28 - Quyết định của Vận Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 28

Edit: Đại Thụ

Lương Vận Hàm đang thu dọn đồ đạc, điện thoại reo lên, là từ đồng nghiệp muốn đổi ca làm, hai người nói chuyện vài câu liền ngắt máy. Lương Vận Hàm gọi điện cho Sùng Hân nói về chuyện chuyển ban.

"Thế nào, cùng Văn Dư một ngày không gặp đều không được?" Sùng Hân trêu chọc nói.

"Cùng cô ấy thực không có việc gì"

"Ai tin được chứ?"

"Tin hay không tùy em ! Được rồi, em ngày mai đến sân bay đừng quên giúp chị điều ban."

"Biết rồi ! Vậy chị đến T thị đã khuya , để Văn Dư đi đón chị."

"Uhm, yên tâm đi."

"Em nói với chị, chị cùng cô ấy tiếp xúc nhiều mới có thể biết hai người rốt cuộc thích hợp hay không !"

"Được rồi ah, đã biết."

"Tốt lắm, liên hệ bất cứ lúc nào."

"Uhm."

Cúp điện thoại, Lương Vận Hàm suy nghĩ một chút, vẫn là gửi cho Văn Dư một tin nhắn:

"Cùng đồng nghiệp đổi ca, đêm nay đến"

Văn Dư đang ở cùng ăn cơm với Nhạc Linh Uyển, nhận được tin nhắn lập tức trả lời:

"Mấy giờ? Chị đến đón em?"

"Chị việc công ty bận rộn, em tự về được"

"Chị đã nói rồi, ở trước mặt chị không nên lo lắng bất kì cái gì. Bận rộn hay không đều phải đi đón em."

"Được rồi, 10h30 em đến, chị có thể đến café UB chờ không?"

"Còn nhờ đường đi?"

"Đương nhiên, trí nhớ tốt mà"

"!!!"

"Buổi tối ăn ít chút, hai ta trở về ăn."

"Tốt. Buổi tối lái xe cẩn thận."

"Uhm, buổi tối gặp."

"Buổi tối gặp."

Nhạc Linh Uyển ánh mắt đối điện Văn Dư , nhìn bộ gương mặt tót vẻ hạnh phúc của Văn Dư. Có cơ hội muốn gặp xem cái này có thể làm cho Poker (Bài tú-lơ-khơ) vẻ mặt Văn Dư bộ biểu tình sinh động lên!

"Là 'Vị kia' ?"

"Vị ấy?"

"Người kia"

"Không biết"

"... Văn Dư, mình thật chịu không nổi cậu trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn"

"Ăn chút rau xanh đi giải nhiệt."

"..."

Văn Dư vui tươi hớn hở gắp rau giúp Nhạc Linh Uyển /

=v=v=v=

Lương Vận Hàm đang kiểm tra trước khi máy bay cất cánh. Nàng nhìn lướt qua tạp chí, bìa mặt phía dưới " Nhất tập đoàn" mấy chữ khiến cho nàng chú ý. Không có thời gian nhìn nội dung bên trong, Lương Vận Hàm xoay người đi vội vàng làm chuyện khác.

Sau khi máy bay cất cánh, có người ấn nút gọi phục vụ, những người khác đang bận, Lương Vận Hàm đi đến

"Chào ngài, ngài cần gì ạ?"

"Tạp chí kia còn không?"

"Vâng, còn, xin ngài chờ một lúc"

Lương Vận hàm xoay người đi lấy tạp chí, ánh mắt thấy tạp chí trong tay hành khác bên cạnh tiêu đề "Tân Nguyên, , có lẽ cùng liên kết hợp tác thương nghiệp" cũng liếc mắc đến tấm ảnh bên trong, không rõ lắm nhưng cũng biết được là hình ảnh hai nữ nhân. Lương Vận Hàm đem tạp chí mang tới cho khách, bản thân cũng cầm một quyển lật ra xem.

