45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



45

Edit: IY

Đêm 30 rất nhanh qua đi, mùng một tất cả mọi người đi chúc tết người thân. Mẹ của Lương Vận Hàm là giáo viên, hôm nay mùng hai không ít học sinh đều tới trong thăm hỏi. Bận rộn đến buổi tối, cuối cùng đã sắp đến 8 giờ.

Lương Vận Hàm đang giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, chuông cửa vang lên. Nhìn đồng hồ một cái, Lương Vận Hàm có chút bất đắc dĩ, Lương mẫu yêu quý nhìn Lương Vận Hàm mếu máo , bỏ xuống trong tay gì đó đi mở cửa. Lần này trở về, Lương Vận Hàm thay đổi rất lớn, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một ít kiều thái nữ nhi, Lương mẫu đều cảm khái, nữ nhi thật là đang yêu!

Mở cửa, một người nữ nhân trẻ tuổi tóc ngắn tháo vát đứng ở cửa, hai tay cầm đầy quà tặng, dáng tươi cười nhìn Lương mẫu, mở miệng:

"Dì! người khỏe, xin hỏi đây là nhà Lương Vận Hàm phải không a?"

Lương mẫu sửng sốt một chút, gật đầu: "Xin hỏi cô là?"

"Dì! chúc mừng năm mới! Cháu là bạn tốt Vận Hàm , mới từ A Thị đến."

"Ah ah ! Là bạn Tiểu Hàm a ! Mau vào !"

Vừa vào cửa, Lương mẫu liền hướng về phía tại nhà bếp vội vàng gọi Lương Vận Hàm: "Tiểu Hàm a, mau tới đây, bạn của con tới này."

Lương Vận Hàm khẩn trương để xuống trong tay gì đó đi ra, thấy ở trong phòng khách vẻ mặt tươi cười đắc ý của Văn Dư, Lương Vận Hàm ngốc thất thần .

"Chị..., sao chị lại tới đây?"

"Đúng vậy. Khách sạn dự tính xảy ra vấn đề, vừa vặn cách nhà em không xa, tôi cứ tới đây làm phiền ."

Lương Vận Hàm lúc này biểu tình đặc biệt sinh động, kinh hỉ, buồn bực, hoài nghi, các loại biểu tình biến đổi, nhìn Lương mẫu một bên đều có chút khả nghi .

Văn Dư vừa nhìn bộ dáng Lương Vận Hàm, khẩn trương xoay người cùng Lương mẫu Lương phụ chào hỏi, đổi lực chú ý phụ huynh. Bằng không thì Lương Vận Hàm có thể rãnh nhỏ nước đôi mắt kia không phải lộ tẩy - không thể ... được ! Lương phụ liền tiếp nhận gói lớn gói nhỏ trong tay Văn Dư, luôn miệng nói lời khách khí, Lương mẫu cũng nhường chỗ ngồi, trong một lúc náo nhiệt không ngớt.

Lương Vận Hàm vẫn đang ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt. Chờ lấy lại tinh thần thì, bản thân đã tại phòng bếp pha trà . Nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn phòng khách, mẹ gần đây tính cách quạnh quẽ lúc này cười mặt mày cong cong, đối với Văn Dư một trận cảm khái, Ba cũng tham gia nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn cao giọng cười to.

Lương Vận Hàm nhu liễu nhu khóe miệng, tựa hồ từ khi thấy Văn Dư xuất hiện thời khắc đó dáng cười trên mặt không tiêu thất.

Lương Vận Hàm bưng trà đến, Văn Dư vội vàng đứng dậy tiếp nhận, sau đó rót cho Lương phụ Lương mẫu một ly: "Chú, này chính là nhục quế, người nếm thử."

Văn Dư nghe Lương Vận Hàm từng nhắc tới Lương phụ ái uống nham trà, cố ý làm ra nhục quế thượng hạng. Nhưng Lương Vận Hàm không hiểu trà, cũng nói không nên lời cha rốt cuộc thích cái gì khẩu vị.

