Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn nhẹ nè =))

CHƯƠNG 11


Editor: VũPhi  



Cả hai ngồi trên sofa cùng một hộp sushi, Văn Dư thích ăn Sushi, thế nhưng không dùng.


"Không có gì khác để ăn , vốn có ngày hôm qua đi Đài Bắc, cho nên tủ lạnh còn cái này"


"Uhm, có ăn là tốt rồi."


"Cô thích ăn Sushi sao?"


"Không tệ, cô cũng rất thích ăn?"


"Uhm, vô cùng thích."


Lương Vận Hàm cùng Văn Dư tán gẫu, mắt nhìn điện thoại di động, cảm thấy kỳ lạ thế nào như thế an tĩnh vậy? Ngay cả Sùng Hân cũng không có tìm cô, điện thoại sắp hết pin, hi vong còn dùng được đến sáng. Văn Dư nhìn điện thoại của mình cũng đã mất luôn tín hiệu.


"Cô điện thoại di động có tín hiệu sao?" Văn Dư nhắc nhở Lương Vận Hàm nàng cúi đầu nhìn, hóa ra điện thoại di động ở vào trạng thái không tín hiệu, thảo nào ! Vậy cũng không phải là chuyện tốt, mọi người , nhất là Sùng Hân kia, tìm không được mình sẽ lo lắng.


Văn Dư cầm di động đi tới đi lui tìm tín hiệu, đến bên cửa sổ thì mới có "Ah, bên này có tín hiệu."


Lương Vận Hàm cũng đi tới, Văn Dư cầm hai cái điện thoại đặt ở bên cửa sổ, lại quờ quạng vào trong phòng cầm một tấm chăn đi ra. Lương Vận Hàm đang liên lạc đến sân bay, từ lúc có tín hiệu từ điện thoại của cô liên tục nhắc nhở, có rất nhiều người tìm kiếm cô.


Văn Dư đem tấm chăn choàng lên người Lương Vận Hàm , Lương Vận Hàm đang nói chuyện điện thoại xoay người nhìn Văn Dư tươi cười. Mặc dù rất tối, thế nhưng theo ánh trăng bên cửa sổ Văn Dư bị nụ cười làm cho rung động, cô bỗng nhiên cảm thấy trận bão tuyết nãy cũng thật may mắn.


Gọi đến sân bay xong, Lương Vận Hàm rối rấm không biết nên trả lời Sùng Hân như thế nào, lẽ nào nói cho cô ta cùng với Văn Dư? Tại nhà Văn Dư? Cô ấy có thể suy nghĩ nhiều hay không? Càng nghỉ càng thấy khổ sở.


"Văn Dư, tôi nghĩ đừng nói cho Sùng Hân hai chúng ta cùng một chỗ nơi. Tôi sợ cô ấy suy nghĩ nhiều."


"Ahh, được được"


Văn Dư đột nhiên thấy mình cùng Lương Vận Hàm như là yêu đương vụng trộm.


"Hye, ... Bên này không có tín hiệu, tớ mới vừa dò được... Không có phòng, vừa lúc gặp bạn, tớ đi nhờ đến nhà cô ấy....... Tớ ngủ một giấc thẳng đến bây giờ. Uhm, thật không? ... Tôi cũng không biết..."


"Các cô ở cùng một thị xã?"


"Thị xã T"


"Ahh tôi đang có dự án phát triển ở thị trấn T..."


"Thật không."


"Tôi lúc trước có đi đến rất nhiều lần, nhưng đều là để khảo sát, quay về vội vàng. Lần này mở rộng dự án nếu mà xét duyệt thông qua, tôi sẽ đến thị xã T ở một khoảng thời gian ."


"Tốt thật, đến lúc đó tôi mời cô đi ăn. Cảm ơn cô giúp tôi nhiều như vậy."


"Không cần khách khí."


Hai người vô cùng tự nhiên trò chuyện. Không biết có phải do rượu hay không Văn Dư nghe thấy được trên người Lương Vận Hàm tản mát ra một hương thơm mê người. Hai người dùng cùng loại sữa tắm, thế nhưng Văn Dư lần đầu tiên thấy cái hương thơm này dễ côu như vậy.


