41 - H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41: Chúng ta về nhà!

Edit IY


Văn Dư cùng Lương Vận Hàm bên trong tiếng ồn ào của mọi người, đứng lên. Văn Dư trong ánh mắt tất cả đều là tràn đầy ý nghĩ - yêu thương, nhìn Lương Vận Hàm trong lòng một trận phát run. Tất cả ủy khuất trước đó đã tiêu thất, người trước mắt chỉ cần thấy nàng thì cảm thấy cảm thấy mỹ mãn

Lương Vận Hàm chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ hãm sâu ở bên trong tình yêu như vậy. Kỳ thực trước bất luận là bình tĩnh hay thong dong, nàng tự mình biết, đó là bởi vì trái tim đã chưa được gỡ bỏ rào cản đó, nàng còn không dám hoàn toàn buông bản thân ra để yêu. Thế nhưng gần đây chất chứa ủy khuất, áp lực, toàn bộ vào lúc này hóa thành khói, tan biến không còn chút tung tích, để lại lòng tràn đầy vui sướng cùng cảm động, lúc này Lương Vận Hàm xác định, nàng hoàn toàn yêu nữ nhân trước mắt này, rốt cuộc không tể buông ra được nữa .

Hai người thâm tình nhìn nhau, uống cạn ly rượu. Tiếng hoan hô vào trong tai dần dần nhỏ lại, hai bên đã cảm giác giống như thời gian dừng lại, trong mắt trong lòng đã chỉ còn lại có đối phương.

Trong lòng Văn Dư luôn luôn cảm giác tội lỗi, từ lúc bắt đầu gọi thầu , Văn Dư từng bước một sắp xếp, , đi từng bước một cẩn thận từng li từng tí. Mạnh mẽ trong vở kịch trước mặt mọi người, nhưng trong tim luôn cảm giác trống rỗng.

Nàng thực sự cảm giác có chút chán ghét chính mình, nhất là sau khi ở cùng với Lương Vận Hàm. Nhà Vận Hàm cũng không lớn, thế nhưng chỉ cần ngồi mọt chút cũng có cảm giác than thuộc. Vừa nghĩ đến trong nhà có người chờ nàng thương yêu, Văn Dư cảm thấy chỉ cần người nọ là tốt rồi, cái khác đã không còn quan trọng .

"Chúng ta về nhà có được hay không?" Văn Dư khẽ nói bên tai Vận Hàm

Lương Vận Hàm cả đêm đều ở trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, nhìn Văn Dư trong mắt chỉ có mỗi một người này.

Đang mông lung với suy nghỉ của 'con gái'. Lúc này nghe nói Văn Dư nói gì đó, Lương Vận Hàm trực giác gật đầu. Văn Dư gọi Fanny tới, nhỏ giọng nói vài câu. Lại đến cạnh Nhạc Linh Uyển nói vài câu, liền lôi kéo tay Lương Vận Hàm lặng lẽ rời đi.

Hai người vừa đến nhà, Văn Dư thì vội vàng ôm lấy Lương Vận Hàm, tha thiết ôm không buông tay. Lương Vận Hàm ôn nhu trở lại ôm nàng, tay từng chút vuốt ve đuôi tóc Văn Dư .

"Vận Hàm, chị yêu em. Trong khoảng thời gian này thật ủy khuất em , trong lòng chị kỳ thực rất khó chịu. chị ngồi trong văn phòng ở Đài Bắc sắp phát điên vì nhớ em, nhìn từng đống văn kiện trên bàn, chị thực sự không biết như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Vì vậy chị tự nói với mình là phải trở về. Sau đó ta thì đặt vé máy bay, thế nhưng trong điện thoại không nói cho em biết, là muốn cho em một bất ngờ. Chị sợ sẽ để vuột mất em."

Lương Vận Hàm con mắt dần dần đã ươn ướt, nàng ngồi trong lòng Văn Dư, nghe nàng nói từng câu, cảm động cùng ủy khuất cũng từng chút một tích lại.

Nàng muốn nói cho Văn Dư mấy ngày qua trong lòng rất khổ sở, thế nhưng nàng nói không nên lời. Tính tình cao ngạo Lương Vận Hàm chưa từng đem ủy khuất nói cho người nào khác nghe. Cho nên, hiện tại nàng ngoại trừ để từng giọt nước mắt rơi ra thì cái gì cũng nói không nên lời.

Văn Dư hôn lên nước mắt của Lương Vận Hàm, nhưng càng hôn càng nhiều. Nhìn người trong lòng liên tục rơi lệ , Văn Dư vô cùng tự trách mình.

