32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32

Editor: VũPhi

Về nhà đã là nữa đêm về sáng. Vừa vào cửa, Văn Dư liền cảm khái

"Ở nhà vẫn là tốt nhất"

Lương Vận Hàm cười cười: "Chị còn làm việc sao?"

"Không. Tắm rửa đi ngủ sớm một chút."

Hai người thu dọn hết, cả hai liền leo nằm trên giường. Lương Vận Hàm ngủ không được, nàng trong lòng nhớ đến chuyện vừa rồi, không biết có nên hỏi hay không, đang rối rắm, bên tai truyền đến thanh âm Văn Dư có chút khàn khàn : "Đang nghỉ gì?"

"Chị còn chưa ngủ?"

Văn Dư chỉnh lại tư thế, đem Vận Hàm ôm chặt một chút: "Có việc gì đừng để tự mình rối rắm, nói ra đi."

"Chị sẽ trả thù chủ nhiệm kia sao?"

"Tạm thời không."

"Tại sao?"

"Hiện đang lúc then chốt hợp tác, trước tiên cho bọn hắn một lần ra oai phủ đầu. Hiện tại làm như vậy không tốt, làm cho tất cả mọi người xấu hổ. Chờ tất cả ổn định , chị nhất định sẽ tìm hắn."

Lương Vận Hàm thấy nhắc tới chủ nhiệm kia thì Văn Dư mang theo một cổ ngoan kình. Này có lẽ là thiết yếu trên thương trường, thế nhưng Lương Vận Hàm có chút lo lắng Văn Dư có thể hay không bởi vậy đã bị thương tổn

Nhưng Lương Vận Hàm ngẫm lại, trên thương trường vốn có cũng là "Tinh phong huyết vũ", nếu như Văn Dư không bản lĩnh, cũng làm không được vị trí hiện tại . Nghĩ như thế, lại sinh ra một loại cảm giác tự hào. Nàng nắm thật chặt tay quay về ôm lấy thắt lưng Văn Dư, khuôn mặt cọ cọ cổ Văn Dư , chuẩn bị ngủ.

Văn Dư cười nói: "Em ngày hôm nay đã có ý định câu dẫn chị nhiều lần, có biết hay không chị hiện tại đang sắp không kiềm chế được."

Lương Vận Hàm vừa nghe, thân thể cứng đờ, không dám động nữa. Văn Dư bật cười, bất đắc dĩ nói: "Không đùa em nữa ! Nhanh ngủ thôi !"

-o0o-

Sáng sớm ngày hôm sau Văn Dư bị một trận hương cơm làm tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường , mới 7 giờ. Văn Dư mơ mơ màng màng lại thiếp đi, nàng đã lâu không có ngủ ngon như vậy. Mấy năm nay Văn Dư đã quen ngủ muộn, bởi áp lực lớn, chất lượng giấc ngủ càng ngày càng không tốt. Thế nhưng ôm lấy Lương Vận Hàm ngủ, làm cho nàng một đêm ngay cả mộng đều không có.

Văn Dư còn không có dậy, Lương Vận Hàm nhìn xem thời gian, đi vào phòng ngủ gọi Văn Dư rời giường. "Văn Dư?"

Lương Vận Hàm nhẹ nhàng khẽ đẩy đẩy người nằm ở trong chăn . Không động tĩnh: "Văn Dư? Thức dậy, chị một hồi còn phải đi làm"

Chính không động tĩnh. Lương Vận Hàm cố sức vỗ vỗ toàn tâm toàn ý "Một đoàn"

"Văn Dư ! Mau đứng lên !"

Văn Dư không tình nguyện thò đầu ra, sương mù trong ánh mắt nhìn Lương Vận Hàm, cũng không nói gì.

Lương Vận Hàm bị Văn Dư như vậy chọc cười, nàng vuốt tóc Văn Dư

"Tiểu động vật ! Đứng lên ! Ăn điểm tâm !"

Văn Dư chớp chớp mắt, vẫn không nhúc nhích. Hai người liền như thế nhìn chằm chằm đối phương, Văn Dư đột nhiên lên tiếng "Ẳng! Ẳng!"

