42+43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42

Edit IY

Sáng sớm, Lương Vận Hàm thức dậy, hạ thân truyền đến một trận cảm giác khó chịu. Nàng nhíu nhíu mày, nhưng khi nàng cảm nhận được phía sau ấm áp cùng vòng tay gắt gao ôm mình thì mày mới dần dần giãn ra.

Nhớ tới đêm qua, Lương Vận Hàm nhất thời thấy trên mặt nóng lên. Nàng đã rõ ràng nhớ kỹ kia một khắc vô cùng đau đớn, cũng rõ ràng nhớ kỹ Văn Dư ôn nhu cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Tối hôm qua hai người lăn lộn rất lâu, nàng mệt cực kỳ rơi vào ngủ mê mệt trước, có chút ý thức lúc Văn Dư mang tới khăn ấm áp nhẹ lau thân thể mình.

Lương Vận Hàm trở mình , Văn Dư từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm, ôm trong lòng thật chặt tiếp tục ngủ.

Lương Vận Hàm vẻ mặt nhu tình nhìn Văn Dư ngủ, lông mi thật dài, lông mày đen đậm , môi nhếch, tóc ngắn rối tung , từng chút một đều làm cho mình yêu thích

Nàng vươn tay chạm lông mi cùng mũi Văn Dư, mới vừa đụng tới môi Văn Dư, ngón tay bỗng nhiên bị khẽ cắn

Lương Vận Hàm hoảng sợ, nhẹ giọng kêu một tiếng. Văn Dư nhắm mắt lại cười xấu xa, cắn ngón tay trong miệng không mở miệng.

Lương Vận Hàm cũng không cùng nàng so đo, ôn nhu hỏi:

"Chị tỉnh?"

Văn Dư nhắm mắt lại gật đầu, buông lỏng tay: "Trợn ròn mắt nhìn em một đêm, chị hình như mới chợp mắt được chốc lát."

Lương Vận Hàm trên mặt dáng tươi cười càng sâu, nàng kề sát vào hôn lên môi Văn Dư . Văn Dư mở mắt, nhìn Lương Vận Hàm vẻ mặt ôn nhu tiếu ý, trong lòng thỏa mãn cực độ.

Văn Dư thoáng cái xoay người ngăn chặn Lương Vận Hàm, trước hôn một cái, lúc liền như động vật nhỏ ở trên người nàng, vừa xoa vừa liếm vừa hôn. Lương Vận Hàm sủng nịch tùy ý Văn Dư tác quái, ngày đông như vậy, nàng một chút cũng không nhớ tới giường.

Lương Vận Hàm sờ sờ Văn Dư tóc, biếng nhác hỏi: "Chị ngày hôm nay không đi làm?"

"Em mong muốn tôi đi làm?"

Lương Vận Hàm ôm lấy mặt Văn Dư , cười: "Thật muốn chìm đắm hương ôn nhu a?"

"Giang sơn gì gì đó nào có mỹ nhân trọng yếu hơn em!"

Văn Dư cuống cuồng thoát khỏi tay Lương Vận Hàm , lại vùi đầu tiếp tục thưởng thức thân thể mềm mại của nàng. Lương Vận Hàm cười đóa, hai người làm nháo một chút. Náo loạn một hồi, Văn Dư đem Lương Vận Hàm kéo vào trong lòng, giúp nàng dịch dịch góc chăn, hôn nhẹ của nàng tóc mai: "Sắp đến tết, em muốn về nhà không?"

"Ân. Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại, em trước đó đã muốn về nhà . Vốn tưởng rằng năm trước có thể trở về đi một chuyến, thế nhưng không được. Thật ra mấy ngày tết cũng muốn về nhà nhìn ba mẹ."

"Ah."

"Chị thì sao ? Cũng phải về nhà chứ?"

"Uhm."

Văn Dư ngừng một hồi, nghiêm túc nói: "Đến tết chị mang em về nhà của chị được không?"

Lương Vận Hàm cười dịu dàng nhìn Văn Dư, nàng nhìn Văn Dư trong ánh mắt kiên định cùng nghiêm túc, trong lòng ấm áp . Qua một lúc lâu, Lương Vận Hàm mới nói: "Văn Dư, em không để bụng việc này ."

