Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15

Editor: VũPhi

Hành khách vào cửa đăng ký, Văn Dư đi qua Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân bên cạnh thì chỉ là khách khí gật đầu mỉm cười một thoáng. Đăng ký xong, Lương Vận Hàm nhận được tin nhắn của Văn Dư, nói bản thân tìm không được khách sạn. Lương Vận Hàm nhìn tin nhắn thực sự nhịn không được lắc đầu, Sùng Hân nói đúng, người này đúng là toàn dùng lý do cẩu huyết ! Cô ấy nhiều trợ lý như vậy, còn có một đống lớn nhân viên công tác, lẽ nào không được khách sạn?

"Tôi giúp cô tìm."

"Không mang tiền"

Thêm một lý do cẩu huyết nữa

"Tôi cho cô mượn."

"Em là vừa giúp tôi tìm khách sạn còn cho tôi mượn tiền?"

"Đúng vậy"

"Lãng phí"

"Vậy cô có ý gì?"

"Em không phải ở một mình sao?"

"Cùng với Sùng Hân"

"!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Sau đó điện thoại nhận được một đống dấu chấm thang. Lương Vận Hàm trốn trong toilet một bên nhắn tin một bên cười

Ngồi vào chỗ ngồi, Văn Dư sẽ không dừng lắc qua lắc lại điện thoại, Lương Vận Hàm đi ngang qua người cô hai lần. Hai người không nói bất kì cái gì.

Thẳng đến máy bay chuẩn bị cất cánh, Lương Vận Hàm đi tới Văn Dư bên cạnh, ôn hòa nói: "Xin chào!, máy bay sẽ cất cánh, mời tắt điện thoại di động."

Văn Dư cuối đầu vờ tắt điện thoại rồi lại vỗ vỗ điện thoại, sau đó ngẩng đầu nói với Lương Vận Hàm: ""Điện thoại di động hình như có vấn đề, tắt không được, có thể giúp tôi!?"

Lương Vận Hàm không biết cô ấy làm cái quỷ gì, nhìn cô ấy vài giây tiếp nhận điện thoại di động. Nhìn kỹ, trên đó viết: "Chúng ta hẹn hò được chứ!".

Văn Dư cúi đầu sờ sờ mũi, quay đầu nhìn về phía nơi khác. Lương Vận Hàm không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, loại tình thú này bản thân chưa từng trãi qua, trước đây xem nhẹ nó, thế nhưng hiện tại đổi thành Văn Dư, phát hiện đáy lòng sẽ trào ra nhè nhẹ cảm giác vui sướng.

Cô nhanh chóng gõ mấy chữ: "Chờ ở UB "

Sau đó đưa điện thoại di động đưa cho Văn Dư, trên mặt hiện lên nụ cười chuyên nghiệp.

"Chúc ngài chuyến đi vui vẻ ." Sau đó đứng dậy rời đi

Văn Dư nhìn chằm chằm ba chữ này, vừa vui lại sầu ! Vui chính là Lương Vận Hàm chấp nhận cho cô cơ hội, sầu chính là ai có thể nói cho cô ấy UB là cái gì? Không giải thích cứ như thế đùa mình! .

"Cô ấy lại làm sao vậy?" Sùng Hân thanh âm bất mãn hỏi.

"Điện thoại di động có chút vấn đề."

"Lại mượn cớ ! Người này có thể hay không có điểm tiến bộ !"

"Haiz, cậu sắc mặt thay đổi nhanh ghê, trước đó xem người ta như báo vật trong bảo, hiện tại làm gì cũng ghét bỏ."

"Cô ấy không phù hợp với bản cô nương, loại bỏ càng sớm càng tốt!"

Lương Vận Hàm cười cười không nói chuyện, kế tục công việc trong tay. Nói sao thì, Lương Vận Hàm Dù sao nghĩ Sùng Hân đột nhiên thay đổi có chút kỳ quái. Lẽ nào thật là là vì tuổi còn trẻ cho nên nhiệt tình tới nhanh đi cũng mau?

"Xin hỏi quý khách có cần gì không ạ?"

"Không, cảm ơn"

"Quý khách thì sao ạ?"