Văn Dư một bên đung đưa ly rượu, một bên nghĩ trời tối lại cúp điện, mà hương thơm này tựa hồ có chút mê người, Văn Dư bất giác muốn tới gần Lương Vận Hàm, thế nhưng lý trí ngăn lại mấy ý nghỉ táo bạo này.


Hai người không nói gì thêm, tựa ở bên cửa sổ uống rượu. Bên ngoài gió tựa hồ nhẹ đi một chút. Thời tiết này, ở trong một nơi xa lạ, điều này nên lo lắng hay khó côu. Thế nhưng Lương Vận Hàm lúc này một chút đều không cảm thấy khó côu, trái lại còn thả lỏng một bên uống rượu một bên cùng người nói chuyện phiếm. Là vì Văn Dư sao? .


Văn Dư rất trầm tĩnh, nhưng lại có lúc nghịch ngợm, cô ấy cũng rất quan tâm người khác, cùng cô ấy ở cùng một chỗ rất thoải mái. Mặc dù có lúc cường thế, thế nhưng Lương Vận Hàm không cảm thấy ác cảm, trái lại nghĩ rất tin cậy. Văn Dư như vậy khiến Lương Vận Hàm rất có cảm tình. Hơn nữa Văn Dư cư xử đặc biệt hợp ý cô chẳng hạn như mời cô ăn mì; chẳng hạn như cường thế mang cô về nhà, trên đường thay cô chắn gió; chẳng hạn như giúp cô chườm nóng chân bị thương; chẳng hạn như cô ấy không đề cập tới đèn bị vỡ mà trước tiên quan tâm cô có hay không thương đến; lại chẳng hạn như, cô ấy cầm chăn choàng lên người cô..... Những điều này giống như chiếc lông vũ quét qua trái tim Lương Vận Hàm Nhưng cô không dám suy nghĩ sâu xa. Cô tự nói với mình, Văn Dư là nên chỉ là bạn bè, như thế là đủ rồi.


Thời gian tại nói chuyện trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn 8 giờ tối.


"Ách, không có chuyện gì, có muốn ngủ hay không?"


"Ngủ một ngà , bây giờ không buồn ngủ. Cô mệt ah?"


"Không có, cúp điện tự nhiên cảm thấy cái gì đều làm không được. Nếu như ở nông thôn, lúc này chắc mọi người cũng đều chuẩn bị giấc ngủ."


"Cô từng sống ở nông thôn sao?"


"Không có, chẳng qua từ nhỏ theo cha mẹ đi thăm người thân. Tôi thực thích nông thôn làm cơm bằng củi lửa, rất thơm ."


"Uhm, cái kia hương thơm tôi rất có ấn tượng. Có một lần đi du lịch ở nông thôn, lúc hoàng hôn, xa xa những ngôi nhà đều có khói bếp bay lên, một đám trẻ con chạy về nhà. Tôi đến bây giờ đều còn nhớ rõ cảnh tượng như bức tranh tuyệt mỹ kia."


"Cô biết vì sao nông thôn nhiều trẻ con không !"


"Vì sao?"


Văn Dư khóe miệng nhếch lên có chút xấu xa nói: "Không có nhiều chuyện khác mà làm, chỉ có thể sớm trên giường vận động!" .


Lương Vận Hàm cười vui vẻ, mắt liếc Văn Dư. Trăng chiếu làm cho mắt Lương Vận Hàm rất sáng, nhìn như một cơn sóng nhộn nhạo. Văn Dư nhìn chằm chằm ánh mắt đó, hương thơm trên người Lương Vận Hàm toả ra, cô cảm thấy mình có chút say.


Đột nhiên yên lặng khiến Lương Vận Hàm nhìn về phía Văn Dư phát hiện cô ấy đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt Văn Dư như hồ nước, lúc này dường như còn có gợn sóng, có cái gì đó rất sống động. Lương Vận Hàm chuyên chú nhìn hoàn toàn không có chú ý tới khoảng cách giữa mình và Văn Dư càng ngày càng gần.


Bỗng nhiên trên môi mát lạnh, không kịp phản ứng, rồi nhanh chóng mất đi. Lương Vận Hàm ngẩn ngườinhìn Văn Dư, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.


Văn Dư cảm thấy chính mình bị Lương Vận Hàm đầu độc, nên mới hành động chuyên nghiệp như vậy. Khoảnh khắc khi dán lên môi lên môi đối phương, trong nháy mắt, trái tim giống như bị cái gì hung hăng tập kích. Cô có chút luống cuống lập tức rời đi.