Văn Dư đoán khẩu vị Lương phụ khác biệt với bản thân mình một chút , Vì vậy liền đặc biệt mà chuẩn bị mấy thứ nham trà tốt nhất

Trở lại mới trước đây. Ngày hôm nay lần đầu tiên thấy gia trưởng, mặc dù nàng là đột nhiên đến thăm, thế nhưng cũng là có chút dụng tâm. Việc chọn trà cũng một phen công phu.

Lương phụ vừa nghe mà vui vẻ, quả thực mùi vị trà ưa thích. Vừa nhìn biểu tình Lương phụ phẩm trà, mọi người đều nở nụ cười.

Lương mẫu nhường vị trí cho Lương Vận Hàm, bản thân ngồi vào bên cạnh Lương phụ. Lương Vận Hàm nhẹ tay đụng tới tay Văn Dư liền cảm thấy lạnh lẽo. Văn Dư là thể chất lạnh, có lúc tay chân nhiệt độ so với chính mình thấp hơn thật nhiều. Nàng đứng dậy điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, Văn Dư nhìn nàng, cười thay lời cảm ơn.

Bốn người lại hàn huyên Văn Dư giới thiệu bản thân mình, Lương mẫu liên tiếp gật đầu, nữ hài tử như thế ưu tú, khó có được a.

Chỉ bất quá nàng vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái, nhất là Lương Vận Hàm từ thấy Văn Dư, liền có chút không bình thường. Mặc dù Lương Vận Hàm nỗ lực che giấu, thế nhưng nhưng không thể tránh hai mắt Lương mẫu . Thế nhưng nàng không nói thêm gì, dù sao Văn Dư ăn nói cử chỉ đều rất được lòng Lương mẫu. Mặc kệ làm sao, con gái cùng người như thế xuất sắc làm bạn bè, là chuyện tốt.

Lương mẫu nghe nói Văn Dư không định đến khách sạn, trực tiếp để Văn Dư lưu ở nhà. Văn Dư có thể nói lời cảm tạ đồng thời cao hơn nữa minh khen ngợi Lương mẫu dung mạo ôn hoà, Lương mẫu nghe vậy mặt mày rạng rỡ. Lại hàn huyên một hồi, Văn Dư lại có dịp phát huy công phu hống người, đem hai cụ dỗ dành thực hài lòng. Xem thời gian thực sự không còn sớm , Lương mẫu lúc này mới giục Lương Vận Hàm mang Văn Dư trở về phòng nghỉ ngơi.

Lương gia trong nhà bố cục theo phong cách duplex. Hai phòng phòng ngủ đều ở trên lầu, ở giữa cách một gian thư phòng. phòng ngủ Lương Vận Hàm cạnh bên phòng vệ sinh. Văn Dư cùng Lương Vận Hàm vào phòng ngủ, trong tay đóng cửa lại, liền chặn ngang kéo Lương Vận Hàm qua. Mấy ngày không gặp, hai bên đều tưởng niệm cực kỳ đối phương. Hai người vội vã hòa mình vào nụ hôn, xung quanh nhiệt độ nhất thời lên cao.

Ngay lúc hai người say mê hôn, phía sau cánh cửa bị gõ vang, là Lương mẫu

Lương Vận Hàm vội vàng đẩy ra Văn Dư, tùy ý chỉnh lý tóc, hít sâu vài cái chuẩn bị mở cửa. Mới vừa muốn mở ra, Văn Dư phát hiện Lương Vận Hàm trên môi lấp lánh, liền lấy tay lau một chút. =]]

Lương mẫu mang một tấm chăn đến cho Văn Dư, vừa vào cửa vừa nói: "Tiểu Hàm á khi ngủ rất lộn xộn, rất hay kéo lấy chăn. . Ta sợ cháu lạnh, lại tìm chăn cho cháu, miễn cho cháu bị tiểu Hàm đoạt mất chăn!"

Văn Dư cười ha hả tiếp nhận chăn trong tay Lương mẫu: "Bác gái người thật chu đáo ! Thật đúng là, nếu như Vận Hàm nửa đêm đoạt chăn đi, cháu khẳng định Không nỡ cướp về !"

Hai người cười to, Lương Vận Hàm bàn tay đến Văn Dư phía sau hung hăng véo một cái ! Người này thế nào đến chỗ nào đều lắm lời !

