Chương 52: Thói quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Thói quen

An Liệt nhìn thấy Âu Dương Yên và Dạ Tái Nhĩ cùng đứng một chỗ thì ánh mắt âm tàn lên, không nói gì nhìn bọn họ. Âu Dương Yên cũng không lên tiếng, cùng Tắc Mông đứng bên cạnh, Tắc Mông nắm tay nàng, cười nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập mê luyến. Dạ Tái Nhĩ đứng ở một bên lên tiếng hỏi Âu Dương Yên "Tìm được bọn hắn rồi, giờ đi lấy kho báu đúng không?"

Âu Dương Yên gật đầu nói, "Được rồi, đi theo ta", An Liệt nghi ngờ nhìn nàng, không hề động đậy, Dạ Tái Nhĩ lại nói, "Ngươi còn không đi?", An Liệt lại liếc mắt nhìn Âu Dương Yên, "Đến tột cùng ngươi đang muốn làm gì?"

Âu Dương Yên thản nhiên cười nói, "Ở nơi này, các ngươi chỉ có thể nghe ta, nếu không muốn hợp tác với ta, thì đi tìm bọn hải tặc kia đi."

Sắc mặt An Liệt âm trầm bất định, cuối cùng cũng đi theo, Âu Dương Yên đưa bọn hắn đến chỗ đá ngầm, An Liệt đi song song với Dạ Tái Nhĩ, ép giọng hỏi, "Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại ở cùng một chỗ với ngươi?"

Dạ Tái Nhĩ cười lạnh, "Ta còn muốn hỏi ngươi, sao đêm qua không về thuyền cùng ta? Có phải sớm biết thuyền bị bọn hải tặc chiếm rồi không?"

An Liệt vội vàng nói, "Ta vốn không biết, nếu con thuyền kia bị hải tặc chiếm, sao các người đều tốt như vậy? Chẳng lẽ Âu Dương Yên cứu các ngươi?"

Giọng Dạ Tái Nhĩ trở nên căm hận, "Nếu không phải nàng cứu chúng ta, chúng ta đã chết trong tay hải tặc", An Liệt cười rộ lên, "Vì sao nàng phải cứu các ngươi, rốt cục ngươi với Âu Dương Yên muốn làm gì?"

Âu Dương Yên đưa bọn hắn đi đến cái hang lần trước, tới lối vào, An Liệt nghi hoặc nhìn Âu Dương Yên, "Kho báu thực ở trong này?"

"Muốn đi vào hay không, tùy ngươi", Âu Dương Yên nói xong kéo Tắc Mông đi vào, Dạ Tái Nhĩ cũng đi theo sau, An Liệt do dự một chút cũng đi theo vào.

Đi đến bên trong, Dạ Tái Nhĩ thổi đèn đã chuẩn bị trước lên, Âu Dương Yên vẫn luôn nắm tay Tắc Mông, chậm rãi đi về phía trước, đi không xa sau, hai người trốn vào một khối nham thạch, Dạ Tái Nhĩ hét to lên, "Mau tìm bọn họ về", An Liệt lại kéo tay hắn, "Không cần làm ra vẻ, các ngươi muốn dở trò quỷ gì?"

Một tiếng hét thảm truyền đến, An Liệt quay đầu nhìn lại, thấy một tên thủ hạ của mình ngã trên mặt đất, Âu Dương Yên chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng bọn họ, thanh kiếm đầy máu, nói với Dạ Tái Nhĩ, "Dạ Tái Nhĩ, ngươi còn đợi cái gì?", tên Ninja hét lớn một tiếng, rút thanh kiếm ra, chém về phía Âu Dương Yên.

Âu Dương Yên nhanh nhẹn trốn sau tảng đá, Ninja chém thất bại, cũng đuổi theo sau. Âu Dương Yên lần theo các tảng đá, thoát xuống đâm An Liệt một kiếm, An Liệt buông Dạ Tái Nhĩ ra, lùi về phía sau hai bước, tránh thoát một kiếm này. Âu Dương Yên lại không thấy tung tích, An Liệt liền rút bội kiếm đâm vào người Dạ Tái Nhĩ.

Dạ Tái Nhĩ cũng rút kiếm ra ngênh đón, hai người lao vào đánh nhau. Âu Dương Yên liền rút về sau khối nham thạch, nhanh nhẹn chạy đến chỗ nấp của Tắc Mông, cười nói, "Chúng ta đi", tên Ninja đuổi theo sát phía sau, Âu Dương Yên kéo Tắc Mông chạy đến chỗ tối, cùng Tắc Mông nhảy xuống nước, tên Ninja chỉ có thể trơ mắt nhìn các nàng trốn đi.

Âu Dương Yên và Tắc Mông bơi đến bờ, chạy về hướng chiếc thuyền, lúc này bọn hải tặc cũng đang tìm tung tích của các nàng, nhìn thấy Âu Dương Yên và Tắc Mông xuất hiện trước mặt, lập tức vây lại, một người hung tợn lên tiếng, "Những người kia ở đâu?" Âu Dương Yên cười cười nói, "Ta không biết bọn hắn ở đâu".

