Chương 36: Thói quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Thói quen


Âu Dương Yên nóng lòng muốn biết tin tức này là thật hay giả, nóng lòng muốn biết La Vũ có biết chuyện này hay không. Nàng lo lắng một khi La Vũ biết chuyện này, sẽ có bao nhiêu thương tâm khổ sở, nàng thực muốn gặp La Vũ, nhưng là nàng xuất cung nhất định phải được Tắc Mông đồng ý trước, mà Tắc Mông kiêng kị nhất chính là để nàng gặp La Vũ.

Một ngày sau bữa cơm chiều, Âu Dương Yên nhẹ giọng nói với Tắc Mông, "Tắc Mông, thật lâu ta không có ra ngoài, thực sự muốn đi ra ngoài thư giãn."

Tắc Mông nhìn nàng cười nói, "Ở trong Hoàng Cung thực buồn?"

Âu Dương Yên cười cười, "Có thể đi săn bắn hay không? Chúng ta cùng đi, gọi Y Thụy Kha với những quý tộc khác đến cùng đi."

Tắc Mông ngoài ý muốn ngẩn người nhìn nụ cười của Âu Dương Yên, nhìn nàng đến chằm chằm, Âu Dương Yên có chút xấu hổ, cúi đầu, nghe được Tắc Mông nói, "Yên của ta, ngươi cười lên thực sự rất đẹp, nhưng mà ngươi luôn keo kiệt tươi cười với ta."

Âu Dương Yên không nói gì, Tắc Mông đi đến bên cạnh nàng, nâng cằm nàng lên, "Muốn đi săn bắn, ta đây sẽ an bài cho ngươi, ngày mốt đi được không?"

Âu Dương Yên mỉm cười gật đầu, "Được."

Tắc Mông làm theo ý tứ của Âu Dương Yên, thông báo đến các quý tộc, phu thê La Trung cũng đến, tất nhiên cũng không thể thiếu được Ba Siết và La Vũ.

Trên trận săn bắn, Âu Dương Yên bồi bên người Tắc Mông, nhìn Tắc Mông giương cung bắn một con cáo, mũi tên vọt tới, nhưng lại chệch một chút, chỉ rơi xuống bên cạnh con cáo kia, con cáo hoảng sợ quay đầu trốn vào trong bụi cỏ. Tắc Mông lắc đầu thở dài nói với Âu Dương Yên, "Yên, ta nhìn ngươi."

Âu Dương Yên kéo cung, bắn đến đám cỏ xanh, một tiếng kêu thảm truyền đến, con cáo kia quả thực bị Âu Dương Yên bắn trúng. Âu Dương Yên thúc ngựa đi đến, nhặt lên con cáo trong bụi cỏ, Tắc Mông mỉm cười lên tiếng, "Không nghĩ đến tiễn pháp của ngươi cũng tốt như vậy."

Âu Dương Yên để con cáo cho mấy người hầu đi theo, nhìn thấy một con hươu cách đó không xa, giương cung bắn đến, nhưng con hươu kia cảnh giác rất nhanh chạy khỏi tầm bắn.

Âu Dương Yên thúc ngựa chạy theo, chạy đến chỗ không xa, thấy Tắc Mông xoay người nói chuyện với người khác, lập tức đổi hướng đi, quay đến chỗ La Vũ và Ba Siết. La Vũ học cưỡi ngựa chưa được vài ngày, nên chỉ có thể ngồi trên ngựa nhìn Ba Siết săn bắn. La Vũ nhìn thấy Âu Dương Yên, tươi cười kêu một tiếng, "Yên tỷ tỷ."

Âu Dương Yên cười nói, "Gần đây thế nào, Ba Siết đối với muội có tốt không?"

La Vũ nở nụ cười, trên mặt hạnh phúc dào dạt trả lời, "Hắn đối với ta rất tốt."

