Chương 61: Đại Tế Ti chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Đại Tế Ti chết


Âu Dương Yên vẫn còn đang mê ngủ, vết thương được băng bó lại lần nữa, vừa rồi triền miên làm nàng suy kiệt, miệng vết thương lại hở ra. Tắc Mông đau lòng nhìn hai má tái nhợt của nàng, đắp chăn lại cho nàng xong rồi đi ra thư phòng. Y Thụy Kha vội vàng chạy đến, đã thay quân phục, thấy Tắc Mông lo lắng lên tiếng, "Bệ hạ, Đại Tế Ti đã chết."

Tắc Mông kinh hãi, Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Ta phụng mệnh đi tìm hắn, thấy hắn nằm ở thần điện, đã chết rồi, ta đã hạ lệnh áp giải mọi người ở thần điện lên, phong tỏa thần điện, hiện trường vẫn chưa động đến, ta thấy ngài nên đến đó một chuyến."

Nếu như trước đó Tắc Mông còn nghi ngờ khi chứng kiến ý chỉ của thần linh gì đó, bây giờ nàng đã hoàn toàn khẳng định, đây là một âm mưu, âm mưu nhắm đến nàng. Âu Dương Yên chỉ là vật hy sinh vô tội. Ở Lai Tạp Cầm, Đại Tế Ti đại diện cho Thần thánh, đến Tắc Mông còn phải cung kính, lời của hắn được dân chúng tin tưởng xem trọng, nhưng hiện tại hắn lại chết.

Tắc Mông vội vàng dẫn người đến Thần điện, sau Thần điện, nàng nhìn thấy bộ mặt vặn vẹo ngã trên mặt đất của Đại Tế Ti, bên cạnh thân thể còn có một cái hộp nhỏ bị phá hư, Tắc Mông nhìn Y Thụy Kha hỏi, "Tin tức đã truyền ra chưa?", Y Thụy Kha cúi đầu, "Ta đã hạ lệnh im miệng, nhưng nếu đây là âm mưu, chỉ sợ đã có người đem tin tức này truyền ra ngoài."

Sắc mặt Tắc Mông cực kỳ không tốt, bình tĩnh nhìn thi thể trên mặt đất, La Cẩn cũng đứng bên cạnh nàng, đi đến bên cạnh thi thể, nhìn thấy trên mặt đất đầy mảnh gương vỡ vụn, trầm tư hồi lâu, xoay người nói với Tắc Mông, "Bệ hạ, có một chuyện, thần cảm thấy cần phải nói cho ngài.", Tắc Mông gật đầu nói, "Nói đi", La Cẩn cúi đầu, "Từ nhỏ thần sống trên biển lớn, từng nhìn thấy rất nhiều ảo ảnh, tình huống ở đại điển tế thiên hôm đó thần đã hỏi rất nhiều người, thần cảm thấy hình ảnh xuất hiện trong sương khói hôm đó có thể dùng ảo ảnh để tạo nên, ngài xem những mãnh gương vỡ này, rất có thể là dụng cụ bị phá hư, có lẽ "thần dụ" của Đại Tế Ti chỉ là ảo thuật."

Tắc Mông nhìn hắn trầm mặc, "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?", La Cẩn do dự một chút, hắn biết mình đang nói cái gì, hắn đang nói cho Tắc Mông biết, Đại Tế Ti chỉ là một tên lừa gạt, dùng một ít ảo thuật lừa gạt tất cả dân chúng, quý tộc, thậm chí là Nữ Vương bệ hạ, nếu hắn đoán sai, những lời này chính là khinh nhờn thần linh.

Cuối cùng La Cẩn vẫn kiên quyết nói, "Thỉnh bệ hạ cho phép thần đến thần điện tra xét, thần nhất định có thể cho ngài một đáp án."

Tắc Mông nhìn hắn rồi lên tiếng, "Được, ngươi đi đi", La Cẩn vội vàng rời đi. Tắc Mông xoay người ổn định Đại Tế Tự, sau đó cùng Y Thụy Kha trở về hoàng cung.

Trong thư phòng, Y Thụy Kha có chút không hiểu lên tiếng hỏi, "Bệ hạ, Đại Tế Ti rõ ràng bị trúng độc chết, ngài không phải nên khám nghiệm tử thi một chút sao?", Tắc Mông lắc đầu nói, "Không cần phải làm, ta đã biết người đứng sau lưng âm mưu này là ai", Y Thụy Kha ngạc nhiên, "Là ai?", Tắc Mông thản nhiên nói, "Trưởng quan chấp chính Viện nguyên lão Hách Đốn."

Hách Đốn là đại thần được nể trọng nhất thời phụ thân của Tắc Mông trị vì, nhưng sau khi Tắc Mông lên kế vị, chuyện đầu tiên nàng làm chính là cắt bớt quyền lực của Viện nguyên lão, Viện nguyên lão trở thành một nơi hữu danh vô thực, những người chống lại Tắc Mông đều bị nàng đưa vào Viện nguyên lão. Hơn nữa, trong Viện nguyên lão, mọi người đều sinh ra từ quý tộc, Tắc Mông muốn làm minh quân, phải vì dân chúng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích quý tộc, nên Tắc Mông và Viện nguyên lão vẫn đầu tranh đến bây giờ.

