đèn, xung quanh bốn phía bao trùm bởi bóng tối.

Cạch!

    Cửa được mở ra, có một bóng người đứng đó lẳng lặng chẳng lên tiếng. Tio không hề quay đầu, cứ như hiện tại cậu ta không ở thế giới này, hồn cậu ta đã phiêu về phương nào đấy rồi. Maku vẫn đứng đấy, ánh mắt cô luôn chú tâm vào người đang ngồi đằng kia. Chính cậu ta, người mà cô tương tư bao năm nay, là vị hoàng tử cao quý của vương quốc Mayana này, người đã khiến cô nhung nhớ rồi lại phũ phàng chối bỏ bao tình yêu cô dành cho cậu ta. Maku vừa yêu vừa ghét cậu ta, nhiều lần cứ muốn chấm dứt đoạn tình cảm này cho xong, nhưng...vẫn còn gì đó níu giữ trái tim cô lại, không cho cô rời khỏi cậu ta. Maku đứng đó nhìn cậu ta, xong lại nhìn chiếc dây chuyền của mình, cô nở một nụ cười khổ. Chiếc dây chuyền này sẽ là niềm hi vọng cuối cùng của cô.

    "Tio" - Maku hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gọi tên Tio.

    "..." - Tio vẫn ngồi im, đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt đất như thể có gì ở đấy.

    "Tio... T-Tôi.." - Maku bước gần lại hơn với Tio. Tay cô nắm chặt chiếc dây chuyền.

    "Đi ra ngoài" - Chiếc môi khô khốc của Tio khẽ mở. Chắc là do không nói chuyện quá lâu nên khiến giọng cậu ta khàn khàn, âm trầm như không có cảm xúc.

    "Tôi đã làm chiếc dây chuyền này cho cậu, cậu xem có đẹp không" - Maku cố gắng phớt lờ đi câu nói của Tio, cô tỏ ra bình thường và đưa chiếc dây chuyền đến trước mặt cậu ta.

    Tio bỗng bật dậy, Maku giật mình lùi về sau vài bước, mắt của cô vẫn chưa dời khỏi thân ảnh của Tio. Tio bước lại gần Maku, Tio đi bao nhiêu bước thì Maku lại lùi bấy nhiêu bước. Cậu ta nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy chiếc dây chuyền trên tay Maku.

   "T-Ti..." - Maku mừng rỡ nhìn Tio. Nhưng sự việc diễn ra sau đó khiến cô đau như xé rách tâm can.

   Tio nâng niu chiếc dây chuyền như nâng bảo vật sau đó lại thô bạo giựt đứt nó. Từng hạt trân trâu rơi xuống sàn nhà, khi hạt cuối cùng rớt xuống cũng là lúc tâm của Maku lạnh xuống, cứ như là rơi xuống hầm băng lạnh giá không một hơi ấm.

    "TA BẢO CÔ ĐI RA!!!" - Tio trợn trắng mắt lên ra lệnh với Maku.

   Maku nhìn xuống sàn nhà, nở một nụ cười khó hiểu, trong nụ cười đó bao hàm cả sự đau khổ xen lẫn một chút chua xót cuối cùng là sự thanh thản khi được giải thoát. Maku ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Tio, chiếc tay đẹp đẽ nâng lên sau đó giáng xuống thật mạnh vào gương mặt đáng ghét kia.

Chát!!!!!

    Đầu Tio lệch sang một bên, cậu ra trợn tròn mắt, mặt không thể tin quay sang nhìn Maku.

    "Cậu! Không đáng để tôi hi sinh thế này. Cậu là đồ đáng ghét! Tôi ghét cậu!" - Maku lẳng lặng nhìn Tio, môi son khẽ mở, từng câu từng chữ đều mang theo sự run rẩy khiến người nghe đau lòng.

    Sau đó Maku quay lưng đi không hề quay đầu lại. Tio vẫn ôm mặt nhìn theo bóng dáng của Maku.

   "Để tôi xem cậu sẽ ghét tôi được bao lâu" - Tio nở một nụ cười tự tin. Cậu ta thừa biết Maku yêu cậu ta thế nào. Nếu có Curtis và Pandora ở đây thì chắc chắn cậu ta đã được bọn họ "chăm sóc" tận tình vì cái bản mặt đáng ghét của cậu ta.

==== Ta là dãy phân cách ====

    Redena nhẹ nhàng bước vào căn phòng của mình. Bước chân bà ta dừng lại trước chiếc giường, ánh mắt bà ta tràn ngập tình yêu nhìn người đang nằm say giấc kia. Nàng chính là người mang cho bà ta sự ấm áp sau bao năm tháng đau khổ, nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng như khắc trong tâm khảm của bà ta. Redena đã tưởng chừng như bà ta hết hi vọng khi thấy nàng lấy tên hoàng đế khốn khiếp kia, nhưng trong tim bà ta không ngừng thôi miên chính bà ta là bà ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần cố gắng là nàng sẽ hiểu tấm lòng của bà ta.