Một người khác lại lên tiếng, "Không biết? Bọn hắn đang đi lấy kho báu chứ gì?". Âu Dương Yên chỉ nhún nhún vai, không nói gì, kéo Tắc Mông quay đầu bỏ chạy, nhưng trước mắt lại xuất hiện thêm một người, lao đến các nàng, Âu Dương Yên lui ra phía sau từng bước, kéo Tắc Mông chạy hướng khác, nhưng một tên người cường tráng như thiết giáp ngăn hai người lại, Âu Dương Yên cười nói, "Ta thực sự không biết."

Người kia lên tiếng, "Ngươi nên ngoan ngoãn nói cho ta biết, kho báu này, ngươi nghĩ đi, đây là địa bàn của chúng ta, cho dù thân thủ của ngươi lợi hại, chỉ sợ cũng không thể chạy thoát."

Âu Dương Yên ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy giống như toàn bộ hải tặc trên đảo đã tập trung đến nơi này, ít nhất cũng gần hai trăm người, đành phải bất đắc dĩ nói, "Có thể bọn hắn đã lấy được kho báu, ở trong nham động bờ biển bên kia, nhưng vị trí lại cực kỳ bí ẩn, ta nói các ngươi biết, các ngươi cũng không tìm thấy."

Người cường tráng kia cười lạnh nói, "Vậy ngươi mang bọn ta đi", Âu Dương Yên ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta có thể dẫn đường cho các ngươi, nhưng kho báu phải có phần của ta", người kia gật đầu, "chỉ cần ngươi không lừa gạt bọn ta, chúng ta vẫn có thể trở thành bằng hữu."

Âu Dương Yên bất đắc dĩ ý bảo hắn nhường đường, nắm tay Tắc Mông đi phía trước, đi không lâu sau, nàng bỗng nhiên kéo Tắc Mông chạy ra một đường nhỏ, tên cường tráng hét to, "Bắt họ lại!", sau đó dẫn người đuổi theo. Âu Dương Yên nắm tay Tắc Mông chạy một trận như điên, chạy đến bờ biển dừng lại trên chiếc thuyền bị hỏng, đưa Tắc Mông lên thuyền.

Con thuyền này đã hỏng gần như hoàn toàn, trên boong đều là lỗ thủng. Bọn hải tặc đuổi theo, tìm kiếm xung quanh con thuyền, Âu Dương Yên và Tắc Mông ẩn người vào sâu trong khoang thuyền, thấy bọn hải tặc sắp đi tới, nàng kéo Tắc Mông ra, dậm chân lên một tấm gỗ mục, tạo thành lỗ hổng. Một tay Âu Dương Yên ôm lấy Tắc Mông, nói với Tắc Mông, "Ôm chặt ta."

Tắc Mông vội vàng ôm chặt lấy cổ của nàng, Âu Dương Yên ôm Tắc Mông nhảy xuống khe hẹp, một tay bắt lấy xà ngang trên boong thuyền, bọn hải tặc đã chạy đến, nhưng không tìm thấy các nàng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Một tay Âu Dương Yên ôm chặt Tắc Mông, một tay khác nắm xà ngang, tất cả sức nặng của hai người đều dồn lên một tay của nàng, nghe tiếng hải tặc xa dần, dưới chân là nước biển đen tuyền.

Âu Dương Yên cười nói với Tắc Mông, "Ngươi cũng thật không nhẹ", Tắc Mông nhẹ giọng cười, ôm chặt cổ của nàng, "Thực hết sức sao? Xem ra ta nên để mình gầy một chút", Âu Dương Yên lại cười rộ lên một tiếng, "Thế thì không cần, béo một chút vẫn tốt", Tắc Mông nghe những lời này, trong lòng không biết sao lại rung động.

Tắc Mông nói bên tai Âu Dương Yên, "Vì sao?", Âu Dương Yên nghe giọng của nàng có ý xấu, mặt đỏ lên nói, "Không nói nữa, những tên kia đi rồi, chúng ta đi lên", nói xong một tay nâng Tắc Mông lên, để nàng leo lên trước, sau đó bản thân mới cuốn người lật lên, với mới lên, Tắc Mông đã bắt nàng nói, "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu."

Âu Dương Yên cúi đầu ôm miệng không nói lời nào, Tắc Mông vẫn không buông tha, dán sát nàng, nhất định bắt nàng phải trả lời. Âu Dương Yên vừa gấp vừa quẫn, Tắc Mông lại còn hối, "Mau trả lời ta, vì sao thích ta béo một chút?", cả khuôn mặt Âu Dương Yên đỏ bừng, bông nhiên ngẩng đầu hung hăn hôn lên môi nàng, hôn một trận mới buông gương mặt mê say của Tắc Mông ra nói, "Không có vì sao cả, không được hỏi lại".

Tắc Mông vẫn còn ngây ngốc, nhìn bộ dáng bối rối của Âu Dương Yên, xoa xoa môi mình nói, "Yên, ta muốn ngươi làm Vương Hậu của ta", Âu Dương Yên cúi đầu che lại hai má hồng hồng của mình lên tiếng, "Đi nhanh đi, cùng đi xem trò vui", nói xong kéo tay Tắc Mông đi đến phía bờ cát, không biết khi nào thì bắt đầu, nắm tay Tắc Mông, hành động này đã thành thói quen của Âu Dương Yên.

.........

Yên *đỏ mặt*: Béo một chút thì chỗ đó mới to ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net