Chương 177 - 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vệ Tử An, Nguyễn Nhuyễn không quá mức câu nệ. Vệ Tử An nhướng mày, Tưởng tổng bắt đầu giao việc quan trọng như vậy cho Nguyễn Nhuyễn: "Không sao đâu, không khó." Tưởng tổng đã nói như vậy, cô đương nhiên đã cố gắng hết sức.

"Tưởng tổng còn bảo muốn dạy em, nhưng mà em hơi ngốc học rất chậm, sợ lỡ đâu không học được...." Đối mặt với Tưởng Duy Nhĩ, Nguyễn Nhuyễn không khỏi căng thẳng, người kia chính là tổng giám đốc a, hơn nữa hay thay đổi thất thường, làm cô không nắm bắt được, giống như đi trên tảng băng mỏng.

Vệ Tử An đè câu nói chị dạy em xuống, Tưởng tổng muốn đích thân dạy sao?

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến trước văn phòng Tưởng Duy Nhĩ. Vệ Tử An gõ cửa, "Vào đi." Ngắn gọn nhưng uy lực. Nguyễn Nhuyễn đi theo sau Vệ Tử An: "Tưởng tổng."

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Tưởng Duy Nhĩ lật qua danh sách mà không ngẩng đầu lên.

"Suôn sẻ."

"Đúng rồi, buổi chiều cô với Nguyễn Nhuyễn sẽ cùng nhau tiếp đón quý khách, cô dạy cô ấy nên làm sao đi." Thân là tổng giám đốc, Tưởng Duy Nhĩ đương nhiên biết, thân phận và địa vị của bản thân, Vệ Tử An đã về rồi, nếu cô dạy Nguyễn Nhuyễn thì không quá thích hợp.

"Tưởng tổng, nói đến chuyện này, tôi có chuyện muốn báo cáo với cô." Nói xong, liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn, nói: "Nguyễn Nhuyễn, em ra ngoài đợi một lát đi." Nguyễn Nhuyễn vội vàng đi ra ngoài.

Một lúc sau, Vệ Tử An đi ra.

"Chị Tử An."

"Ừ." Ngụy Tử An mỉm cười, ôn nhu nói: "Chị có việc phải ra ngoài, buổi chiều sẽ quay lại đi đón khách, Tưởng tổng nói có sắp xếp khác, em đi vào trong đi, nghe theo sắp xếp của Tưởng tổng là được." Dứt lời còn vỗ nhẹ vai Nguyễn Nhuyễn, "Chiều nay, em sẽ làm chính, chị chỉ hỗ trợ thôi, cố lên."

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bắp chân sắp bị chuột rút, cô làm chính? Vệ Tử An đã đi xa, Nguyễn Nhuyễn đang muốn chạy tới ôm lấy đùi cô ấy... Nhưng ngay lúc ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cô thì: "Nguyễn Nhuyễn!" Giọng nói của Tưởng Duy Nhĩ vang lên, Nguyễn Nhuyễn cầm cuốn sổ, cúi đầu đi vào.

"Tưởng tổng."

"Cho em 30 phút để ghi nhớ tất cả."

Bang! Tưởng Duy Nhĩ ném một cuốn sách nhỏ xuống, âm thanh rất nặng nề. Nguyễn Nhuyễn nhìn qua, trời má, dày quá! Làm sao mà ghi nhớ được trong 30 phút cơ chứ? Người này đơn giản muốn kiếm chuyện thì đúng hơn! Nhưng mà lời này không thể nói ra, cô mím môi không hé nửa lời, Tưởng Duy Nhĩ ngẩng đầu nhìn cô, mặt đanh lại, cố ý hỏi, "Có vấn đề gì không?"

"Không có...." Nguyễn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ, bổ sung: "Nó dày quá, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Còn ra điều kiện với tôi à?"

.... Nguyễn Nhuyễn lập tức không dám hó hé, cầm cuốn sách lên, "Vậy tôi học thuộc trước."

"Ngồi đây học đi."

