Chương 57: Đại điển tế thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Đại điển tế thiên.


Hỗn loạn lớn như vậy do Tắc Mông không có ở đây quan hệ rất lớn, nàng và Âu Dương Yên rời đi sau đó, luôn không có tin tức, sinh tử không biết, Y Thụy Kha lại không đủ quyết đoán sợ kinh động quan chức cấp dưới, mới khiến cho những quan chức này có gan bỏ nhiệm vụ, lo kiếm tiền riêng. Có Tắc Mông trao quyền, Âu Dương Yên xử lý tham quan cực kỳ nghiêm, theo lời Tắc Mông nói, những tên quan chậm trễ tiền cứu tế, toàn bộ xử tử, gia sản sung công, giảm đi rất nhiều trung gian, đưa tiền cứu tế đến cho dân chúng, lúc này mới bắt đầu bình định được lòng dân, chiếm được một số ít ủng hộ.

Đối với quan chức mặc kệ dân sống chết kia, Âu Dương Yên căm thù đến tận xương tủy, nếu không phải Tống triều tham hoan, chỉ tính toán đến lợi ích của mình, phụ mẫu nàng sao có thể chết giữa chiến loạn? Tiền cứu tế là một chuyện để tên Âu Dương Yên xâm nhập lòng người.

Âu Dương Yên xử lý xong chuyện tiền cứu tế, nàng lại phụng mệnh ổn định nạn dân, xử lý việc này, quả thật cần tàn nhẫn. Âu Dương Yên không do dự xử tử một gã trị an dám đối xử thô bạo với dân tị nạn xong, những người làm việc dưới trướng bắt đầu sợ hãi, không dám có nửa điểm sơ sẩy. Dân tị nạn cũng bắt đầu an tâm, khắp nơi an tĩnh dần, yên lặng chờ triều đình ổn định tình hình, cũng biết trong cung còn có một người có thể làm việc vì dân chúng như vậy.

Chính sự cần phải xử lý, cũng còn có một việc cần phải tiến hành ngây lập tức, đó là Đại điển tế thiên hằng năm. Những năm qua, tế điện đều nhất định theo trình tự quy củ, Tắc Mông chỉ cần an bày quá trình, nhưng năm nay không giống, thiên tai, chiến tranh cùng nhau ập tới, tế điển truyền thống năm nay có vẻ hết sức quan trọng, Tắc Mông xử lý xong rất nhiều chính sự, còn rút bớt thời gian của mình đi xem việc Đại điển tế thiên.

Âu Dương Yên đang ăn cơm chiều, mấy ngày nay nàng cũng rất vả, cơ hồ không còn thời gian nhớ đến chuyện La Vũ, mỗi ngày có thể an ổn ngồi được chính là lúc ăn cơm. Tắc Mông vội vàng đi đến, đến bên người Âu Dương Yên cũng không lên tiếng, cúi đầu hôn lên nàng, hôn sâu một lúc, mới nói, "Yên, ta rất nhớ ngươi, nhưng mà ta phải đi rồi, ta đi gặp Đại Tế Ti, ngày mai là Đại điển tế thiên. Ngươi cơm nước xong nghỉ ngơi một chút biết không?"

Nói xong cũng không đợi Âu Dương Yên trả lời, vội vàng đi ra ngoài, Âu Dương Yên vội vàng kêu, "Ny Lỵ Á Ti, ngươi ăn cơm chưa?", Tắc Mông quay đầu cười với nàng, "Ta đã ăn một ít bánh, không đói bụng, đúng rồi, ta đã đưa La Cẩn về, tạm thời để hắn tiếp nhận chức vụ của ngươi, ngươi giúp hắn một chút", nói xong đã đi ra ngoài, Âu Dương Yên nhìn bóng lưng của nàng thở dài, nhưng tin La Cẩn về quả thực là tin tốt.

Âu Dương Yên không có một chức vị nào chính thức, nàng bây giờ tương đương với quan khâm sai đại thần, nhưng vị trí này cũng là lần đầu tiên trao quyền cho nữ nhân đi. Sau khi tiếp xúc chính sự, nàng phát hiện những chuyện này cũng không quá phức tạp, điều này làm nàng cảm thấy đi đến Lai Tạp Cầm cũng không phải là chuyện xấu, nếu như là ở Trung Quốc, nàng là nữ tử, làm sao có thể có cơ hội như vậy, thi triển tài năng của mình, rất có thể sẽ sống độc thân trên thuyền kia.

