Chương 65: Bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Bất đắc dĩ

Âu Dương Yên nhìn khóa cổ mình trong gương, đây là dụng cụ dành cho phạm nhân bị lưu đày đến nơi đất lạnh xa xôi, mà Tắc Mông lại mang trên người nàng, còn lấy đi kiếm của nàng. Dây xích nối với vòng khoá rất dài, có thể cho nàng tự do hoạt động trong phòng ngủ, nhưng cũng chỉ có thể trong phòng ngủ, không ra khỏi phòng ngủ được nửa bước.

Đối với chuyện Tắc Mông làm, Âu Dương Yên không biết nên tức giận hay là thương tiếc, chỉ có thể ngồi đó ngẩn người. La Vũ đi đến, đứng sau lưng nàng, nhìn gương mặt nàng phản chiếu trên tấm gương, Âu Dương Yên nhắm hai mắt lại, bình tĩnh một hồi lên tiếng, "Có phải rất buồn cười hay không?", La Vũ có chút yên lặng nhìn xiềng xích trên người nàng, "Yên tỷ tỷ, tỷ.... Aiz... Đổi lại là ta, ta cũng không nghĩ ra biện pháp nào thật tốt, thị vệ canh giữ Hoàng cung, địa hình trong cung tỷ đều rõ như lòng bàn tay, hiện tại tỷ có thương tích, nhưng vẫn có thể chạy thoát được, chờ vết thương lành, thì cũng không cần phải nói."

Âu Dương Yên lại hung hăng đập lên bàn một cái, áp chế tức giận lên tiếng, "Rốt cục nàng xem ta là cái gì?" La Vũ thở dài, "Ta hiểu, tỷ là một người có trách nhiệm, để người khác bảo vệ mình không phải là tính cách của tỷ, nhưng bây giờ tỷ có thể làm cái gì đây, chỉ có biện pháp để bản thân đi chịu chết."

Âu Dương Yên nhìn gương, có chút bất an hỏi La Vũ, "Chẳng lẽ muội cảm thấy nàng đối xử với ta như vậy cũng được sao?", La Vũ thở dài, "Ta không có nói như vậy, Yên tỷ tỷ, tỷ nói cho ta biết, có phải tỷ muốn như vậy hay không?", Âu Dương Yên lại nói, "Vũ nhi, chẳng lẽ muội đồng ý để cho ta chịu vũ nhục như vậy sao?"

La Vũ nhìn thần sắc của nàng trong gương nói, "Yên tỷ tỷ, ta sẽ không giúp tỷ, hiện tại giúp tỷ, chính là hại tỷ", Âu Dương Yên không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, La Vũ đi đến cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài nói, "Trước kia ở trên biển vậy mà tốt, tuy rằng thực nguy hiểm, nhưng không có phiền não như bây giờ."

Chạng vạng tối, La Cẩn đi đến, đem theo một vò Hoa Điêu cho Âu Dương Yên, cười với nàng, "Buổi tối uống rượu giải buồn đi, không chừng vừa tỉnh ngủ, mọi chuyện đã trôi qua rồi", Âu Dương Yên tức giận nhìn hắn, tình cảnh như bây giờ, có thể nhìn ra không có ai định giúp nàng, tuy rằng mọi người đều muốn tốt cho nàng, nhưng nàng vẫn là không thể không tức giận, hành vi quá phận của Tắc Mông lại ngoài ý muốn được sự chấp nhận của mọi người.

Âu Dương Yên đứng ở cửa sổ, La Cẩn cũng đứng gần đó, lên tiếng nói với nàng, "Không ai muốn nhìn thấy muội chịu thương tổn, nếu có biện pháp tốt hơn, để muội không bị thương tổn, còn có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt, muội nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp muội", Âu Dương Yên trừng mắt nhìn hắn nói, "Bây giờ ngươi rảnh rỗi lắm sao?"

La Cẩn cười, "Ta thực sự bề bộn rất nhiều việc, nhưng ta sợ muội tức giận đến nghẹn nên nói chuyện với muội", Âu Dương Yên thở dài một hơi, nhìn ra ngoài, bỗng dưng nói với La Cẩn, "Ta hỏi ngươi, sao khi đó lại chết sống không chịu lấy ta?", La Cẩn ho khan một tiếng, nhìn nàng nghĩ ngợi một chút lại hỏi, "Muội muốn nghe nói thật?"

Âu Dương Yên gật gật đầu, La Cẩn lại ho khan, "Kỳ thật đừng nói ta không muốn, tất cả huynh đệ thủy thủ trên thuyền, coi như muội có chịu hạ mình muốn gả cho thì bọn hắn cũng không dám đồng ý đâu", Âu Dương Yên tức giận trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, "Ta kém như vậy sao?"