Văn Dư nghĩ Lương Vận Hàm biết bản thân. Bất luận làm cái gì, nàng cuối cùng có thể đứng tại góc độ của mình nỗ lực hiểu và tiếp thu, điều này làm cho Văn Dư đặc biệt cảm động. Nàng thâm thâm cảm giác được, có thể yêu nữ nhân như vậy, cũng được nàng đáp lại như vậy , là chuyện hạnh phúc cỡ nào tự hào cỡ nào.

Sau đó, nàng nghĩ đến Cao Lam trước lúc nhắc tới , tổng bộ hạng mục bộ trưởng chức sắp đi ra, đến lúc đó Văn Dư có lợi trở thành người cạnh tranh.

Thế nhưng một khi bổ nhiệm, sẽ đến Đài Bắc công tác. Cao Lam đối Văn Dư rất có tin tưởng, cũng dốc vào không ít tâm huyết, nàng mong muốn Văn Dư mau chóng đem T Thị nghiên phát hạng mục sân trời thu phục, này chính là một trong ưu thế trọng yếu nàng tranh cử .

Nếu như không nhận thức Lương Vận Hàm, như vậy Văn Dư việc đáng làm thì phải làm, ắt phải bắt vị trí này. Thế nhưng lúc này, bản thân cùng Lương Vận Hàm đã tư định cả đời. Mặc dù biết tình yêu nữ nhân nếu muốn viên mãn nhất định trắc trở chồng chất, thế nhưng nếu yêu , Văn Dư sẽ không nghĩ buông tay, cũng sẽ không buông tay.

Nàng không chỉ có yêu Lương Vận Hàm, hơn nữa đã đem Vận Hàm khắc sâu vào tâm , vào máu của mình , đời này sợ rằng là khó để buông ra.

"Nghĩ gì xuất thần như thế?" Lương Vận Hàm lung lay Văn Dư,

Văn Dư hôn trán Lương Vận Hàm : "Đang suy nghĩ em vì sao tốt như vậy."

"Nghĩ ra được chưa?"

"Uhm"

"Sao?"

"Bởi vì gặp chị."

Lương Vận Hàm cười nhạo Văn Dư da mặt dày, Văn Dư cười không nói gì, chỉ là xiết chặt cái ôm.

Chuông điện thoại vang lên, là Cao Lam, Văn Dư đứng dậy đến phòng khách nghe điện thoại

"Thế nào không tại phòng làm việc?" Cao Lam ngữ khí có điểm lạnh.

"Ngày hôm nay có chút việc không qua, có việc gì thế Lam tỷ?"

"Văn Dư, hiện tại rất nhiều người nhìn chằm chằm vị trí hạng mục bộ bộ trưởng, đã có hoạt động. Ngươi lúc này hành sự tác phong muốn-phải cẩn thận một chút, đừng cho người lưu lại phiền phức không cần thiết."

Văn Dư nhíu nhíu mày, Lam tỷ tựa hồ tại nhắc nhở bản thân, lẽ nào nàng nghe nói gì đó?

"Lam tỷ, người có chuyện không ngại nói thẳng."

Nửa ngày, Cao Lam tại điện thoại bên trong thở dài: "Văn Dư, dù sao ngươi còn trẻ, hơn nữa là lần này có lợi tranh cử người. Rất nhiều người trong đầu đều sẽ căm phẫn hành, bọn họ nhất định sẽ tìm chỗ yếu ngươi. Cho nên tôi nhắc nhở ngươi mọi việc lo lắng nhiều hậu quả, không nên quá tùy tính."

Văn Dư đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài. Nàng hiểu Cao Lam nhất định là đã biết chuyện bản thân cùng Lương Vận Hàm.

"Cùng Tân Nguyên hợp tác , không ngừng cố gắng. Năm nay ăn tết có thể làm hảo hảo làm cho lần họp thường niên, mời một chút bản xứ có thân phận người phủng cổ động, cho ... nữa hạng mục đẩy mạnh thêm chút lửa."

"Ân, hiểu . Tập đoàn bên này người xem ngoại trừ người, còn mời ai?"

"Tập đoàn bên này cũng đừng làm tình hình quá lớn, thời kì đặc biệt, ngươi trước tới một chuyến. Tôi cũng phải mang ngươi làm nền một chút."

"Ân. Cảm ơn Lam tỷ."

"Khách khí với ta cái gì ! Hảo hảo làm."