    "Nàng.... Ta biết nàng đã biết được ta yêu nàng. Nhưng tại sao chứ....sao lại không chấp nhận.." - Redena nhìn hoàng hậu, trong mắt lộ rõ sự buồn bả.

    "Ta xin lỗi.." - Căn phòng im lặng, một giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được cất lên, tuy rằng rất nhỏ nhưng trong căn phòng im ắng đến ngộp thở này thì nó như được khuếch đại hơn 5 lần.

     "Tại sao chứ..." - Redena bước nhanh lại giường.

     Hoàng hậu ngồi dậy, nhìn Redena. Redena đọc không ra những thứ trong mắt hoàng hậu, nó bao hàm quá nhiều thứ.

    "Ta xin lỗi nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi" - Hoàng hậu không dám nhìn thẳng vào Redena, ánh mắt nàng dính chặt vào mặt đất như thể có một thứ gì đẹp đẽ đang nằm ở đó.

    "Cho ta một lí do.." - Redena cảm giác như mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng bà ta vẫn cố gắng đứng thẳng chờ câu trả lời của nàng.

     "Đơn giản chính là trong tim ta còn hình bóng của chàng" - Hoàng hậu miệng nói vậy, nhưng nàng không hiểu tại sao lòng nàng lại cảm thấy chua xót, nặng trĩu đến thế.

      "Lại là tên vua khốn khiếp đó. Nói cho ta biết tại sao nàng lại yêu hắn đến thế !!!! Rõ ràng hắn ỷ hắn là hoàng tử nên lấy quyền chèn ép nàng !!! Đến cả khi hắn chết hắn cũng không chịu nàng phải rời bỏ hắn !!! Tên khốn khiếp đấy đã mém giết chết nàng cơ mà !!! N-Nếu...ta không đến...sợ là...." - Redena như điên lên, giọng nói ngày một to, nhưng những lời sau lại nhỏ đến không nghe thấy, bà ta không dám nghĩ, nếu như hôm đó bà ta không đến mọi chuyện sẽ thế nào.

    Hoàng hậu nghe những lời Redena nói, nở nụ cười tự giễu. Thì ra lí do của nàng lại khập khiễng đến thế, phải, nàng đã quên chuyện tình cảm của nàng đã bao giờ tốt đẹp đâu, và nàng đã bao giờ yêu vị vua được mọi người tôn trọng, tung hô đấy đâu. Nàng yêu nàng, nhưng nàng lại không thể bỏ hết mọi thứ để yêu nàng như nàng đã làm cho nàng. Hoàng hậu biết, tâm nàng thuộc về Redena, nhưng yêu là một chuyện, có thể ở bên nhau không lại là một chuyện khác. Nàng biết tính con nàng, Tio, con nàng sẽ không bao giờ để nàng yêu Redena, một người mà nó cho là ác độc, tàn nhẫn, một mụ phù thủy xấu xa. Và còn người dân vương quốc Mayana nữa, họ sẽ chấp nhận một vị hoàng hậu như thế sao? Thật ra hoàng hậu không biết rằng, chỉ cần nàng mở miệng thổ lộ những điều trong lòng, dù là chết Redena vẫn sẽ thực hiện được cho nàng một cách dễ dàng.

     "Nhưng ta yêu chàng, những điều chàng làm cho ta cũng chỉ vì yêu ta chẳng phải sao?" - Redena nở nụ cười khổ, đó cũng là lí do cô chấp nhận vị vua si tình kia, cô chỉ có thể chọn người yêu mình để có thể bảo vệ người mình yêu, bảo vệ chính cô.

     "N-Nàng....đã bao giờ..rung động với ta chưa...Dù chỉ một lần.. L-Làm ơn...Hãy nói thật, dù chỉ một lần cũng được" - Redena run rẩy, cố gắng trấn định tâm thần không yên của mình.

    Hoàng hậu im lặng một hồi lâu, rung động ư? Có chứ, rất nhiều là đằng khác, ngay cả lúc này đây, tim nàng vẫn đập như trống chỉ bởi vì có nàng đứng trước mình.

    "Không. Một lần cũng không" - Hoàng hậu cảm thấy tim như ai bóp nghẹt, nàng thở từng ngụm không khí một cách khó khăn. Nhưng nàng vẫn tuyệt tình, nói ra một câu nói như một chiếc búa to lớn đánh thẳng vào tim Redena.