Nguyễn Nhuyễn ôm tập sách trong tay, quay lưng về phía Tưởng Duy Nhĩ, phồng má nói: "Tôi sợ làm phiền công việc của cô ở đây." Cô nhanh chóng kiếm cớ, đây là hành động thông minh hiếm có.

"Khi mới nhận việc, được dạy về chính sách bảo mật, bắt phải làm thế nào?" Tưởng Duy Nhĩ cao giọng.

... Nguyễn Nhuyễn căn bản không có gì để nói, cô sợ nếu phản kháng lần nữa sẽ bị nói: Đọc lại chính sách bảo mật của công ty cho tôi nghe. Nguyễn Nhuyễn cảm giác được Tưởng Duy Nhĩ sẽ nói thế. Nhưng mà trong lòng cô nghẹn quá rồi, cho dù là vì công việc có quan trọng đến đâu, thì cũng phải nói trước với cô một tiếng, sao lại đột ngột như thế, còn bắt học thuộc nữa, cô ở trước mặt Tưởng Duy Nhĩ luôn căng thẳng, thật sự không có cách nào học được... Nguyễn Nhuyễn vừa tức vừa nghẹn trong lòng, chán ghét Tưởng Duy Nhĩ không thôi.

"Cái này là cơ mật của công ty, không thể để lộ ra ngoài." Tưởng Duy Nhĩ nhìn thẳng vào lưng cô, im lặng phản đối cô, "Nếu em không thích ở trước mặt tôi thì đi vào trong, ra bên ngoài bị người ta nhìn thấy, vậy mà được sao?" Những gì Tưởng Duy Nhĩ nói rất... đơn giản.

Sau đó, như một con mèo xù lông, tức giận quay người lại, ngồi đối diện với cô ấy, mở sách ra nói: "Tôi sẽ học ở đây."

Tưởng Duy Nhĩ im lặng cười khẽ, cúi đầu làm việc.

Nhận được thông báo, Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng đã đến bệnh viện.

Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên trong lòng tràn đầy suy nghĩ hoang mang.

Vừa đứng ở cửa, cô giơ tay lên, dừng lại một chút, có nên gõ cửa không?

-------

Chương 179:

Gõ cửa HAY KHÔNG...

Khác ở chỗ là, gõ cửa thì báo hiệu.

Nhưng mà, vào giây phút cô gõ cửa, thì những thứ diễn ra trong phòng đều có thể bị "sửa đổi".

Nếu trực tiếp mở cửa, cô sẽ nhìn thấy khía cạnh trực quan nhất và có lẽ là chân thực nhất.

Tất nhiên, đó cũng có thể là cảnh đau lòng nhất.

Trên đường đến đây, Holmes – Giáng Niên - Thẩm suy nghĩ đủ điều, lấy Thẩm Thanh Hòa làm trung tâm mà đưa ra nhiều suy đoán, đồng thời tự đặt ra nhiều câu hỏi, cũng tự trả lời để phá bỏ câu hỏi đó.... Sau N lần lập luận 360 độ không có ngõ cụt, cuối cùng rút ra những kết luận sau:

Thẩm Thanh Hòa buổi sáng đi ra ngoài vẫn còn bình thường, không có khả năng bị bệnh;

Nói cách khác, khi Thẩm Thanh Hòa đến bệnh viện, thì chỉ có thể đến thăm bệnh nhân hoặc những người mà cô ấy muốn gặp trong bệnh viện;

Thẩm Thanh Hòa có rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên tự cho là bản thân đều đã gặp những người thân thiết, tuy nhiên, sáng nay Thẩm Thanh Hòa nói có lẽ sẽ hơi bất tiện, tức là người bạn này có thể không thích hợp để cô gặp mặt, vậy trong đám bạn bè của Thẩm Thanh Hòa, còn có ai không thích hợp để cô gặp?

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nghĩ đến một người.

Thích Tử Quân.

Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình đã đến rất gần sự thật.

Những suy đoán trên không đủ để khẳng định đó là Thích Tử Quân.