Tiễn bước Lương mẫu, Văn Dư ôm chặt Lương Vận Hàm, vùi đầu vào cổ nàng hít một hơi thật sâu

"Bà xã, tôi rất nhớ em."

Lương Vận Hàm nghe trên người Văn Dư hương trà quen thuộc , trong lòng một trận tình cảm ấm áp.

"Thế nào không nói một tiếng bỏ chạy tới? Dọa người ta sợ nhảy dựng !"

"Chị sợ nói cho em em lại muốn và sân bay đón. Trời lạnh như vầy, trong nhà còn có khách. Còn không bằng tự bản thân đến!"

"Chị làm thế nào biết địa chỉ?"

"Amy có gửi bưu kiện có lưu lại"

Lương Vận Hàm ngẩng đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Chị là cố ý!"

Văn Dư cười hôn môi Lương Vận Hàm một chút, không nói gì

Lương Vận Hàm thấy chính mình thực sự thật hạnh phúc, Văn Dư cuối cùng làm ra chút kinh hỉ. Lương Vận Hàm thấy chính mình càng ngày càng hãm sâu ở giữa nhu tình Văn Dư gây ra vô pháp tự kềm chế . Nàng nhịn không được chủ động dâng lên môi thơm, giảm bớt nhiều ngày tương tư.

Văn Dư cực kỳ thích Vận Hàm như vậy, nàng cấp thiết cạy ra khớp hàm Lương Vận Hàm , kéo chiếc lưỡi ra, tinh tế cùng nhau nhảy múa. Mấy ngày liền tương tư đều hóa thành nhiệt tình, Lương Vận Hàm thở dốc liên tục. Nàng ôm chặt Văn Dư, muốn cùng nàng dán càng chặc hơn.

Cảm thụ được động tác Vận Hàm , Văn Dư bỗng nhiên dừng lại, Lương Vận Hàm ánh mắt mê ly nhìn Văn Dư. Văn Dư khẽ vuốt khuôn mặt Vận Hàm , nàng hôn một cái lên mắt Lương Vận Hàm

"Xin lỗi, Em có phải hay không là không có cảm giác an toàn."

Lương Vận Hàm ý thức dần dần rõ ràng, nhìn Văn Dư nhãn vừa yêu thương thần vừa áy náy , Lương Vận Hàm cảm thấy mắt có điểm cay. Nàng cố sức lắc đầu, sau đó vùi vào trong lòng Văn Dư. Cái người này so với chính mình còn muốn mẫn cảm hơn, còn lưu tâm cảm thụ của mình, Lương Vận Hàm vô cùng yêu thương .

Văn Dư trên công tác áp lực có bao nhiêu lớn nàng trong lòng rõ ràng, cho nên Lương Vận Hàm nguyện ý để Văn Dư nhẫn hạ này tâm tình, đem bao dung ấm áp cho Văn Dư. một mặt

"Văn Dư, chị thật tốt."

Văn Dư nở nụ cười, nàng ôm sát Lương Vận Hàm.

Ôn tồn một chút, Lương Vận Hàm giục Văn Dư và rửa mặt. Đều thu thập hảo, hai nằm trên giường, mỗi người một cái chăn

Văn Dư liên tục biểu thị công khai chủ quyền, muốn đắp cùng một cái chăn. Lương Vận Hàm lại kiên trì cho rằng Văn Dư tự chủ quá kém, vì tránh cho làm cho cha mẹ nảy sinh hoài nghi, bởi vậy muốn phân khai đắp chăn.

Lương Vận Hàm dùng bị đem chính mình quấn như một nhộng, chỉ sợ lộ khe hở Văn Dư nhân cơ hội tiến vào. Văn Dư tức giận đem chăn ném ở một bên, ngồi xếp bằng ngồi trên giường trừng mắt Lương Vận Hàm.

Lương Vận Hàm quấn chỉ còn đầu lộ ở bên ngoài, nháy vô tội mắt to nhìn lại trứ Văn Dư. Hai người giằng co nửa ngày, Văn Dư bất đắc dĩ, thở dài một tiếng ngã quỵ trên giường. Lương Vận Hàm không tiếng động lộ ra một dáng cười giảo hoạt.