Văn Dư sắp xếp hảo công việc, đúng giờ đến sân bay gửi cho Vận Hàm một tin nhắn:

"Chị tới rồi"

"Uhm, xong sẽ lập tức ra"

"Không vội"

Một lát sau, Lương Vận Hàm gõ gõ cửa sổ xe, Văn Dư mở khóa, cũng xuống xe giúp đặt hành lý. Hai người ngồi vào trong xe thì, Văn Dư thấy tạp chí trong tay Lương Vận Hàm.

"Đói bụng không? Chúng ta đi trước ăn một chút gì đi."

"Có một quán ăn gần đây rất ngon"

"Uhm"

Văn Dư lái xe, hai người dọc đường không nói chuyện. Tới nơi, Văn Dư khóa xa, mang theo Lương Vận Hàm hướng bên trong. Đây là một nơi kín đáo giữa thành phô xa hoa, bề ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng đi vào bên trong, sẽ phát hiện khác xa một trời một vực. Xung quanh treo những chiếc đèn lồng, nhược quang1 phát ra một loại cổ kính, như hoa viên u nhã tĩnh mịch2. Hành lang quanh co qua mấy căn phòng.

1: ánh sáng yếu

2: u nhã tĩnh mịch = vắng vẻ

"Văn tổng, mời bên này." Một nam phục vụ toàn thân tây trang mang theo hai người đi đến hướng sân ở chỗ kín nhất bên trong.

Hai người đi vào một gian tên là "Thành rộng rãi đường"

(Một đoạn miêu tả căn phòng)

Lương Vận Hàm trước kia tuy rằng có từng đến những quán ăn phong cách cổ kín nhưng cũng chưa đến mức tinh xảo như thế này. Từ ánh mắt của Lương Vận Hàm Văn Dư nhận ra nàng rất vừa lòn với nơi này. Văn Dư quay sang nói với phục vụ vài câu, phục vụ hiểu ý liền ra ngoài

"Nhanh ăn đi, một hồi nguội ." Văn Dư vừa nói vừa giúp Lương Vận Hàm cởi áo khoác ngoài, đặt ở một bên. Bản thân cũng cởi áo khoác, ngồi ở bên cạnh Lương Vận Hàm. Văn Dư tỉ mỉ lau tay, đưa canh đến bên Lương Vận Hàm. Văn Dư nhìn Lương Vận Hàm uống mấy ngụm, đợi lời bình.

"Uhm, hương vị thật ngon."

Nghe được khen ngợi, Văn Dư thật cao hứng, lại gắp đồ ăn cho Lương Vận Hàm,

"Thích thì ăn nhiều một chút. Nếm thử cái này."

Văn Dư chịu khó giúp Lương Vận Hàm gắp đồ ăn, rót nước, thỉnh thoảng mới ăn vài miếng. Lương Vận Hàm chỉ là lẳng lặng ăn, thỉnh thoảng khen một chút mùi vị. Hai người ai cũng không đề tạp chí chuyện.

Nhìn Lương Vận Hàm ăn xong, Văn Dư cầm túi giấy với quyển tạp chí đặt ở trước mặt Lương Vận Hàm, trong túi giấy là một vài tấm ảnh tốt nghiệp. . Lương Vận Hàm khó hiểu nhìn phía Văn Dư, Văn Dư cười cười, nói rằng:

"Đây là ảnh lúc chị tốt nghiệp, buổi chiều mới nhận từ bưu điện. Vốn định với em giải thích một chút, vừa lúc em cũng thấy bản tạp chí kia."

Lương Vận Hàm sửa sang lại tư thế ngồi, chăm chú nghe Văn Dư nói tiếp. Ở trên máy bay thấy trên tạp chí về Văn Dư cùng Tân Nguyên phó tổng nội dung phía sau, Lương Vận Hàm cũng không có quá lớn tâm lý phập phồng. Nàng rất rõ ràng trên thương trường khó tránh khỏi thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, truyền thông càng giỏi về bắt gió bắt bóng.