Thật trùng hợp, sáng nay, Tưởng Duy Nhĩ, người đứng đầu cao nhất của tập đoàn Nhã Nại lại đi cùng Nguyễn Nhuyễn, vốn dĩ trước giờ người đi cùng Thích Tử Quân đến nhà ăn luôn là Nguyễn Nhuyễn.

Nếu Tưởng Duy Nhĩ và Nguyễn Nhuyễn có mối quan hệ bất thường, thì hai người nhất định phải tránh đi ánh mắt của thiên hạ, không thể nào xuất hiện cùng nhau. Nhưng buổi sáng, thông qua cách nói chuyện của Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Giáng Niên đi đến kết luận, Nguyễn Nhuyễn vốn là người có đầu óc đơn giản, hoàn toàn không hiểu Tưởng Duy Nhĩ;

Mà Tưởng Duy Nhĩ thân là tổng giám đốc của công ty, địa vị vô cùng cao cùng với lòng kiêu hãnh cô ấy, sẽ không bao giờ hẹn gặp Nguyễn Nhuyễn nếu chưa có đáp án.

Khả năng lớn nhất là hai người gặp nhau vì cùng một người hoặc cùng một việc.

Cho nên, người trong phòng bệnh, có tỷ lệ cao nhất là Thích Tử Quân.

Thật ra, Thẩm Giáng Niên có thể dùng lời khách sáo, hoặc là Nguyễn Nhuyễn hoặc là Thẩm Thanh Hòa.... Khoan, nhiều người như thế, Nguyễn Nhuyễn ở bên cạnh cô, sao Tưởng Duy Nhĩ lại sai cô đi đưa tài liệu, hơn nữa còn đưa cho Thẩm Thanh Hòa?

Thẩm Giáng Niên lúc này mới nghĩ tới vấn đề này, trước đây đều xoay quanh Thẩm Thanh Hòa, mà quên mất Tưởng Duy Nhĩ.

Mọi chuyện dần trở nên rõ ràng, Tưởng Duy Nhĩ rõ ràng muốn trả thù cô vì vừa lại cô rủ Nguyễn Nhuyễn đi ăn sáng cùng, không cản lại được cho nên ghim trong lòng, không nói thẳng với Nguyễn Nhuyễn được vì dù sao cô nhóc này đầu óc khá đơn giản, căn bản không biết đầu óc tăm tối của Tưởng Duy Nhĩ.... Ha, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa cười hừ, cô tuyệt đối chắc chắn một điều, Tưởng Duy Nhĩ nhất định có ý với Nguyễn Nhuyễn.

Chuyện cũng đã thế rồi, Tưởng Duy Nhĩ với tâm lý "trả thù" cô, đương nhiên phải kiếm chuyện với cô rồi. Ngược lại, nụ cười của Thẩm Giáng Niên lại nhạt đi, con cáo già này chắc biết được chuyện giữa cô và Thẩm Thanh Hòa, cho nên mới "âm mưu gây rối", cho nên mới đặc biệt sai cô đến bệnh viện đưa tài liệu cho Thâm Thanh Hòa.

Được rồi... Hoang mang cả buổi, hóa ra mỗi người đang nắm lấy "cánh cổng sống còn" của người kia. Nhưng mà, Thẩm Giáng Niên lại thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Thanh Hòa căn bản không cùng đẳng cấp. Hừ, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, nếu không gõ cửa, có lẽ sẽ mắc bẫy Tưởng Duy Nhĩ.

Cho nên, sau khi suy nghĩ đủ các kiểu, cuối cùng Thẩm Giáng Niên giơ tay lên gõ cửa.

Người mở cửa không phải là ai khác.

Đó là người cô yêu.

Một người sửng sốt một lát.

Một người mỉm cười.

"Em đến đưa tài liệu cho người." Thẩm Giáng Niên lấy tài liệu ra đưa cho cô ấy. Thẩm Thanh Hòa sửng sốt một giây, sau đó cầm lấy, mím môi, tựa hồ muốn nói gì đó. Thẩm Giáng Niên dẫn đầu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve vai Thẩm Thanh Hòa: "Người không có gì là tốt rồi." Sau đó nhẹ nhàng đánh vào vai Thẩm Thanh như hờn dỗi: "Đồ xấu, làm em sợ hết hồn, cả đường đi đều sợ hãi không thôi." Cuối cùng, cô ngước mắt lên, cười nói: "Em về làm việc trước, có chuyện gì thì gọi cho em."