Lương Vận Hàm cười to không ngừng, ngã quỵ trên giường. Văn Dư nhìn Lương Vận Hàm cười nước mắt đều chảy ra, cúi đầu dùng mũi cọ cọ nàng, lẩm bẩm

"Cười như vậy thật tốt" Lương Vận Hàm còn đang cười, Văn Dư không để ý tới nàng , đứng dậy đi rửa mặt

-o0o-

"Uhm ! Ăn ngon thật !"

Văn Dư trong miệng nhét đầy , nói đều không nói rõ. Lương Vận Hàm cười nhìn nàng: "Ăn từ từ ! không có ai giành ăn với chị"

Văn Dư lại uống mấy ngụm cháo: "Chị thích nhất sáng sớm uống một chén cháo nóng hầm hập !"

"Vậy sau này sáng sớm liền làm cháo, chuẩn bị thêm vài món ăn chính"

Văn Dư cười giương mắt nhìn Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm bị nhìn chẳng biết tại sao, nhịn không được nói : "Làm sao vậy?"

Văn Dư lắc đầu: "Nói như vậy chúng ta có đúng hay không mà bắt đầu chung sống với nhau ahh"

"Tốt cho chị"

Văn Dư cũng không ngại, vui sướng tiếp tục ăn. Lương Vận Hàm trong lòng cũng ấm áp dạt dào, nàng lúc này xác định bản thân thực thích cùng với Văn Dư.

"Được rồi, không phải thứ hai em có chuyến bay sao?"

"Không có."

"Vậy em theo ta tham dự một cái Party thế nào?"

" Party cái gì?"

" Sinh nhật Party Ngô Linh Nam ."

"Riêng tư?"

"Uhm"

"Em đi hợp sao?"

"Em đi rất hợp ! Vốn để Nhạc Linh Uyển thay thế chị tham dự . Cô ấy hiện tại ở bệnh viện cứ để cô ấy điều trị thân thể thật tốt, em nếu không bận thì cùng đi với chị."

"Uhm, được rồi"

"Em gần đây sắp xếp ca làm thế nào?"

"Cùng người khác điều chỉnh một chút, ngày mai bay. Chủ nhật buổi tối có thể sẽ ở nhà."

"Uhm, thứ hai em ngủ nhiều một chút. Buổi chiều chị bảo A Thành đưa em đi chọn trang phục. Chị ngày mai đi A thị, buổi chiều thứ hai sẽ trở về, chúng ta gặp ở ngay đại sảnh. Thế nào?"

"Đại sảnh nào?"

"Ahh Linh Uyển có nói mà chị quên tên rồi. Một hồi đưa danh thiếp cho em."

"Uhm"

"Chị sẽ sắp xếp ổn thỏa, em qua tới sẽ có người tiếp đón em"

"Được"

Văn Dư suy nghĩ một chút lại hỏi: "Em ngày mai mấy giờ đi?" .

"Vẫn là sáng sớm năm giờ xuất phát." .

"Ahh, chị 9h40 bay, sáng sớm chị đưa em ra sân bay." .

"Không cần, em tự mình đi. Chị ngủ nhiều một chút."

"Không được cướp thời gian ở bên cạnh em của chị!"

"Ai muốn ở bên cạnh nhiều hơn chứ!"

"Tiếp viên trưởng Lương thực sự là khẩu thị tâm phi ah"

Lương Vận Hàm mím môi cười. Bỗng nhiên nghĩ đến Nhạc Linh Uyển, hỏi: "Có muốn hay không hôm nay em đi bệnh viện thăm Nhạc Linh Uyển?" .

"Buổi chiều chị cũng qua đó, chúng ta có thể đi cùng, em ở đâu chị đón em"

"Uhm, cũng tốt. Buổi chiều có hẹn với Sùng Hân, đến lúc đó liên lạc điện thoại."

"Em ấy biết hai chúng ta ở chung sao?"

"Em vừa nói cho em ấy, cũng không có hỏi nhiều"

Văn Dư mỉm cười nhìn Lương Vận Hàm, sau đó đem của nàng hai tay nắm ở trong tay xoa xoa: "Cảm ơn em, cho chị cơ hội."

Lương Vận Hàm quay lại ánh mắt ôn nhu như nước, nhàn nhạt mỉm cười.