Lương Vận Hàm nghĩ không cần phải quá mức lưu ý, mặc dù này ảnh chụp rất chói mắt, thế nhưng lý trí Lương Vận Hàm vẫn đang nói cho bản thân, những ... đều này không nhất định là thật . Quan trọng muốn xem Văn Dư xử lý chuyện này như thế nào. Lương Vận Hàm vốn định trở về thì nói cho Văn Dư lựa chọn của bản thân mình , nguyện ý dũng cảm thử một lần. Nghe được đồng nghiệp chủ động thay ca, bản thân trong lòng trong nháy mắt vui sướng khiến Lương Vận Hàm minh bạch, đối mặt tình cảm này, bản thân cũng nữa làm bộ không nổi nữa. Thế nhưng trên máy bay ngoài ý muốn thấy được tin này trong vòng một ngày ngắn ngủi thì xảy ra loại này "Bên ngoài..." Sự việc, khiến Lương Vận Hàm bỗng nhiên ý thức được, tình yêu quả nhiên làm cho hóa ngốc, nàng phải thừa nhận bản thân bình thường hoàn toàn quên Văn Dư là một nhà phó tổng Trung Hoa khu tập đoàn, năng ngồi trên vị trí này cần muốn bao nhiêu trí tuệ, quyết đoán, mánh khoé... Nàng muốn nhìn Văn Dư là như xử lý chuyện này ra sao, thế nhưng trước khi xuống máy bay thì, Lương Vận Hàm lại lo lắng ngộ nhỡ không muốn giải thích làm sao bây giờ? Lương Vận Hàm kỳ thực là người tích cực , nhất là vấn đề nguyên tắc, tuyệt đối rõ ràng, nàng nghĩ việc này tính cách giống y như mẹ. Cuối cùng nàng quyết định cầm tạp chí, Văn Dư thấy tự nhiên rõ ràng là mình có ý tứ, như vậy tiếp theo có hay không giải thích, như xử lý ra sao, thì nhìn Văn Dư. Lương Vận Hàm cũng muốn mượn này lý giải phong cách hành sự Văn Dư .

Nhìn trước mặt kỷ tấm ảnh chụp, Lương Vận Hàm bỗng nhiên cảm thấy tiếp theo vô luận Văn Dư nói cái gì, đều đã không trọng yếu . Nàng chủ động làm việc này đã nói lên Văn Dư là thành tâm cùng mình giải thích, cũng nói rõ này đoạn cảm tình này trong lòng Văn Dư là trọng yếu. Bằng không một người bây giờ tuổi từng trải mà nói, không cần phải nói nhiều lắm. Nhất là hai người quan hệ còn không có rõ ràng, giải thích không tốt, ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Văn Dư ngay từ đầu thì làm cho Lương Vận Hàm có một loại cảm giác rất đặc biệt an toàn, nàng nghĩ Văn Dư là người rất chân thành . Hiện tại, đối mặt với khủng hoảng bất thình lình , Văn Dư vẫn đang lựa chọn dùng chân thành đối mặt, đây là điều mà Lương Vận Hàm mong muốn thấy Tà Đế bá ái: Bà xã Phúc hắc kiêu ngạo.

Người này có dũng khí, có trach nhiệm, nghỉ vậy Lương Vận Hàm nở một nụ cười đầu tiên trong buổi tối này, nụ cười tươi từ tận đáy long.

Nến đỏ yếu ớt, nét mặt tinh xảo ôn nhu, nụ cười thư tái dịu dàng , đẹp đến mức khiến người ta lòng say. Văn Dư bỗng nhiên đã quên muốn nói gì, nàng vô thức nâng tay lên chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lương Vận Hàm, lẩm bẩm nói:

"Em thật đẹp"

Tay Lương Vận Hàm phủ lên cánh tay đang vuốt ve trên mặt mình , ôn nhu nhìn Văn Dư. Hai người đều thấy chính mình trong mắt đối phương, giờ khắc này, vô tình sang tỏ tình yêu trong long cả hai đã sớm mọc rễ nẩy mầm.

