Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: J

"Xin chào, ngài có cần gì không ạ?" giọng nói của một người trẻ tuổi vang lên. Văn Dư chuyển sự chú ý từ quyển sách. Nhìn lên, đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp, thanh tú, đôi mắt trong suốt của người đối diện đang nhìn mình. Văn Dư lập tức mỉm cười: "Cảm ơn, không cần.". Tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi. Văn Dư nhìn chầm chầm thân ảnh của nàng, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng hoàn mỹ, trông rất trẻ tuổi a. Đánh giá xong tiếp tục quay lại với cuốn sách của mình.

Tiếp viên hàng không quay trở về phòng nghỉ, cùng các đồng nghiệp chuẩn bị thực phẩm, bắt lây tay cô bạn "Hàm, em hồi hợp quá"

Lương Vận Hàm ngẩng đầu nhìn nàng trong mắt lộ ra tia sủng nịnh, thanh âm ôn hòa vang lên "Thế nào? Cô ấy bảo sao?"

Cô tiếp viên trẻ vẻ mặt suy sụp, giọng ủ rủ trả lời: "Cô ấy từ chối"

"Oh! Ai lại có thể từ chối mỹ nhân của chúng ta đây?"

"Hàm, chị một chút cũng không đồng cảm với em ! Em lần đầu tiên chủ động đã bị cự tuyệt !"

"Chị thật không biết cô ấy có chỗ nào để em thích! Cũng đâu phải mẫu người em thích?" .

"Em cũng không biết, cô ấy không phải tuyệt sắc, nhưng khí chất của cô ấy em rất thích. Vừa rồi lúc lên máy bay lần đầu thấy đã cảm giác cô ấy rất ngự tỷ, lạnh lùng, nội tâm, nhất là đôi mắt kia, giống như một hồ nước !"

"Em hẳn là khoa trương. Chị đứng cạnh bên mà nhìn thế nào cũng không thấy như em nói"

"Đó là do chị không thích nữ nhân !"

Lương Vận Hàm lắc đầu cười cười, không buồn quan tâm. Mình không thích nữ nhân sao? Bản thân thực sự không biết, kỳ thực chẳng qua chỉ muốn theo đuổi một loại cảm giác yêu thích, bản thân cũng không bận tâm đối phương là nam hay nữ, chẳng qua 27 năm nay tâm như chỉ thủy. Bản thân là người lạnh lùng, rất khó gần gũi, ngoại trừ Sùng Hân, Sùng Hân kém cô 3 tuổi, vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn tốt, lại càng giống như đứa em gái.

Lương Vận Hàm thích vẻ đẹp tràn đầy sức sống của Sùng Hân, nếu đứng trong đám đông, sẽ dễ dàng nhận ra cô ấy đầu tiên bở vẻ đẹp, tính cách hoạt bát, rất dễ lấy được hảo cảm của người khác. Là một trong những tứ đại mỹ nữ của British Airways (hãng hàng không), rất nhiều người theo đuổi, thế nhưng nàng thích nữ nhân, điểm này mọi người đều biết. Lương Vận Hàm rất bội phục dũng khí của Sùng Hân, cô ấy công khai tính hướng của mình. Vì tuổi trẻ nên dũng cảm? Thời thế đã thay đổi? Cái này cũng không rõ......

Cô liếc mắc đanh giá nữ nhân mà Sùng Hân khen là có mị lực kia, mặc xoay về một phía, đang chăm chú đọc sách, tuổi tác có vẻ như tương đồng với mình, nhưng cảm giác thực trưởng thành. Tuy rằng không kinh diễm, thế nhưng mang một khí chất tao nhã. Cô có cảm giác rằng người phụ nữ kia dường như là loại kiêu ngạo, mang một lớp ngụy trang điềm tĩnh. Lương Vận Hàm không thích kiểu người che đậy bản thân, thế nhưng cô cũng chính là như thế.

"Nói chung không có gì đặc biệt, không biết Sùng Hân nhìn đâu ra người kia tốt như vậy." Lương Vận Hàm nghỉ trong lòng. Hiện tại, xã hội có nhiều người cô tỏ vẻ nghiêm trang như vậy, kể cả nam nhân hay nữ nhân đều có. Ai biết trong lòng người kia có mừng thầm vì có tiếp viên xinh đẹp đến bắt chuyện, thậm chí cố ý vờ ta để bắt thật hay không. <Suy diễn dễ sợ>. Nghỉ vậy, nàng cao mày sau đó tiếp tục công việc của mình.