-

-o0o-

Văn Dư đi làm , Lương Vận Hàm đem gian phòng trong trong ngoài ngoài quét tước một lần, nàng bỗng nhiên nghĩ ở đây thực sự giống nhà. Nhìn xem thời gian không sai biệt lắm nàng đem quần áo Văn Dư cho vào túi lát nữa đi ngang qua tiệm giặt quần dưới lầu Tiểu khu để giặt.

Tới nhà hang nơi hẹn với Sùng Hân nhưng Sùng Hân vẫn còn chưa tới. Lương Vận Hàm tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, đang nhàm chán bỗng nhiên nổi lên ngoạn tâm, dùng điện thoại chụp cảnh vật chung quanh gửi Văn Dư. . Rất nhanh, Văn Dư cũng gửi lại một tin nhắn, cũng là một tấm ảnh chụp, trên bàn làm việc đầy văn kiện.

Lương Vận Hàm đang cười, bên tai truyền đến giọng quen thuộc : "Ôi ! Ai bản lĩnh khiến băng mỹ nhân chúng ta cười hài lòng như thế!" Sùng Hân vừa nói vừa ngồi ở đối diện Lương Vận Hàm, giọng điệu hài hước.

"Em tới rồi ! Gọi món ăn đi, chị đói bụng !"

"Sáng giờ làm gì ?"

"Công việc buổi sáng."

Sùng Hân trừng thật to nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm nhìn bộ dáng cô ấy là biết nha đầu kia nhất định là hiểu sai. Vội vàng giải thích: "Quét dọn ! Trong nhà !"

"Ahh, làm ta giật cả mình !"

"Trong đầu em làm ơn đừng có những suy nghĩ xấu xa như vậy được không"

Hai người dung cơm xong, Sùng Hân hai tay bưng lấy cốc thủy tinh, cắn ống hút, trong mắt lóe ra " xấu xa " Hai chữ, nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm không hề chớp mắt . Lương Vận Hàm liếc nàng, không nói gì.

"Hàm ! Nói nói !"

"Nói gì"

"Cùng Văn Dư ở chung thế nào?"

"Tàm tạm"

"Cái kia, chị ấy biết chị xem đến tạp chí rồi sao?"

"Uhm"

"Chị ấy giải thích như thế nào?"

"Cô ấy nói cùng với Ngô Linh Nam không có ấn tượng. Ngay cả hình ảnh tốt nghiệp đại học đã đưa cho xem. Suy đoán khi đó khả năng làm cho mang thù, hiện tại tới đòi nợ." Lương Vận Hàm đem chuyện đại học Văn Dư giản đơn nói một lần

"Đòi nợ? Xin tha thứ ?"

"Văn Dư nói trước đó đã thỏa thuận xong một cái kỹ thuật gì đấy, bị Ngô Linh Nam giành trước mua đi."

"Buôn bán sự tình em không hiểu, bất quá họ cũng nên đừng cùng xuất hiện nhiều chứ?"

"Cái này chị cũng không rõ ràng lắm."

"Hàm ! Chị phải có chút ý thức phòng bị! Văn Dư chính là cực phẩm. Em rốt cuộc duyệt người vô số người, có thể liếc mắt tướng chị ấy, đã nói lên chị ấy không như người bình thường !"

"Em đây là khen cô ấy hay là khen chính mình?"

"..."

"Được rồi ah, em đừng trừng mắt chị nữa, chị tin tưởng chị ấy."

"Đây không phải là chuyện tin hay không tin. Thứ tốt ai cũng muốn có! Nghe Chị nói, lúc đại học Văn Dư không coi ai ra gì, còn có trao đổi sinh coi trọng, chị nói xem chị ấy tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cho đến vị trí bây giờ, con người phải hoàn thiện rất nhiều ah ! Đi Trước đây đều nhớ mãi không quên, hiện tại có thể bỏ xuống? Ngô Linh Nam này có thể coi là bạch phú duyên dáng a ! Tướng mạo vóc người cũng không tệ, gia cảnh bằng cấp lại đều tốt, có thể đoạt đối tác làm ăn của Văn Dư kia cũng gọi mánh khoé ! Hơn nữa Tân Nguyên thời gian tới người nối nghiệp này quầng sáng chiếu, đây là người cạnh tranh số một a !"

"Là của mình chính là của mình, nếu không phải của mình dù có miễn cưỡng cũng không được. Cho dù lao lực tâm tư giành lấy, cũng là người ở tâm không ở, hà tất phải tự làm khổ mình?"