"Uhm."

Hai còn nói vài câu, cúp điện thoại.

Văn Dư trong lòng có chút loạn. Nàng muốn cùng Cao Lam dò xét một chút sự tình tranh cử hạng mục bộ bộ trưởng, thế nhưng hiện tại Cao Lam đã biết Lương Vận Hàm, mặc dù chưa nói, thế nhưng rõ ràng ám chỉ bản thân sao không hiểu.

Nếu như buông bỏ vị trí bộ trưởng , không chỉ có làm cho Cao Lam thất vọng, bản thân cũng đánh mất một lần đại cơ hội tốt. Tập đoàn nhiều lần đảm nhiệm hạng mục bộ trưởng đều muốn tiến vào tầng lĩnh đạo nòng cốt tập đoàn, có thể nói là "vị trí hỏa tiễn ", bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Thế nhưng, nếu là thực sự đi Đài Bắc, Lương Vận Hàm làm sao bây giờ? Văn Dư lâm vào khó cả đôi đường.

Lương Vận Hàm tắm đi ra, thấy Văn Dư ngồi trên sô pha vừa uống trà vừa cau mày

Ở chung lâu, Lương Vận Hàm tự nhiên biết một ít thói quen của Văn Dư . Văn Dư khi gặp vấn đề liền sẽ không nhíu mày, chỉ biết liên tục uống trà. Nếu như sự tình có chút trắc trở, nàng vừa vặn cũng chỉ đặt một ly trà tại trước mặt, rất ít uống. Nhưng nếu như sự tình phi thường vướng tay chân, Văn Dư tắc sẽ một bên nhíu, một bên uống trà. Hiện tại, hiển nhiên sự tình rất phức tạp.

Lương Vận Hàm quan tâm đi phòng bếp làm ăn , Văn Dư nghe động tĩnh lấy lại tinh thần. Vừa nhìn Lương Vận Hàm tại phòng bếp bận rộn, liền buông ly, đứng dậy đi tới.

Văn Dư từ phía sau ôm lấy Lương Vận Hàm: "Ai cho phép em ra đây làm việc ? Thân thể khó chịu liền vào phòng nằm."

Lương Vận Hàm sắc mặt có phần đỏ lên: "Làm gì có nghiêm trọng như vậy. Em chỉ muốn làm chút gì đó cho chị."

"Cứ để chị làm là được, em mau vào vào phòng nghỉ ngơi đi. Nếu như nằm không được thì đọc sách, dù sao cũng không được để mệt nhọc."

Vừa nói vừa dắt tay Lương Vận Hàm hướng phòng đi vào. Lương Vận Hàm mỉm cười tùy ý nàng dắt, Văn Dư bá đạo cũng rất khả ái nha !

Văn Dư đem Lương Vận Hàm lại ấn trở về trên giường, hai tay bao ở hai tay của nàng, có chút trách cứ:

"Em xem, lúc này tay đều lạnh buốt cả này. Ngày hôm nay hảo hảo trên giường nằm, chị đi làm cơm trước. Cơm nước xong chúng ta cùng nhau ngủ tiếp một chút."

Nhìn Văn Dư nhãn thần kiên trì , Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Dù sao được cưng chiều cảm giác thật tốt.

Văn Dư đứng dậy đến phòng khách lấy tới cho Lương Vận Hàm một quyển sách, còn Notebook của mình , để nàng buồn chán thì xem phim. Sau đó liền đi phòng bếp làm cơm.

Lương Vận Hàm có chút ngạc nhiên Văn Dư là lúc nào bắt đầu biết làm cơm? Lúc đầu rõ ràng không biết!

Lương Vận Hàm nhớ đến có một lần bản thân đến nguyệt sự, Văn Dư bận trước bận sau chăm sóc mình. Đầu tiên là chuẩn bị túi nước ấm, sau lại nấu canh gừng nước đường đỏ, cắt gừng còn bị bay mất một khối nhỏ nhi thịt, chảy máu không ngừng. Văn Dư còn không nói, Lương Vận Hàm là trong lúc vô tình thấy được trên ly có vết máu, mới phát hiện .