"Sô đa, cảm ơn"

"Vâng, xin chờ một chút"

Sùng Hân đưa nước sô đa trở về nhỏ giọng bên Lương Vận Hàm nói thầm: "Hàm, cô gái cạnh Văn Dư thế nào lại nhìn chằm chằm cô ấy như vậy, cô ấy hình như không nhận thấy."

Ngay cả Sùng Hân cũng chú ý tới, từ lên máy bay tới giờ, người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở Văn Dư không coi ai ra gì chỉ nhìn chằm chằm Văn Dư. Lương Vận Hàm thấy có chút kỳ quái, cô ấy cố ý nhìnVăn Dư, toàn thân tựa hồ không có gì không đúng.

"Hàm ! Nữ nhân kia nhìn tuổi không lớn."

"Khí thế không nhỏ"

"Có vẻ thích Văn Dư?"

"..."

"Bạch phú mỹ ah"

"Đừng lo chuyện người khác."

"Tớ chỉ quan tâm thôi không được sao"

"Không phải mới nói ghét bỏ sao, giờ quan tâm làm gì?!"

"Là vì....." Sùng Hân đột nhiên im lặng, bĩu môi không nói nữa, xoay người đi một ... khác khoang khác.

Nhìn Văn Dư một hồi, phát ra một tiếng hừ lạnh . Người phụ nữ trẻ tuổi có vẻ lãnh mạt quá đi... Văn Dư trước sau không để ý cô gái bên cạnh thế nhưng cô ấy rõ ràng cảm nhận được ánh nhìn sắc bén đến từ người bên cạnh, cũng không bỏ qua tiếng hừ lạnh. Cô thấy kỳ quái thế nhưng vẫn cô giữ vẻ lãnh đạm bên ngoài.

Đèn dịch vụ, là Văn Dư, Lương Vận Hàm cầm tờ chiếc khăn đi tới, tắt đi đèn dịch vụ,, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi ngài cần gì?"

"Có từ điển hay không?"

Lương Vận Hàm vẽ mặt hắc tuyến ! Xung quanh có người nhìn qua, đây là cách bắt chuyện kiểu mới chăng?!!!

Lương Vận Hàm chuyên nghiệp mỉm cười, nói: "Ngại quá, trên phi cơ không có chuẩn bị tự điển. Thế nhưng cái khăn tay này có lẽ sẽ giúp được ngài." Nói xong đem khăn tay đưa cho Văn Dư.

Văn Dư tiếp nhận tới, nhìn thoáng qua thì nở nụ cười: "Thật đúng là British Airways, tiếp viên rất chuyên nghiệp, rất cảm ơn"

"Cảm ơn ngài đã khen ngợi British Airways chúng tôi" Lương Vận Hàm nói xong đứng dậy rời đi

Văn Dư cầm chiếc khăn trong tay, cố gắn áp chết tiếng cười, chiếc khăn ở bên trái phía dưới có tách café nóng, xung quanh đóng khung bở các đường cong, phía trước có ghi "UB", hóa ra UB chính là quán café!

Máy bay an toàn đáp xuống T thị, Văn Dư trước xuống máy bay. Cô lấy hành lý, nhàn nhã đi thong thả trên đường, không xa đã nhìn thấy quán café cần tìm, vào quán tìm một chỗ ngồi đợi Vận Hàm.

Bởi bị Bão tuyết ngăn trở một ngày đêm, nên khi sân bay vừa hoạt động lại, Vận Hàm vừa xuống máy bay đã đi họp. Lúc này nhận được tin nhắn của Văn Dư là ảnh chiếc khăn cùng với tách café bên cạnh, tâm trạng có chút rối rấm.

Người này đúng là nóng nảy ! May mà hội nghị không phải diễn ra quá lâu. Sau khi kết thúc, Lương Vận Hàm cùng mọi người tạm biệt, vội vội vàng vàng chạy tới UB.

"Chờ lâu chưa?"

"Bao lâu cũng chờ được"

"Lắm mồm"

"Có mệt hay không?" / "Có đói bụng không?"