      Redena cảm giác bất lực hơn bao giờ hết, có cảm giác như cả thế giới đều màu đen, bầu trời sụp đổ như một tấm kính, từng mảnh kính lao xuống cắm sâu vào mặt đất, một giọt nước mắt chảy xuống từ bờ mi của Redena, rơi vào tay hoàng hậu. Tay hoàng hậu khẽ run, nàng khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt mình.

     "N-Ngươi khóc" - Hoàng hậu run rẩy đứng dậy, tay nhẹ nhàng giơ lên, khi sắp chạm vào mặt Redena lại bị Redena ngăn lại.

     "Ta không sao, chỉ là mắt mỏi nên chảy nước thôi. Nàng chắc đã mệt mỏi, ngủ đi ta không quấy rầy" - Redena quay lưng đi, bước nhanh ra khỏi phòng như thể đang có thứ gì đáng sợ đằng sau.

    Sau khi Redena đi, hoàng hậu liền ngã xuống. Nàng chôn chặt mặt mình vào gối, một người vì nàng làm nhiều đến thế, buông bỏ đi cả tôn nghiêm, vào ra sinh tử cũng chỉ vì một lời nói vu vơ của nàng. Nàng đã biết Redena rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy nàng khóc dù chỉ một lần, thế nhưng hôm nay..... Đầu hoàng hậu ngày càng chôn chặt vào đầu gối của nàng, nàng ghét cái cảm giác này, sự tội lỗi, đau lòng, chua xót..phải nói tâm trạng nàng bây giờ là ngũ vị tạp trần, không phân biệt được đâu là đau buồn, đau là áy náy, đâu là chua xót.

    Còn phần Redena, khi vừa ra khỏi phòng, khí chất bà ta liền thay đổi. Không khí đau buồn lúc nãy không còn nữa, thay vào đó là sự mất mát. Bà ta vẫn chưa bỏ cuộc đâu, bà ta đã bày tỏ nhiều lần với nàng và câu trả lời cũng không khác lúc nãy là bao, nên ta phải nói là bị hoài riết quen, bà ta đã chai lì rồi. Nhưng cũng không phải bà ta không có mất mác, những thứ bà ta lúc nãy nói với nàng từng câu từng chữ rất thật lòng, nhận được câu trả lời như tế thì tất nhiên sẽ mất mác rồi, thật ra thì bà ta cũng hiểu một phần lí do mà hoàng hậu không đáp lại tình yêu của bà ta, bà ta đâu ngốc, rất thông minh là đằng khác.

     "Hừ, thứ mà cản trở ta và nàng thì chắc chắn sẽ phải bị dọn dẹp. Đến lúc dọn rác rồi đây" - Nếu chỉ ngồi chờ đợi thì đó đâu phải và Redena này rồi. Chờ đi, Tio sao, Mayana sao, một mình Redena ta đây chấp hết :).

     Tio đang ngồi thừ trong cung điện bỗng thấy sau lưng mình lành lạnh, cậu rùng mình nhìn xung quanh.

     "Lạ kì, có gì đâu nhỉ?"

     Tio đang suy nghĩ về việc ngày mai cậu sẽ phải nói lại với đám người Curtis thế nào đây, thôi kệ, tìm họ trước rồi tính sau vậy. Còn về Maku, ha, không đáng để cậu bận tâm. Tio mệt mỏi ngã người nằm xuống giường, cậu mặc kệ ngủ trước đã rồi tính sau.

=====    To be continue   =====
   
  Lời của Ái : Vốn muốn viết Redena sẽ chết, nhưng nghĩ lại, couple vậy mà chết uổng quá uổng :) nên dẹp ngay ý định đó :)) Bỏ cuộc thì chắc chắn đó không phải Redena rồi :) ngta hay nói yêu là phải mặt dày không sai :))))  nên Redena tỷ cố lên.

============================
    Curtis : Có phải ngươi quên ai rồi không hả tên Ái chết tiệt kia

    Shizuka và mọi người : *gật gật*

     Ái : ...

     Curtis : Ngươi có biết bao lâu rồi ta chưa được âu yếm với Shizuka không? Là do ngươi đó tên kia!!!

     Ái : Tại sao lại tại ta? (O.o)

     Curtis : Tất nhiên là do ngươi không viết chap rồi!!! Dù có viết cũng không có ta và Shizuka xuất hiện!!!

     Ái : Ách.... Hì hì =))) đừng lo chap sau sẽ xuất hiện mà. Còn chap này ta tặng cho bên ReHậu cp

     Curtis : *Cầm cây lên*

     Ái : *Xách quần lên chạy*

    Curtis : Ngươi đứng đấy cho ta!! *Chạy theo*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net