Lúc này cô không dám nhìn Lương Vận Hàm, cảm thấy mình thật bất lịch sự, cũng không biết giải thích thế nào giải thích thế nào về hành vi càn rở này. .


Lương Vận Hàm từ kinh ngạc dần khôi phục, cô nhìn Văn Dư cúi đầu không nói lời nào có vẻ là hối hận . Quên đi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc không cần phải rõ ràng, coi như một lúc mê loạn được rồi.


"Có chút mệt, chúng ta nen đi nghỉ ngơi thôi."


Văn Dư nghe xong liền ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm bị hành động này của cô làm sửng sốt. Văn Dư chợt nghe Lương Vận Hàm nói như vậy, không biết mình hiểu sai hay là điên rồi, Lương Vận Hàm kêu mình cùng đi ngủ. Thế nhưng thấy ánh mắt thắc mắc của Lương Vận Hàm cô mới bừng tỉnh. Người ta là muốn trốn tránh cái bầu không khí xấu hổ này mới đề nghị đi nghỉ ngơi.


"Ahh ! Cô mệt sao, vậy cô nghỉ ngơi đi. Cô cứ ngủ giường của tôi."


"Uhm?"


"Ý của tôi là phòng tôi, phòng cô mãnh vỡ còn chưa dọn tôi sợ cô đi vào không mai dẫm phải thì không hay."


Văn Dư vội vàng giải thích, cô thấy mặt có chút nóng lên.


"Ahh, không sao"


Văn Dư ngạc nhiên trước câu nói của Lương Vận Hàm.


Sau khi nghe lời giải thích của Văn Dư, Lương Vận Hàm không hiểu sau có một chút cảm giác mất mát. Lương Vận Hàm không biết bản thân làm sao, lần đầu tiên có nữ nhân hôn mình, trong lòng cũng không một chút bài xích, trái lại Văn Dư lại cúi đầu trốn tránh, khiến Lương Vận Hàm có chút thất vọng. Lẽ nào bản thân cũng thích nữ nhân?


Lương Vận Hàm cũng không phải là chưa từng hôn người khác, cô cũng có mối tình đầu, cũng từng cho rằng sẽ cũng người đó cùng một chỗ đến già. Chẳng qua là do tuổi trẻ ngây thơ nên tình yêu cũng thất bại bở thực tế cùng thời gian. Người đó từng đạp xe đạp chỡ cô đi nhiều nơi,hình ảnh đó đã sớm theo thời gian trôi qua mà dần dần từ trong trí nhớ biến thất.


Sau đó Lương Vận Hàm cũng nữa không động tâm nữa, mặc dù cũng kết giao qua vài người, thế nhưng chưa từng yêu thương người nào. Lương Vận Hàm thấy phải chính mình có chút thuần khiết,... ít nhất ... Là tình cảm thuần khiết.


Văn Dư có chút ảo não, đêm nay bản thân dường như thực sự say. . Đầu tiên là miên man suy nghĩ, sau đó ý loạn tình mê, tiện đà làm ra cái loại sự tình này. Đối với một nữ nhân quen biết chưa lâu, thế nào lại không khống chế được bản thân như vậy.


Nhưng cô thực sự không thể kìm chế trái tim của mình. Nàng hôn Lương Vận Hàm, một nữ nhân này đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm. Lúc này ban đêm lại cúp điện, hai người nhìn nhau, từ tận đáy lòng Văn Dư căn bản không cách nào khắc chế, cũng không nghĩ khắc chế dục niệm bản thann. Đột nhiên tâm động, khiến Văn Dư có dũng khí, cảm giác dường như đã tích tụ mấy đời. Lương Vận Hàm nhất định là nhìn ra được cô đang trốn tránh, nên mới cố ý nói sang chuyện khác.


Trước kia ở sân bay, Lương Vận Hàm ôn nhu, mạnh mẽ, hình ảnh Lương Vận Hàm yếu đuối sợ bóng tối lần lượt hiện ra, cùng với ánh mắt lấp lánh, rung động kia khi của Lương Vận Hàm .... Văn Dư đột nhiên thấy chính mình tựa hồ là thích Lương Vận Hàm thì phải.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net