Hai người nói cùng lúc, nói xong Hai người đều nở nụ cười. Văn Dư đưa tay dưới bàn kéo tay Vận Hàm: "Đi thôi, đi giúp tôi tìm khách sạn"

"Ahh"

Lương Vận Hàm nén cười đứng dậy đi ra ngoài. Văn Dư vẻ mặt đau khổ cầm hành lý, chạy chậm vài bước đuổi theo Lương Vận Hàm, đi theo bên cạnh nàng.

"Em thật muốn giúp tôi tim khách sạn ! Đừng nhỏ mọn như vậy có được hay không !"

"Tôi giúp cô tim khách sạn còn nói tôi nhỏ mọn?"

"Em..."

Lương Vận Hàm nhìn vẻ mặt ủy khuất của Văn Dư, nhịn không được bật cười

"Ánh mắt cô bây giờ y như chú cún nhỏ bị bỏ rơi vậy"

"Vậy em chính là đang ngược đãi động vật nhỏ?"

"....cô nhỏ sao?"

"Hẹp hòi. Hận!"

"Hhahaha"

Lương Vận Hàm mang theo Văn Dư trở về nhà mình . Ngoại trừ Sùng Hân, Lương Vận Hàm chưa từng mời người khác tới.

Văn Dư vào gian phòng nhìn quét một vòng : Một cái đại phòng khách lớn, trên tường có giá sách bằng gỗ đặt đầy sách. Ở giữa là một sofa lớn, bên cạnh một chiếc ghê nằm. Gắn liền với phòng khách rộng rãi là ban công, đặt một bàn tròn và hai ghế, Phòng bếp cũng khá lớn, 1/3 gian bếp là bồn rửa tay. Căn nhà mang đậm phong cách châu Âu, phòng ngủ màu lan, trắng và vàng là chủ đạo, căn nhà không lớn nhưng rất ấm áp.

Văn Dư từ khi vào cửa đã bắt đầu đánh giá, Lương Vận Hàm cười nói: " Nhà tôi ở đây không thể sánh bằng nhà cô"

"Thế nhưng rất ấm áp."

"Thật không?"

"Tôi thích cái ghế nằm kia."

"Tôi cũng vậy."

"Có thể nằm hai người sao?"

"...."

Văn Dư rất thích nhà Lương Vận Hàm tất nhiên thích nhất vẫn là phòng ngủ. Lương Vận Hàm thay đổi thường phục, xõa tóc, đuôi tóc hơi cong, khiến cả người vô cùng quyến rũ. Ánh mắt Văn Dư lại tự một cái hồ nước, Lương Vận Hàm ngượng ngùng tránh né ánh mắt đó.

"Chúng ta đi ra ngoài mua đồ về nấu ăn"

"Em không thấy phiền sao?"

"Cô không phải thích ăn đồ nấu nhà sao?"

"Tôi cũng không nỡ thấy em vừa đi làm về lại phải vát vã. Đi ra ngoài ăn đi, tìm một chỗ nào đó ăn."

Lương Vận Hàm mỉm cười nhìn Văn Dư, suy nghĩ một chút nói rằng: "Cũng tốt, ngày mai ngày kia tôi được nghỉ, đến lúc đó nấu cho cô ăn. Tiểu khu phía đi không xa có một nhà tiệm mì, ăn rất ngon. Có muốn hay không nếm thử?"

"Tốt. Tôi thích ăn mì !"

Hai người tới như ý tiệm mì, mặt tiền cửa hàng không lớn, thế nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ. Lương Vận Hàm là khách quen ở nơi này .

"Đại thẩm, như cũ, hai chén."

"Ahh ! Tiểu hàm tới a ! Mấy ngày không cháu ! Đây là ngươi bạn bè a !"

Lương Vận Hàm cười gật đầu, sau đó mang Văn Dư tìm một góc ngồi xuống.

"Em cùng bà chủ có vẻ thân thiết?"

"Uhm, thường tới"

"Thân thiết lắm sao, khiến em cười tươi như vậy"

"Đại thẩm là người rất tốt"

"Thật không."

"Có một lần cô ấy phát hiện thịt bò mùi vị không tốt, lúc đó trong quán có nhiều người. Cô ấy vẫn đem tiền trả lại, đồng thời còn bồi thường cho họ."

"Dì ấy làm như vậy chẳng khác gì lỗ vốn sao?"