Tâm Âu Dương Yên có chút bị nhéo đau, ghen tị và tức giận với Ba Siết làm Âu Dương Yên có chút đau lòng, nàng miễn cưỡng cười cười, "Ta có việc nói với Ba Siết"

Âu Dương Yên nói xong, kêu Ba Siết đến, "Ba Siết, đến chỗ ta một chút được không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Ba Siết thu cung thúc ngựa đi đến. Âu Dương Yên nhìn La Vũ nói, "Vũ nhi, chờ ta một chút", nói xong cùng Ba Siết thúc ngựa đi đến chỗ xa, tới phía sau mấy tàn cây thì dừng lại, Âu Dương Yên nhìn Ba Siết, "Ta gần đây nghe nói một việc, là về chuyện của ngươi, ta nghĩ nên nói với ngươi rõ ràng"

Ba Siết có chút không hiểu, nhún nhún vai không lên tiếng, Âu Dương Yên lại nói, "Ta muốn nói với ngươi, ta nghe nói quan hệ của ngươi và Ngải Sắc phu nhân rất thân cận."

Ba Siết rốt cục hiểu được, cười nói, "Đây chẳng qua là đùa vui một chút, căn bản không phải là sự thật." Âu Dương Yên thở dài, nàng đi đến Lai Tạp Cầm lâu như vậy, sớm đã biết quan hệ nam nữ ở đây rất cởi mở, trong cung đình cũng thường xuyên truyền ra một số chuyện phóng túng như vậy, nhưng là mọi người đều mặc kệ, nhưng chuyện của La Vũ, nàng lại không thể nào mặc kệ như vậy được.

Nàng nhìn Ba Siết nói, "Nhưng ta cảm thấy ngươi đã có thê tử, nên thu liễm lại những vui đùa như vậy."

Ba Siết nhún vai, nhìn ra được hắn không nghĩ như vậy là đúng, Âu Dương Yên có chút tức giận nói, "Ba Siết, ngươi cần phải rõ ràng người ngươi cưới là một cô gái Phương Đông, hơn nữa các ngươi vẫn còn vừa mới thành thân, ngươi làm như vậy, sẽ làm tổn thương lòng nàng, ở quan niệm của chúng ta, việc này đều là nghiêm túc."

Ba Siết có chút xấu hổ, "Vũ có biết chuyện này hay không?"

Sắc mặt Âu Dương Yên trầm xuống, lạnh như băng nói, "Vậy ngươi muốn lừa gạt nàng?" Ba Siết vội vàng giải thích, "Không, không phải ý này, ta yêu Vũ, thực sự rất yêu nàng, sẽ không lừa gạt nàng."

Âu Dương Yên gật đầu nói, "Tốt nhất là như vậy, tiếp tục săn thú đi", ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua một con sơn dương đang chạy đến, liếc mắt nhìn Ba Siết một cái, thúc ngựa đi đến, rút kiếm mang bên mình ra, một kiếm vung lên chặt xuống, đầu sơn dương lăn trên mặt đất.

Nàng dùng kiếm xuyên đầu sơn dương lên, nhìn Ba Siết đi đến cười nói, "Thân thủ của Vũ nhi cũng rất tốt, hơn nữa ta nghĩ ngươi cũng rõ ràng, tính tình của nàng cũng không tốt lắm, nếu nàng biết chuyện này, ta không biết sẽ như thế nào, ta nói những lời này toàn bộ đều vì tốt cho ngươi, nhớ kỹ lời của ta!"

Ba Siết kiềm chặt ngựa đứng đó không hề động, như mà Âu Dương Yên biết rõ hắn lúc này tuyệt đối đổ mồ hôi lạnh, không nói thêm gì, thúc ngựa rời đi.

Tắc Mông nói chuyện với người khác xong, quay đầu nhìn lại không thấy Âu Dương Yên đâu, nhìn đông nhìn tây tìm nàng, lại nhìn thấy nàng và Ba Siết từ trong rừng cây đi ra, thấy nàng cắm kiếm lên một con sơn dương, không khỏi mỉm cười ngoắc ngoắc nàng từ xa. Âu Dương Yên ném đầu sơn dương xuống, giục ngựa chạy về bên này.

Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông cưỡi ngựa trên mặt cỏ, một thân quân phục nắm dây cương, mái tóc vàng kim vãn sau ót, đôi mắt xanh lam thông tuệ xinh đẹp tuyệt trần, cả người toát ra một phần nóng bỏng, khuôn mặt còn mang thêm một chút khí khái anh hùng. Âu Dương Yên không khỏi có chút hốt hoảng, Tắc Mông thực sự rất đẹp. So với nàng, Tắc Mông thực sự tốt hơn rất nhiều, làm nàng thực sự có chút không rõ, một đại nhân vật như Tắc Mông, làm sao lại nhìn trúng tiểu nhân vật như nàng đây.

Có lẽ là do thói quen, thoái quen tùy ý ở bên cạnh Tắc Mông, quen thuộc với ánh mắt thủy chung dõi theo mình, bây giờ nàng ở bên cạnh Tắc Mông cũng đã không còn câu nệ giống như trước.

Nhưng mà Tắc Mông cuối cùng vẫn là vua của một nước, tâm tư của nàng người khác vĩnh viễn không thể hiểu được, nàng mỉm cười đáp ứng Âu Dương Yên tuyệt đối sẽ không thương tổn người La gia, nhưng lại điều lệnh cho La Cẩn đi đến một tòa thành ở Cực Bắc đảm nhiệm quan hành chính. Thành San Nhãn Lạc là một nơi lạnh khủng khiếp, cách Lai Nhãn cực kỳ xa, kỵ mã qua lại cần đến một năm.

Trước đây La Cẩn là trưởng quan trợ thủ hàng hải, giúp Lai Cạp Cầm đóng thuyền, quản lý hàng hải, hiện tại lại bị điều đi San Nhãn Lạc, nói là điều động, thực tế giống như lưu đày.

Âu Dương Yên biết được tin này, sửng sốt hồi lâu, Tắc Mông lừa gạt nàng!

Lúc ăn cơm tối nhìn thấy Tắc Mông, Âu Dương Yên lên tiếng nói với nàng, "Ngươi đáp ứng ta sẽ không đả thương bọn họ, vì sao lại lừa gạt ta?"

Tắc Mông mỉm cười lên tiếng, "Lừa gạt? Ngươi đang nói La Cẩn sao, Yên, ta cho hắn thăng chức, chuyện này không tốt sao?"

Ánh mắt Âu Dương Yên có chút bi ai nhìn Tắc Mông, "Ngươi làm như vậy là lưu đày, Tắc Mông, ta không phải đứa ngốc."

Tắc Mông thu hồi tươi cười, trầm mặc một lúc lên tiếng, "Để cho hắn rời đi là tốt nhất, ta không thể xác định khi ta đi vắng không ở cạnh ngươi, hắn có đến tìm ngươi hay không,"

Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông, trầm ngâm một lát mới nói, "Tắc Mông, ngươi rốt cục xem ta là cái gì? Một nô lệ hay thú nuôi của ngươi? Khắc dấu lên người ta, đùa bỡn tâm ý của ta."

Lời nói của Âu Dương Yên không biết là bi thương hay là tức giận, nàng hơi hơi lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tắc Mông, "Ngươi nói yêu ta, lại đem tự tôn của ta giẫm nát dưới chân", Tắc Mông nhìn ánh mắt đau xót của nàng, khẩn trương lên, vội vàng nói, "Yên, không phải như thế, ta chỉ muốn ngươi nhận tình yêu của ta, ta...."

Âu Dương Yên không đợi Tắc Mông nói xong, đã đứng dậy rời đi, Tắc Mông ngơ ngác ngồi đó, nhìn nàng rời khỏi.