La Cản thành thật nói, "Không phải muội kém, mà là muội quá mạnh mẽ, ta không xứng với muội, ta muốn cưới một thê tử ôn nhu dịu dàng", Âu Dương Yên nâng cằm nhìn hắn, tựa hồ muốn xem lời hắn nói là thực hay giả, dừng một hồi, chỉ ra cửa sổ, "Ngươi xem ai đến kìa?", La Cẩn tiến đến thăm dò, bỗng nhiên Âu Dương Yên đẩy mạnh hắn một cái, La Cẩn kinh hô một tiếng, rớt xuống dưới, nắm được ngạch cửa bất mãn kêu, "Muội muốn đẩy ngã chết ta hả?"

Âu Dương Yên 'hừ" một tiếng, không chút để ý lên tiếng, "Nếu như vậy mà ngã chết, vậy mấy năm công phu của ngươi coi như uổng phí", lúc này vài người cũng đi tới, Tắc Mông quay lại, nhìn thấy La Cẩn đang treo lơ lửng trên cửa sổ có chút kinh ngạc lên tiếng, "La Cẩn, ngươi đang làm gì đó?"

La Cẩn cả kinh, không kịp phòng bị tay đã thả lỏng ra, ngã xuống chân Tắc Mông, Tắc Mông lui lại từng bước, nhìn La Cẩn chật vật, "La Cẩn, ngươi đang làm xiếc ở đây sao?", La Cẩn vội vàng bò lên, cúi người nói, 'Thực xin lỗi, thưa bệ hạ, thần không cẩn thận ngã xuống."

Tắc Mông lắc đầu, dùng ánh mắt ngang ngạnh nhìn nhìn hắn, đi vào tẩm cung, La Cẩn đứng ở đó, luôn nhìn theo bóng lưng của nàng. Tắc Mông đi đến phòng ngủ, ý bảo La Vũ đi ra ngoài, mình đi đến bên người Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lạnh mặt không để ý đến nàng, Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, ôn nhu nói, "Yên, đã dùng cơm chiều chưa?"

Âu Dương Yên vẫn không thèm để ý đến nàng, Tắc Mông đứng bên cạnh, có chút bất đắc dĩ, ôn nhu nói, "Yên, ta biết như vậy quá đáng, nhưng bây giờ ta thự sự rất sợ ngươi làm việc ngốc, Yên, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?" Âu Dương Yên nhìn thấy Tắc Mông có chút bất an, trong lòng có một chút cảm xúc không rõ, hồi lâu mới lên tiếng nói một câu, "Được rồi, coi như ngươi không có cách nào, nhưng cũng không cần phải đeo khóa cổ cho ta đi? Ngươi cho ta là cái gì? Đổi vòng cổ cho ta?"

Tắc Mông chột dạ cúi đầu, cắn môi nói, "Ta chỉ muốn ngươi có thể dễ dàng thay y phục thôi, không có ý gì khác", Âu Dương Yên nghẹn lời, tức giận ngồi lên ghế sa lon, ôm chân cuộn tròn ở đó. Tắc Mông mang theo nụ cười lấy lòng ngồi xuống bên cạnh nàng nói, "Yên, trên chiến trường có tin thắng trận, tuy chỉ là một thắng lợi nhỏ, nhưng ta nghĩ mọi chuyện đang tốt lên rồi."

Âu Dương Yên mặt lạnh nói, "Ngươi còn nhiều chuyện phải làm, ngươi đi làm đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi", Tắc Mông vẫn cười lấy lòng như cũ, "Ta muốn đi, nhưng cũng không cần gấp như vậy", nhìn thần sắc lạnh như băng của Âu Dương Yên, Tắc Mông đưa tay vuốt ve tóc của nàng, ôn nhu nói, "Yên, đừng tức giận, ngươi tức giận ta cũng rất khó chịu."

Âu Dương Yên ngẩng đầu nhìn nàng nói, "Ta mang cái này cũng rất khó chịu, sao có thể không tức giận, nếu ngươi thực sự đau lòng ta, thì mở ra cho ta", Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, như có chút chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Âu Dương Yên thở ra một hơi, đứng lên chỉ vào cửa nói, "Được rồi, ngươi đi ra ngoài, ra không muốn gặp ngươi."

Nhìn thần sắc lạnh lùng của Âu Dương Yên, Tắc Mông muốn giải thích vài câu, nhưng cuối cùng chỉ thở dài nói, "Được rồi, ta làm xong sẽ trở lại thăm ngươi, nhưng mà, ngươi không cần lo lắng, mặc kệ phát sinh cái gì, ta cũng có thể xử lý", thần sắc Âu Dương Yên vẫn lạnh lẽo như băng, không thèm nhìn Tắc Mông, Tắc Mông đi tới, hôn lên gương mặt nàng một cái rồi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net