"Vận Hàm, chị thích em, chị muốn cùng em ở cùng một chỗ"

Văn Dư vô cùng nghiêm túc nói

Lương Vận Hàm vẫn như cũ không nói chuyện, nhưng kiên định gật đầu.

Văn Dư kinh ngạc nhìn Lương Vận Hàm, nàng không nghĩ tới Lương Vận Hàm dĩ nhiên đáp ứng! Nhìn Văn Dư có chút si đần, Lương Vận Hàm nhịn không được vừa cười vừa nói:

"Đồ ngốc"

Văn Dư vẫn như cũ vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc nhìn Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm đưa tay che mắt Văn Dư , rướn người qua, nhẹ nhàng trên môi Văn Dư ấn xuống một nụ hôn, lập tức lui về.

Buông tay ra, Lương Vận Hàm trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng. Văn Dư nhìn Lương Vận Hàm, ánh mắt bỗng chốc nghiêm túc không gì sánh được.

"Vận Hàm, em quyết định ?"

Lương Vận Hàm mỉm cười, gật đầu.

"Cùng với chị, chúng ta đều có thể đối mặt với áp lực rất lớn , đến từ xã hội, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Em nghĩ rõ ràng chưa?"

"Vậy Chị xác định chị đã nghĩ rõ ràng chưa?"

"Chị xác định sẽ không dao động. Huống là tình cảm của chúng ta. Chị không muốn chỉ cùng em thử gặp gỡ, giờ khắc này, chị muốn đối với em, đối với chị đều chịu trách nhiệm."

Lương Vận Hàm trong ánh mắt tựa lóe ra ánh sáng lấp lánh

"Không biết vì sao em như vậy tín nhiệm chị. Em hỏi qua bản thân, nếu như yêu đương đối tượng là chị, tựa hồ cũng không sai. Em không muốn lại lừa gạt bản thân chỉ cùng chị làm bạn bè, em nghĩ để bản thân muốn hạnh phúc thì cũng dũng cảm một lần. Mặc dù chúng ta đều là nữ nhân, em cũng không nếm thử qua tình cảm như vậy , thế nhưng, chị đột nhiên xuất hiện, đột nhiên đi vào cuộc sống của em. Em không muốn lại cố sức từ chối, cho nên, Văn Dư, có lẽ lúc này em đối với chị cảm tình không có sâu đến có thể nói yêu, thế nhưng em có thể nói cho chị, em, cũng thích chị."

Văn Dư cảm thấy tim đập nhanh đến muốn theo trong thân thể nhảy đi ra, bao lâu không có kích động như vậy ! Nàng nhẹ nhàng giữ trụ Lương Vận Hàm, lúc này Văn Dư dĩ nhiên một câu nói cũng nói không nên lời.

Lương Vận Hàm cảm nhận được thân thể Văn Dư rõ ràng đang run, nàng bỗng nhiên có chút yêu thương đứng lên, Văn Dư như vậy , chỉ sợ cũng là hạ quyết tâm rất lớn mới dám kiên định với phần cảm tình này.

"Vận Hàm, chị sẽ không buông tay. Em chạy không được đâu ."

Văn Dư thanh âm có chút ách, ngữ khí nhưng như hài tử.

"Uhm, chị phải cẩn thận, đừng đem em làm mất."

"Uhm. Cảm tạ em tin tưởng chị."

"Cảm tạ chị thích em."

Đèn lồng trên trần nhà đem than ảnh hai người ôm nhau chiếu ên tường, hạnh phúc tràn đầy trong long cả hai



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net