Đã là sáng sớm, Âu Dương Yên rời giường, đi đến thư phòng Tắc Mông, thấy Tắc Mông đang rửa mặt, xem ra lại là một đêm không ngủ, mi mắt sưng tấy, còn có chút đen, Âu Dương Yên đau lòng nhìn nàng, lại không có biện pháp gì tốt, điều duy nhất có thể làm là tận lực giúp nàng một ít việc chính trị.

Tắc Mông mặc chính trang màu vàng, hai người đi ra cửa. Hôm nay Âu Dương Yên cũng mặc váy dài màu vàng, là do Tắc Mông phân phó nàng mặc, tóc đen búi cao đứng trước không thể nghi ngờ là làm nền tốt nhất cho Tắc Mông đứng phía sau khí thế động lòng người.

Thần điện nằm ở trên núi cao nhất phía Bắc Lai Nhãn, giữa một khối đất trống có mười cây cột đá cao lớn sắp xếp theo phương vị, ở giữa là một khu đất trống thật lớn, giữa khu đất trống là một đài cao, trên đài có một Tế đàn, trên Tế đàn có một Thập Tự Giá (十), phía trước Tế Đàn là một chậu than, ngọn lửa đốt lên mãnh liệt trong chậu than, mấy cô nương mặc y sa mỏng nhảy múa quanh chậu than, động tác rất kỳ quái.

Đại điển tế thiên, không chỉ dành vua hay quý tộc, mà còn có cả dân chúng bình thường, chỉ cần họ có thể nguyện ý, dâng lên tâm ý của chính mình. Đội Hoàng binh bảo vệ một vòng phía ngoài, Tắc Mông và Âu Dương Yên cùng một đám quý tộc đi vào đứng trên Đài, học tư thế của mọi người chéo hai tay trước ngực hành lễ.

Một nam nhân mặc trường bào màu đen đi lên Tế đài, đứng trước chậu than, miệng lẩm bẩm nói gì đó, tay cầm một cái trượng, trên đỉnh trượng là một viên kim cương chói mắt, hắn niệm một câu chú, đột nhiên đưa trượng lên hét to một tiếng, các dân chúng đứng xung quang cũng hét to một tiếng, các thiếu nữ yên lặng quỳ gối bên chậu than, cúi đầu, hai tay bắt chéo trước trực.

Đại Tế Ti quát to xong, bắt đầu lên tiếng nói chuyện, "Trời đưa xuống Lai Tạp Cầm một tai họa, để tai họa thật lớn xuống người dân chúng ta, tất cả những chuyện này đều có ý tứ của thần linh, là vì chúng ta bất kính với người, là bởi vì có người xem thường thần linh, nên mới để cho Lai Tạp Cầm phải chịu tai kiếp như vậy, chỉ có đem người này hiến lên Thượng Đế, mới có thể để Lai Tạp Cầm thoát khỏi khốn cảnh, cho chúng ta hướng đến cuộc sống bình yên một lần nữa."

Dân chúng ngoài vòng tròn lập tức hô lên "Tìm ra người này", "Người này là ai, thiêu chết nàng, thiêu chết nàng", "Thiêu chết nàng" tiếng hô hồi lâu mới yên tĩnh trở lại, Đại Tế Ti giơ hai tay lên, lớn tiếng nói, "Sẽ là ai, Thượng Đế sẽ cho chúng ta biết, chờ thần linh chỉ thị đi", nói xong hắn đem một bột phấn màu trắng rải lên chậu than, ngọn lửa lập tức cháy cao đến giữa không trung, rồi nổ ra một vầng sáng hào quang, một cột khói bốc thẳng lên.

Khói đen dần dần chiếu ra thân ảnh một người, ban đầu là hình dáng, khói đen càng ngày càng đậm, thân ảnh chậm rãi rõ ràng, là một thân ảnh một nữ nhân, ngũ quan có chút mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng là quần áo màu vàng, tóc đen búi cao, trong dân chúng truyền đến một âm thanh, "Là nữ tử Phương Đông kia", Tắc Mông kinh ngạc nhìn lên thân ảnh trong cột khói, người kia lại là Âu Dương Yên!

Dân chúng ngoài vòng tròn bắt đầu phẫn nộ, đều hô hoán, "Thiêu chết nữ nhân Phương Đông đi, thiêu chết nàng, thiêu chết nữ phù thủy", Tắc Mông nắm tay Âu Dương Yên lẩm bẩm, "Không, không có khả năng, Yên..."

Âu Dương Yên cũng khó có thể chấp nhận, nhưng thực sự không thể làm gì, thân ảnh trên cột khói kia chính thực là nàng, nàng cảm giác tay Tắc Mông nắm lấy tay mình đang run sợ, nàng nhìn lên mắt Tắc Mông, thấy ánh mắt Tắc Mông càng mang theo hoảng sợ.

...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net