Âu Dương Yên đi vào trong hoa viên của tòa kiến trúc Trung Quốc, nàng không thoát khỏi được Tắc Mông, nên lúc này chuyện duy nhất nàng có thể làm là yên lặng ngồi ở một nơi do Tắc Mông ban tặng. Tắc Mông nói nàng có thể xem nơi này như nhà của mình, nhà? Không có người nào, không có một ngôi nhà nào lạnh lẽo như thế. Đối với khái niệm này, Âu Dương Yên thực sự rất mơ hồ, nàng nhớ đến lúc nhỏ, trong ký ức nàng chỉ có một mảng máu đỏ tươi, vài bộ mặt vặn vẹo của người thân nằm trên mặt đất.

Cho đến bây giờ, nàng đều không biết nhà là gì, đối với nàng mà nói, nhà là một tham vọng xa xôi không thể đuổi kịp, ngay cả ở trên thuyền, mặc dù phu thê La Trung đối với nàng rất tốt, nhưng nàng chung quy vẫn không thể giống như La Vũ không quan tâm chuyện gì mà sa vào lòng bọn họ làm nũng. Bọn họ cũng rất khách khí, thậm chí còn có chút sợ nàng, cho nên rất ít khi trách mắng nàng, cũng không giáo huấn nàng giống như giáo huấn La Cẩn, như vậy làm nàng có cảm giác ngăn cách càng thêm rõ ràng.

Bóng đêm dần buông xuống, Âu Dương Yên ôm gối cuộn tròn trên ghế, mờ mịt nhìn bầu trời xa xăm, bầu trời tối đen điểm lên một vài ngôi sao, nhìn đơn điệu vắng vẻ. Ngay lúc nàng thất thần, âm thanh của Mai Y Tư lại truyền đến, "Bệ hạ, người cẩn thận một chút, A... Người đi ở trên đường a..."

Âu Dương Yên đưa mắt nhìn sang, thấy Tắc Mông nghênh ngang đi đến, gương mặt đỏ bừng, hiển nhiên là do uống nhiều rượu, Mai Y Tư thì theo sát, muốn đỡ Tắc Mông, lại bị Tắc Mông gạt ra. Âu Dương Yên nhíu mày, nhìn Tắc Mông đi tới, Tắc Mông cũng nhìn thấy Âu Dương Yên, vội vàng bước đến nhanh hơn.

Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên, nở nụ cười, ôm lấy cổ nàng, "Yên, ta biết ngươi ở đây", một mùi rượu dày đặc đánh tới, Âu Dương Yên quay mặt che mũi, Tắc Mông cười nói. "Thực xin lỗi, Yên, tâm tình ta không tốt, cho nên uống hơi nhiều một chút", nói xong liền muốn hôn nàng.

Âu Dương Yên đẩy tay Tắc Mông ra, hờ hững xoay người đi vào phòng, Tắc Mông giữ tay nàng lại lên tiếng, "Yên, bồi ta uống rượu, Mai Y Tư, đi lấy rượu nho đến!"

Mai Y Tư cẩn trọng nói, "Bệ hạ, người đã uống rất nhiều", Tắc Mông không kiên nhẫn phất tay, "Nhanh đi nhanh đi", Mai Y Tư bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Tắc Mông ôm lấy Âu Dương Yên từ phía sau, cảm giác say say nói, "Yên, đừng trách ta, ngươi biết không, không lúc nào ta không lo lắng ngươi sẽ rời khỏi ta, mới làm những chuyện đến chính mình còn thấy ngang ngược, mỗi ngày ta đều thấp thỏm lo âu, ta chưa từng nghĩ đến chuyện vũ nhục ngươi, thực sự, đối với ta mà nói, ngươi là lễ vật tốt đẹp nhất ông trời ban cho ta, ta chỉ muốn đem ngươi giấu đi mà thôi."

Âu Dương Yên hờ hững tùy ý để Tắc Mông ôm, nghe nàng nói năng lộn xộn, "Ta thực sự sợ hãi sẽ mất ngươi, không có ngươi, tính mạng của ta thực sự không cần nữa."