Âu Dương Yên là nhược điểm của Tắc Mông, Tắc Mông có thể tự nhìn ra điểm ấy, tên cáo già Hách Đốn sao có thể không nhìn ra. Âm mưu này hoàn mỹ như thế, mặc kệ Tắc Mông làm như thế nào, người thắng lợi cuối cùng vẫn là Hách Đốn. Vì Tắc Mông không chịu giao Âu Dương Yên ra, mọi người càng thêm kích động, dân chúng tất nhiên nổi loạn, thiên tai kết hợp với chiến tranh làm tình hình càng thêm trầm trọng, Lai Tạp Cầm tràn đầy nguy cơ, nếu Tắc Mông muốn bảo hộ Âu Dương Yên, cũng chỉ có thể chờ làm một hôn quân mất nước.

Giao Âu Dương Yên ra, không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất với Tắc Mông, là thất bại không thể chấp nhận được với nàng! Nhưng cũng có một con đường khác để đi, chính là Tắc Mông cúi đầu chấp nhận thua Viện nguyên lão, khi đó quyền lực của nàng lại phân tán, quyền lực và tình yêu*, nếu phải chọn một cái, Tắc Mông thà chọn Âu Dương Yên, nhưng đấu tranh bây giờ mới bắt đầu, nàng không thể chấp nhận chịu thua sớm như vậy.

Nhưng hoàn cảnh bây giờ của nàng cực kỳ xấu, coi như nàng đã biết âm mưu của ai, nhưng nàng cũng không thể làm gì được, bởi vì không có đủ chứng cứ để chứng minh hắn là chủ mưu. Trừ phi, Tắc Mông có thể để cho mọi người thấy, cái gọi là "thần dụ" chỉ là một trò ảo thuật, có người cố ý hại chết Đại Tế Ti, nhưng hiện trường không tìm ra manh mối, mà Tắc Mông cũng rõ ràng, tất cả chuyện này chỉ là mồi dẫn cho chuyện kế tiếp.

La Cẩn trở lại, sắc mặt mang theo hưng phấn nói với Tắc Mông, hắn phát hiện trên tế đàn có một cột đá trống rỗng, đều này khẳng định suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác. Tắc Mông nghe được lời của hắn, thần kinh căng thẳng rốt cục thả lỏng, nhưng những người có tâm cơ kia thế nào lại có thể cho nàng thời gian để làm rõ ràng đây?

Sau khi tỉnh lại, Âu Dương Yên trở về tẩm cung tỉnh dưỡng, Tắc Mông để La Vũ chăm sóc Âu Dương Yên. Cái này cũng thực sự là làm khổ nàng, nàng không thích La Vũ ở bên cạnh Âu Dương Yên, nhưng lại cảm thấy có thể bảo hộ Âu Dương Yên thật tốt chỉ có thể là người La gia, hiện tại nàng cũng không có thời gian chăm sóc Âu Dương Yên, nên đành phải để La Vũ đến chăm sóc nàng.

La Cẩn cực kỳ hứng thú chạy đến tìm Âu Dương Yên, hắn nóng lòng muốn đem phát hiện này nói cho Âu Dương Yên, làm cho Âu Dương Yên thoải mái một chút. Tới tẩm cung, thì thấy Âu Dương Yên đang ngồi trên cửa sổ phòng ngủ, hai chân buông thỏng xuống lắc lư, yên lặng thơ thẩn, La Vũ đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh ngẩn người. La Cẩn đi vào tẩm cung, hỏi La Vũ, "Vũ nhi, nàng khỏe chưa?"

La Vũ thở dài, "Thân thể của tỷ ấy tốt một chút rồi, nhưng mà tinh thần không tốt, không nói gì cả, lấy tính cách của tỷ ấy, không nói lời nào chính là trong lòng có việc, tỷ ấy luôn ngồi trên bàn viết chữ, mà chỉ viết bốn chữ 'quốc gia thiên hạ'", La Cẩn ngẩn người lại nói, "Nữ Vương bệ hạ lo lắng một chút cũng không thừa", La Vũ có chút kỳ quái hỏi lại, "Bệ hạ lo lắng cái gì?"

"Bệ hạ lo lắng nàng sẽ có ý niệm hy sinh bản thân mình, cho nên dặn ta phải cẩn thận xem chừng nàng", La Vũ có chút thẩn thờ, "Tỷ ấy nghĩ ngu ngốc như vậy sao?" rồi lại phát ra lo lắng, "Nếu thực sự tỷ ấy muốn như vậy, với trí thông minh của tỷ ấy, chúng ta không thể làm được gì", La Cẩn đi đến lầu hai lên tiếng, "Dù sao muội cũng nên cẩn thận để tâm nàng."

.............
*: trong bản qt mình đọc được là vợ, nhưng thấy không thích hợp lắm nên đổi thành tình yêu. Mà sau này Yên nhi cũng có ra so sánh y như vậy, hai người đều xưng nhau là vợ, nên thụ với thụ cần gì làm khó nhau :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net