"Có lần bỗng có đứa nhỏ ăn xin đến, mặc kệ thật giả dì ấy hỏi muốn ăn mì hay xin tiền, người đó nói ăn mì, thế nhưng sau khi ăn xong dì ấy còn cho thêm tiền. Hơn nữa lần trước tiểu khu có hoạt động từ thiện dì ấy ủng hộ 2 vạn.

"2 vạn? Tính ra 3 – 4 tháng lợi nhuận của cửa tiệm? Em có nghỉ là để quảng cáo hay không?

"Vì cô có tư duy thương mại"

Văn Dư cúi đầu sờ sờ mũi, cười cười không nói chuyện

" Đến đay! Vì là người bạn của Hàm, cho nên dì tự tay vào bếp! Đây là thịt bò sốt chữ ký của chúng tôi, buổi trưa chỉ có món này! Nếm thử đi!"

"Cám ơn đại thẩm !" Lương Vận Hàm cười nói tạ ơn.

" Nhìn qua cũng rất có ngon miệng ! Cám ơn ! Ahh, Cháu là bạn Tiểu Hàm, mới từ nơi khác đến, Cháu họ Văn ! Đại thẩm gọi Tiểu Văn được rồi !"

"Ah, họ Văn a ! Cháu ngoại tôi cũng họ Văn, hiện tại học đại học T, nhà của niềm tự hào chúng tôi.

"Thật khéo! Ah đại thẩm phải nhớ kỹ tôi, về sau tôi cùng Tiểu Hàm sẽ thường tới !" .

"Ha hả, nhớ kỹ nhớ kỹ ! Ngươi tới tôi nhất định sẽ nấu phần đặt biệt"

"Cám ơn đại thẩm ! cửa tiệm của dì chắc chắn sẽ phát tài"

"Ai u, Tiểu Văn miệng thật ngọt ! Cảm ơn lời chúc của cháu ! Các cháu ăn đi, dì không quấy rầy!"

Đại thẩm vui tươi hớn hở đi , Lương Vận Hàm một tay chống cằm, tự tiếu phi tiếu (như cười như không) nhìn Văn Dư. Văn Dư bị nàng nhìn chẳng biết tại sao, hỏi:

"Sao vậy?"

Lương Vận Hàm nhìn chằm chằm Văn Dư, lắc đầu

"Có ý gì!"

"Không có gì, ăn đi. Mau nếm thử ngươi đại thẩm cố ý đưa cho cô thịt bò!"

"Lời này thế nào nghe có vẻ chua?"

"Tốt cho cô !"

"Em là đang đố kỵ đại thẩm thiện vị tôi à?"

"Tôi là đang nghỉ miệng lưỡi của cô quá mềm, mở miệng ra trai gái già trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời lừa gạt của cô"

"Ngoan ngoãn không dám nói,... ít nhất ... Nở gan nở ruột" : Văn Dư vừa nói vừa gắp cho Lương Vận Hàm một miếng thịt bò.

"Này, đừng ghen tị, mẹ tôi nói tôi từ nhỏ liền khéo nói, bởi vậy ít ai ghét ! Em vừa nhìn thì lạnh như băng, phỏng chừng từ nhỏ rất ngang tàng."

Lương Vận Hàm cười trừng cô ấy liếc mắt, cúi đầu ăn mì.

"Tay nghề người làm thật tốt"

"Đúng vậy, mì đều do sư phụ họ Trương, một thân tay nghề làm ra"

"Ngay cả mặt mũi điều sư phụ em cũng biết?"

"Đại thẩm cùng Trương sư phó đều ở tiểu khu này, thỉnh thoảng gặp mặt sẽ trò chuyện vài câu."

"Đại thẩm sống một mình?"

Lương Vận Hàm có chút kinh ngạc, "Cô thế nào biết?"

"Cảm giác"

"Không phát hiện cô còn có này năng lực !"

"Em không biết chứ, tôi nhưng toàn thân đều là trong bảo khố !" .

"Cô là rắn sao?"

"..."

"Nếu không là gấu?"

"..."

"Chẳng lẽ là con hổ?"

"Tiếp viên trưởng Lương ! Tôi phát hiện kỳ thực em đang bêu xấu tôi"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net