Văn Dư lúc đó qua loa dùng khăn tay lao, chờ Lương Vận Hàm túm tay nàng qua xem liền thấy khăn tay đều bị máu thấm ướt sũng. Lúc đó Lương Vận Hàm cảm giác trong lòng đau hung hăng một cái, viền mắt đều có chút đỏ. Văn Dư vội vàng hống, sau không thể thay đổi Lương Vận Hàm, Văn Dư tự mình đến khu bệnh viện dưới lầu băng bó.

Qua một chút, Văn Dư bưng tới hai chén cháo cùng ăn sáng. Hai người uống cháo nóng hầm hập , Văn Dư liền ôm Lương Vận Hàm nằm trên giường, Lương Vận Hàm dựa vào Văn Dư đọc sách, Văn Dư chăm chú nhìn một phần báo cáo. Ánh dương quang ấm áp chiếu vào thân thể.

Lương Vận Hàm bất tri bất giác dựa vào Văn Dư ngủ, Văn Dư cẩn thận đem nàng để nằm xuống, nàng một tay giữ đầu, nhìn không chuyển mắt nhìn Lương Vận Hàm

Khi Lương Vận Hàm ngủ say khí chất dịu dàng càng thêm rõ ràng. Chỉ là như thế nhìn nàng, Văn Dư liền thấy trầm mê không dứt. Bất tri bất giác đã yêu sâu như vậy, thế nào đơn giản ly khai đây?

Lương Vận Hàm lần thứ hai tỉnh lại trời đã tối. Bên cạnh Văn Dư ngủ rất say, Lương Vận Hàm hướng Văn Dư nhích lại gần, hôm nay là ngày thứ hai sau đêm hôm ấy, Văn Dư chăm sóc mình cả ngày, điều này làm cho Lương Vận Hàm rất cảm động.

Khi Văn Dư nói muốn mang mình về nhà ăn tết, không thể phủ nhận, chính mình lòng thực sự thoáng cái vùng lên nhảy nhót. Thế nhưng ngẫm lại, cha mẹ Văn Dư có thể chấp nhận mình sao? Có thể chấp nhận con gái ưu tú như vậy không kết hôn cùng một nữ nhân yêu nhau sao? Đừng nói bọn họ, thì ngay cả cha mẹ của chính mình Lương Vận Hàm chưa từng chắc chắn.

Thế nhưng dù sao Văn Dư có phần tâm này là đủ rồi. Nghĩ hai người yêu nhau tới nay tình cảm từng chút từng chút một chút tích góp, khóe miệng sung sướng giơ lên

-End chương 42-


Chương 43

Edit IY

Nhìn Lương Vận Hàm ẩn nhẫn bộ dáng, Văn Dư đau lòng nhưng không có biện pháp. Nàng biết mình ủy khuất Lương Vận Hàm, thế nhưng sự nghiệp thượng mới cơ hội làm sao có thể bỏ đi? Văn Dư rơi vào thật sâu trong mâu thuẫn.

Thẳng đến thu được Sùng Hân gửi tới ảnh chụp Lương Vận Hàm một mình uống rượu, Văn Dư bị chấn động . Nhận được tin tức thì Cao Lam đang ở cùng Văn Dư phân tích tập đoàn hiện nay phương diện cạnh tranh, tình huống chọn người. Trên ảnh chụp Lương Vận Hàm mặt bên cô đơn , nhãn thần mơ màng, khiến Văn Dư tâm hung hăng bị đánh đau .

Văn Dư thấy phải chính mình đi tới ngã tư đường, phân không rõ ràng là cần phải hướng bên trái hay là hướng bên phải. Trực giác nói cho nàng, nếu như lần này tái không quả quyết, bản thân cùng Lương Vận Hàm thời gian tới thực sự sẽ không xác định .

Cao Lam nhìn Văn Dư nhìn chằm chằm di động xuất thần, hỏi nàng có đúng hay không có chuyện gì. Văn Dư ngẩng đầu, một lúc lâu nói ra:

"Lam tỷ, ta phải quay về T Thị."

"Phát sinh chuyện gì ?"

"Một chút chuyện cá nhân, bên kia càng cần ta trở lại."

Cao Lam nhìn chăm chú Văn Dư một lúc lâu, tựa lưng về phía sau ghế,

"Ta nghĩ đến ngươi nghe hiểu ý tứ trong lời nói ta lần trước."

". . ."

"Văn Dư, ta mong muốn ngươi không nên bởi vì một thời tình mê mà buông tha tiền đồ tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net