Chương 203 +204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cua trước mặt cô, nhìn tay cô đang đặt trên đầu gối, tỏ ý ngoắc ngoắc. Hạ Dĩ Đồng hoảng hốt đứng lên, nhận lấy nồi cua rồi đặt xuống.

Lục Vân Chương quay lại phòng bếp, ghé bên tai Liễu Hân Mẫn đang chuẩn bị canh: "Đứa nhỏ rất căng thẳng, tay chân run rẩy."

Liễu Hân Mẫn gật đầu, nhìn thoáng ra bên ngoài: "Tiếp tục quan sát.

"Tuân mệnh phu nhân." Lục Vân Chương bưng đĩa rau trộn nhỏ ra ngoài.

Lục Ẩm Băng híp mắt: "Mẹ và cha con thì thầm to nhỏ cái gì vậy?"

Liễu Hân Mẫn không cần suy nghĩ: "Khen bạn gái con dáng người xinh đẹp, lại nhã nhặn hiểu chuyện.'

Lục Ẩm Băng hạ lông mày, không khỏi ngượng ngùng, ngón tay vén tóc ra sau tai, xoay mặt qua chỗ khác.

Liễu Hân Mẫn không hiểu, giật mình nói: "Con mà cũng biết ngại ư?! Trước kia mẹ khen con đẹp như hoa, cũng chẳng thấy con mắc cỡ chỗ nào. Đúng là con lớn không phải do mẹ."

Lục Ẩm Băng cười bình luận: "Mẹ, kịch hết rồi."

Liễu Hân Mẫn không cười, thay vào đó mơ lẩm bẩm hai tiếng.

Lục Ẩm Băng: "Mẹ nói gì vậy?"

Liễu Hân Mẫn cúi đầu: "Không có gì, mẹ chờ tin của ba con."

Lục Ẩm Băng cũng không nghi ngờ, cắt gọt trái cây bày ra đĩa, đợi Liễu Hân Mẫn đặt đồ ăn vào trong đĩa, hai tay hai đĩa đi ra ngoài. Vừa vặn chạm mặt Lục Vân Chương, Lục Vân Chương nháy mắt, lúc ngang qua có nói một câu: "Được đấy."

Lục Ẩm Băng cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: "Cảm ơn ba."

Lục Ẩm Băng đặt đồ ăn xuống, nhân lúc hai người trong phòng bếp đang ghé tai nhau không biết bàn bạc chuyện gì, môi chụt lên mặt Hạ Dĩ Đồng một tiếng, lúc Hạ Dĩ Đồng còn đang giật mình sợ hãi thì cô cười lớn nhanh chóng chạy về phòng bếp.

Một nhà ba người chỉ có Liễu Hân Mẫn vẫn ở trong bếp chưa từng đi ra, cha con Lục Vân Chương và Lục Ẩm Băng bưng đồ đi ra đi vào, cuối cùng Lục Vân Chương đang chạy về phía phòng bếp một lần nữa thì nói: "Trong đó chỉ còn một đĩa thức ăn, con ra ngoài ngồi trước, để ta bưng ra."

Đôi vợ chồng trẻ ở bàn ăn đang ngồi nói về mình.

Lục Vân Chương thở dài, trở lại trước bồn rửa, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má Liễu Hân Mẫn, ôn nhu nói: "Nữ nhi thành gia là chuyện tốt, đừng khóc."

Liễu Hân Mẫn không kìm được tiếp tục rơi nước mắt.

"Tôi cũng biết, nhưng mà tôi không nhịn được. Băng Băng ngày trước bé xíu bằng chừng này," Liễu Hân Mẫn đưa tay bên đùi so một chút, "chạy khắp nơi, cũng thuộc dạng gầy nhất trường, thành tích cũng tốt. Mỗi lần họp phụ huynh cho con bé, giáo viên đều là dáng vẻ vừa yêu vừa hận. Ông còn nhớ không?"

Lục Vân Chương ôm vai bà, gật đầu: "Nhớ kỹ."

"Sao con bé lại lớn nhanh như vậy? Hai mươi năm cứ thế qua đi, trở thành quá khứ."

"Ừm."

"'Phải lập gia đình." Liễu Hân Mẫn nhìn bát canh trước mắt, thấp giọng nói, "Tương lai chỉ có tiểu gia chúng ta."

Mũi Lục Vân Chương đột nhiên chua xót, đều nói nam nhân không dễ rơi lệ, ông vội vàng ngừng lại câu chuyện của Liễu Hân Mẫn: "Con gái còn đang chờ bên ngoài kìa."

Hai vợ chồng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn đối phương, thay nhau chỉnh lại quần áo.

Lục Vân Chương bưng canh trên tay, mím môi nói: "Đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net