Chương 68: Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68: Tâm

Đêm đã khuya, Tắc Mông vẫn chưa quay về, có lẽ lại muốn làm suốt đêm. Mắt Âu Dương Yên nhìn kẹp tóc trong tay, đây là nàng lấy được trên tóc Mai Y Tư. Tắc Mông rất kỹ lưỡng, những thứ bén nhọn bình thường đều bị giấu đi, không cho Âu Dương Yên tiếp xúc đến, nhưng lại xem nhẹ món đồ nữ tử thường dùng là kẹp tóc nhỏ này. Nhưng Âu Dương Yên cũng không chắn chắn, có thể dùng kẹp tóc nhỏ mở được vòng khóa còng kềnh này không.

Nhưng dù sao cũng phải thử một chút, ngày nàng và Áo Tô Thác hẹn đã đến rồi, không thể đợi thêm được nữa. Âu Dương Yên ngồi trước gương, nhìn ổ khóa trong gương, nàng dùng kẹp tóc xỏ vào trong ổ khóa, kẹp tóc thực sự rất nhỏ, ánh sáng cũng rất tối, Âu Dương Yên phải mất rất nhiều sức mới cho kẹp tóc vào ổ khóa, toàn bộ tâm tư nàng đều đặc trên kẹp tóc.

Rốt cục lạch cạch hai tiếng, vòng khóa cũng mở ra, Âu Dương Yên thở phào nhẹ nhõm, cởi vòng khóa trên cổ xuống, đứng dậy, lại nghe tiếng mở cửa, nàng vội vàng nhìn lại, đã thấy Tắc Mông đứng trước cửa. Âu Dương Yên cực kỳ bất đắc dĩ, vất vả lắm mới có thể lấy kẹp tóc từ Mai Y Tư, mở được vòng khóa, lại vừa vặn bị bắt gặp.

Một tay Tắc Mông cầm giày của mình, một tay nhấc váy, nhìn vào mặt Âu Dương Yên, sắc mặt nàng có chút âm trầm. Khi nàng trở về, biết Âu Dương Yên rất dễ tỉnh ngủ, sợ kinh động đến Âu Dương Yên, nên ở hành lang cởi giày của mình, tận lực bước đi thật nhẹ, cũng cẩn thận đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Yên đứng ở bàn trang điểm, vòng cổ đã mở ra.

Nàng thở sâu một hơi, nhìn Âu Dương Yên, dưới ánh nến không nhìn thấy rõ ánh mắt của nàng, nhưng Âu Dương Yên lại cảm giác được Tắc Mông rất u oán. Tắc Mông lên tiếng, "Yên, rốt cục ngươi đang suy nghĩ gì? Có thể nói cho ta biết không?"

Âu Dương Yên không nói gì, lại ngồi xuống, Tắc Mông ném giày trong tay ra, đi đến bên người Âu Dương Yên, "Yên, vì sao? Chẳng lẽ ngươi không tin ta có thể bảo vệ được ngươi sao?"

Âu Dương Yên cúi đầu trầm mặc, Tắc Mông nắm lấy vai nàng, lay nàng, "Yên, vì sao không nói lời nào?" Rốt cục Âu Dương Yên ngẩng đầu nhìn lên Tắc Mông, "Ta nói, nhất định ngươi sẽ không đồng ý", Tắc Mông có chút phẫn nộ lên tiếng, "Nếu ngươi muốn đi chịu chết, tất nhiên ta sẽ không đồng ý."

Âu Dương Yên mím môi, "Nhưng ta không thể để ngươi ghánh vác mọi chuyện", cảm xúc phẫn nộ làm Tắc Mông giơ tay muốn đánh, Âu Dương Yên ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt mang theo quật cường, Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, tay bỗng nhiên dừng giữa không trung. Âu Dương Yên đứng lên, xoay người đưa lưng về phía Tắc Mông, sau một trận im lặng, Tắc Mông bỗng nhiên ôm chằm lấy Âu Dương Yên từ phía sau, xúc động nói, "Yên, ngươi phải hiểu rõ, ta không muốn để ngươi chịu một chút thương tổn nào."

Âu Dương Yên nhìn trong gương thấy gương mặt Tắc Mông mang theo đau xót, đau lòng như ai nhéo, nhẹ nói, "Ta biết, nhưng mà, Ny Lỵ Á Ti, ta cũng rất đau lòng ngươi, ngươi biết không?", nước mắt Tắc Mông bỗng nhiên rơi xuống, lời Âu Dương Yên nói làm tất cả áp lực tích lũy của nàng bạo phát ra, nàng ôm Âu Dương Yên thì thào, "Yên, Yên của ta, ngươi đối với ta để ý như vậy đối với ta mà nói đã là một loại ban ân, vậy là đủ rồi, nếu ngươi thực sự đau lòng ta, thì ở đây có được không, đừng đi làm việc ngốc, Yên, được không? Đối với ta mà nói, ngươi quan trọng hơn tất cả."

Âu Dương Yên nắm tay nàng im lặng không nói, Tắc Mông cũng nhìn Âu Dương Yên qua tấm gương, nhìn thấy biểu tình yên lặng của Âu Dương Yên, bỗng nhiên đẩy Âu Dương Yên ra, lật bàn gương xuống đất, Âu Dương Yên sợ hãi, vội vàng kéo nàng lại nói, "Ny Lỵ Á Ti, ngươi làm gì vậy?"