"Hàm, chị nói thử xem có phải cô ấy cho rằng em cố ý tiếp cận cô ấy hay không?"

"Phải, máy bay vừa mới cất cánh ai lại hỏi hành khách cần gì cơ chứ?" Em như thế nào không hỏi người khác?" Lương Vận Hàm trừng mắt với Sùng Hân ."Em chỉ cố ý hỏi cô ấy, để cô ấy chú ý đến em thôi."

"Một đại mỹ nữ như vậy ở đó, nghỉ không chú ý đến cũng khó! Vừa rồi còn có nhiều hành khách nhìn hướng cô ấy"

"Nhìn hướng đó nhưng không hẳn là nhìn cô ấy. chị chỉ thấy người khác nhìn em chầm chầm không hề chớp mắt! Nếu nói đến'mỹ' em là người suy nhất cô đây chịu thua"

"Đừng luyên thuyên, nhanh làm việc thôi"

"Hàm, em cảm giác tình duyên của em đến rồi! ! chị không nên dùng công việc cản trở mùa xuân của em ah. Chị nghỉ xem em nên làm như thế nào để tiếp cận cô ấy lần nữa?"

Lương Vận Hàm không quan tâm, tiếp tục công việc của mình.

Văn Dư xoa xoa mắt mình, một chuyến đi thực mệt mỏi. tổng công ty bên kia đột nhiên muốn chính mình sang báo cáo công tác, tất nhiên là không phải đơn giản chỉ là báo cáo như vậy. Chủ tịch đột ngôt phát bệnh tim, cổ phiếu công ty mấy ngày nay iên tục rớt giá, các cổ đông đứng ngồi không yên. Chủ tịch đã 60 , thế nhưng không có con kế nghiệp, vợ ông khi còn trẻ bị bệnh nên không thể sinh con, thế nhưng hai người vẫn rất yêu thương nhau, chủ tịch cũng không vì thế mà phụ phu nhân. Văn Dư không biết có nên tin tưởng vào tình yêu hay không, thế nhưng nhìn họ cũng thật khiến cho cô rung động. Co người nói, chủ tịch có 1 cháu ngoại trai du học nước ngoài, lần này sẽ tiến vào ban giám đốc.

Văn Dư xoa thái dương, không muốn nghỉ đến những chuyện đó, cố gắn phấn đấu nhiều năm như vậy, thành tích nổi bật, trong mắt kẻ khác đã trở thành "Thành công nhân sĩ" (người thành công) , nhiều người ní bản thân trưởng thành hơn tuổi mình. Chỉ bản thân cô mới biết mình đã trả giá bao nhiêu, kể cả tình yêu của chính mình. Văn Dư thích nữ nhân, đã từng rất yêu một người, hận không thể mang cho nàng tất cả, thế nhưng đối phương không ngờ đã kết hôn, Văn Dư hiểu, thế nhưng luyến tiếc không thể buông bỏ, hai người quay lại làm bạn bè, không ai đề cập đến đoạn tình cảm trước đó. Nhiều năm như vậy , Văn Dư biết bản thân từ lâu buông, thế nhưng việc đó đã để lại trong lòng một vết sẹo thật sâu. Kỳ thật bản thân cũng mong muốn tìm được một người thực sự yêu mình, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy. Lâu dần tâm cũng mệt mõi, lạnh đi.

Huống xã hội này, còn chưa tiếp nhận quan hệ đồng tính. Văn Dư rất hâm mộ những tình tiết trong tiểu thuyết, có chăng nó quá xa vời với hiện tại. Đã lâu cũng chưa có cảm giác động tâm với ai, , đời này còn có thể động tâm sao? Văn Dư cười khổ. Bản thân thích nữ nhân, thế nhưng càng thích cái loại lạnh lùng cao ngạo. Cô tiếp viên trẻ khi nãy, xinh đẹp, thế nhưng tâm nhiều năm trôi dạc biển cả, đã sơm già rồi., mặc dù biết nàng cố ý tiếp cận, thế như tạm thời không có hứng thú. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net