Ngày thứ hai, Lương Vận Hàm mượn cớ mang Văn Dư shoping, không điểm tâm liền kéo Văn Dư ra ngoài. Văn Dư bởi vì tối hôm qua Lương Vận Hàm không phối hợp nên rất là bất mãn, từ lúc rời giường liền bắt đầu các loại "Quấy rối", đều không phải giấu nội y Lương Vận Hàm, hay thừa dịp nàng tắm đem dép lấy đi. Đối với hành vi cực kỳ ấu trĩ này của Văn Dư, Lương Vận Hàm biểu hiện khinh bỉ sâu sắc.

Nàng phát hiện chỉ cần Văn Dư bất mãn, thì sẽ biểu hiện ra hành vi vô cùng ấu trĩ. Lương Vận Hàm thực sự là dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy Văn Dư như vậy quả thực khả ái đến tột cùng !

"Văn Dư, chị năm nay bao tuổi rồi ?!"

Hai người mới ra cửa, Văn Dư thì thừa dịp Lương Vận Hàm không chú ý, liền chơi trốn tìm. Lương Vận Hàm tìm vài lần không tìm được, bất đắc dĩ đứng tại chỗ lớn tiếng nói:

"Chị nếu không ra em đi !"

Lương Vận Hàm thực sự xoay người rời đi, Văn Dư nấp trong cây cối, vừa nhìn Lương Vận Hàm càng đi càng xa, đang do dự có nên ra ngoài hay không đi. Bỗng nhiên cách đó không xa Lương Vận Hàm "Aaaa !" một tiếng, liền ngã xuống đất. Văn Dư nhanh chóng chạy ra, nhảy dựng lên, vượt qua lùm cây, chạy vội tới bên cạnh Lương Vận Hàm. Bởi vì thoát ra tốc độ quá nhanh, làm dọa đến mấy chú chó gần đó.

"Bà xã !"

Lương Vận Hàm cúi đầu, tay ôm chân, thân thể có chút run.

"Làm sao vậy ! Trật chân ?" Văn Dư cấp bách hỏi

Lương Vận Hàm run có chút lợi hại, Văn Dư luống cuống, chuẩn bị cuối xuống ôm lấy Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm vừa nhìn nàng tới thực sự, vội vã nắm cánh tay của nàng ngăn cản lại, ngẩng đầu, trên mặt cố nén cười. Văn Dư ngơ ngơ nhìn chăm chú Lương Vận Hàm, chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Không có việc gì? Cố ý ?"

Lương Vận Hàm mím môi, nhịn cười gật đầu. Văn Dư thở ra một hơi, liền kéo Lương Vận Hàm, giúp nàng phủi bụi trên quần áo.

Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư, vui vẻ run lên. Văn Dư ngẩng đầu trừng mắt nàng, nói: "Buổi tối không để cho người ta ăn không nói đi, sáng sớm còn dọa hù người! Em đây là làm cho người ta nhịn đến nội thương mà !"

Lương Vận Hàm nghe xong mặt có chút đỏ lên, nàng đấm Văn Dư một cái, sẵng giọng:

"Nói bậy cái gì!"

Văn Dư kéo tay nàng: "Trời lạnh như vậy không nên ngồi trên mặt đất! Không lạnh ah!"

"Ai bảo chị trốn đi không chịu ra!"

"Vậy em liền ngồi dưới đất ah"

"Chị làm cho em lo lắng, em sẽ cho chị cảm thấy đau lòng!"

"..."

Văn Dư hết chỗ nói rồi, kéo Lương Vận Hàm đi về phía trước, Lương Vận Hàm thì hì hì cười.

"Còn cười ni ! Vừa rồi từ trong cây thoát ra dọa đến vài bác gái, còn mấy chú chó của hàng xóm!"

"Ha ha ha ha. . ."

Hai người tay trong tay đi tới trạm xe công cộng, lên xe ngồi ở dãy cuối cùng, Lương Vận Hàm tựa ở trên vai Văn Dư, hai mười ngón đan chặc.