Nàng nhẹ giọng vỗ về nàng, hôn nàng, tất cả nhu tình đều dành cho hình nhân trong lòng . Qua một lúc, Lương Vận Hàm khóc đủ rồi, lúc này thấy ủy khuất cũng phát tiết ra rồi, chỉ còn lại nồng đậm yêu thương cùng cảm động .

Nàng nâng mắt lên, chăm chú nhìn Văn Dư, Văn Dư hôn nhẹ nàng cái mũi nhỏ đã đỏ lên vì khóc của Vận Hàm, đợi nàng nói.

"Văn Dư muốn em"

"..."

Văn Dư mặt ngốc lăng nhìn Lương Vận Hàm, trong đầu ong ong. Lương Vận Hàm bị nàng nhìn đỏ mặt, cúi đầu. Văn Dư ngón tay ôm lấy cằm Lương Vận Hàm nâng lên. Nàng chăm chú nhìn ánh mắt Lương Vận Hàm, muốn từ từ bên trong lần thứ hai xác định đáp án.

Lương Vận Hàm sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nuôi giận trừng Văn Dư. Văn Dư bỗng nhiên nở nụ cười, dáng tươi cười rất trong sáng, làm cho Lương Vận Hàm trong nháy mắt đã thất thần

Văn Dư dựa sát vào khẽ nói: "Đi tắm"

Lương Vận Hàm trên mặt đỏ ửng càng đạm, ngay cả cái lỗ tai đã đỏ như phải lấy máu. Lương Vận Hàm đẩy Văn Dư ra, xoay người đi phòng ngủ chuẩn bị quần áo tắm, Văn Dư lăng lăng ngồi trên sô pha. Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, tay Văn Dư hơi siết thành quyền.

Nàng đứng lên, muốn làm chút gì, thế nhưng trong lòng khẩn cấp phát hỏa cái gì đều làm không được, lại đi vào trong phòng. Đang rối bời, Lương Vận Hàm từ phòng tắm bước ra. . Lương Vận Hàm chỉ dùng khăn tắm quấn quanh thân thể, giọt nước mưa theo cổ trượt vào chỗ đó, hai chân thon dài thẳng tắp khiến Văn Dư một trận mê muội.

Lương Vận Hàm nhìn thấy ánh mắt Văn Dư đang nhìn hai chân mình không nói lời nào, hỏa mới vừa phục hồi tựa hồ lại bắt đầu sắp bốc cháy.

"Đi tắm đi"

Văn Dư nghe được tiếng Vận Hàm liền phục hồi tinh thần lại, nàng đứng dậy đi đến phòng tắm. Đi qua bên cạnh Lương Vận Hàm liền nhanh chóng trộm hôn một cái

Ánh nến - bóng đêm, âm nhạc – rượu. Văn Dư rót hai ly rượu, đưa cho Lương Vận Hàm một ly. Lương Vận Hàm lúc này tim đập cực nhanh, nàng một ngụm uống sạch ly rượu, sau đó ánh mắt tình cảm nồng nàn quyến rũ nhìn Văn Dư.

Văn Dư nâng tay lên, xoa khuôn mặt Lương Vận Hàm. Ngón cái đảo qua mày, mắt, mũi, xuống phía dưới dừng lại bên môi, khẽ vuốt vài cái. Văn Dư ngửa đầu uống ly rượu còn lại, cúi người tiến lên, áp lên bờ môi lấp lánh mê người kia, đẩy rượu qua cho Vận Hàm. . Lương Vận Hàm bị ép nuốt xuống, Văn Dư kề sát môi của nàng, nghiền xoay mút vào.

Trên môi mềm mại mát lạnh cảm xúc khiến lý trí Văn Dư dần dần bay mất

Cường độ nụ hôn không ngừng gia tăng, hôm nay Lương Vận Hàm đặc biệt ngoan, hơn nữa đánh bạo đáp lại, này không thể nghi ngờ là liều thuốc kích thích tốt nhất trên đời.

Lưỡi cả hai gặp nhau liền không rời nhau nữa, triền miên quấn lấy, Vận Hàm hai tay quấn quanh cổ đối phương, sự cuồng nhiệt của Văn Dư làm cho tim Vận Hàm được dịp thi marathon

Văn Dư quấn lấy lưỡi Vận Hàm, điêu luyện- tinh tế mút mát. Trong lúc dây dưa, khăn tắm trên người Vận Hàm đã không cánh mà bay tự lúc nào mà nàng chính là vô tư không hề hay biết. Văn Dư hôn càng thêm cuồng nhiệt, cô ôm lấy Vận Hàm, bàn tay lần ra phía sau lưng vuốt ve lên xuống.