Thẩm Giáng Niên quay người bước nhẹ rời đi, chứng tỏ tâm tình của cô đang rất vui vẻ. Mà những lời vừa rồi cô nói không phải là nói dối, là nói thật, Thẩm Thanh Hòa bất ngờ.

Cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Lòng tchợt rung động.

Thẩm Thanh Hòa giơ tay chạm vào tim, hôm nay, tiểu lãng cuốn cực kỳ quyến rũ.

------

Chương 180:

Trong phòng bệnh.

"Là ai thế?" Thích Tử Quân mơ hồ nghe được một thanh âm, nhưng lại không rõ ràng.

"Ngủ một lát dậy cảm giác sao rồi?" Thẩm Thanh Hòa không trả lời lời của cô ấy, Thích Tử Quân dụi dụi mắt, "Tốt hơn nhiều rồi, em nghĩ có thể xuất viện."

"Không gấp, truyền xong bình này thì gọi bác sĩ đến kiểm tra." Thẩm Thanh Hòa mở tài liệu ra xem. Thích Tử Quân không muốn kết thúc thế giới giữa hai người, cũng không nói thêm nữa. Khi cô tỉnh dậy và không có việc gì để làm, Thẩm Thanh Hòa ở ngay trước mặt cô, Thích Tử Quân nhìn mãi không thôi.

Thẩm Thanh Hòa biết cũng không cản cũng không trả lời.

Thích Tử Quân im lặng, cho đến khi Thẩm Thanh Hòa lật sang một trang mới nhẹ nhàng thở dài, Thẩm Thanh Hòa cũng không ngẩng đầu lên: "Đang êm đẹp, thở dài cái gì."

"Không phải thở dài, chỉ cảm thán thôi." Thích Tử Quân nằm ở bên cạnh cảm thán: "Giống như được quay về trước kia, chúng ta cũng như thế này." Cô chìm vào hồi ức, giọng điệu êm dịu, "Lúc đó chị luôn bận rộn, nhưng dù bận đến đâu, chỉ cần em sinh bệnh, cũng sẽ đến chăm em." Câu nói cuối, còn mang buồn bã, "Thời gian trôi thật nhanh, có cảm giác như mọi chuyện sắp thay đổi." Thẩm Thanh Hòa tự nhiên nghe được, dỗ nói: "Em còn trẻ, bớt nghĩ nhiều đi."

"Vâng...." Thích Tử Quân chăm chú nhìn Thẩm Thanh Hòa, từ vâng kéo hơi dài, "Thanh Hòa~" Nhẹ giọng gọi, "Em nghĩ...."

"Không thể." Thẩm Thanh Hòa lật sang trang thứ hai.

"...Chị biết em định nói gì à?"

"Đúng vậy."

"Chị nói thử xem, biết đâu chị đoán sai."

"Đừng gọi tôi như thế."

.... Cô biết không thể đoán sai, Thích Tử Quân có chút buồn bực, "Là cảm thấy gọi như thế sẽ già đi sao?" Không biết vì sao hôm nay rất muốn gọi như thế, cho nên dùng hao tốn khá nhiều tâm tư, "Nhưng em thấy, chị sẽ không bao giờ già đi, ở trong mắt em, chị vẫn sẽ mãi như ngày đầu tiên em gặp." Tay Thích Tử Quân hơi nắm chặt thành quyền, cô muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, người này sao mãi vẫn như trước xinh đẹp động lòng người.

"Tử Quân." Thẩm Thanh Hòa ngước mắt, nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của Thích Tử Quân, ánh mắt sâu thẩm mang theo chút nghiền ngẫm, thản nhiên nói: "Em không còn là trẻ con nữa." Nụ cười của Thích Tử Quân nhạt đi một chút, tay buông xuống. Đến, cô cụp mắt xuống: "Em biết." Cô dừng lại một chút rồi nói: "Nếu biết lớn lên sẽ mất chị, em sẽ không muốn lớn lên." Vốn cô nghĩ rằng khi lớn lên, cô có thể có người đó một cách quang minh chính đại.