Ngoài cửa sổ cảnh vật không ngừng lui về phía sau, Văn Dư nghe thấy Lương Vận Hàm trên người hương vị dễ ngửi, đột nhiên cảm thụ được một loại lãng mạn xuyên qua thời gian. Nàng nhẹ nhàng đặt môi hôn lên tóc Vận Hàm, mỉm cười thả lỏng thân thể.

Xuống xe, Lương Vận Hàm kéo Văn Dư đi một nhà hang nàng khi còn bé thực thích một nhà hàng Tây, tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.

"Vì sao mang chị tới chỗ này?"

"Ngày trước đến trường đều đi ngang qua nhà nhà hàng này, thấy bên cửa sổ bạn bè – tình nhan vừa nói chuyện phiếm vừa ăn này nọ thật sự hâm mộ. Tưởng tượng có một ngày nếu như có người yêu, nhất định dẫn tới chỗ này, sau đó ngồi ở dựa vào cửa sổ ăn bữa cơm."

Lương Vận Hàm một bên khuấy nước trái cây, một bên nhớ lại vừa nói.

Văn Dư mỉm cười nhìn Lương Vận Hàm ở đối diện đưa tay sờ sờ tóc nàng

"Cảm ơn em dẫn chị tới !"

Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Văn Dư nhìn thoáng qua điện thoại, ấn. Lương Vận Hàm nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

Nàng biết là ai, tối hôm qua Văn Dư khi tắm, Lương Vận Hàm giúp Văn Dư sắp xếp quần áo. Trong túi áo điện thoại di động thiết lập thành tĩnh âm, điện báo là Ngô Linh Nam. Chờ điện báo kết thúc, trên màn hình hiển thị 8 cuộc gọi nhỡ đều là Ngô Linh Nam. Lương Vận Hàm rối rắm nửa ngày, vẫn là đem điện thoại đặt về chỗ cũ.

Nàng kỳ thực có thể ấn xem điện thoại , bởi vì Văn Dư đã đem của nàng vân tay đưa vào đến di động thượng. Thế nhưng Lương Vận Hàm lựa chọn tín nhiệm.

"Là Ngô Linh Nam" Văn Dư nói.

"Ah."

Văn Dư bỗng nhiên nắm chặt tay Lương Vận Hàm

"Ah cái gì ah, muốn hỏi cái gì em đều có thể hỏi, em là phu nhân của chị, ở trước mặt chị, em không cần nhẫn nại bất luận cái gì. Chị yêu em, cưng chiều em, tí xíu đều không mong muốn em chịu ủy khuất. Cho nên em cũng đừng ủy khuất bản thân, được chứ?"

Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư biểu tình nghiêm túc, gật đầu.

"Ngô Linh Nam hiện tại cùng chị hợp tác, ngày thường sẽ có rất nhiều tiếp xúc, thế nhưng đều là trên công tác. Lần trước giáo huấn làm cho cô ấy thu liễm rất nhiều, chúng ta không bàn chuyện gì ngoài công việc. Quan hệ hòa hoãn không ít, chị cũng không kiêng dè tại cô ấy trước mặt nhắc tới em, bởi vì em là phu nhân của chị. Chị nghĩ cô ấy minh bạch ý tứ của chị."

"Văn Dư, em không hỏi, là vì em tin tưởng chị."

"Phu nhân, tình yêu bên trong vốn có liền vô pháp ngăn ngừa một ít hiểu lầm, chị mong muốn chúng ta trong lúc đó có thể càng thêm thẳng thắn thành khẩn. Chị không cần em ở trước mặt chị thành thục lãnh tĩnh cỡ nào, chị chỉ biết em là một người sợ tối, thiếu hụt cảm giác an toàn, nữ nhân khát vọng yêu thương . Nếu như chị chỗ nào làm cho em khó chịu, thì nhất định nói cho chị biết, được chứ?"

"Vậy khi hội nghị thường niên thấy Hứa Phóng Nhân Hứa tổng, thế nào không hỏi em?"

Văn Dư rất ngoài ý muốn Lương Vận Hàm sẽ hỏi chuyện Hứa Phóng Nhân. Nàng ngày đó tại hội nghị thường niên thấy Hứa Phóng Nhân, đều không phải không cảm giác, cái này nam nhân có một loại mị lực của nam nhân trưởng thành, điều này làm cho Văn Dư cảm giác được một loại áp lực.