Tắc Mông dán lên mặt Âu Dương Yên, Âu Dương Yên cảm nhận trên mặt một trận ướt át, nhẹ nhàng lấy tay sờ sờ, thấy trên ngón tay dính rất nhiều nước đọng, Âu Dương Yên có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Tắc Mông khóc.

Đôi mắt màu lam của Tắc Mông tràn đầy nước, nói, "Yên, không cần phải rời khỏi ta, được không?"

Âu Dương Yên nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nước của nàng, ai oán mà đau xót, nhất thời không biết phải nói gì cho phải. Lúc này Mai Y Tư đã đem bình rượu đến, đứng ở cửa lên tiếng, "Bệ hạ, rượu đã đem đến."

Tắc Mông buông Âu Dương Yên ra, loạng choạng đi đến cầm lấy bình rượu và ly, cười nói, "Yên, bồi ta uống rượu được không?"

Nói xong nâng ly đưa đến bên miệng Âu Dương Yên, Âu Dương Yên vội vàng đẩy ra, "Ta không uống!" Tắc Mông lại mân mê miệng, mềm nhẹ nói, "Chỉ uống một chút thôi."

Âu Dương Yên nhìn nàng cư nhiên lại muốn ăn vạ, có chút bắt đắc dĩ lắc đầu, "Không uống"

Tắc Mông quệt mồm e ngại một hồi, nâng ly tự mình uống, sau đó kéo Âu Dương Yên qua hôn lên nàng. Âu Dương Yên chán ghét muốn đẩy Tắc Mông ra, lại phát giác một ngụm rượu đã đưa vào miệng mình, nàng liên tục ho khan, một nửa ho đi ra, một nửa vẫn đã nuốt vào bụng.

Âu Dương Yên tức giận giật lấy ly rượu, thì bị Tắc Mông ôm lấy, nàng muốn đẩy Tắc Mông lại phát giác Tắc Mông ôm cực kỳ nhanh, dùng sức cũng không thể kéo cánh tay Tắc Mông ra được, trừ phi nhẫn tâm bóp mạnh cổ tay Tắc Mông, mới có thể làm Tắc Mông buông ra, nàng tức giận kêu lên, "Mau thả ta ra!", Tắc Mông ôn nhu nhưng cũng có chút lên giọng, "Không buông, ngươi giết ta, ta cũng không buông."

"Ngươi...." Âu Dương Yên tức giận không biết nói gì, đành phải ôm eo của nàng, nhẹ giọng nói, "Ngươi uống say, hay là đi ngủ đi."

Tắc Mông vẫn không buông tay, "Ngươi ngủ với ta, không được rời khỏi ta"

Âu Dương Yên thở dài, nửa đở nửa vuốt ve đưa Tắc Mông đến bên giường, nhưng lúc này chính bản thân nàng cũng có chút say.

Nàng để Tắc Mông lên giường, Tắc Mông vẫn như trước ôm chặt tay nàng không buông, một tay nàng chỉ có thể chống đỡ trên giường, nửa nằm lên người Tắc Mông, một tay rời khỏi tay Tắc Mông. Miệng Tắc Mông đầy mùi rượu, huân đầu óc nàng choáng váng không thôi. Âu Dương Yên tránh khỏi Tắc Mông, đang muốn đứng lên thì cánh tay Tắc Mông lại giữ nàng lại, ánh mắt say lờ đờ mông lung nhìn nàng thì thào, ngữ khí mang theo khẩn cầu khó có được nói, "Yên, xin ngươi, chấp nhận tình yêu của ta đi."

Âu Dương Yên lúc này có chút choáng váng, không nghe rõ lời Tắc Mông nói, dùng sức giãy khỏi cánh tay Tắc Mông, nhưng lại vừa vặn ngã vào trong lòng Tắc Mông, Âu Dương Yên cũng say ngã!

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net