"Lại nói lời của trẻ con nữa." Thẩm Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

"Thật sự không được phép gọi một tiếng sao?" Thích Tử Quân đáng thương nói: "Chỉ một tiếng thôi."

"Không được." Thẩm Thanh Hòa ước lương thời gian, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: Em đến công ty chưa?

Tình cờ lúc này Thẩm Giáng Niên đang đứng ở tầng dưới tập đoàn Nhã Nại. Thẩm Giáng Niên: Đến rồi, lên lầu lấy đồ rồi đi đến hội trường.

Nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Hòa, cô có chút bất ngờ, bởi vì ban đầu không chờ mong, không phải không dám mà là vì không cố ý nghĩ đến nhiều chuyện hơn. Ví dụ như, người trong phòng rốt cuộc có phải là Thích Tử Quân không? Nếu là Thích Tử Quân thì hai người đó đơn độc ở riêng với nhau sẽ làm gì đây? Có chút chuyện càng nghĩ nhiều càng đau đầu, cho nên Thẩm Giáng Niên hất tóc, mọi khoảnh khắc đều thật thong dong.

Thẩm Giáng Niên sẽ không nói, cô từ bệnh viện đi ra, không biết bao lần muốn quay lại đó.... thật thiếu nghị lực. Cô vờ như điềm tĩnh, cho dù có quỳ cũng phải ra vẻ như thế, cô không hề cao thượng, đối với Thẩm Thanh Hòa, cô lòng dạ rất hẹp hòi.

Nhưng mà Thẩm Thanh Hòa chủ động gửi tin nhắn, coi như cũng xoa dịu được tim Thẩm Giáng Niên. Câu tiếp theo càng mê hoặc lòng người hơn, Trưởng Quan: Hôm nay rất mê hoặc lòng người.

Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, bước chân dừng lại, cô dừng lại, nhìn kỹ bảy chữ trên màn hình.

Đơn giản thôi nhưng lại làm cô sa ngã.

Vậy là hôm nay cô đã làm đúng.

Thẩm Giáng Niên: Tối nay có thưởng gì không? 【xấu hổ】

... Hết cách rồi, đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, đặc biệt là người muốn mà không được, cho nên mỗi một câu nói, bất cứ lúc nào cũng làm người ta ham muốn không ngừng.

Thẩm Thanh Hòa: Sớm hay muộn sẽ có thưởng.

Thẩm Giáng Niên: Khi nào thế~ [ngượng ngùng]

Thẩm Thanh Hòa: Một ngày nào đó.

Thẩm Giáng Niên: Không phải là thưởng sao? Làm thế nào nó trở thành một ngày nào đó? Trưởng quan thật thô a~ [cười xấu xa]

"Thanh Hòa, chị cười gì thế?" Thích Tử Quân bực dọc, không biết là gửi tin nhắn với ai mà nụ cười chưa từng tắt, mà còn tăng thêm.

"Không có gì." Thẩm Thanh Hòa thản nhiên nói, trả lời Thẩm Giáng Niên: Chọn ngày chi bằng nhằm ngày.

Thẩm Giáng Niên: Thế sao, vậy hôm nay có thể.

Thẩm Thanh Hòa: Tôi không biết.

Thẩm Giáng Niên: Vậy hay rồi, em biết nè.

Thẩm Thanh Hòa: Đồng chí tiểu Thẩm muốn kháng Nhật à?

Thẩm Giáng Niên: Ừa, đồng chí lão Thẩm tham gia cùng đi.

Hai người cũng biết vờn nhau lắm, Thẩm Giáng Niên đi lên tầng lầu, còn chưa đến văn phòng, sau lưng đã nghe tiếng đóng cửa lớn, còn có... tiếng khóc? Thẩm Giáng Niên quay đầu lại, người chạy đi làm Nguyễn Nhuyễn, mà còn chạy từ văn phòng Tưởng Duy Nhĩ ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net