Tắc Mông lại đẩy Âu Dương Yên ra, lần này dùng hết toàn lực, đẩy Âu Dương Yên lui mấy bước, lảo đảo đi đến phía trước, lập tức nắm một mảnh gương vỡ trong tay, cắt xuống cổ tay mình, Âu Dương Yên kinh hô một tiếng, cả người phóng đến, nắm lấy cổ tay nàng, nhưng vẫn muộn một bước, cổ tay Tắc Mông bị chính nàng cắt một vết thật sâu, máu tươi phun mạnh ra.

Âu Dương Yên nóng nảy, một tay đè chặt miệng vết thương của nàng, một bên kêu, "Mai Y Tư, Mai Y Tư, mau gọi y quan đến", máu tươi chảy theo khe hở giữa ngón tay Âu Dương Yên tràn xuống, đọng thành một mảng, Âu Dương Yên luống cuống tay chân, xé một miếng vải trên giường, muốn băng bó cho Tắc Mông, Tắc Mông lại giãy khỏi nàng, nhìn nàng nói, "Yên, hứa với ta, ở chỗ này, không được đi đâu hết."

Âu Dương Yên cắn môi, mạnh mẽ kéo Tắc Mông đến, một tay gắt gao kiềm chặt nàng, nắm lấy cánh tay bị thương, một tay băng bó cho nàng, Tắc Mông giãy dụa liên tục trong ngực Âu Dương Yên, nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá xa, Tắc Mông vẫn không làm lại, thở hào hển nói, "Ngươi không nên đi chịu chết, lần này ta không chết, vẫn còn có lần sau."

Âu Dương Yên băng bó cổ tay Tắc Mông lại, nàng không ngờ Tắc Mông sẽ dùng phương pháp này bức bách nàng, nhìn cổ tay tổn thương của Tắc Mông, lòng nàng đau giống như ai xé nát, nàng ôm Tắc Mông thật chặt, nhẹ nói bên tai Tắc Mông, "Ny Lỵ Á Ti, ta cũng không nói muốn đi chịu chết, ta cũng muốn sống, tìm được một người yêu ta như ngươi, sâu đậm không đổi, ta còn muốn cùng ngươi nắm tay đến già mà."

Bởi vì cảm xúc có chút kích động, Tắc Mông thở gấp không thôi, nghe Âu Dương Yên nói vậy vội vàng lên tiếng, "Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Yên nói, "Ta để Áo Tô Thác tập trung dân chúng đến Thần điện, ngày mai ta đi, hoặc ta chết, hoặc ta sẽ thu phục bọn họ, chỉ là như vậy", Tắc Mông lại kích động, giọng nói có chút khàn đặc, "Không, tuyệt đối không được."

Âu Dương Yên ôm nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng, âm thanh ôn nhu nhỏ nhẹ, "Ny Lỵ Á Ti, Ny Lỵ Á Ti...." Tắc Mông được nàng kêu cảm xúc trầm ổn lại một chút, Âu Dương Yên lại dịu dàng nói, "Ngươi tin tưởng ta, nghĩ lại xem, lúc ở trên đảo ta đối phó hải tặc và phản tặc như thế nào, ta nhất định sẽ sống sót trở về."

Tắc Mông xoay người nắm lấy nàng, kích động nói, "Nhưng bây giờ ngươi đối mặt không giống với bọn hải tặc, là dân chúng nóng nảy, bạo động, bọn hắn dựa vào số đông, có thể giẫm chết ngươi, cho dù ngươi là người lợi hại nhất trên thế giới cũng không cản được, ta cũng không thể nắm chắc chuyện áp đảo được bọn hắn."

Âu Dương Yên lại ôn nhu, lại kiên định lạ thường lên tiếng, "Không đi làm sao biết không được", Tắc Mông vẫn lặp lại lời nói vừa rồi, "Không được, tuyệt đối không được, nếu ngươi đi, ta sẽ chết cho ngươi xem", Âu Dương Yên cười cười nói, "Ny Lỵ Á Ti, không phải ngươi nói ta có tài làm tướng sao, nếu như ngay cả chuyện như vậy cũng làm không được, làm sao xứng đáng làm Vương Hậu của ngươi?"

Lúc này Tắc Mông hoàn toàn không nghe vào lời Âu Dương Yên nói, chỉ tiếp tục lặp lại, "Không được, tuyệt đối không được....", bỗng nhiên Âu Dương Yên giơ tay tát cho nàng một cái, tuy rằng không nặng lắm. Tắc Mông ngây người, bị đánh một cái ngơ ngác, nửa ngày mới kịp phản ứng, nói với Âu Dương Yên, "Ngươi... lại có thể đánh ta?"

Âu Dương Yên vội vàng ôm Tắc Mông vào trong ngực lần nữa, ôn nhu nói, "Thực xin lỗi, ta chỉ muốn ngươi tỉnh táo một chút", Tắc Mông ôm hai má của mình, tựa vào lòng Âu Dương Yên, "Tỉnh táo rồi, ta vẫn còn muốn nói, ngươi không thể đi", Âu Dương Yên lại cười, "Ny Lỵ Á Ti, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trở về, ta có quyết tâm, ngươi yêu ta như vậy, không có ta, làm sao ngươi có thể sống được, vì tính mạng của ngươi, ta nhất định phải còn sống trở về."

Tắc Mông lại nói, "Ta phái đội quân đi theo bảo vệ ngươi", Âu Dương Yên cười khổ một cái nói, "Ny Lỵ Á Ti, như vậy còn ý nghĩa gì nữa?" Nhìn vẻ mặt kiên định của Âu Dương Yên, Tắc Mông biết nàng quật cường như thế nào, nếu nàng đã hạ quyết tâm, sẽ không có khả năng thay đổi. Tắc Mông nhắm hai mắt lại, mang vẻ mặt thống khổ, hồi lâu mới nói, "Yên, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi không trở lại, ta nhất định sẽ chết!"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net