Không thể phủ nhận Văn Dư có chút lo lắng, có chút ăn dấm chua, thế nhưng nàng cũng đồng dạng lựa chọn tin tưởng Lương Vận Hàm. Cho nên Lương Vận Hàm không nói, Văn Dư tuyệt đối không hỏi.

Thế nhưng, cứ như vậy chẳng phải là cùng Lương Vận Hàm không hỏi chuyện Ngô Linh Nam là như nhau sao. Văn Dư lên tiếng Lương Vận Hàm khí thế đạo lý rõ ràng, kỳ thực chính cô ta cũng không giống nhau sao !

Văn Dư nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, cười khúc khích vui vẻ. Lương Vận Hàm cũng nhất phó biểu tình "Bị ta nói trúng rồi" , nở nụ cười. Văn Dư đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Lương Vận Hàm, thừa dịp người không chú ý trộm môi hôn một cái. Sau đó nói rằng:

"Sau này, hai ta ngồi ở bên cửa sổ , giống như vầy sánh đôi mà ngồi cạnh nhau mới là tình nhân. Ngồi đối diện , có khả năng là bạn bè thân thiết Lương Vận Hàm sửng sốt một chút, sau đó cười ngã vào trong lòng Văn Dư.

Hai người buổi chiều đi dạo phố, đi dạo mệt mỏi, lần đầu tiên cùng nhau xem phim. Trong rạp chiếu phim tối đen Văn Dư làm không ít chuyện xấu, quấy rối Lương Vận Hàm thẳng đến tan cuộc cũng không biết phim nói cái gì.

Hai tay cầm tay đi trên ngã tư đường, trên cầu vượt, bên dưới cầu xe quu lại không ngớt. Văn Dư nhìn một cái xung quanh không ai, đem Lương Vận Hàm vòng giữa rào chắn và cô, ấn xuống một nụ hôn thật sâu. Tiếp đó tại đây vào buổi tối mùa đông hạnh phúc, tại giữa âm thanh hỗn độn của ô tô, Văn Dư ôm Lương Vận Hàm đứng ở trên cầu hô to: "BÃ XÃ, TÔI YÊU EM !"

Lương Vận Hàm xấu hổ đem mặt chôn ở Văn Dư trong lòng, chặt ôm chặt Văn Dư.

Trở lại Lương gia thì Lương phụ Lương mẫu đã ngủ, hai người tay chân nhẹ nhàng rửa mặt một phen liền nằm xuống. Ban đêm yên tĩnh, bầu không khí không tệ, tinh thần hăng hái cũng không kém, Lương Vận Hàm lần này không có cự tuyệt, từ lúc rạp chiếu phim đã bị câu dẫn ra hỏa, lúc này đã nóng lại càng nóng hơn.

Lương Vận Hàm kiềm nén không dám phát ra âm thanh, Văn Dư cũng cực lực khống chế bản thân đừng làm ra âm thanh quá lớn . Nhưng chính là như thế này, cái cảm giác yêu đương vụng trộm kiểu này kích thích cả hai càng muốn nhiều hơn.

Nhiệt tình hôn, thâm tình âu yếm, thở dốc cùng áp lực rên rỉ đan vào cùng một chỗ, khi một tia sáng xoẹt qua trong tâm trí, Lương Vận Hàm dường như giống như pháo hoa tuyệt đẹp trên quảng trường đêm ấy, bên tai đồng dạng vang lên câu thâm tình kia "Tôi yêu em"

-END 45-



- Bộ này nữa cuối về sau cẩu huyết đừng hỏi luôn, mệt mõi dễ sợ.... Nói trước cho bạn nào ghét cẩu huyết nên dừng ở đây rồi tự nhũ với lòng mình là HE vậy thìtốt rồi =)))

- Có rảnh cmt cho mình vui đi mà =]]]


Các bạn  theo dõi nick "Esleytran" để đọc edit tiếp nha,  bạn ấy cũng đang edit bộ này nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net