Lương Vận Hàm đắm chìm trong nụ hôn chỉ cảm thấy cả người phát nhiệt, loại khô nóng này khiến cho nàng càng dán chặt vào người Văn Dư, mà càng như vậy càng làm sự nhiệt tình của Văn Dư như phát nổ. Văn Dư trực tiếp áp đảo Lương Vận Hàm, không để cho nàng thời gian phản ứng, tay trực tiếp phủ lên khỏa mềm mại kia.

Một tiếng rên rỉ yểu điệu, từ Lương Vận Hàm bất giác thoát ra

"Ưm..."

Lương Vận Hàm nhanh chống cắn môi, nỗ lực để bản thân không phát ra âm thanh xấu hổ ấy. Văn Dư ngẩng dậy, đầu lưỡi liếm qua đôi môi Lương Vận Hàm đang cắn, "Không được cắn. Này là của chị, nếu cắn chị sẽ đau."

Lương Vận Hàm nghe thấy giọng nói khan khan nhỏ nhẹ của Văn Dư, thân thể thì nổi lên càng nhiều phản ứng.

Thế nhưng nàng xấu hổ, đáy lòng muốn hoàn toàn phóng túng bản thân, mà lý trí lại làm cho nàng cảm thấy hành động như vậy quá phóng đãng, nàng làm không được. Một bên quấn quýt, một bên nhịn không được dưới thân Văn Dư giãy dụa thân thể.

Văn Dư lúc này đã bị nữ nhân xinh đẹp dưới thân quyến rũ đến cực điểm, cả người toàn là hỏa khí, Lương Vận Hàm giãy dụa làm cho Văn Dư càng thêm không khống chế được, nàng vội vã cuối xuống phía dưới ngậm lấy 'quả thực', nỗ lực cắn mút.

Ngón tay phá tan chướng ngại kia, Văn Dư ôm chặt Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm hoàn toàn trở thành người của mình, Văn Dư cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

Lương Vận Hàm gắt gao ôm Văn Dư, khóe mắt một giọt nước mắt chảy ra. Văn Dư không ngừng hôn khóe mắt Lương Vận Hàm , ôn nhu hống nàng. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve, làm dịu khẩn trương cùng đau đớn của nàng.

Lương Vận Hàm kéo xuống cổ Văn Dư , hung hăng cắn vai của nàng,. Văn Dư nhịn xuống không hé răng, nàng hướng về phía Lương Vận Hàm, nghiêm túc nói: "Lương Vận Hàm, tôi yêu em. Nếu như em nguyện ý, đời này tôi tuyệt không rời khỏi em."

Lương Vận Hàm nước mắt lập tức chảy ra. Những lời này của Văn Dư trấn an toàn bộ nội tâm bất an của nàng, giờ khắc này, nàng thấy tất cả đều đáng giá .

Lương Vận Hàm cảm giác cổ họng khô lợi hại, cuối cùng tiếng hét chói tai vang lên, một vệt sáng xoẹt qua đầu óc . Lương Vận Hàm cả người bay vào trong một thế giới khác. Ở đây không có thanh âm không có hình ảnh, chỉ có không đoạn ánh sáng thoáng hiện.

Bộ dáng Lương Vận Hàm kiều diễm xinh đẹp ấn thật sâu vào đầu óc Văn Dư, cuộc cả đời này cũng sẽ không thể nào quên được.

Lương Vận Hàm yếu ớt tựa vào trong lòng Văn Dư thở gấp . Văn Dư một bên hô hấp dồn dập, một bên ôn nhu hôn Lương Vận Hàm từ cái trán, mặt, mày, chóp mũi, môi, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại đang phủ một tầng mồ hôi dầy đặc

Văn Dư tỉ mỉ chú ý vẻ mặt Lương Vận Hàm, lúc Lương Vận Hàm mở mắt liền trực tiếp rơi vào trong tinh quang trước mắt.

Văn Dư đầu lưỡi liếm đi một giọt mồ hôi chỗ tóc Lương Vận Hàm, kề sát vào bên tai nàng nhẹ giọng nói rả rích lời yêu thương. Lương Vận Hàm nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, nằm trong lòng người yêu, cảm thụ được của nàng nhịp tim.

Bên tai là nàng giọng nói trầm ấm, không ngừng nói rõ nàng đối với chính mình ý nghĩ - yêu thương, Lương Vận Hàm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, nàng thậm chí thấy bản thân may mắn khi yêu Văn Dư, bằng không, nàng đã để vuột hạnh phúc suốt đời . Lương Vận Hàm lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có thể cùng Văn Dư đi cùng suốt đời

-End chương 41-

���;�?�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net