"Hàm, chuyện tình cảm không được nhượng! Đừng nói em không nhắc nhở chị."

"Vậy em nghĩ Văn Dư là người như vậy, chị thế nào?"

"Haiz để xem chị thế nào nắm chặt "

"Chị nếu đáp ứng cùng cô ấy một chỗ thì sẽ toàn tâm toàn ý. Về phần đối mặt cám dỗ, trước chị chỉ sợ cũng không ít, cô ấy đều không phải chưa từng động tâm rồi."

"Uhm, như thế. Bất quá cũng có khả năng vâng sức chiến đấu khác nhau a." .

"Cái gì sức chiến đấu?"

"Chẳng hạn như một con se sẻ cùng một con phượng hoàng, ai chọn đều phải chọn phượng hoàng ý?"

"Nhưng dù sao cũng có người 'Nhược Thủy ba nghìn chỉ thủ một' a."

"..."

Sùng Hân phồng mặt trừng mắt Lương Vận Hàm, người này đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị ấy phải cẩn thận, thế nào vẫn một bộ dạng không có gì đáng kể! Nhìn Sùng Hân tức giận Lương Vận Hàm ôn nhu nở nụ cười, nói: "Chị biết ý tứ của em. Thế nhưng em cũng biết tính tình của chị, không thích cùng người ta tranh giành tình nhân. Nàng coi trọng chị, tự nhiên sẽ như vậy. Không coi trọng dù chị làm cái gì cũng đều vô dụng, đúng không." .

"Quên đi ! Chuyện hai người các người các người tự mình biết. Em có thao nát tâm cũng vô dụng !"

"Ha hả, được rồi được rồi ! Vất vả em, để chuyện của chị phiền muộn hao phí tinh thần sức lực, này ăn nhiều một chút!"

"Ngươi mới nên ăn nhiều một chút!

"Kỳ thực Văn Dư làm cho người ta có cảm giác rất kiên định. Chị bằng lòng cùng một chỗ với cô ấy, cũng là bởi vì cô ấy có thể cho chị một loại cảm giác an toàn."

" Người nội tâm mạnh mẽ , đều có thể làm cho người khác cảm giác an toàn."

"Tối qua cấp dưới cô ấy tiếp khách hộ uống rượu, uống dạ dày xuất huyết. Đưa bệnh viện, chị cùng đi theo. Khi đó Văn Dư, trong mắt đều lộ ra một cổ tàn độc. Lúc đó chị nghĩ người này nhất định là giống như giáo trình, xem chừng cấp dưới của cô ấy đối với cô ấy vô cùng trung thành."

"Chị cứ như đang nói đến một đại tỷ lớn ấy"

"Đừng nói, cô ấy trước mặt cấp dưới vẫn rất có khuôn mẫu"

"Chị có nhớ lần bão tuyết ở sân bay, Văn Dư mang theo một đám người đi vào không. Nghĩ đến rất có hình tương, giống như xem điện ảnh."

"Kỳ thực khi đó ta đối với nàng vẫn không có gì cảm giác gì"

"Vậy ngươi vâng lúc nào có cảm giác ?"

"Uhm —— hình như là tại sân bay thì ta bị người đẩy ngã, lúc bị thương ở chân. Không nghĩ tới cô ấy sẽ đi đến, sau đó dùng kế để bảo an đem mấy người kia mang đi. Lúc đó nghĩ cô ấy rất thông minh, có thể là khi đó cảm thấy cô ấy có điểm đặc biệt."

"Văn Dư rất ưu tú, em nghĩ hai người có thể ở cùng một chỗ thực sự rất tốt." .

"Cảm ơn em Sùng Hân."

"Không cần chị cám ơn en, chị là chị của em. Muốn cảm ơn cũng là Văn Dư cám ơn em !"

"Ha hả, Uhm ! Sẽ bảo cô ấy hảo hảo cảm ơn em !"

Hai người cơm nước xong đi dạo phố. Phụ nữ mua sắm thì đều như đánh thuốc kích thích, Lương Vận Hàm cũng không ngoại lệ. Lúc nhận được điện thoại Văn Dư, Sùng Hân cùng Lương Vận Hàm trong tay đã tràn đầy túi này túi nọ.

-End chương 32-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net